*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.—– Các người đúng là một lũ chỉ biết đố kỵ! Yến Phi mà cần phải làm trai bao sao? Một bức tranh của cậu ta có thể lấy được bao nhiêu là tiền! Các người nhìn tranh của cậu ta đi! Cậu ta là người có tài, căn bản không cần phải đi bán thân! Hỗn đản!
—– Cậu ta vẽ tranh? Lấy ra nhìn xem! Tranh của cậu ta nếu có thể bán được tiền, trước kia vì sao phải tự sát? Các người xem trước kia cậu ta như thế nào, chẳng khác gì một tên ăn xin. Không phải bán thân thì làm sao có thể nhanh như vậy xoay người?
—– Cậu mới bán thân ấy! Cả nhà cậu đều là đồ bán thân!
—– Yến Phi là dựa vào bản thân mà kiếm ra tiền! Cậu ta căn bản không cần phải làm cái nghề kia!
—– Các người là những người Yến Phi mời tới đi? Các người nói cậu ta không bán thân, vậy lấy ra chứng cứ a.
—– Cậu chính là ghen tị cậu ta có tiền! Cậu đúng là đồ tiểu nhân!
—– Đây đều là bằng hữu của Yến Phi! Nếu cậu ta thực sự làm cái nghề kia, cậu ta có thể để cho cậu chụp được chắc? Những người đó cũng không thể nào tới trường để tìm cậu ta. Chủ topic chính là tung tin đi. Yến Phi tìm được ra con đường kiếm cơm, tôi thấy chủ topic hẳn là ghen tị với Yến Phi, nên mới ác ý hãm hại!
—– Cậu làm sao biết cậu ta tìm được con đường kiếm cơm? Ha ~ cậu sẽ không phải cũng là được cậu ta giới thiệu ra ngoài để bán thân đi.
—– Cậu quả thực chính là trong lòng âm u! Vô sỉ!
—– Yến Phi thay đổi rất nhiều, nhưng mà không có khả năng đi làm trai bao. Cậu ta trước kia ca hát trong quán bar, rồi mới tìm được công việc hiện tại. Xe của cậu ấy là do bằng hữu cho mượn. Các người đừng có mà nói linh tinh.
—– Làm công gì mà có thể kiếm được nhiều tiền trong thời gian ngắn như vậy? Quen biết được với nhiều người có tiền như vậy? Không phải làm trai bao thì làm sao lại cùng nam nhân kề vai sát cánh tới như vậy?
—– Cậu chưa từng bao giờ cùng bằng hữu đồng tính kề vai sát cánh qua hay sao? Các người nói cậu ta làm trai bao, vậy lấy ra chứng cứ chính xác đi! Vài tấm ảnh như vậy thì chứng minh được cái gì?!
Trên BBS phe bảo vệ Yến Phi cùng với phe bôi đen Yến Phi náo loạn thành một đoàn, cũng có một số ít người là bàng quan đứng ngoài hóng chuyện, bất quá cũng đưa ra nghi ngờ vì sao Yến Phi đột nhiên lại có nhiều tiền tới như vậy. Mà trên diễn đàn ‘Sơn Nhai’ nổi tiếng nhất trong nước cũng xuất hiện bài post tương tự. Người post bài trên ‘Sơn Nhai’ có ID khác với người post bài trên BBS của đại học Đế Đô, nhưng mà từ ngữ khí có thể thấy được đối phương là cùng một người.
Thời điểm hai bên không ngừng cãi lộn gây chiến, một ID có tên ‘Tiêu Tiếu’ gửi bình luận: [Tôi rất bội phục người dám lập ra topic này, không thể không nói, lá gan của cậu rất lớn. Còn chưa có ai dám nói bà xã của Tiêu Tiếu tôi đây là trai bao. Cậu cũng không cần phải lấy đống ảnh chụp kia ra để làm chứng cứ, tôi trực tiếp nói cho cậu biết. Tôi là ông chủ của tập đoàn ‘Phong Viễn’, trong những ảnh chụp kia của cậu, có anh em kết nghĩa của tôi, có bạn bè của tôi, có cả thuộc hạ của tôi. Cậu hiện tại có thể chạy trốn, thoát được, coi như cậu may mắn, nhưng nếu trốn không thoát…]
Nói tới đây liền dừng, đối phương còn đính kèm một bức ảnh rất rõ nét. Trong bức ảnh, Yến Phi làm nhân vật chính ngồi ở trung tâm của bàn xoay, một đám vây quanh hắn để chụp ảnh, trong tay của hắn còn cầm một cốc sữa chua. Đó là ảnh chụp thời điểm hắn vừa mới xuất viện, chuyển tới trong biệt thự tại Đông Hồ. Trong ảnh chụp không chỉ có những vị khách làng chơi theo như lời của chủ topic, còn có Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu là bạn cùng phòng ký túc xá với Yến Phi. Trừ bỏ Hứa Cốc Xuyên và Tần Trữ ra, người nên ở đều có mặt.
Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu vẫn chưa gia nhập vào trận khẩu chiến này, không phải bọn họ không muốn, mà là Hứa Cốc Xuyên bảo bọn họ tạm thời nhịn xuống. Bên này, bình luận của Tiêu Tiếu vừa xuất hiện, Tiêu Dương liền bám sát đăng một comment bằng ID tên thật của bản thân: [Yến Phi là chị dâu của tôi! Các người nói xấu anh ấy chính là nói xấu cả nhà tôi! Cái đệch cả lũ vương bát đản các người! Có bản lĩnh thì đối mặt mà nói ấy, đừng có làm ‘anh hùng núp’! Chỉ bằng vài tấm ảnh này mà dám bảo anh ấy làm trai bao. Các người con mẹ nó là Thiên vương lão tử chắc. Các người không có tiền liền không cho người khác kiếm được tiền, không có xe liền không cho người khác mua được xe hay sao a! Cái đệch!]
Tiêu Dương sau đó đăng thêm một bức ảnh Yến Phi nằm trên xe cứu thương, cả người đầy máu tươi.
Vệ Văn Bân: [Yến Phi ở chung một ký túc xá với tôi, bốn người ký túc xá chúng tôi đều chung một lòng! Các người nói cậu ta làm trai bao, được! Lão tử bồi cậu ta cùng làm trai bao! Cái đệch cả nhà các người! Không thể nào an phận nhìn người khác sống thoải mái được hay sao!]
Vệ Văn Bân đăng lên một bức ảnh bốn người trong ký túc xá cùng chụp chung với nhau khi đi dã ngoại. Trong ảnh chụp, Yến Phi cười như một đứa nhỏ, đối với ba người còn lại làm khung ảnh bằng ngón tay.
Tiêu Bách Chu: [Tôi không biết người lập ra topic này tới tột cùng là có mục đích gì. Đúng, Yến Phi trước kia nghèo, hơn nữa cũng vì vậy mà tự sát. Nhưng mà hiện tại cậu ta cũng coi như là người đã chết qua một lần rồi, chẳng lẽ không thể thay đổi hay sao? Cậu ta thời điểm ở quán bar ca hát kiếm tiền, sao cậu không chụp lại? Cậu ta bán tranh kiếm được mấy ngàn mấy vạn, sao cậu không chụp lại? Khi cậu ta bị đánh trọng thương phải nằm viện, sao cậu không chụp lại? Thấy cậu ta kiếm được tiền, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái, kết giao được với một ít bằng hữu có địa vị, các người liền chụp lại ảnh của cậu ta, nói cậu ta là trai bao. Tôi thấy người chân chính ở bên ngoài làm trai bao nhưng lại không kiếm được xu nào chính là chủ topic cậu đi.]
Tiêu Bách Chu đính kèm theo vài bức ảnh, có hình Yến Phi ở trong quán bar Ô Nha để ca hát, có hình là khi Yến Phi vẽ tranh trong ký túc xá, có hình là bốn người trong ký túc xá bọn họ cùng nhau chơi đùa nhăn nhó mặt mày.
Tiếp theo, lại có một người nóng nảy bình luận, vừa nhìn lướt qua đã thấy toàn những từ mắng chửi.
[Cái đệch cả nhà chúng mày! Lão tử cùng Đại Phi làm bằng hữu thì đã làm sao? Dám nói lão tử là khách làng chơi?! Cái đệch chúng mày! Lão tử chính là Hà Khai Phục, ông chủ của quán bar Ô Nha! Đừng để cho lão tử tìm được ra là thằng nào dám bôi bác quan hệ giữa lão tử cùng Đại Phi!]
Hà Khai Phục lại gửi kèm một bức hình của bản thân, rõ ràng chính là một trong những vị ‘khách làng chơi’.
Trong nháy mắt, trên BBS liền im lặng. Dù là những người mắng chửi hay là những người bảo vệ Yến Phi, đều không có một ai dám hé răng. Tiêu Tiếu, Hà Khai Phục, đây là những nhân vật cực kỳ nổi tiếng, chỉ cần lên mạng tìm hiểu một chút liền có thể biết. Yến Phi hóa ra là đồng tính luyến ái! Không không không! Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm chính là, bạn trai của Yến Phi hóa ra lại là một trong những ông chủ của tập đoàn ‘Phong Viễn’! Thái tử gia nổi tiếng khắp đế đô! Vậy Tiêu Dương chẳng phải là…?!
Không biết có bao nhiêu người ở trước máy tính đổ mồ hôi lạnh. Bất quá, cũng có hai người ngồi trước máy tính cười gian.
“Ha, Bát Tử, mày mau tới xem! Tiểu tử này thế nhưng lại không chết! Lại còn sinh hoạt không tệ lắm nha.”
※
Ăn cơm trưa xong, Yến Phi liền nghe Tiêu Tiếu thông báo, rằng tối nay cậu sẽ bồi hắn cùng trở về đế đô. Hắn không khỏi lo lắng hỏi: “Có phải hay không công ty bên kia đã xảy ra chuyện gì? Lão Hắc nói sao?”
Tiêu Tiếu ánh mắt bình tĩnh giải thích: “Hắc ca bên kia có một vụ đầu tư không nắm chắc lắm, nhị ca cùng tam ca đều không có ở đây, cho nên anh ấy muốn em trở về để xem hộ một chút.”
Yến Phi không nghi ngờ cậu, nói: “Ừm, cũng tốt, về nhà anh sẽ làm cho em đồ ăn ngon, dưỡng vài ngày rồi hãng trở về bên Tây Hàng.”
“Được.” Tiêu Tiếu nhân cơ hội nói: “Nếu không anh lại xin nghỉ thêm vài ngày nữa đi, bồi em. Nhị ca cũng sắp trở về rồi.”
Yến Phi không muốn lắm: “Anh còn phải đi học nữa, em cũng biết cái chuyên ngành của anh có bao nhiêu biến thái mà.”
Tiêu Tiếu nói: “Để cho Tiểu Dương bọn họ giúp anh học bù là được rồi. Anh không phải cũng thường xuyên không tới trường hay sao, cùng lắm là thi lại thôi. Anh trai, anh hiện tại trọng tâm hẳn là nên đặt trên người ba đứa bọn em.”
Yến Phi bật cười nhéo nhéo da mặt của Tiêu Tiếu: “Được được được, trọng tâm là ba người các em. Vậy để anh xin phép đã, nghỉ tới thứ hai tuần sau.”
“Được.”
Buổi tối hai người sẽ cùng nhau trở về đế đô, cho nên buổi chiều Tiêu Tiếu liền triệu tập những người phụ trách của căn cứ Tây Hàng lại để họp. Yến Phi muốn gọi cho Tần Trữ cùng lão Hắc bọn họ một cú điện thoại để thông báo, kết quả di động lại bị Tiêu Tiếu tịch thu. Lý do mỹ danh rằng, một tuần này Yến Phi chỉ cần chú tâm vào bồi cậu, không được nhận điện thoại. Hắn quả thực không biết nói gì hơn.
Buổi chiều 4 giờ rưỡi, Tiêu Tiếu họp xong liền thu dọn đồ đạc cùng Yến Phi ngồi trực thăng bay trở về đế đô. Yến Phi hoàn toàn không biết ở trong trường học đã xảy ra chuyện lớn.
Trở lại đế đô, Hà Khai Phục đã chờ sẵn ở căn cứ không quân. Đón hai người xong, gã liền lái thẳng xe trở về Đông Hồ. Nhìn thấy Yến Phi, Hà Khai Phục còn rất có tâm tình cùng hắn đùa giỡn, hoàn toàn không nhìn ra chút nào trong lòng gã hiện tại có bao nhiêu căm tức.
Xe chạy tới Đông Hồ, ở cửa thế nhưng đã dừng sẵn ba chiếc xe. Người từ trên xe đi xuống, Yến Phi rất kinh ngạc kéo xuống cửa kính: “Các người sao hôm nay đều chạy tới đây vậy?”
“Anh trai của em trở về, cho nên em thay cha mẹ tới gặp anh ấy.” Tiêu Dương cười trả lời.
“Tôi bồi Tiểu Dương.” Hứa Cốc Xuyên.
“Hai người bọn tôi bị Tiêu Dương kéo tới.” Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân.
“Tôi nghe nói cậu trở về, cho nên tới giục cậu làm công.” Tần Trữ.
“Cậu cái tên quỷ hút máu!” Yến Phi ngón tay chỉ về phía Tần Trữ run lên.
Một đám người hi hi ha ha đi vào trong biệt thự, ba người Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân đem Yến Phi lôi đi, những người dư lại liền đi vào trong thư phòng của Tiêu Tiếu. Cửa phòng đóng lại, trừ Tần Trữ ra, Tiêu Tiếu, Hà Khai Phục cùng Hứa Cốc Xuyên đều châm thuốc lá. Hứa Cốc Xuyên nói: “Đã tra ra là ai làm, có hai nhóm, phân biệt ở đế đô cùng Triệu Hưng.”
“Là ai?” Tiêu Tiếu phun ra khói thuốc.
Hà Khai Phục từ trong túi tài liệu mà bọn họ mang tới, lấy ra hai tệp giấy đưa cho Tiêu Tiếu, bên trên là dày đặc những chữ nêu lên thân phận cùng danh tính của những người cần tìm.
“Bị gạch đỏ dưới hình chính là những người trực tiếp tham gia, còn những người khác là những kẻ đã nhục mạ Đại Phi. Triệu Hưng bên kia người tham gia toàn bộ đã bị bắt lại. Đế đô bên này thì cậu tính toán làm sao? Người cũng đã truy ra tung tích, hơn nữa cũng đã bị giám sát.”
Tiêu Tiếu nhìn một hàng dài tư liệu, không mang theo chút độ ấm nào, nói: “Trước để cho bọn họ thân bại danh liệt, sau đó quơ vào trong ngục lao, cho ngồi 10 tới 20 năm. Nhớ bảo các huynh đệ trong ngục lao chiếu cố bọn họ một chút.”
Hà Khai Phục gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Tần Trữ nhíu mày: “Chủ mưu có thù oán gì với Đại Phi? Cốc Xuyên cùng lão Hắc đã tra xét một lượt, không thấy có dấu hiệu hắn ta bị sai sử. Nếu không vẫn nên tra xét kĩ hơn một chút. Một sinh viên nghèo, có thể làm ra chuyện lớn tới như vậy sao? Điều này đối với hắn ta có ưu đãi gì? Hắn ta rất có thể là bị người ta lợi dụng.”
Hà Khai Phục đáp: “Triệu Hưng bên kia đang thẩm vấn, ba người bị bắt giữ đều là học sinh trung học.”
Hứa Cốc Xuyên nói: “Tôi nghe Tiểu Dương nói, Đại Phi trước khi tự sát đã nợ chủ mưu 50 đồng, sau đó cũng không chịu trả. Hình như còn vì 50 đồng mà có chút náo loạn không thoải mái. Đại Phi sau khi sống lại cũng đã nhanh chóng trả lại tiền nợ rồi.”
Tiêu Tiếu buông xuống tư liệu, hỏi: “Khi bắt những người này, có hay không bị lộ ra tiếng gió?”
Hà Khai Phục trả lời: “Không có. Chủ mưu còn chưa biết bọn họ đã bị bắt, bất quá hình như bình luận của cậu đã dọa tới hắn ta, hắn ta một mực trốn trong ký túc xá không chịu lộ diện.”
Tiêu Tiếu hút thuốc, chậm rãi nói: “Tôi muốn để cho hắn ta ở trước mặt sinh viên toàn trường bị cảnh sát bắt đi. Hắn ta không phải làm thêm ở căn tin hay sao? Vậy thì chọn vào lúc hắn ta làm thêm đi.”
“Việc này không thành vấn đề.” Hà Khai Phục chính là đã nghẹn một bụng hỏa.
Tần Trữ lên tiếng: “Tiêu Tiếu, chuyện này không có khả năng lừa Đại Phi.”
Tiêu Tiếu nói: “Tôi không có ý định lừa anh ấy, mà là muốn để sau khi mọi chuyện được xử lý xong thì mới nói lại với anh ấy. Bằng không, anh ấy khẳng định sẽ đi tìm đối phương để tính sổ. Tôi sẽ thay anh ấy xả hết giận.”
Hứa Cốc Xuyên nói: “Tôi đã cấp cho trường học bên kia áp lực. Phàm là những topic có liên quan đều sẽ bị xóa bỏ, người nên khai trừ liền khai trừ, nên ghi tội liền ghi tội.”
“Đều là một đám người nhàn tới đau trứng.” Tần Trữ còn phải nói ra những lời không hề nhã nhặn như vậy, đủ hiểu được anh có bao nhiêu tức giận. Nếu không phải Chung Phong sau khi tự sát liền sống lại trên thân thể mới này, lấy thân thế cùng nhân phẩm của Chung Phong, làm sao sẽ có thể bị người ta vũ nhục tới thế. Đừng nói Tiêu Tiếu không chịu nổi, phàm là những người hiểu rõ Yến Phi là ai đều sẽ không thể chấp nhận được. Nếu không phải Nhạc Lăng có việc trên người, Hà Khai Phục không đồng ý để hắn tới đây, Nhạc Lăng khẳng định cũng sẽ chạy tới Đông Hồ.
Tiêu Tiếu bổ sung một câu: “Hắc ca, anh tổng hợp lại danh sách những người bảo vệ Phi giúp tôi.”
“Buổi tối sẽ chuyển lại cho cậu.” Hà Khai Phục biết rõ Tiêu Tiếu muốn làm gì.
Bốn người liền cứ như vậy xử lý mọi chuyện cùng đạt được nhận thức chung, mà ở bên này, Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân phải bám trụ lấy Yến Phi cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Tiêu Tiếu về nhà, Yến Phi rất cao hứng. Bốn người từ trong thư phòng đi ra, hắn cũng không cùng nhóm bạn nói chuyện phiếm nữa. Hà Khai Phục gọi điện thoại tới khách sạn để đặt cơm, Yến Phi thừa dịp cơm chưa đưa tới, liền hóa thân thành một con ong chăm chỉ quét dọn. Hai ngày không ở nhà, hắn nhìn thấy cái gì cũng cảm giác bẩn. Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân liền giúp hắn quét tước lau dọn lại nhà cửa.
Trong quá trình quét dọn, Tiêu Bách Chu bất động thanh sắc hỏi: “Yến Phi, tôi hôm nay ở trên đường đụng phải cái cậu bạn đồng hương gì đó của cậu, tên Tương Điền.”
“À, cậu ta làm sao? Tôi gần đây cũng không có thời gian đi gặp cậu ta.” Yến Phi lập tức hỏi.
Tiêu Bách Chu nói: “Nhìn qua không tồi. Cậu ta đi dạy thêm, tôi cũng thuận đường đi chung. Tôi có nhớ rõ, công việc làm thêm của cậu ta bây giờ là do cậu giới thiệu cho đúng không?”
Yến Phi đáp: “Đúng vậy. Cậu ta là người hàm hậu thành thật, xem như là một người hiền lành. Nguyên chủ của thân thể này mượn tiền cậu ta lâu như vậy, cậu ta không để ý mà vẫn còn cho tôi mượn tiền. Vì vậy tôi cũng muốn giúp đỡ cậu ta một chút.”
Tiêu Bách Chu lập tức nương theo lời của Yến Phi để hỏi: “Cậu trước kia rốt cuộc mượn bao nhiêu tiền?”
Yến Phi bất đắc dĩ: “Tôi cả đời chưa bao giờ vay mượn tiền của ai, không nghĩ tới vừa mới sống lại, liền trở thành con nợ. Cụ thể mượn bao nhiêu tiền thì tôi không nhớ rõ, dù sao cũng không ít. Có vài chục cũng có vài trăm. Bất quá tôi đều đã trả đủ. Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn Tương Điền.”
Tiêu Bách Chu nói: “Những người cho cậu mượn tiền đều không tồi lắm, sao cậu chỉ giới thiệu công việc làm thêm cho một mình Tương Điền?”
Yến Phi bĩu môi: “Không tồi cái gì a. Tôi khi đó trở thành cái đích để cho người khác chỉ trích. Có cái người tên là Vương Hiển Nhạc gì đó, tôi mượn của cậu ta 50 đồng. Cũng không biết có phải hiện tại thấy tôi phát đạt hay không, mỗi lần gặp tôi là liền tỏ vẻ khó chịu, giống như tôi vẫn nợ 50 đồng của cậu ta không bằng. Những người làm công trong căn tin hẳn là đối với tôi vẫn mang theo chút tâm lý khó chịu đi. Dù sao trước kia tôi cũng giống bọn họ, ở trong căn tin lau bàn; vậy mà hiện tại tôi có xe để lái, có quần áo đẹp để mặc; cho nên trừ Tương Điền ra thì thái độ của bọn họ đối với tôi đều không được tốt lắm. Tôi giới thiệu công việc cho Tương Điền, cậu ấy vẫn cứ luôn cảm ơn tôi mãi.”
Tiêu Dương, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân trao đổi với nhau bằng ánh mắt, Tiêu Dương chen vào nói: “Cái người Vương Hiển Nhạc kia sao lại đối với anh không hòa nhã?”
Yến Phi đem vài lần đụng mặt với Vương Hiển Nhạc kể ra cho ba người nghe, đối phương rõ ràng không hề hữu hảo đối với hắn. Ba người đem chuyện này âm thầm ghi nhớ.
Lúc này tại đại học Đế Đô, một bầu không khí nặng nề u ám đang bao trùm. Tương Điền gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng gọi điện thoại tới di động của Yến Phi, nhưng đối phương chung quy vẫn luôn tắt máy. Y thực sợ hãi, sợ hãi Yến Phi sẽ lại bị áp lực quá mức mà làm ra những chuyện ngốc nghếch. Đang lúc y gấp tới độ muốn báo nguy cho cảnh cục, có người gõ cửa ký túc xá.
“Xin hỏi Tương Điền có ở đây không?”
Tương Điền nghe thấy thanh âm liền quay đầu nhìn lại, là hai nam nhân xa lạ. Y hoảng sợ vội vã đứng lên.
Hai nam nhân đều mặc áo bành tô cùng quần áo màu đen, trong đó có một người nói: “Chúng tôi muốn tìm cậu để hỏi một ít tình huống, cậu có thể đi theo chúng tôi một chuyến được không?”
“Hỏi một ít tình huống gì?” Tương Điền khẩn trương hỏi.
“Là chuyện liên quan tới Yến Phi.”
Nghe đối phương nói như vậy, Tương Điền nuốt nuốt nước bọt, đi theo bọn họ.
“Chuyện của Yến Phi kia rốt cuộc là làm sao a?” Một người trong ký túc xá của Tương Điền buồn bực nói. Không chỉ có bọn họ, hiện tại ngay cả hiệu trưởng của đại học Đế Đô cũng bị chìm trong buồn bực cùng khẩn trương.
~ ~ ~ ~ ~
* áo bành tô: