Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 45: Góc tường nhỏ



Editor: tiểu mao

Trưa nay ăn cơm trong hội sở.

Trong bữa ăn, Dương Bác chuyện trò với Văn Dụ rất vui vẻ, giống như rất ăn ý, hoàn toàn không nhìn ra trước đó không lâu hắn nheo mắt thấy chỗ hở liền muốn nạy góc tường nhà Văn Dụ. Chỉ ngẫu nhiên vào lúc khoảng trống của cuộc nói chuyện, hắn mới quay đầu cho Kỷ An Ninh một cái nhìn thoáng qua, ngắn ngủi, nhanh chóng.

Kỷ An Ninh luôn cảm thấy trong ánh mắt kia như cười mà không phải cười, rõ ràng là đang trò chuyện vui vẻ với Văn Dụ.

Trong lòng Kỷ An Ninh càng thêm cảnh giác người này.

Cơm nước xong xuôi, ai đi đường nấy.

Văn Dụ không muốn đưa Kỷ An Ninh về nhà, hỏi: “Hay là đi xem phim đi?”

Kỷ An Ninh nói: “Tối nay em còn phải tới quán cà phê, anh đưa em về nhà đi, bà ngoại đang ở nhà chờ em.”

Quán cà phê gì chứ, Văn Dụ thấy không quan trọng, nghỉ là đúng. Nhưng cô có một bà ngoại cần chăm sóc, Văn Dụ hết cách, đành phải lái xe đưa cô về.

trên đường Kỷ An Ninh hỏi: “anh rất thân với Dương Bác à?”

“Chịu đựng đi. Có quen hay không, mọi người gặp nhau đều thể hiện gương mặt tươi cười.” Văn Dụ cảnh giác hỏi, “Em hỏi hắn ta làm gì?”

Văn Dụ đối với Dương Bác thực chất kém xa biểu hiện thân thiết trên mặt. Trình Liên và Dương Viễn qua lại với nhau, trong lòng Văn Dụ để ý, đối xử với Dương Bác cũng chỉ là biểu hiện tình cảm trên mặt. không thân thiết giống như với bọn Lý Hách.

Giống như anh nói, có quen hay không, gặp nhau đều thể hiện gương mặt tươi cười. trên thương trường hỗn loạn, đều như vậy.

“Cảm thấy hắn ta rất quen, giống như từng gặp qua ở đâu đó.” Kỷ An Ninh nói, giả bộ như tùy tiện hỏi, “Trong nhà hắn làm gì vậy?”

Ai ngờ Văn Dụ không bị qua mắt: “Em quản nhà hắn làm gì để làm cái gì. Sao em không quan tâm anh? anh hỏi em, nhà anh làm gì, em nói chút xem.”

Kỷ An Ninh nghẹn họng.

cô đúng là không nói được. Lại nói tiếp, chí ít ở phương diện này hình như đúng là không quan tâm đến Văn Dụ.

Muốn lừa Văn Dụ cũng thật khó, Kỷ An Ninh thấy lòng mình thật mệt mỏi.

Nhưng cô lại nghĩ tới, hỏi: “Vậy mấy người các anh giúp đỡ lẫn nhau, việc làm ăn có cạnh tranh không?”

“Tạm thời không có, lĩnh vực của mỗi bên không giống nhau.” Văn Dụ hỏi, “Hỏi cái này làm gì?”

Kỷ An Ninh nói: “Quan tâm anh.”

“Hừ!” Văn Dụ bất mãn, “hiện tại mới nhớ tới quan tâm anh, em không thấy có lỗi với lương tâm sao? Có đủ tư cách làm bạn gái người ta không? Đúng là chẳng có đủ tư cách gì cả.”

Kỷ An Ninh dở khóc dở cười: “Văn Dụ, anh đừng có mà được một tấc lại tiến một thước. Lý Hách giới thiệu lung tung, em sợ anh mất mặt nên không phủ nhận trước mặt mọi người.”

“Cũng được, còn biết cho bạn trai mình mặt mũi. Miễn cưỡng coi như em hợp quy chuẩn.” Văn Dụ vô sỉ nói.

Kỷ An Ninh quay đầu không thèm để ý anh.

Trong nội tâm cô đang nghĩ tới quan hệ giữa Văn Dụ và Dương Bác. Giữa bọn họ nói là trên phương diện làm ăn không xảy ra cạnh tranh, Kỷ An Ninh thực sự không hiểu. Nhưng hôm nay, trên bàn ăn bọn họ cũng nói rất nhiều thứ, Kỷ An Ninh cũng đều không hiểu.

Kiếp trước lúc chết, cô vẫn đang là sinh viên. Đối với kiến thức về kinh tế, thương nghiệp chỉ giới hạn mấy lý luận vĩ mô không rõ ràng trên sách mà thôi. Văn Dụ, Lý Hách đều là thực hành, cô căn bản không thể mò tới được.

Kỷ An Ninh sờ cái túi bên ngoài ba lô, chỗ đó cất danh thiếp của Dương Bác.

cô liên hệ với Dương Bác, liệu có được không?

Hôm nay cô chứng kiến mấy người Lý Hách nói chuyện, bọn hắn đều lớn tuổi, trưởng thành. Ngay cả Văn Dụ, cũng có một mặt thành thục khác với biểu hiện trong trường.

So ra, cô non nớt ngây ngô, kiến thức hạn hẹp. Có thể là đối thủ của người ta sao? Đây chính là người kiếp trước tống Văn Dụ vào ngục.

Đáy lòng Kỷ An Ninh nôn nóng, không nhịn được cắn ngón tay.

Xe dừng ở giao lộ, đèn đỏ.

“Cái tật xấu gì thế, người bao lớn rồi.” Văn Dụ liếc cô một cái, vừa hay thấy cô đang cắn ngón tay, đem tay cô đẩy ra. Cảm thấy cảm xúc cô không đúng, hỏi: “Sao vậy? không vui à?”

anh nói chuyện trêu đùa cô. Nhưng Kỷ An Ninh có chút không yên lòng, trả lời cho có lệ.

Cả đường cô đều tự hỏi, suy nghĩ sao cũng đều cảm thấy, một đứa con gái như mình đi đối đầu với Dương Bác là tên đàn ông lòng dạ tâm cơ, có năng lực thủ đoạn, căn bản không có tí phần thắng nào.

Làm sao mới có thể phá vỡ kết cục đây?

Biện pháp chưa nghĩ ra, xe đã đi tới khu tập thể Hoa đại.

Kỷ An Ninh nhảy xuống xe, liến bị nắng chiếu vào mắt. Mặt trời mùa thu quá chói lóa. cô nâng tay che mắt, mắt nhìn lên bầu trời. Bầu trời mùa thu, cảm giác xa xăm biết bao nhiêu.

Kỷ An Ninh nhớ tới buối tối mà cô té chết ở kiếp trước, nhìn không thấy sao trời, cũng chẳng thấy mặt trăng. Chỉ có đèn neon, chiếu người ta thành yêu ma quỷ quái.

Nếu như kiếp trước, cái gì cho Kỷ An Ninh giáo huấn khắc sâu thì đó là bốn chữ “Sức lực không bằng”. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

cô vẫn cho là bản thân đủ nhạy bén cảnh giác là có thể bảo vệ mình. Tới tận khi đối mặt với bẫy rập, bạo lực cũng quyền thế, mới biết bản thân nhỏ yếu bất lực cỡ nào, căn bản không đủ để ứng phó với nguy cơ như thế.

cô muốn bảo vệ Văn Dụ không sai, nhưng cô lại không đủ sức.

Nhưng mà, Văn Dụ đủ!

Chờ Văn Dụ đóng cửa xe, lúc vòng sang bên kia liền thấy Kỷ An Ninh đang nghiêng đầu chăm chú nhìn anh. anh hỏi: “Sao vậy?”

Cả đường đi đều cảm giác Kỷ An Ninh là lạ.

anh không biết, Kỷ An Ninh đang nhảy xuống xe, bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, trong chớp mắt liền nghĩ thông suốt.

Dương Bác khẳng định là kẻ thù của Văn Dụ, điều này không cần hoài nghi. Lúc đầu Văn Dụ đã sắp xếp xong chuyện của Triệu Thần, anh có thể bình yên thoát thân, là Dương Bác đem Văn Dụ đưa vào ngục giam.

Mà nghe ý tứ trong lời nói của Dương Bác, Văn Dụ vốn có thể áp chế hắn.

Văn Dụ có đầy đủ năng lực áp chế hắn ta.

Như vậy, thật ra từ bây giờ để Văn Dụ cảnh giác Dương Bác là được.

Châm ngòi lý gián gì đó, Kỷ An Ninh tự nhận không có bản lĩnh này. Nhưng vừa khéo là, Dương Bác không biết xuất phát từ tính toán gì lại muốn đào góc tường của Văn Dụ.

Mà Văn Dụ, Kỷ An Ninh lại hiểu anh rất rõ. Kiếp trước, anh bởi vì cô mà giống như cậu bé chưa trưởng thành, thậm chí còn động nắm đấm với mấy người muốn theo đuổi cô.

Lòng tham chiếm hữu của anh đối với cô quả thực là đáng sợ.

Văn Dụ thấy Kỷ An Ninh hơi cúi đầu, móc từ trong túi ra một cái thẻ, trực tiếp đưa tới trước mặt anh: “Cho anh.”

Văn Dụ liền giật mình, nói câu “Cái gì vậy?” rồi đưa tay tiếp nhận, cúi đầu nhìn qua.

Tấm thẻ rất đơn giản, ngay cả hoa văn cũng không có, chỉ có một cái tên, một dãy số điện thoại, chỉ thế thôi.

Văn Dụ lại ngẩng đầu, ánh mắt có chút không đúng.

Danh thiếp thương nghiệp sẽ in rất nhiều thứ như công ty, tên gọi, số điện thoại thương vụ, thậm chí là email. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Loại danh thiếp tư nhân này để làm gì?

Giả như hôm nay bạn bè tụ hội với nhau, Dương Bác và một người bạn khác của Văn Dụ không quen nhau, liền trao đổi loại danh thiếp tư nhân này.

Nhưng nó còn có công dụng khác, thậm chí có thể nói là công dụng rất lớn, đó là dùng vào lúc tán gái, cho cô gái kia lưu lại số điện thoại.

Ví dụ như thời khắc này, con mẹ nó đúng là hắn nhìn nhầm rồi, Kỷ An Ninh mẹ nó vậy mà có số điện thoại của Dương Bác!

Văn Dụ nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh: “Lúc nào?”

Kỷ An Ninh thản nhiên: “Lúc anh tắm rửa chưa ra.”

Dương Bác nói hắn không muốn tắm, đi ra ngoài trước. Cứ như vậy mà ra tay!

Đậu xanh! Đàn ông họ Dương đều là hồ ly tinh đực đầu thai à!

Việc của trưởng bối, Văn Dụ có thể giả câm giả điếc, không nhúng tay vào. không ngờ hai cha con họ Dương này đúng là khinh người quá đáng.

Trong lòng Văn Dụ tức giận, sắc mặt liền lộ ra. Đây chính là điều Kỷ An Ninh muốn.

“Em không hiểu rõ quan hệ hai người thế nào, có quan hệ làm ăn không,” cô nói, “Em cảm thấy người này… không thích hợp để làm bạn.”

Văn Dụ giật mình, không trách được cô lại hung hăng hỏi chuyện về Dương Bác, còn hỏi bọn họ có quan hệ cạnh tranh không. Hóa ra là cô lo lắng cho anh.

nói ra thì, tướng mạo Dương Bác đối với con gái đúng là rất thu hút, Kỷ An Ninh lại không chút thay đổi nào vì hắn, trực tiếp đem danh thiếp ‘trình lên trên’. Ngụm ác khí trong lòng Văn Dụ tan đi, trong mắt có ý cười.

cô nàng cứng đầu bướng bỉnh này hóa ra cũng có thể ngoan như vậy.

Đúng là một người bạn gái đủ tư cách!

anh lắc lắc danh thiếp trong tay, trêu chọc Kỷ An Ninh: “Cơ hội tốt thế này, có thể bắt cá hai tay, cứ như vậy mà từ bỏ à? không phải vẫn muốn vứt anh đi à, nói không chừng dựa vào tên này là có thể vứt anh đi rồi.”

Kỷ An Ninh cho là anh không để chuyện Dương Bác ở trong lòng, có chút sốt ruột nói: “Nhân phẩm người này không tốt, bây giờ đào góc tường của anh, sau này biết đâu sẽ đâm sau lưng anh một dao, anh cẩn thận hắn ta một chút.”

Lúc cô nói chuyện biểu cảm nghiêm túc, cô càng nói Dương Bác không tốt, trong lòng Văn Dụ càng thấy hưởng thụ.

cô có biết mình đang nói gì không? Văn Dụ con mắt bắt đầu cong cong.

“Biết rồi, đừng lo lắng.” anh đột nhiên cúi đầu chạm nhẹ trán Kỷ An Ninh, cười khẽ: “Góc tường nhỏ của anh.”

Kỷ An Ninh ngẩn ngơ, buồn bực nói: “Ai là góc tường của anh!”

Văn Dụ mỉm cười nói: “Ai lo lắng cho anh thì là người đó.”

Kỷ An Ninh bị anh cười đùa tí tửng làm tức gần chết. Người này bị sao à.

cô lườm anh một cái nói: “Em tự về, không cần anh tiễn. anh về đi.” nói xong quay người rời đi.

“Này, An Ninh!” Văn Dụ ở đằng sau gọi cô.

Kỷ An Ninh quay người.

Văn Dụ dựa cửa xe, một chân đứng thẳng, một chân chống ở sườn xe, mỉm cười nói: “Có câu này quên nói với em.”

Kỷ An Ninh: “…”

“Em hôm nay…” Văn Dụ giơ ngón cái ra trước ngực, “Siêu xinh đẹp!”

Dưới ánh mặt trời, mũi anh cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, trong mắt như có sao trời sáng chói, sáng tỏ lòng người.

Kỷ An Ninh cảm thấy có luồng nhiệt dâng lên mặt, toàn thân sinh ra sự nóng nảy không rõ.

“Bớt lắm mồm!” cô mắng anh một câu rồi quay người bỏ chạy.

Giống như chạy trốn, Văn Dụ nhìn đến là vui vẻ.

Văn Dụ ngẩng đầu nhìn trời.

Thời tiết tươi đẹp, rất thoải mái, cô nương mềm mại nhu thuận, thật vui vẻ, thật mẹ nó ngay cả họ Dương kia cũng muốn ghê tởm anh một phen.

anh gọi điện cho Trình Liên: “Mẹ đang ở đâu?”

“Ở nhà.” Trình Liên hỏi, “Sao à?”

Văn Dụ nói: “Chút nữa con về, mẹ ở nhà chờ con.”

Trình Liên còn hiếm lạ gì: “Hôm nay có trận gió nào vậy? Thứ bảy con không ra ngoài ăn chơi à?”

Trình Liên rất nhanh biết được đó là trận gió nào.

“Mẹ nói xem họ Dương này có phải là hồ ly tinh chuyển thế không?” Văn Dụ cười hì hì đẩy tấm danh thiếp của Dương Bác tới trước mặt Trình Liên, “Con vừa rời mắt đi một chút, hắn liền nhét vào tay bạn gái con một tấm danh thiếp. hắn muốn làm gì đây?’

Trình Liên ngạc nhiên cười lớn nói: “Người trẻ tuối ấy mà, chắc là đùa giỡn tí thôi. Lại nói, bạn gái gì đó của con không phải hai ba tháng thì đổi à.”

“Mấy tháng đổi là chuyện của con. hắn làm như vậy là không đúng.” Văn Dụ cười lạnh, “Có phải mấy người họ Dương đều cảm thấy nữ nhân Văn gia dễ thông đồng không?”

Sắc mặt Trình Kiên có phần khó coi.

Văn Dụ mặc kệ.

Văn Quốc An quản giáo việc học của Văn Dụ rất nghiêm ngặt, còn mấy phương diện khác, đối với đưa con một Văn Dụ này lại rất cưng chiều. Tính tình của Văn Dụ đã sớm quen nói một không nói hai.

Chỉ là Văn Quốc An đã lớn tuổi, ở tuổi này, một tháng sinh hoạt một lần cũng không đảm bảo được. Trình Liên lại đang ở thời kì sinh long hoạt hổ, nhu cầu so với mấy cô gái trẻ còn lớn hơn.

Muốn để bà phòng đơn gối chiếc, cũng thật đáng thương.

Cho nên Văn Dụ cũng không muốn quản chuyện của bà. Bọn họ đã từng tuổi này rồi, khả năng ly hôn không lớn, mở một mắt nhắm một mắt cho qua là được.

Nhưng cái này không có nghĩa là trong lòng không có chút hỏa khí nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.