Sao Nhan Dung có thể quên mất điều này cơ chứ, chỉ vì những ngày qua
thật sự quá bận rộn, đến khi ý thức được thì hắn không thể kềm nén cảm
xúc. Đưa lưng về phía Nhan Dung, Trúc Diệp Đồng không tiếng động rơi
nước mắt, “Phu quân a, chàng còn không rõ Tiểu Đồng sao? Thiếp không
phải như tưởng tượng của chàng, thiếp rất ích kỷ, ích kỷ của nữ nhân,
nói ra chàng sẽ cảm thấy giận sôi lên ấy chứ. Cái gia đình này, là bởi
vì chàng mà tồn tại, cho dù có Noãn Noãn cũng không cách nào thay thế
được, nơi chàng chiếm giữ trong lòng Tiểu Đồng.”
Bàn tay lau đi dấu vết nước mắt, Trúc Diệp Đồng tiếp tục bận rộn thu
thập mọi thứ, không muốn quay đầu để cho Nhan Dung thấy nàng chật vật,
“Phu quân, chàng là trụ cột của Tiểu Đồng, chàng không có ở đây, thế
giới này cũng cùng sụp đổ , Noãn Noãn dù không có thiếp, thì sẽ có đệ
muội thay chúng ta nuôi dưỡng nó lớn lên, thiếu phụ mẫu tất nhiên sẽ có
nhiều tiếc nuối, nhưng nó còn có cơ hội trưởng thành, gả cho người ta,
nhận được nhiều hạnh phúc. Thiếp thà rằng để cho Noãn Noãn hận thiếp
không làm tròn trách nhiệm mẫu thân, cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội
cuối cùng chung đường hoàng tuyền với chàng, đời này chàng không thể bên thiếp, thiếp sẽ đuổi theo, muốn chàng một lần nữa phụng bồi bên thiếp,
thiếp không thể vì hài tử mà để vuột mất chàng, ai biết đâu sau đó sẽ
không còn cơ hội tìm thấy chàng ở kiếp lai sinh…”
Nói đến chỗ này Trúc Diệp Đồng muốn nói nữa cũng không được, nàng bị
nước mắt, nước mũi cùng chua xót làm nghẹn ngào, đóng lại nắp hòm thuốc
rồi khóc thật to lên tiếng.
Thật sợ hãi, thật đáng phải sợ, nếu không có Vân Diễm, nếu không có
một động tác như chỉ mành treo chuông kia, như vậy Nhan Dung, có thể là
đã tiêu tán trước khi nàng kịp gặp mặt.
“Tiểu Đồng, đừng sợ, phu quân phúc lớn mạng lớn, không phải là không
có chuyện gì rồi sao?” Hắn làm sao nhẫn tâm trách cứ nàng ích kỷ, ngay
cả nàng bỏ lại Noãn Noãn, Nhan Dung cũng không cách nào trách cứ Trúc
Diệp Đồng có quyết tâm như vậy. Chỉ có thể làm cho nàng cùng mình mặt
đối mặt, dùng sức ôm nàng vào lòng, xóa đi bất an trong nàng, “Được rồi
được rồi, ta bảo đảm lần sau nhìn thấy đánh nhau sẽ không bao giờ muốn
thể hiện nữa, sẽ lập tức rời đi, thà rằng mang tiếng sợ chết cũng tuyệt
đối yêu quý tính mạng của mình, thê tử ngoan, phu quân làm sao bỏ nàng
rời đi được, mới vừa rồi nói muốn nàng mang theo bảo bối khuê nữ lập gia đình khác là nói bậy, trong lòng ta rất đố kỵ đó, không tin nàng sờ
xem, dùng ngón tay cũng có thể cảm giác ra trong lòng ta ghen tuông dữ
dội.”
Không dỗ ngọt bây giờ là không còn kịp nữa, Nhan Dung trong miệng
ngọt ngào lời thoại tình yêu nồng nàn tuôn trào, Trúc Diệp Đồng thân thể run run giờ có vẻ run rẩy hơn, chẳng qua chỉ vì khóc quá mức đến khàn
cả giọng, dường như muốn đem tất cả áp lực hai tháng qua phát tiết hết
ra ngoài.
Áo choàng mới của Nhan Dung giờ đây làm khăn lau nước mắt cho thê tử, hắn cười khổ vuốt ve gáy nàng, không ngừng vỗ nhè nhẹ phía sau lưng
giúp nàng thuận khí.
Có người nguyện ý theo hắn chịu chết, làm sao không cảm động được, có thê tử như thế, Nhan Dung hắn đến tột cùng là tu mấy đời rồi a?
“Thê tử bảo bối, nàng đoán xem ta kiếp trước và kiếp trước nữa có
phải là người rất tốt hay không? Trải cầu sửa đường, nơi nào có nguy nan thì nơi đó có ta, cả ngày không làm chuyện gì, chỉ đi khắp hang cùng
ngõ hẻm cứu giúp người khác, ngay cả sổ ghi chép công đức của Diêm vương gia cũng không đủ dày để ghi hết cho ta.”
Trúc Diệp Đồng hàm chứa nước mắt, cười phù tiếng cười, đó là Nhan
Dung sao? Hủy đường phá cầu, nơi nào ồn ào náo nhiệt thì mới đến, ai đá
hắn một đá là hắn đá lại mười đá mới chịu.
Căn bản không thể gọi đó là người tốt.
Nhan Dung bất động thanh sắc thi triển đại pháp lấy lòng, dùng tay áo lau nước mắt trên khuôn mặt nàng, còn từ trong hòm thuốc móc ra một lọ
thuốc mỡ tự chế giúp nàng thoa lên quanh hốc mắt đã rất nhanh sưng đỏ vì khóc.
“Tiểu Đồng của ta khi không khóc mới xinh đẹp nhất, thê tử của ta năm đó trên giang hồ người gặp người thích, Thần thấy Thần khen, cao ngạo,
lãnh diễm, không thích hợp khóc lóc sướt mướt thế này, nhưng lần này
cũng không thể trách Tiểu Đồng, cũng là do phu quân quá lỗ mãng, bây
giờ, xin cho ta trịnh trọng cùng nàng hối lỗi, làm vương phi nương nương lo lắng, tiểu sinh thật đáng chết.” Nháy mắt mấy cái lại cười hề hề đùa giỡn, “Đợi lát nữa trở về phòng, để cho ta giúp nương nương cởi áo nới
dây lưng, toàn tâm phục vụ, bồi thường lại những thương tổn trong lòng,
được không?”
Nói xong rồi cúi xuống ôm quyền quỳ trên mặt đất, Trúc Diệp Đồng cũng không còn tâm tư mà khóc tiếp nữa, càng nói càng kỳ cục, Nhan Dung da
mặt chính là dày như vậy, chuyện phu thê ở khuê phòng lại có thể tùy
tiện nói ra miệng không ngại đâu.
Nàng không thể cãi tiếp, cho nên thức thời im lặng, không thể để cho
hắn có cơ hội nói ra càng nhiều chuyện làm người nghe phải kinh sợ.
Một ngày vào buối sang sớm như thường lệ, Vân Diễm đã ngủ không biết
bao nhiêu ngày, râu ria xồm xoàn hoàn toàn giống một dã nhân, mí mắt hắn rốt cuộc cũng nhẹ nhàng giật giật.
Nhan Dung lúc ấy đang châm cứu cho hắn, hướng cho huyết mạch vận
hành, đem chút độc tố cuối cùng tiết ra bên ngoài cơ thể. Thật nhiều
ngân châm được nhìn thấy trên kinh mạch của Vân Diễm, ngay trên ngón út
cũng bị đâm một cây, nửa canh giờ chảy bảy tám giọt máu đen ra ngoài,
tốc độ vô cùng chậm, nhưng Nhan Dung lại rất cao hứng.
Càng còn ít thì càng khó diệt trừ, đừng xem chỉ còn lại chút xíu như
vậy, không chừng phải tốn ba tháng thời gian mới có thể hoàn toàn rút ra sạch sẽ chất độc.
Nhìn thấy Vân Diễm có phản ứng, Nhan Dung vội vàng đứng lên, cách hắn xa xa, tránh cho tiểu tử này một khi mở mắt ra nhìn thấy là hắn, liền
lập tức hôn mê.
Mang lên mặt nạ của Vi Vi, Vân Diễm lại nhìn thấy người trong long của hắn, chắc hắn sẽ không đến nỗi ngất đi lần nữa.
“Vân Diễm… Vân Diễm… nếu tỉnh rồi thì chớ ngủ nữa, cẩn thận não ngươi sẽ hỏng mất, cái này ta không biết chữa đâu.”
Người bệnh bị quấy rầy nên mí mắt càng ngày càng rung động, rốt cục cũng suy yếu mở ra đôi mắt vô thần.
“Ngươi trúng độc, ta là tự mình giúp ngươi tiêu độc, cho nên ngươi
không thể tùy tiện động thủ nha.” Đối với Vân Diễm, Nhan Dung vẫn là
không quá yên tâm, mặc dù hắn bây giờ yếu ớt đến ngay cả đấu với con
kiến cũng bị thua.
Nghe được thanh âm, Vân Diễm chậm rãi quay đầu lại nhìn, rồi chỉ ngây ngốc nhìn Nhan Dung.
Loại ánh mắt này, không yêu cũng không hận, không có sóng sánh lăn
tăn như trước đây, giống như hắn không nhận ra Nhan Dung, trong đôi mắt
là cả một sự mờ mịt.
Nhan Dung không phải chỉ có mỗi cảm giác này, trước nay Vân Diễm vẫn
thường không để lộ tâm tình chân thật, từng vẻ mặt biểu hiện ra ngoài
đều đã có sự khống chế rất tinh tế.
Nhưng lần này, hiển nhiên không giống như vậy, Nhan Dung nhìn thẳng
hắn một lúc lâu đã cho ra kết luận, Vân Diễm trong mắt không hề có chút
phòng vệ, trong sáng như ánh mắt đầu tiên lần đầu nhìn thấy của bảo bối
nhi nữ nhà hắn.