Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 33



Không khí trong phòng bệnh từng chút từng chút một trở nên quỷ dị hơn. Ngay ngày hôm sau, Hà Khai Phục mang theo Hà Nhuận Giang vào bệnh viện, Nhạc Thiệu cũng đem Nhạc Lăng gọi tới. Nhạc Lăng là con nuôi của Nhạc gia, xem như là em trai của Nhạc Thiệu, bởi vì được ông nội của Nhạc Thiệu nuôi ở bên người, cho nên khi còn nhỏ vẫn luôn ở một mình.

Nhạc Lăng một đường được dưỡng bên người Nhạc lão tư lệnh, ông nội của Nhạc Thiệu. Mà ngay khi Nhạc Thiệu tuyên bố không chịu nhập ngũ, Nhạc gia đối với Nhạc Lăng cũng xác định tương lai rõ ràng, đó là tiến vào quân đội.

Nhạc Lăng trời sinh chính là đã được định trước sẽ gia nhập quân đội. Tuy rằng hắn hiện tại bất quá chỉ mới 22 tuổi, nhưng hắn 16 tuổi đã bắt đầu tòng quân nhập ngũ, ở trong bộ đội đặc chủng lăn lộn bốn năm, lập công vài lần. Nhạc Thiệu đối với người em trai này vẫn luôn rất quan tâm. Anh chọn Nhạc Lăng trở thành trợ lực của bản thân ở trong quân đội, cùng Nhạc Lăng trưởng thành.

Sau một lần nói chuyện, anh đem Nhạc Lăng từ trong bộ đội đặc chủng điều về trong một quân khu bộ đội dã chiến ở đế đô. Trước mắt quân hàm của hắn là thiếu tá, đương nhiên đối với Nhạc Lăng mà nói, tiền đồ của hắn cũng không thể chỉ tới đây. Nhạc Lăng không nghĩ tới việc đi học đại học, cho nên Nhạc Thiệu để cho hắn một bên học tập ở trong một trường quân đội, một bên theo bản thân mở rộng nhân mạch.

Nhạc Lăng vô cùng tôn trọng Nhạc Thiệu. Nhạc Thiệu cũng không bởi vì hắn là con nuôi cho nên trong cuộc sống đối với hắn không tốt. Nhất là sau khi Chung Phong chết, nhìn thấy Nhạc Thiệu thống khổ như vậy, quan hệ giữa Nhạc Lăng cùng Nhạc Thiệu ngược lại đã được kéo gần hơn rất nhiều.

Điều này cũng là bởi vì hắn nguyện ý cùng Nhạc Thiệu hợp tác, rời khỏi bộ đội đặc chủng mà hắn yêu thích. Ở trong mắt của hắn, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều là nam nhân đích thực.

Mà, ngày hôm nay, người anh lớn này của hắn thế nhưng lại nói cho hắn biết, cậu sinh viên cứu Tiêu Dương kia chính là Chung Phong. Nhạc Lăng cơ hồ đã nghĩ rằng, anh trai mình có phải hay không bởi vì quá mức tưởng niệm Chung Phong, nên đã phát điên rồi. Nhưng, không chỉ có Nhạc Thiệu nói người kia là Chung Phong, ngay cả Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, Hà Khai Phục thậm chí là Tiêu Dương cũng nói như vậy. Chung quy không thể nào tất cả mọi người đều điên hết đi. Cho nên lúc này, đứng ở bên cạnh giường bệnh của Yến Phi, biểu tình của Nhạc Lăng có chút vặn vẹo, hắn không thể tin được.

Nhạc Lăng là sau khi Chung Phong chết đi mới gần gũi với Nhạc Thiệu, dù sao Nhạc lão tư lệnh cũng không ở chung một chỗ với con trai và con dâu. Quan hệ của của Chung Phong cùng Nhạc Lăng rất bình thường. Nhạc Lăng mỗi tháng sẽ có một ngày tới nhà Nhạc Thiệu để ăn cơm, Chung Phong cũng không nhất định sẽ nhìn thấy hắn.

Bất quá Chung Phong ấn tượng đối với Nhạc Lăng không tồi. Mà Nhạc Lăng bởi vì quan hệ giữa Chung Phong với Nhạc Thiệu, cho nên đối với Chung Phong ấn tượng cũng tốt lắm. Nhưng mà dù sao cũng không có thâm giao gì, cho nên lúc này bầu không khí mới có chút quỷ dị, bởi vì Nhạc Lăng vẫn đang tiếp tục liều chết nhìn chằm chằm Yến Phi.

So sánh với Nhạc Lăng không cách nào bình tĩnh nổi, Hà Nhuận Giang quan hệ với Chung Phong không tồi xem như có chút dễ dàng tiếp nhận hơn. Dù sao khi Yến Phi ở tại trong quán bar Ô Nha ca hát một tháng, y mỗi ngày đều ở đó phỏng đoán những chi tiết quen thuộc. Thời điểm từ chỗ Hà Khai Phục biết được Yến Phi chính là Chung Phong, Hà Nhuận Giang ngoài khiếp sợ ra thì càng nhiều hơn cả đó chính là vui sướng. Ba người kia cuối cùng cũng không cần phải tiếp tục tra tấn bản thân thêm nữa.

“Tốt lắm, sự việc chính là như vậy, em không tin cũng phải tin. Nếu không phải bởi vì em thường xuyên đi theo bên người anh, anh mới không nói cho em biết nhiều chuyện phức tạp như vậy. Anh sẽ không làm những chuyện uổng công vô ích.”

Nhạc Thiệu đem Nhạc Lăng kéo qua một bên, rồi mới ngồi xuống ở trên chiếc sopha đơn độc bên giường. Cho dù Nhạc Lăng nhìn Yến Phi bởi vì hoài nghi, thế nhưng Nhạc Thiệu vẫn vô cùng không thích.

Yến Phi không hề bởi vì Nhạc Lăng không thể tiếp nhận mà hờn giận, hắn cười nói: “Chuyện này quả thực rất quỷ dị, ngay cả anh cũng vẫn còn phải đang thích ứng.”

Cho dù không tin tưởng, nhưng Nhạc Lăng vẫn xuất phát từ tôn kính với Nhạc Thiệu, kêu một tiếng: “Chung ca.”

“Đừng gọi Chung ca, Chung Phong đã ‘chết’. Gọi anh là Yến Phi đi. Anh hiện tại bằng tuổi với Tiểu Dương, đều phải gọi các người là anh.” Yến Phi thực yêu thích đứa nhỏ Nhạc Lăng này. Năm năm không gặp, Nhạc Lăng đồng dạng cũng cao lên không ít, cũng ngày càng thêm khỏe mạnh, so sánh với Nhạc Thiệu chiều cao không sai biệt lắm, cũng tầm một mét tám mấy. Lại bởi vì ở trong quân đội, trên người mang theo một loại khí chất dương cương của quân nhân. Hắn không che dấu hoài nghi của chính mình, nhưng lại lộ ra chính khí, đây cũng là nguyên nhân mà Yến Phi thích hắn.

Thấy Yến Phi vẫn chăm chú nhìn Nhạc Lăng, Tôn Kính Trì lôi kéo Nhạc Lăng sang một bên, ngồi xuống bên giường. Từ trong túi áo lấy ra một phong thư, nhân cơ hội chuyển dời lực chú ý của Yến Phi: “Thư người nhà anh gửi tới. Em liền mang tới đây cho anh.”

“Thư của anh?” Lực chú ý của Yến Phi quả nhiên từ trên người Nhạc Lăng rời đi. Nhạc Thiệu hướng Nhạc Lăng nháy mắt, Nhạc Lăng xoay người rời đi, Nhạc Thiệu cũng đi theo. Hà Nhuận Giang ở trong lòng trợn trắng mắt, có thế ghen tuông như vậy sao?

Cổ tay phải của Yến Phi có thương tích, vai trái lại trọng thương, hai tay đều hành động không tiện. Tôn Kính Trì thay hắn cầm thư, mở ra. Tiêu Tiếu chồm người qua đây, hai người thể hiện rõ bản thân nhất định phải xem. Yến Phi cũng không tránh bọn họ, để cho Tôn Kính Trì cầm thư, chính mình đọc qua một lần. Thư là do Yến Tường, em trai của Yến Phi viết. Nói là đã nhận được thư của anh trai, cha mẹ đều rất cao hứng, cũng vô cùng lo lắng cho tình hình sức khỏe của anh trai. Yến Tường nói mọi việc trong nhà đều tốt, anh trai không cần lo lắng, cậu học tập cũng tốt lắm.

Tóm lại, phong thư này ý tứ chính là muốn nói cho Yến Phi biết, mọi người trong nhà đều khỏe mạnh, người nhà đều vô cùng nhớ hắn, nhắc hắn phải tự chăm sóc chiếu cố bản thân.

Trong lòng của Yến Phi có chút chan chát. Tôn Kính Trì thu hồi thư, nói: “Em lập tức tìm người, kí chút tiền gửi về cho bọn họ.”

Yến Phi thở hắt ra, nói: “Không phải vấn đề tiền. Anh đã nghĩ tới chuyện này ngay sau khi bản thân tỉnh lại.”

Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang đi tới bên này. Yến Phi cũng không giấu diếm, đem chuyện tình về Yến Tam Ngưu sau khi hắn tỉnh lại nói cho bọn họ biết, rồi mới bảo: “Yến Tam Ngưu là một người cha tốt. Ông ấy biết nhà mình nghèo, cho nên liên lụy tới con trai. Thậm chí ông ấy còn nói rằng sau khi con trai tìm được công tác thì người nhà bọn họ sẽ không tới tìm con trai để gây thêm phiền toái. Tuy rằng Yến Phi không chết thì anh sẽ không sống lại được, nhưng có thể khiến cho cha của mình nói ra những lời như vậy, Yến Phi quả thực là bất hiếu.”

Hà Khai Phục lập tức nói: “Cậu hiện tại chính là Yến Phi, Yến Tam Ngưu sau này sẽ có một người con trai tốt tới mức để cho mỗi khi ông ta nhắc tới đều sẽ cao hứng.” Trong lời nói không phải không có hiềm nghi nịnh nọt.

“Có muốn hay không đem bọn họ đón tới đế đô?” Tiêu Tiếu trực tiếp hỏi.

Yến Phi không khỏi suy xét. Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Hà Khai Phục chờ hắn quyết định. Chỉ cần Yến Phi nói một câu, đem người nhà của Yến Phi đưa tới đế đô đối với bọn họ mà nói là một việc vô cùng đơn giản.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Yến Phi nói: “Trước tạm thời không cần. Yến gia cuộc sống đời đời ở trong thôn nhỏ nghèo khó, đột nhiên đi tới thành phố giống như đế đô, đối với bọn họ mà nói nhất định không phải là việc tốt, bằng không Yến Phi trước kia cũng sẽ không tự sát. Chờ lễ mừng năm mới, anh trở lại Yến gia xem tình huống thế nào rồi lại nói sau.”

“Anh / Cậu lễ mừng năm mới muốn về nhà?!”

Bốn người ở đây đều cao giọng hô, nhất là Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, vẻ mặt không đồng ý.

Yến Phi nở nụ cười, còn rất xấu xa nói: “Đúng vậy, anh đã đáp ứng Yến Tam Ngưu, à không, anh đã đáp ứng cha của mình là lễ mừng năm mới sẽ trở về.”

“Đem bọn họ đón tới đây, em không muốn anh về nhà.” Tiêu Tiếu là người thứ nhất không đáp ứng, “Em muốn cùng với anh đón lễ mừng năm mới!”

Tôn Kính Trì càng trực tiếp hơn: “Bọn em sẽ không để cho anh trở về.”

Yến Phi nhướng mi: “Sao vậy, muốn bắt cóc anh à?”

“Cần thiết thì sẽ làm.” Tôn Kính Trì nghiêm túc gật đầu.

Yến Phi cười ra tiếng: “Dám bắt cóc anh, muốn chết.”

Tôn Kính Trì phối hợp đem đầu với tới đây: “Anh chém em thì em cũng không để cho anh về nhà.”

Yến Phi ha ha cười xoa loạn kiểu tóc của Tôn Kính Trì. Nhìn hỗ động của hai người, Hà Khai Phục da mặt có chút co rút. Người này có biết hay không cùng với bọn họ thân mật như vậy là rất nguy hiểm. Nhưng mà gã cũng không nguyện ý muốn Yến Phi năm mới lại trở về nhà.

Hà Khai Phục nói: “Nói thật, cậu lễ mừng năm mới đừng trở về. Trước không nói tới cái chỗ địa phương được gọi là nhà của cậu kia có ở được hay không, hơn nữa khó khăn vất vả lắm mấy anh em chúng ta mới tụ lại một chỗ, cậu cũng không thể bỏ mặc mọi người để về nhà đi.”

Yến Phi không cười nữa, bất đắc dĩ nói: “Các cậu biết tôi là ai, nhưng người khác không biết. Tôi là Yến Phi, một sinh viên nghèo có hoàn cảnh trong nhà khó khăn. Đột nhiên cùng với Thái tử gia ở đế đô nhấc lên quan hệ, mọi người trong đế đô sẽ nói ra sao. Tôi còn có thể thoải mái được sao? Các cậu không muốn tôi ở trong trường học được dễ chịu hả?”

Tôn Kính Trì hừ lạnh: “Ai dám tìm anh gây phiền toái, em làm cho hắn ta cả đời này sống không tốt được.”

“Phải, Tôn đại thiếu của chúng ta là lợi hại nhất.” Yến Phi mặc cho Tôn Kính Trì cầm tay của hắn, khen tặng một câu. Tôn Kính Trì nở nụ cười. Tiêu Tiếu hé ra khuôn mặt than, vẫn câu nói kia: “Lễ mừng năm mới không được về nhà.”

Yến Phi cười cười, nghiêm mặt nói: “Anh biết các em không muốn anh trở về, nhưng lễ mừng năm mới này anh nhất định phải về. Anh phải nhìn xem Yến gia rốt cuộc là tình huống gì. Nếu anh lập tức thay đổi, như thế sẽ đem tới rất nhiều phiền toái, nhất là quan hệ giữa anh và các em. Vẫn nên từ từ mới tốt. Anh sẽ về nhà muộn một chút, lại sớm một chút trở về.”

“Không được.” Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vẫn không chịu. Mặc kệ Yến Phi nói bao nhiêu đạo lý, bọn họ đều nghe không vào.

Yến Phi vỗ vỗ tay của hai người, cũng không giảng đạo lý nữa: “Chuyện này tới lúc đó nói sau đi. Các em trước tiên cứ gửi qua cho Yến Tam Ngưu một vạn đồng, nói là tiền anh đi làm công kiếm được. Không cần gửi nhiều.”

“Để em đi đi.” Hà Nhuận Giang mở miệng.

Yến Phi đem địa chỉ gửi tiền nói cho Hà Nhuận Giang. Yến gia không có điện thoại, cho nên hắn phải đem điện thoại dùng chung ở trong thôn nói cho Hà Nhuận Giang, để Hà Nhuận Giang lấy thân phận bằng hữu của mình, gọi cho Yến Tam Ngưu một cú điện thoại, bảo ông ra bưu điện trên trấn nhận tiền.

Hà Nhuận Giang đi gửi tiền, Yến Phi nhớ đến một sự kiện, lập tức hỏi: “Chuyện tôi bị thương, trường học không nói cho người nhà của tôi biết đấy chứ?”

Hà Khai Phục trả lời: “Không. Chuyện cậu bị thương đêm đó, trường học đã che giấu tin tức. Sau đó Tiểu Dương đã gọi cho chủ nhiệm lớp một cú điện thoại, để cho đối phương không đem việc này nói với người nhà của cậu. Sau khi biết cậu là ai, tôi cũng đã đánh tiếng với bọn họ.”

Yến Phi nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Yến gia đều là nông dân trung thực, đừng gây sức ép cho bọn họ.”

“Vẫn là đem bọn họ đón tới đây đi.” Tiêu Tiếu nói.

“Trước xem thế nào đã rồi hãng nói.” Yến Phi cũng không muốn tiếp tục lo lắng.

Tôn Kính Trì của Tiêu Tiếu ánh mắt âm trầm, Hà Khai Phục nhìn ra bọn họ mất hứng, chặn lại nói: “Bây giờ còn cách kỳ nghỉ đông tận mấy tháng, không cần lo lắng. Nhưng mà Đại Phi, công việc ca hát của cậu, tôi khẳng định không cho cậu tiếp tục làm. Tôi đã bảo Nhuận Giang đi nhận người mới rồi.”

Yến Phi nhìn thấy Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tinh thần sa sút một chút, nói: “Không làm nữa liền không làm nữa, tôi vốn cũng không tính toán tiếp tục ca hát, dù sao cũng chỉ là tìm một cơ hội để cùng mọi người nhận thức mà thôi. Tần Trữ quay về Mỹ rồi hả?”

“Về rồi.”

“Vậy chờ cậu ta trở về, tôi sẽ bắt đầu vẽ tranh. Sau khi xuất viện, tôi dự đính muốn báo danh ở xã đoàn thư pháp cùng hội họa của trường học.”

“Được a, tôi ủng hộ.”

Tôn Kính Trì cũng Tiêu Tiếu không nói lời nào, hai người vẫn còn đang cáu kỉnh. Chẳng qua so với vẻ mặt quá mức của Hà Khai Phục thì Yến Phi làm bộ như không nhìn thấy. Bên kia, Nhạc Thiệu đem Nhạc Lăng gọi ra, tự nhiên cũng là có lời muốn nói. Nhạc Lăng cũng có điều muốn hỏi.

“Đại ca, Yến Phi, thực sự là Chung ca? Loại chuyện này thật sự không thể tưởng tượng được.” Nhạc Lăng tuyệt đối là người theo thuyết vô thần.

Nhạc Thiệu lấy ra thuốc lá, Nhạc Lăng châm lửa cho anh, bản thân cũng tự châm một điếu thuốc. Rít hai ngụm, Nhạc Thiệu nói: “Anh ấy có phải hay không, trong lòng anh tự biết. Em là anh em của anh, anh mới nói cho em, em đừng cô phụ anh.”

Nhạc Lăng trịnh trọng gật đầu. Mặc kệ Yến Phi có phải Chung Phong hay không, Nhạc Thiệu đã nói tới mức này, hắn không tin cũng sẽ tin. Đương nhiên, Nhạc Thiệu đem Nhạc Lăng gọi tới đây cũng không phải chỉ nói chuyện này. Anh tin tưởng Nhạc Lăng sẽ không ở trước mặt của Yến Phi nói ra những lời không nên nói, thế nhưng vẫn có chút lo lắng.

Dặn dò nói: “Lão tam đã giải quyết Đỗ Phong, em ở trước mặt Yến Phi nói chuyện chú ý một chút.”

Nhạc Lăng gật đầu. Nhạc Thiệu thích chính là điểm này của hắn, sẽ không hỏi nhiều. Vỗ vỗ vai của Nhạc Lăng, Nhạc Thiệu nói: “Em trở về đi. Cuối tuần đem Tiểu Dương lại đây một chuyến.”

“Được.”

Nhạc Lăng đi rồi, Nhạc Thiệu hút thuốc xong, lại đem hương vị thuốc lá trên người phủi sạch, lúc này mới trở về phòng bệnh.

Buổi tối, Hà Khai Phục gọi nhà hàng đem cơm tới, đều là những món Yến Phi thích, hơn nữa trước mắt có thể ăn được. Ăn cơm xong, Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang liền rời đi. Hà Nhuận Giang gửi một vạn đồng tiền cho Yến gia xong thì lại trở về bệnh viện. Đối với chuyện Chung Phong sống lại, Hà Nhuận Giang cùng những người khác giống nhau, đều vô cùng cao hứng.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại bốn người bọn họ, Yến Phi rất không khách khí nói: “Lau qua người cho anh, hôm nay lại ra một thân mồ hôi.”

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cả đêm có chút rầu rĩ vừa nghe thấy vậy lập tức lên tinh thần. Nhạc Thiệu hỏi: “Muốn gội đầu không?”

Yến Phi nói: “Tóc để mai gội. Không thể tắm rửa, chung quy cảm thấy trên người có chút ngứa, khó chịu.”

Tôn Kính Trì đi vào trong phòng tắm lấy nước ấm, Tiêu Tiếu từ trong phòng tắm lấy ra quần lót cùng quần đùi sạch sẽ. Đây là ngày hôm qua cậu mua cho Yến Phi, tự tay mình giặt sạch, sau đó phơi ở trong phòng tắm, hiện tại đã khô.

Tôn Kính Trì bưng chậu nước, tay cầm khăn mặt đi ra. Thời điểm biết được Nhạc Thiệu ngày hôm qua ăn mảnh, không chỉ gội đầu mà còn được lau hạ thân cho Yến Phi, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vô cùng bất mãn, đồng thời cũng rất chờ mong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.