Vân Diễm không có thời gian cùng bọn họ dây dưa, giờ này khắc này
không có chuyện gì quan trong hơn việc gặp mặt Nhan Hi, vô luận bộ tộc
đó phái ra thám báo là vì sao, tất cả đều sẽ chờ hắn từ hoàng cung trở
lại mới có hứng thú theo bọn họ chơi.
Lưu Vĩnh xoay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát lại cầm thiếp mời đi
vào, đưa đến trước bàn Vân Diễm, cung kính nói, “Là người Duệ vương phủ
đưa tới.”
Vân Diễm trong lòng vừa động, Duệ vương phủ chính là nơi ở của Nhan
Hi cùng Nhị vương gia Nhan Dung, Nhan Hi đã chuẩn bị sau khi lâm triều
sẽ cùng hắn gặp mặt, lúc này lại phái người tới chín phần chín là Nhan
Dung rồi.
Chẳng lẽ việc kia hắn đã chuẩn bị thỏa đáng?
Nghĩ đến việc đó, một tấm thiếp bình thường lại dường như nặng ngàn
cân, Vân Diễm chậm chạp không dám mở ra, sợ bên trong không phải là tin
mừng, càng sợ hơn là không cách nào thừa nhận thất vọng.
Hồi lâu, rốt cục từ từ mở ra, không khó nhìn ra Vân Diễm đang khẩn trương, rồi chậm rãi buông lỏng vẻ mặt, tỏ rõ may mắn đã đến.
Mặt trời lặn, bên trong miếu sơn thần bỏ hoang ngoài thành tám trăm dậm, không gặp không về.
Không có nữa chữ dư thừa, cũng không nói năng rườm rà, Vân Diễm nhưng nhìn một cái liền cảm thấy phong thư này cùng người khác bất đồng.
Này chữ viết xinh đẹp nhưng lộ ra mạnh mẽ, cùng dòng chữ khắc trên
cây kia ‘Hận không gặp nhau lúc chưa gả’ quả là giống nhau như đúc, ngày đó hắn cơ hồ đem bảy chữ này khắc sâu ở trong lòng, tự nhận tuyệt sẽ
không nhận lầm.
Nàng, nhất định là nàng, không có sai.
Nàng đáp ứng gặp hắn, nàng rốt cục vẫn là không thể nhìn hắn thất vọng rời đi.
Vân Diễm trái tim chợt cao chợt thấp đập loạn, giống như chàng thiếu
niên nhận được tin tức lâu ngày của mối tình đầu, cao hứng đến không
biết như thế nào mới có thể phát tiết kích động trong lòng.
Hôm nay quả nhiên là ngày may mắn của hắn, đợi chờ nhiều ngày toàn bộ đều có hồi âm, tâm cũng nhẹ nhàng hơn, chờ xử lý tốt công sự, hắn còn
có nhiều thời giờ sẽ chạy tới cùng nàng gặp gỡ.
Lần này, hắn tuyệt sẽ không để cho một lời tương tư nào giữ lại trong lòng, ít nhất phải thử một chút, nói cho nàng nghe, để tranh thủ có thể có một cơ hội ở cùng chung một chỗ.
“Lưu Vĩnh, đem y phục của bổn tôn lấy ra, để tỏ lòng tôn trọng đối
với hoàng đế Yến quốc, ta muốn tiến cung trước, chờ hoàng thượng bãi
triều.” Vân Diễm lo lắng mười phần ra lệnh.
Mặc dù không biết Vân Diễm vì sao lại cao hứng trở lại, Lưu Vĩnh không có hỏi nhiều.
Nhiều năm sau, mỗi khi Lưu Vĩnh hồi tưởng lại ngày này, cái ngày để
cho hắn cả đời khó quên, hắn luôn hối hận, hận không được một đao đâm
vào lồng ngực, lấy cái chết tạ tội.