‘Nàng’ hiện ra thần sắc khốn quẫn, miễn cưỡng mở ra tay có hơi chút
thô ráp, chỉ thấy một đám phấn màu trắng còn dính đầy lòng bàn tay, tản
ra nhạt nhạt mùi của thức ăn. “Là món ăn nổi tiếng của kinh thành, bên
trong có có nhân làm bằng mật ong. Mới vừa không cẩn thận bóp nát, nên
không có ném ra được.”
Nhìn thấy thức ăn ngon chưa từng ăn qua, liền mua một túi đem trở về
cho thê tư bảo bối là thói quen của hắn, cho dù hôm nay có một phải đi
hẹn gặp, ‘Nàng’ như cũ vẫn bị mùi thơm hấp dẫn mà mua một ít cất vào
trong ngực. Mới vừa thật sự là bị đám quỷ kia âm thầm đánh lén, hắn gấp
gáp hướng từ trong ngực tìm gì đó, muốn tìm ra chút gì ném trở về bên
kia, đáng tiếc ‘Nàng’ không có thói quen chuẩn bị ám khí, trừ mấy đồng
bạc ra cũng có chính là bao đồ ăn này.
Vân Diễm ai thán một tiếng, quả thật là cách làm chỉ thuộc về ‘Nàng’, người khác đùng mơ tưởng bắt chước. Từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay
đưa tới, “Mau lau sạch sẽ, trên tay dính bẩn khẳng định rất không thoải
mái.”
‘Nàng’ chưa nhìn rõ hắn đem khăn tay đưa tới, còn tưởng rằng Vân Diễm muốn mượn cơ hội khinh bạc.
Quả thật là lòng tiểu nhân, trước kia trên tay Tiểu Đồng nếu không
cẩn thận bị dính thức ăn, hắn luôn giống như tên trộm cầm lấy bàn tay
mềm mại yêu thích kia, dùng lưỡi cẩn thận liếm sạch sẽ, sau đó bảo bối
thê tử cũng biết sử dụng ánh mắt xuân tình nhộn nhạo nhìn hắn, ngay cả
một lòng trong sáng giúp nàng làm sạch cũng bị nhiệt độ trong mắt làm
phỏng … Nhưng hắn làm như vậy, còn cho là nam nhân khắp thiên hạ đều sẽ
như thế, cho nên Vân Diễm vừa động, hắn lập tức dị thường cảnh giác,
thối lui khỏi thật xa, đề phòng mà nói, “Không cho liếm tay ta.”
Vân Diễm lúng túng, cánh tay dừng ở giữa không trung, đầu ngón tay
còn treo một chiếc khăn, “Ta chỉ là muốn lau khô sạch sẽ cho nàng.”
‘Nàng’ có chút quẫn bách, nhưng cũng nhớ được, càng là lúc bị mất
mặt, càng phải cố gắng giữ tĩnh táo, mặt không đổi sắc, làm cho đối
phương cho là mình làm sai chỗ nào mà bỏ qua. Lần này cũng không ngoại
lệ, hầm hừ dùng sức tránh thoát khăn kia, quay thân đưa lưng về phía Vân Diễm, dùng sức xoa lồng ngực một chút, trong lòng thầm nghĩ, chịu đựng, nếu không thật muốn mất mặt .
Mà trong rừng cây bởi vì ‘Nàng’ nói một tiếng ‘tiếp chiêu’t mà cả đám kiếm đường tránh né, giờ này mới phát hiện thì ra bị mắc lừa.