Yến Phi đương nhiên không có nghe thấy được những lời chán ghét của bạn cùng phòng đối với hắn, hắn rời khỏi ký túc xá xong liền đi thẳng tới siêu thị trong trường. Trên người mang theo hơn 70 đồng, Yến Phi cũng không quản, mua hai chiếc khăn mặt mới, một chiếc bàn chải đánh răng mới, một cốc nước mới, một gối đầu mới, một cái chăn mới, một tấm đệm giường mới cùng với một ga trải giường mới. Mua đều là những thứ rẻ nhất, cuối cùng trong ví tiền của hắn chỉ còn lại 1 đồng 2 hào.
Ôm một đống đồ vật lớn này nọ trở về ký túc xá, ở trong ánh mắt khinh thường cùng kinh dị của Vệ Văn Bân và Tiêu Bách Chu, Yến Phi đem tất cả những gì ở trên giường của Yến Phi trước đây gom lại, nèn vào trong một chiếc túi lớn được lấy ra từ trong ngăn cuối cùng của tủ quần áo, cuối cùng ném tới thùng rác bên cạnh. Sau khi trở về, Yến Phi bắt đầu đáng sợ tổng vệ sinh. Trước đem bồn rửa mặt dùng bột giặt quần áo tỉ mỉ cọ sạch một lần; rồi hắn mới đem ga trải giường, khăn mặt còn có một ít vỏ chăn sót lại ở trong tủ quần áo toàn bộ để vào trong bồn rửa mặt; chăn cùng gối đầu mới mua thì được hắn mang ra bên ngoài phơi nắng.
Giặt xong đã mất một giờ, Yến Phi đem ga trải giường cùng với vỏ chăn đã được giặt sạch cũng mang ra phơi nắng. Quần áo ở trong tủ quần áo của Yến Phi vốn đã ít nay càng ít tới đáng thương, có không ít quần áo vẫn còn đang vứt ở trong bồn rửa mặt để chuẩn bị tiếp tục giặt. Giặt xong quần áo, phơi nắng xong, Yến Phi bắt đầu lau bàn, sửa sang lại bàn học của hắn. Khăn rửa mặt và ga trải giường của Yến Phi trước kia đều bị Yến Phi lấy làm khăn lau hiện tại. Lau xong cái bàn, Yến Phi mới nhớ tới hắn đã quên mất một chuyện, quét rác! Trong chốc lát lại quét sạch ít tro bụi trên bàn.
Nhưng mà nhìn tới phần đất ở phía dưới chân có thể được lát bằng gạch men sứ, Yến Phi một lần nữa xắn lên tay áo. Cởi ra một đôi giày chơi bóng giá rẻ bẩn thỉu, đây có lẽ là đôi giày duy nhất mà hắn có hiện tại, Yến Phi cũng cầm lấy luôn đôi dép lê đặt ở dưới bàn, rồi hắn đem cả dép lê lẫn giày chơi bóng cùng ném vào trong bồn rửa mặt. Sau khi cọ rửa xong hết, Yến Phi cởi tất cả, đi đôi dép lê sạch sẽ vào chân, tiếp tục giặt tắt. Trên giá phơi quần áo ở ban công treo đầy những thứ kết quả sau một hồi cọ rửa của Yến Phi.
Trên mặt đất có dính vết nước kéo lê từ đôi dép lê, Yến Phi cầm lấy chiếc chổi bắt đầu quét rác. Từ phương hướng cửa ra vào bắt đầu quét, Yến Phi dùng cái chổi gõ gõ vào cái ghế mà hai người bạn cùng phòng đang ngồi.
“Các người đứng lên một chút, để tôi quét rác.”
Vệ Văn Bân bất động, Tiêu Bách Chu đứng lên cho cậu ta một cái ánh mắt, nhắc nhở cậu ta là người này vừa mới tự sát xong, bọn họ tốt nhất không nên kích thích hắn. Vệ Văn Bân không tình nguyện đứng lên.
Yến Phi đem dưới bàn của hai người này nghiêm túc quét sạch một lần, cơ hồ những góc có thể quét được, hắn sẽ không buông tha. Rồi sau đó hắn mới quét tới gầm bàn của mình, còn có gầm bàn của cái vị thần bí nằm ở đối diện hắn kia. Trước sau quét hai bên, tiếp đó chính là lau sàn nhà. Đợi cho tới khi Yến Phi đem phòng vệ sinh cùng với phòng tắm đều thu dọn xong, mệt tới mức thắt lưng của hắn đều bủn rủn, đối mặt với thành quả cố gắng của mình hắn vừa lòng lộ ra tươi cười, cuối cùng cũng sạch sẽ một chút. Mà Vệ Văn Bân cùng với Tiêu Bách Chu nhìn hắn giống như đang nhìn thấy quỷ, đây là Yến Phi mà họ quen biết sao? Hôm nay không tới phiên người này quét dọn ký túc xá đi, người này như thế nào lại chịu khó như vậy? Hơn nữa, còn biến thành sạch sẽ như thế?!
“Sau này đi vào trong ký túc xá thì phải đổi dép lê, phải tôn trọng thành quả lao động của tôi.”
Yến Phi đương nhiên nói. Ký túc xá này là hắn quét tước, hắn đương nhiên có quyền lên tiếng.
“Vô sự hiến ân cần, không phải gian trá thì là trộm cắp. Cậu nghĩ rằng chúng tôi sẽ cảm ơn cậu sao?” Vệ Văn Bân châm chọc nói, cậu ta chính là khinh thường cái tên tính cách khó ưa này.
Yến Phi liếc mắt trừng một cái, bỏ qua tính tình hướng nội ít nói ‘ngày xưa’: “Cái gì gọi là có lòng tốt mà bị coi như lòng lang dạ thú. Tôi tân tân khổ khổ quét dọn sạch sẽ, cậu cho dù không nhớ ơn thì cũng đừng bày ra vẻ tôi thiếu nợ cậu. Tôi tự sát phỏng chừng chính là bởi vì cái tính tình này của cậu đấy.”
“Cậu nói cái gì?!” Vệ Văn Bân lúc này liền nổi giận, bỏ xuống tai nghe tiến lên lại bị Tiêu Bách Chu ngăn cản.
Yến Phi cười lạnh, kéo xuống tay áo: “Muốn đánh nhau sao? Được a. Ai sợ ai? Tôi đây tự sát thì làm sao? Tôi lại cũng không có giết người phóng hỏa, bằng cái gì mà phải nhìn sắc mặt của cậu? Bắt cậu tôn trọng một chút thành quả lao động của tôi thì có gì sai sao? Nói ra liền muốn đánh người. Tôi nói cho cậu biết, trước kia cậu khinh thưởng tôi, trào phúng tôi như thế nào thì tôi mặc kệ, sau này, cậu chú ý một chút. Tất cả mọi người đều là người, cậu tôn trọng tôi, tôi cũng tôn trọng cậu, cậu không cho tôi thoải mái, vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Một quyền đánh vào trên cửa, ‘rầm’ một tiếng, giống như một tiếng nện vào trong lòng hai người. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nhìn Yến Phi mặt không chút thay đổi thu hồi lại nắm đấm, cặp mắt kia không còn sự né tránh cùng tự ti mà bọn họ quen thuộc, chỉ còn lại sắc bén mang theo lửa nóng.
Đem khăn lau gấp lại đặt ở tầng thấp nhất của cái thang, Yến Phi lấy ra khăn mặt cùng với dầu gội đầu và xà phòng, một bộ chẳng có việc gì phân phó: “Mới vừa lau sàn, các người trước ngồi yên đi, bằng không lúc sau khô rồi sẽ khiến cho trên gạch men sứ toàn là dấu chân. Ký túc xá được lau sạch sẽ mới là tốt nhất.”
Nói xong, hắn nhón chân hai bước liền tới cửa phòng tắm, đi vào bên trong. Mới vừa đóng cửa, hắn lại mở cửa nhô đầu ra: “Các người ai cho tôi mượn một bộ quần áo sạch sẽ với? Đồ của tôi vừa mới giặt xong.”
Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nhìn cái đầu đang ló ra, chỉ cảm thấy người nọ không phải là sinh vật ngoài hành tinh đấy chứ. Vừa rồi còn cùng bọn họ lớn tiếng ồn áo, hiện tại lại mượn quần áo? Vệ Văn Bân lập tức cười khẩy nói: “Tôi vì cái gì phải cho cậu mượn?”
Yến Phi bật người chuyển hướng sang Tiêu Bách Chu: “Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cậu.”
Cũng không biết có phải vì Yến Phi bộ dáng quá thoải mái hay không, hay là bởi vì hắn vẫn đang ló đầu ra bên ngoài, Tiêu Bách Chu mở ra tủ quần áo của mình, lấy ra một bộ quần áo.
“Tốt nhất là còn chưa có mặc qua.”
Tiêu Bách Chu cũng phải nổi giận.
“Tôi cho cậu mượn đã là cho cậu mặt mũi!”
Tiêu Bách Chu cảm thấy bản thân quả thực là có vấn đề. Y bực tức lấy ra một chiếc áo sơmi cùng với một chiếc quần thể thao, vừa đi vài bước, y liền dừng lại.
“Không phải cậu mới vừa lau nhà hay sao? Chính cậu tự tới đây lấy đi.”
Nhìn đôi dép lê mà Tiêu Bách Chu đang đi ở chân, Yến Phi ngẫm lại, vẫn là tự mình tới lấy đi. Nhón chân, hắn đi từ trong phòng tắm đi ra, dùng tốc độ nhanh nhất, tận lực làm cho bản thân ít lưu lại dấu chân trên mặt sàn. Di chuyển tới trước mặt của Tiêu Bách Chu, Yến Phi cầm lấy quần áo, hướng đối phương cười tươi: “Cảm ơn, chờ quần áo của tôi khô, tôi liền giặt sạch rồi trả lại cho cậu.”
“Không cần.” Để cho y mặc quần áo người này từng mặc qua? Quên đi.
“Không cần, hay là vẫn nên trả lại.” Hắn cũng không nghĩ muốn người khác nói hắn chiếm tiện nghi.
Xoay người, lại từng bước một di chuyển tới phòng tắm, Yến Phi đóng cửa. Vệ Văn Bân ‘rầm’ một cái vỗ lên trên mặt bàn, rống: “Người này sao lại đáng ghét như vậy!”
“Văn Bân!” Tiêu Bách Chu ý bảo cậu ta nhỏ giọng, hạ giọng nói: “Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Tôi cũng không muốn trong ký túc xá lại có thi thể.”
“Đệch!” Nếu không phải sợ Yến Phi lại tự sát, Vệ Văn Bân quả thực muốn ở trên mặt đất lưu lại mấy cái dấu chân, đem cái bàn học xấu xí của tên Yến Phi kia làm lộn xộn.
Từ đầu tới chân cọ rửa sạch sẽ, Yến Phi rối rắm hơn nửa ngày, lại ngửi ngửi vài lần, xác định không có mùi gì khác lạ trên áo sơmi cùng quần thể thao mà Tiêu Bách Chu đưa cho. Quần lót của Yến Phi trước đây, Yến Phi cũng đã ném. Tuy rằng thân thể là cùng một người, nhưng mà đối với Yến Phi hiện tại mà nói thì đó là hai người. Muốn hắn mặc quần lót của người khác, còn không bằng bảo hắn đi chết đi. Cho nên dưới quần thể thao, hắn hoàn toàn không mặc gì cả. Hắn hiện tại việc cấp bách chính là có tiền để mua quần lót cùng tất mới.
Ra khỏi phòng tắm, trước dùng khăn đem nước trên sàn của phòng tắm lau sạch sẽ, Yến Phi lại đem quần áo thay ra giặt sạch sẽ, cầm chiếc quần lót bẩn thay ra kia trực tiếp ném tới trong thùng rác. Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân không còn tâm tư chơi trò chơi nữa. Yến Phi mới đi ra, hai người liền quay đầu nhìn hắn. Yến Phi có thể bởi vì trong nhà nghèo khó, từ nhỏ dinh dưỡng không đủ, thân chỉ cao 1m70. Tiêu Bách Chu cùng với Vệ Văn Bân đều là người cao hơn 1m80, quần áo của Tiêu Bách Chu mặc trên người của Yến Phi quả thực rất lớn. Yến Phi cuộn ống quần lên, đem quần áo thay ra đi giặt sạch, treo lên, nhìn thành quả lao động của chính mình, Yến Phi cảm giác rất có thành tựu.
Trong phòng, sàn nhà đã muốn khô, Yến Phi một hồi bận rộn lúc này đánh một cái ngáp. Cầm lấy khăn mặt vắt trên cổ, hắn lau qua đầu của mình, đi tới bàn học rồi ngồi xuống. Nhìn nhìn chiếc đồng hồ báo thức bằng nhựa đặt ở trên bàn, đã hơn ba giờ, khó trách lại đói như vậy, cơm trưa cũng chưa có ăn.
Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân còn đang chăm chú nhìn Yến Phi. Vừa mới tắm rửa xong, Yến Phi lại giật sạch quần áo, trên mặt mang theo màu hồng sau khi vận động. Quần áo màu trắng rõ ràng lộ ra Yến Phi bên trong không mặc cái gì, mà Yến Phi khi mặc một bộ quần áo to hơn so với kích thước cơ thể mình đột nhiên mang theo một loại cảm giác rất khó tả. Màu da của Yến Phi không tính là quá đen, chỉ là có chút thô ráp. Mới trước đây cha mẹ cũng không để cho hắn làm công việc nhà nông, để cho hắn một lòng một dạ đặt tâm tư vào học tập, hơn nữa dinh dưỡng không đủ, khung xương của Yến Phi rất nhỏ. Lúc này, hắn ngồi ở chỗ kia, tùy ý chà lau mái tóc, ánh mắt bán híp, Tiêu Bách Chu độ nhiên phát hiện, Yến Phi một chút cũng không hề khó coi.
“Ọc ọc ọc…”
Có người vào lúc này bụng phát ra tiếng kháng nghị, động tác của Yến Phi ngừng lại một chút, cúi đầu.
“Ọc ọc ọc…”
“Phì!”
Vệ Văn Bân theo thói quen có chút châm biếm.
Yến Phi quay đầu, tươi cười thân thiện: “Các người giữa trưa có ăn cơm không?”
Vệ Văn Bân không để ý tới hắn, Tiêu Bách Chu không quá cam nguyện trả lời: “Ăn rồi.”
“Tôi không hề biết.”
Bụng lại kêu lên, Yến Phi đứng lên đem khăn mặt cất đi. Tiền trong ví chỉ có 1 đồng 2 hào, trong phiếu ăn không biết còn bao nhiêu, hiện tại cũng không phải là giờ căn tin ăn cơm. Quên đi, nhịn nhịn, không ăn. Đi ngủ, ngủ rồi sẽ không đói bụng.
Thấy tóc đã khô, Yến Phi đi dép lê lại ra ngoài, đi lấy chăn đệm của hắn. Hắn vừa đi, Vệ Văn Bân lập tức lên tiếng: “Cậu ta có phải hay không đã bị người ngoài hành tinh nhập vào người?”
Tiêu Bách Chu suy nghĩ sâu xa: “Rất có khả năng.”
“Đệch! Cậu ta so với trước khi tự sát càng quái dị hơn! Tôi phải đổi ký túc xá!
“Đừng nóng vội. Tôi cảm thấy hắn thay đổi cũng không phải là không tốt, chúng ta tiếp tục theo dõi là được rồi.”
“Cậu cư nhiên còn cho cậu ta mượn quần áo, quần áo cậu ta mặc rồi sao có thể đòi lại! Cậu cũng không phải không biết cậu ta có bao nhiêu lôi thôi!”
Những lời này vừa nói xong, Vệ Văn Bân tự mình ngây ngẩn cả người. Lôi thôi? Cái tên kia lôi thôi? Tên kia từ lúc trở về tới bây giờ nào có nhìn ra được nửa điểm lôi thôi trước đây! Nhìn xem gạch men sứ có thể ẩn ẩn thấy được cả bóng người, Vệ Văn Bân nuốt nuốt nước miếng: “Tôi cảm thấy chúng ta vẫn là nên đổi ký túc xá đi.”
“Phì!” Tiêu Bách Chu nở nụ cười. Người kia sau khi tự sát, tựa hồ càng trở nên có ý tứ.
Nghĩ tới Yến Phi muốn đi ăn cơm, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu không yên lòng tiếp tục chơi trò chơi, cái lỗ tai dựng thẳng lên. Đợi có 10 phút, có người gõ cửa, Tiêu Bách Chu ra mở cửa, vừa thấy người đang đứng ở trước cửa, y nghiêng người tránh qua một bên theo bản năng hỏi: “Cậu không đi ăn cơm?” Hỏi xong, y lại nghĩ muốn tự đánh vào miệng mình một cái.
“Không. Tiền trong ví chỉ còn 1 đồng 2 hào, chờ buổi tối đi căn tin ăn cơm.”
Yến Phi ôm chăn đệm, đá xuống dép lê, đi chân trần. Đem chăn đệm đặt lên trên giường, hắn lại quay trở lại cầm lấy đôi dép lê đang bị đi bẩn, đi vào trong gian rửa mặt để cọ rửa. Đôi giày chơi bóng bẩn thỉu kia đã được hắn giặt sạch sẽ, chỉ chờ khô là có thể đi được.
Tiêu Bách Chu đóng cửa lại, khác thường trong lòng lại khơi lên. Đây vẫn là lần đầu tiên Yến Phi ở trước mặt mình nói hắn không có tiền. Người kia tự ti lại kiêu ngạo, sợ nghe được người khác nói hắn nghèo. Bốn người trong ký túc xá, Yến Phi là nghèo nhất, bởi vì ba người bọn họ trong nhà đều có tiền, ở cùng một chỗ sẽ khó tránh khỏi sinh hoạt khác biệt. Yến Phi luôn bởi vì sự khác biệt này mà trốn tránh bọn họ, hoặc là sẽ trưng ra vẻ mặt âm trầm giống như bọn họ thiếu hắn cái gì đó. Người như thế lại nói bản thân chỉ còn 1 đồng 2 hào! Tiêu Bách Chu cảm hấy được người này sau khi chết qua một lần rồi thì trở nên rất hiểu chuyện, hoặc là do bị quỷ bám vào trên thân. Ặc, y cũng coi như không đoán sai đi.
Trải giường xong, ngửi được hương vị thái dương tản mát từ chăn đệm, Yến Phi thoáng vừa lòng. Chờ ruột chăn khô rồi, nhét ruột chăn vào bên trong vỏ chăn nữa là xong. Muốn đi ngủ lại nghĩ tới ở dưới mình đang mặc quần thể thao, mà hắn thì tuyệt đối không muốn mặc quần khi đi ngủ. Yến Phi không tự chủ được nhìn về phía Tiêu Bách Chu. Vừa lúc, đối phương cũng đang nhìn hắn.
“Lại có chuyện gì? Sẽ không phải muốn tôi mời cậu ăn cơm đi?” Tiêu Bách Chu trong mắt hiện lên một tia hứng thú, Vệ Văn Bân cũng quay đầu lại nhìn.
“Cho tôi mượn cậu 20 đồng đi. Tôi sau khi lấy được tiền công làm thêm sẽ trả lại cho cậu. Tôi đi mua quần lót, quần lót của tôi đều đã bị tôi quăng đi rồi, nên thay đổi.” Yến Phi cũng không có gì ngượng ngùng, sự thật chính là như vậy, che giấu gì đó cũng chẳng có ý nghĩa.
Tiêu Bách Chu nhất thời nhìn về phía quần thể thao mà Yến Phi đang mặc, Vệ Văn Bân kỳ quái kêu lên một câu: “Cậu hiện tại sẽ không phải là không mặc quần lót đi?!”
“Đúng thế. Tổng cộng hai cái, đều ném.”
“Đệch!”
Cũng không biết Vệ Văn Bân kích động cái gì. Tiêu Bách Chu cảm thấy được gân xanh ở trên trán mình đang nhảy lên.
“Chính cậu đã không có tiền, còn mua nhiều đồ như vậy làm gì! Cậu không có tiền cũng không cần khoe khoang!” Tiêu Bách Chu rốt cuộc nhịn không được, y vừa rồi nghĩ như thế nào liền mắng như thế.
Yến Phi không có chút nào tức giận, cười nói: “Tôi cái này gọi là tự sát như thế nào liền như thế ấy đứng lên. Tôi đã chết qua một lần, tôi muốn triệt để hoàn toàn bắt đầu lại một lần nữa.”
“Tôi thấy đầu óc cậu có vấn đề rồi, làm việc quá khả năng của mình.” Tiêu Bách Chu nhịn không được châm chọc.
Yến Phi nhún nhún vai: “Có lẽ đi, dù sao cậu cho vay, tôi sẽ trả. Tôi hiện tại không có tiền cũng không có nghĩa là tới kỳ sau vẫn sẽ không có tiền. Tôi tuy rằng dáng ngủ không tệ lắm, nhưng mà vạn nhất không cẩn thận đá chăn ra, lộ mông thì phải làm sao?”
Tiêu Bách Chu nhìn vẻ mặt tươi cười tuyệt đối tràn ngập vô lại kia của đối phương, đột nhiên thực hoài niệm cái tên tiểu tử nửa sống nửa chết trước kia. Tiêu Bách Chu lại mở tủ quần áo ra, lấy ra hai chiếc quần lót màu trắng, đưa qua: “Đây là đồ tôi mới mua, còn chưa mặc qua.”
Yến Phi từ trên thang nhảy xuống, cao hứng tiếp lấy: “Bao nhiêu tiền?”
“Không cần, coi như tôi cho cậu! Cậu cũng không cần trả.” Tiêu Bách Chu cố ý kích thích nói.
Nhìn nhãn hiệu của quần lót, Yến Phi không hề bị kích thích, trong lòng đã có cân nhắc, hỏi tiếp: “Giặt qua chưa?”
“Đệch! Ngại bẩn thì cậu đừng có mặc!”
Tiêu Bách Chu thực sự phát cáu rồi.
“Tôi đây vẫn nên đi giặt đi, tôi có chứng khiết phích.” Yến Phi tức chết người không đền mạng cầm lấy quần lót đi vào trong gian rửa mặt, “Cảm ơn, đại ân đại đức của cậu, tôi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ.”
Tiêu Bách Chu vốn muốn đánh người, bởi vì một câu cuối cùng của đối phương mà nhịn xuống. Người nọ là tiểu nhân! Tuyệt đối là tiểu nhân! Y con mẹ nó đầu óc vừa rồi bị động kinh, cho nên mới có thể đem quần lót hàng hiệu mới tinh ra đi tặng cho tên quỷ nghèo kia!
“Sao thế, muốn đánh người có phải không? Biết vừa rồi vì sao tôi lại muốn đánh cậu ta chưa hả? Thực sự rất thiếu đánh!” Vệ Văn Bân nắm chặt tay, “Muốn hay không xả giận? Cùng lắm thì cậu ta lại tự sát một lần nữa, tôi mới không sợ đâu.”
Tiêu Bách Chu còn chưa kịp trả lời, trong gian rửa mặt đã truyền tới tiếng bất mãn của một người: “Này, tôi nghe được a.”
“…” Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân chỉ cảm thấy lửa giận trong lồng ngực của bọn họ đụng phải một đám bông. Nghẹn chết bọn họ!