Nhạc Thiệu giống như lão hổ đã bị cấm ăn rất nhiều năm, ở bên tai của Yến Phi thô suyễn gầm nhẹ, rồi mới hôn Yến Phi tới mức khiến hắn không thể hít thở nổi. Cho dù hiện tại Yến Phi có nói không được, không được, thì anh cũng không nhịn được. Bây giờ tên đã lên dây, không thể không bắn ra.
* thô suyễn: khàn giọng thở gấp
Tiêu Tiếu tiến vào trong ổ chăn, động tác vô cùng lỗ mãng, kéo xuống áo ngủ cùng quần lót của Yến Phi. Cậu chen vào giữa hai chân của hắn, trực tiếp ở trong ổ chăn hôn lên hai chân thon dài của hắn.
Tôn Kính Trì cởi ra cúc áo ngủ của Yến Phi, lộ ra một bên bả vai của hắn. Hoặc là liếm, hoặc là cắn, hoặc là hôn, ngón tay cái của y đã đem viên thịt ở trước ngực Yến Phi xoa nắn tới mức căng trướng. Cùng ngày nào đó thân mật tiếp xúc ở trong phòng khách, lúc này Yến Phi càng thêm giống một con cá bị ném lên trên mặt thớt, chờ bị nuốt vào toàn bộ, ngay cả xương cũng không còn.
Hệ thống sưởi hơi ở trong phòng thổi ra nhiệt lượng so với mùa hè còn nóng hơn, cùng với nhiệt tình của ba người, khiến cho thân thể của Yến Phi toát ra một tầng mồ hôi. Tiêu Tiếu cảm thấy nóng, một phen xốc lên chăn, đem thân thể của Yến Phi gần như trọn vẹn lộ ra ở trước mắt của ba người, càng thêm kích thích dục hỏa mãnh liệt của ba người. Mấy tháng điều dưỡng cùng bồi bổ, thân thể của Yến Phi ở dưới ngọn đèn càng thêm sáng bóng mê người. Làn da trắng nõn xứng với khung xương gầy yếu, vào giờ phút này đây càng như phát ra hương thơm thơm ngát, hấp dẫn ác lang.
“Phi, cho em đi, đêm nay cho em đi. Anh trai, anh trai.”
Ánh mắt của Tôn Kính Trì đều tái đi. Y kéo xuống quần của mình, khiến cho Yến Phi nhìn thấy rõ ràng bản thân mình căng trướng có bao nhiêu đáng sợ. Miệng của Yến Phi bị Nhạc Thiệu hôn tới mức căn bản không nói nên lời. Tiêu Tiếu khắc chế không để cho bản thân khẩu giao giúp Yến Phi, cậu còn muốn cùng Yến Phi hôn môi, nếu khẩu giao thì Yến Phi khẳng định sẽ không cho phép cậu cùng hắn hôn môi.
Tôn Kính Trì nâng lên chân trái của Yến Phi, ngón tay hướng tới phía sau của hắn. Yến Phi dùng sức đẩy ra Nhạc Thiệu, từng ngụm từng ngụm thở dốc, hét lên: “Anh sắp ngẹn chết rồi!”
Ngay sau đó, hắn lên cao giọng rên rỉ, bàn tay của Nhạc Thiệu bao lấy hạ thân của hắn, ngón tay của Tôn Kính Trì còn mang theo vài phần ẩm ướt chạm vào trước ‘cúc hoa’, đầu lưỡi của Tiêu Tiếu ở trên rốn của hắn trêu chọc.
Nhìn ra Yến Phi ngầm đồng ý, Tôn Kính Trì kích động ở trong ngăn tủ đầu giường lấy ra bí dược trân quý của mình. Đó là một bình sứ màu xanh biếc, rất có phong cách cổ điển, nắp của chiếc bình cũng được thiết kế theo kiểu bình thuốc cổ xưa. Tôn Kính Trì đưa cho Tiêu Tiếu, Tiếu Tiếu dùng đầu ngón tay dính lấy một ít niêm dịch trong suốt màu xanh nhạt, hướng nơi đó của Yến Phi vẽ loạn. Yến Phi đúng lúc đè lại tay của Tiêu Tiếu.
Tôn Kính Trì vội vàng giải thích: “Anh, đây là thuốc bôi trơn, bằng không anh sẽ bị thương. Thuốc này đối với thân thể của anh cũng có tác dụng tốt.”
“Ghê tởm muốn chết! Không được cho anh dùng mấy thứ linh tinh gì đó này! Anh cho dù có chảy máu cũng nhất quyết không dùng thuốc bôi trơn!”
Chứng khiết phích của Yến Phi lại phát tác.
“Anh…” Tiêu Tiếu muốn khuyên bảo, Yến Phi lại lớn tiếng nói: “Không được chính là không được! Nếu mấy đứa các em muốn dùng thứ này, liền cút ra ngoài cho anh!”
Điều này làm sao có thể?
Nhạc Thiệu rút ra khăn giấy đưa cho Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu bất đắc dĩ đem niêm dịch ở trên tay lau đi. Rồi cậu gấp lại hai chân của Yến Phi, ở trong nghi hoặc của đối phương, cúi đầu xuống.
“A!”
Thân thể của Yến Phi mạnh mẽ run rẩy, liên tục hô to: “Không muốn, không muốn!”
Tiêu Tiếu không có nghe, người này không thích dùng thuốc, vậy cậu liền liếm ướt là được rồi, bằng không người này sẽ bị thương mất. Đầu lưỡi ở trước ‘cúc hoa’ không ngừng liếm láp, hai tay của Tiêu Tiếu vững vang tách hai chân của Yến Phi ra. Yến Phi giãy dụa muốn né tránh, nhưng cũng chỉ là phí công.
“Tiểu Tiểu, a, không được, không được… Không thể, dùng miệng, ở nơi đó, a!”
Đầu lưỡi mềm mại ướt át tựa như lốc xoáy khuấy đảo huyệt khẩu, Yến Phi chỉ cảm thấy địa phương đang bị liếm kia bắt đầu dâng lên một khát vọng xa lạ.
Hoặc là không làm, hoặc là đã làm là phải làm tới cùng. Nhạc Thiệu há mồm ngậm lấy dương v*t đang ngẩng cao đầu của Yến Phi, đổi lấy chính là tiếng rên rỉ càng thêm cao vút của Yến Phi. Yến Phi thể mao không dày, cho dù ‘rừng rậm’ thì cũng không thể ‘rừng rậm’ được như ba người kia. Một tầng lông hơi mỏng, mềm mại, vô cùng tương xứng với tiểu dương v*t phấn nộn của hắn, nhìn sao cũng thấy đây là một thiếu niên ngây ngô. Nhạc Thiệu miệng mở rộng ra, trực tiếp đem một tinh hoàn của Yến Phi ngậm vào. Trước cùng sau đều bị liếm, thân thể của Yến Phi đỏ bừng một mảnh.
* thể mao: ám chỉ lông trên cơ thể của một người
Tôn Kính Trì cởi sạch quần áo, hôn lên hầu kết không ngừng di chuyển của Yến Phi.
“Lấy tay, tay! Không được, không được, liếm a!”
Yến Phi nắm lấy tóc của Nhạc Thiệu, kích thích quá lớn khiến cho hắn sắp bị bức tới phát điên rồi.
Huyệt khẩu so với dự tính của Tiêu Tiếu còn ‘mềm hóa’ nhanh hơn, chất lỏng trong suốt bất đồng với nước bọt từ bên trong huyệt khẩu trào ra, trong mắt của Tiêu Tiếu hiện lên kinh ngạc. Ngón tay cái đè xuống, đầu ngón cái thế nhưng thực nhẹ nhàng tiến vào bên trong! Tiêu Tiếu ngừng thở, ngón tay cái chậm rãi hướng vào trong xâm nhập, cũng tỉ mỉ chú ý phản ứng của Yến Phi. Ngoài dự kiến của cậu, Yến Phi không có vẻ gì là thống khổ, ngược lại bởi vì kích thích từ Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mà liên tục ngâm nga.
Thân thể của người này, thực mẫn cảm a! Tiêu Tiếu phát hiện ra bảo bối. Ngón tay cái lớn mật rốt cuộc cắm sâu vào. Yến Phi bởi vì động tác của cậu mà khó nhịn được ngâm nga.
“Sùn sụt, sùn sụt…”
Tiếng nước càng ngày càng rõ ràng, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng nhịn không nổi mà nhìn qua. Vừa mới nhìn một cái, ánh mắt của hai người lập tức trợn tròn. Ngón tay cái của Tiêu Tiếu ở trong ‘cúc hoa’ của Yến Phi thông thuận ra vào, mang theo một cỗ niêm dịch trong suốt.
Bọn họ quả thực là rất hạnh phúc! Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì làm sao lại không nhìn ra phản ứng sinh lý của Yến Phi đại biểu cho điều gì. Kìm lòng không nổi, vô pháp kiềm chế, tay của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì cũng dò xét qua. Nhạc Thiệu vươn ngón trỏ, Tôn Kính Trì là ngón giữa. Yến Phi thở gấp gáp hô lên: “Bao, mang bao vào!”
Nhạc Thiệu nuốt nuốt nước miếng, ngón trỏ lây dính một ít niêm dịch, chậm rãi sáp nhập. Tiêu Tiếu ngừng lại ngón tay đang ra vào, phối hợp với Nhạc Thiệu đang tiến vào trong ‘cúc hoa’ ướt đẫm. Ngón tay của Nhạc Thiệu đi vào. Ba người một bên chăm chú nhìn phản ứng của Yến Phi, một bên khẩn trương suy đoán độ thừa nhận ở phía dưới hạ thân của Yến Phi.
Nhạc Thiệu ngừng lại hô hấp, ngón trỏ của anh thong thả không hề gặp chút trở ngại nào tiến vào trong. Tại sau khi ngón trỏ của anh tiến vào, ngón cái của Tiêu Tiếu lại bắt đầu hoạt động, hai người ăn ý phối hợp với nhau. Càng lúc càng có nhiều niêm dịch phân bố chảy ra, ướt đẫm bàn tay của Tiêu Tiếu. Ngón giữa của Tôn Kính Trì cũng có động tác. Vì đêm nay, y đã đặc biệt cắt móng tay, hiện tại vừa lúc có công dụng.
“A… ư…”
Tiếng rên rỉ của Yến Phi là thuốc kích tình cùng sự cổ vũ tốt nhất. Ngón giữa của Tôn Kính Trì cũng bắt đầu hướng về phía huyệt khẩu phấn nộn để tiến vào. Vị trí của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì rất thuận tiện, Tôn Kính Trì hôn môi Yến Phi, mà Nhạc Thiệu thì hôn lên thân thể của Yến Phi. Ngón tay của Tôn Kính Trì cũng chầm chậm tiến vào, ba người chậm rãi ra vào, càng ngày càng nhiều niêm dịch chảy ra, so với bí dược mà Tôn Kính Trì mang tới dùng còn tốt hơn.
“Anh, em cũng sắp bị anh làm mê hoặc chết rồi.”
Tôn Kính Trì nhanh chóng bạo phát. Yến Phi cảm thấy quá mức chịu đựng, xấu hổ quát lên: “Đừng, đừng có ra vào nữa! Bẩn, a, muốn chết!”
“Anh, em đã tắm rửa sạch sẽ.”
Tiêu Tiếu xoay người, dùng tình cảm mãnh liệt nhất mà ngậm vào hai túi tinh hoàn no đủ của Yến Phi.
Ngón tay của ba người ôn nhu thong thả khai thác thân thể của Yến Phi. Tôn Kính Trì từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường lấy ra một hộp ‘áo mưa’ mới tinh, cùng Nhạc Thiệu mở ra. Hai người ai cũng đều luyến tiếc rút ra ngón tay.
Nhạc Thiệu lấy một chiếc ‘áo mưa’, dùng miệng xé mở, Tôn Kính Trì giúp anh lấy ra. Nhạc Thiệu không hề khách khí, đem ‘áo mưa’ đội lên trên dương v*t căng trướng của mình. Tiêu Tiếu rút ngón tay ra, Tôn Kính Trì cũng rút ra.
“Anh, em muốn anh.”
Ở trên môi của Yến Phi hôn một cái, Nhạc Thiệu thay thế vị trí của Tiêu Tiếu, thần sắc kích động mà nghiêm túc tách ra hai chân của Yến Phi. Yến Phi nâng tay lên che đi khuôn mặt, bộ dáng không muốn để tâm tới.
“Anh, em yêu anh.”
Dùng gối đầu lót ở dưới thắt lưng của Yến Phi, Nhạc Thiệu đỡ lấy dương v*t cứng rắn của bản thân, đặt ở trước cái miệng nhỏ nhắn kia. Cọ cọ niêm dịch đang chảy ra, anh đâm vào. Yến Phi ‘ách a’ kêu lên một tiếng, Nhạc Thiệu hạnh phúc liên tục hít vào, toàn thân cơ thể căng thẳng. Giờ khắc này, anh tựa hồ đã chờ đợi cả ngàn năm.
“Anh… anh … anh…”
Nhạc Thiệu khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đỏ bừng, hô hấp của Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu dồn dập khiến cho Yến Phi hoảng hốt.
Vào được, Thiệu Thiệu vào được!
Yến Phi gắt gao cắn môi, vẫn không thể tin được Nhạc Thiệu đã đi vào trong thân thể của hắn. Cái cằm hất lên tạo thành một độ cong xinh đẹp, Tôn Kính Trì ở nơi nào đó hôn lên, tạo thành một dấu hôn sẫm màu.
“Ách… Thiệu Thiệu… Thiệu Thiệu…”
“Anh trai… anh trai của em…”
Nhạc Thiệu thong thả rút ra tiến vào vài cái, cảm nhận được địa phương kia dị thường ướt át, anh dùng sức đâm vào một cái.
“A!”
Tựa như có dòng điện xẹt qua, Yến Phi cánh tay đang ôm lấy khuôn mặt không khống chế được mà bắt lấy tay của Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì. Kế tiếp, thân thể tựa như không còn thuộc về chính mình nữa. Khiết phích cái gì, tình cảm anh em cái gì, tất cả đều bị thứ nam tính đang tiến vào trong thân thể hắn của Nhạc Thiệu chiếm lĩnh. Cứ mỗi một lần Nhạc Thiệu đâm mạnh vào, Yến Phi cảm thấy bản thân mình muốn chết, bị điện giật mà chết.
Trái tim tê dại, thân thể tê dại, một cỗ khí từ nơi đang bị Nhạc Thiệu xâm chiếm đánh thẳng về phía lồng ngực của hắn, khiến cho hắn không thể không hô lên. Nhạc Thiệu không thể khống chế được. Cuối cùng đã chiếm được người mà anh yêu nhiều năm, người mà anh tưởng rằng bản thân sẽ vĩnh viễn mất đi, tình cảm cùng với dục vọng của anh đã hoàn toàn mất đi khống chế.
“Anh! Anh! Anh trai!”
Ôm lấy Yến Phi, khiến cho hắn ngồi ở trong lòng mình, Nhạc Thiệu điên cuồng mà hôn môi, hôn lên thân thể của hắn.
“Không được đi! Không được rời đi!”
“Thiệu Thiệu! Thiệu Thiệu! Thiệu Thiệu!”
Yến Phi cũng bị thứ tình dục xa lạ lại điên cuồng này chi phối. Hắn ôm lấy đầu của Nhạc Thiệu, cắn lên môi của anh, cắn lên cổ của anh, cắn lên bờ vai của anh.
Có người dán lại phía sau hắn, Yến Phi ngửa đầu hô to: “A Trì! A Trì!”
“Anh… anh trai… em yêu anh… yêu anh… Anh là của em, là của em…”
“A Trì, A Trì…”
Tay của Yến Phi dùng sức ma sát lên trên cánh tay của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì, muốn xóa đi những vết sẹo chướng mắt ở trên người hai người bọn họ. Động tác của Nhạc Thiệu đột nhiên nhanh hơn, Yến Phi quát lên một tiếng thật lớn, đầu lắc không ngừng như muốn ném đi khoái cảm làm cho bản thân mình điên cuồng. Ai nói sẽ đau? Đây là đau sao? Đau sao?
“Thiệu Thiệu, Thiệu Thiệu, Thiệu Thiệu…”
“A a a —–”
Tựa hồ phát tiết ra tất cả bi thống trong năm năm nay, cũng tựa như muốn xác định người này đã thuộc về mình, Nhạc Thiệu cơ hồ muốn đem toàn bộ tinh hoàn của bản thân nhét vào trong thân thể của Yến Phi.
Theo một tiếng rống to của Nhạc Thiệu, động tác của anh cũng dừng lại. Tiếng kêu của Yến Phi tạm dừng, tiếp theo là tiếng hừ nhẹ do chưa tới cao trào. Liếm đi mồ hôi trên cổ của Yến Phi, Nhạc Thiệu lui ra. Thân thể của Yến Phi bị người ở phía sau chặt chẽ ôm lấy. Tại trong nháy mắt khi Nhạc Thiệu lui ra, thân thể của hắn lại bị người khác nhồi đầy.
“Anh…”
Ở bên tai của Yến Phi nỉ non, Tôn Kính Trì ngữ điệu thong thả kéo dài.
“Cuối cùng anh cũng là của em.”
“A Trì…”
Yến Phi một thân mồ hôi đã không còn quản tới chứng khiết phích nữa. Hắn vươn tay ôm lấy cổ của Tôn Kính Trì, nghiêng đầu cùng y hôn môi. Phần eo bị đối phương giam lấy, thân thể bỗng chốc tiếp nhân nam căn của đối phương, đôi mắt của Yến Phi đỏ lên.
“Anh, cho tới bây giờ, đều là ‘của’ các em a.”
“Anh trai… em yêu anh. Không cần lại bỏ lại em nữa.”
“Không rời đi… vĩnh viễn sẽ không…”
Chủ động che đi miệng của Tôn Kính Trì, Yến Phi phối hợp động tác đưa đẩy ở phía dưới. Nam căn thuộc về A Trì của hắn, cọ sát thân thể hắn, gây cho hắn từng đợt tê dại cùng khoái hoạt.
Nhạc Thiệu gỡ xuống ‘áo mưa’, dùng khăn giấy bao lại rồi vứt trên mặt đất, anh lại đeo vào một cái mới. Tiêu Tiếu quỳ gối ở một bên im lặng nhìn Tôn Kính Trì cùng Yến Phi đang tình cảm mãnh liệt. Lần đầu tiên tình ái, bọn họ phải từng bước từng bước, từng bước từng bước mà cảm nhận.
Dựa vào đầu giường, Tôn Kính Trì một bên cùng Yến Phi hôn môi, một bên cảm nhận ấm áp cùng ướt át của đối phương. Người này mẫn cảm vượt quá sự tưởng tượng. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nhìn chằm chằm ở nơi bộ vị của hai người trước mắt đang kết hợp cùng với thứ tinh xảo đang không ngừng nảy lên của Yến Phi, dùng lực ý chí lớn nhất từ trước tới nay, nhịn xuống dục vọng muốn xông tới sáp nhập. Tôn Kính Trì cũng không tiếp tục khiêu khích dục vọng của Yến Phi, y đem nghiệm vụ này giao cho Tiêu Tiếu.
Dùng tốc độ cực nhanh ra vào thêm vài chục cái nữa, sau đó Tôn Kính Trì rời khỏi, đem Yến Phi lật người, để cho hắn nằm thẳng ở trên giường, rồi lại tiếp tục tiến vào. Yến Phi ôm cổ của Tôn Kính Trì, hai chân kẹp lấy thắt lưng của y.
Môi của hai người lại dán chặt vào nhau, lúc này đây, Tôn Kính Trì cũng không tiếp tục giả bộ thân sĩ.
Mười ngón tay cài vào nhau, hai mắt của Tôn Kính Trì chặt chẽ khóa lại Yến Phi, phần eo luật động. Yến Phi trong cơn động tình bị lạc tại trong đôi con ngươi đầy thâm tình kia. Hắn không rõ vì sao ở thời điểm này, bản thân lại gọi ra tên của một người cực kỳ sát phong cảnh.
“Đỗ Phong…”
“Chưa từng có.”
Tôn Kính Trì xiết chặt bàn tay của Yến Phi, tạm thời dừng lại trừu sáp, nghiêm túc nói: “Bọn em mỗi lần đều là từ phía sau tiến vào, cũng chưa từng hôn qua hắn ta, chưa từng dùng qua tư thế như thế này, chưa từng để ý xem hắn ta có đau hay không. Hắn ta là thế thân của anh, chỉ là thế thân của anh. Bọn em nhìn trúng khuôn mặt của hắn ta, nhưng mà thời điểm lên giường rồi, lại không muốn nhìn thấy mặt của hắn ta.”
Tôn Kính Trì lại lần nữa luật động: “Em thề, sau này chỉ cần anh không thích, em vĩnh viễn sẽ không ép buộc anh, vĩnh viễn.”
Yến Phi kéo xuống cổ của Tôn Kính Trì: “Vậy phải xem, ư a, biểu hiện, của mấy đứa.” Tiếp theo liền hôn môi của y.
Tình cảm mãnh liệt bị đánh gãy lại bắt đầu trong nháy mắt biến thành mưa rền gió dữ. Dục vọng đã đè nén lâu lắm rồi, ở dưới sự phối hợp của đối phương, hoàn toàn không có cách nào để vãn hồi. Tôn Kính Trì chỉ cảm thấy dương v*t của bản thân đang bị vô số chiếc mồm gắt gao hàm chứa. Rõ ràng là ướt át như vậy, rồi lại chặt chẽ như vậy. Nếu không có mang bao, y chỉ sợ chưa tới năm phút đồng hồ đã phát tiết.
Kiên trì được mười phút, Tôn Kính Trì vẫn là tước vũ khí đầu hàng. Hôn Yến Phi đã mệt muốn chết, Tôn Kính Trì rời khỏi, Tiêu Tiếu thay thế vào vị trí của y.
“Anh, có phải hay không mệt mỏi?”
Tiêu Tiếu một tay giúp Yến Phi lau đi mồ hôi ở trên trán. Yến Phi tựa như đã quên mất Tiêu Tiếu từng một lần dùng miệng hầu hạ mình, một tay sờ lên trên khuôn mặt vĩnh viễn không có biểu tình gì của Tiêu Tiếu, ngẩng đầu, hôn cậu.
Tiêu Tiếu không nói những lời vô nghĩa. Quỳ ghé tới trên người của Yến Phi, tay trái bao bọc cổ tay đang chống đỡ mình của Yến Phi, tay phải đỡ lấy cái thứ cứng rắn của bản thân.
“A…” Yến Phi hơi hơi nhíu mày, cho dù không phải là rất đau, nhưng thời điểm bị tiến vào vẫn sẽ có chút không thoải mái. Tiểu Tiểu của hắn… thế nhưng lớn như vậy. Trong trí nhớ, thứ kia của Tiểu Tiểu vẫn nho nhỏ như búp bê.
Đầu lưỡi miêu tả đôi môi của Yến Phi, rồi lại tiến nhập vào trong miệng của hắn, cuốn lấy lưỡi của hắn, Tiêu Tiếu không có lập tức luật động, mà là lẳng lặng đem bản thân chôn ở trong cơ thể của Yến Phi. Không làm như vậy, cậu lập tức sẽ bắn.
Thoáng đứng dậy, lấy tay lau đi chỉ bạc ở giữa môi của hai người, mặt của Tiêu Tiếu không chút thay đổi: “Anh, em chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.”
Yến Phi lấy tay trợ giúp Tiêu Tiếu làm ra biểu tình mỉm cười, thở hổn hển nói: “Nếu đã đợi lâu, vậy thì bây giờ hãy tận tình làm đi.”
“Là anh nói.” Tiêu Tiếu nở nụ cười, ánh mắt đang cười, khuôn mặt đang cười.
“Ừ, là anh nói.”
dương v*t của Tiêu Tiếu thong thả rời khỏi, rút ra gần hết rồi lại dùng sức đâm thẳng vào. Yến Phi kêu lên một tiếng, hai tay xiết chặt cánh tay tràn đầy vết sẹo của Tiêu Tiếu.
Lại chậm rãi rời khỏi, tiếp theo chính là đâm vào tới tận gốc, gân xanh ở trên cổ của Tiêu Tiếu nổi cả lên.
“Đừng, a!”
“Tiểu, ừm a!”
Yến Phi nghĩ muốn thoát khỏi loại ‘tra tấn’ này, lại bị ép tới không thể đụng đậy.
“Anh, nói anh yêu em.”
“Chậm a!”
“Anh, nói anh yêu em. Chỉ cần một lần thôi là được.”
“Em chậm a!”
Tiêu Tiếu ngừng lại.
“Anh, nói anh yêu em đi.”
Yến Phi thực không có tiết tháo, đầu hàng: “Anh yêu em, anh yêu em, em đừng như vậy!”
Khuôn mặt trước mắt dần dần cùng với một khuôn mặt khác ở sâu trong trí nhớ chồng chéo lên nhau. Ý thức của Tiêu Tiếu ở trong quá khứ cùng với hiện thực quanh quẩn, đan xen vào nhau. Tươi cười của Chung Phong, cái ngoái đầu nhìn lại của Chung Phong, nghiêm khắc của Chung Phong, còn có cả thi thể không được trọn vẹn không có hô hấp tràn đầy máu loãng kia nữa. Cậu không biết vì sao mình có thể trải qua được năm năm nay, tựa như có ký ức, lại tựa như không có ký ức. Thẳng tới giờ khắc này đây, thẳng tới khi thân thể của mình cùng với thân thể của người này chặt chẽ nối liền cùng một chỗ, cậu mới nhớ tới, à, nguyên lai năm năm này, cậu đã trải qua như thế.
Mồ hôi giao hòa, môi lưỡi phân phân hợp hợp. Hai chân của Yến Phi rốt cuộc vô lực không thể kẹp lấy thắt lưng của Tiêu Tiếu, tóc của hắn bị mồ hôi tẩm ướt thành từng lọn từng lọn, khóe mắt bởi vì tình dục mà trào ra nước mắt. Mặc kệ là Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì hay là Tiêu Tiếu, va chạm của bọn họ, hơi thở của bọn họ, động tác của bọn họ đều rõ ràng như vậy, đặc biệt như vậy. Hắn nhớ kỹ, hắn nhớ kỹ đây là cảm giác mà Tiểu Tiểu gây ra cho hắn. Khác nhau, nhưng cũng đồng dạng mãnh liệt, đồng dạng cực nóng.
“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu…”
Thân thể của Yến Phi càng ngày càng căng lên, tiếng kêu cũng càng lúc càng thêm lớn, Tiêu Tiếu biết hắn sắp ra. Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu đồng thời vươn tay chạm vào dương v*t đang ‘chảy nước’ của Yến Phi.
Mồ hôi của Tiêu Tiếu rơi lên trên thân thể của Yến Phi, tiếng kêu của Yến Phi đột ngột vút cao, cùng với động tác ra vào kịch liệt của Tiêu Tiếu, hắn phun ra lần đầu tiên trong đêm nay. ‘Cúc hoa’ mãnh liệt co rút lại, Tiêu Tiếu thống khổ rên rỉ vài tiếng, hung hăng va chạm vào tận sâu trong thân thể của Yến Phi, cuối cùng ngừng lại trừu sáp.
“Tắm… tắm rửa…”
Yến Phi trong dư âm của khoái cảm bỗng nhớ tới một việc.
“Không cần lo lắng.”
Nhạc Thiệu lau đi tinh dịch mà Yến Phi phun ra, dưới cái nhìn chăm chú hoảng sợ của đối phương, lại một lần nữa tiến vào trong cơ thể của hắn.
“Anh, vừa rồi anh đã nói là sẽ để cho bọn em được làm tận hứng.” Tiêu Tiếu vừa mới rút ra nhắc nhở người nào đó.
Hắn có nói sao?
Yến Phi căn bản là không nhớ nổi mình đã nói những lời này. Lời nói của nam nhân đang trong tình cảm mãnh liệt có thể tin được sao? Đáng tiếc Yến Phi là xử nam, không thể nghĩ ra lý do để thoái thác.
“Đệch! Các em không phải là muốn làm chết anh đấy chứ?”
“Sẽ không. Anh, anh xem, tinh dịch của anh đặc như thế, cho dù bắn thêm một lần nữa cũng hoàn toàn không thành vấn đề.”
“Cút!”
Còn về việc có làm tiếp hay không, cứ nhìn đèn ở phòng ngủ chính tầng hai phải tới hơn ba giờ sáng mới tắt là đủ hiểu. Yến Phi đang trong hôn mê không hề biết, đầu sỏ gây ra hết thảy mọi chuyện cũng không phải là câu nói kia của hắn, mà là thân thể của hắn. Lần đầu tiên làm tình, thân thể của hắn biểu hiện ra độ phối hợp cao như vậy. Không cần thuốc bôi trơn, thậm chí cũng không cảm thấy quá đau đớn, ba con ác lang đã nghẹn lâu như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Bởi vậy có thể thấy được, cuộc sống sau này của Yến Phi, sẽ có bao nhiêu ‘tính phúc’.