Bữa tối trên bàn ăn cơ bản đều là thịt cá, Yến Phi liền ăn chút tôm cùng cá. Nhạc Thiệu cũng không muốn để cho những người đó tiếp tục dùng ánh mắt quan sát Yến Phi, cho nên anh liền không thèm nhẫn nhịn nữa, sớm quyết định rời đi.
Lên xe, Nhạc Thiệu để cho tài xế đem bọn họ tới một quán cháo nổi tiếng ở Tây Hàng. Tài xế do Trần thị trưởng phái tới đã bị Nhạc Thiệu đuổi về, tài xế này là do Trương Vô Úy phái tới, xem như là người một nhà.
Rất nhanh liền đi tới quán cháo, Yến Phi có chút mệt mỏi, lười đi vào trong để ăn. Cho nên Nhạc Thiệu liền tự mình đi vào quán cháo, mua hai phần cháo có hương vị khác nhau cùng với rau trộn, bánh bao súp, bánh nhân thịt gì đó để đóng gói mang về.
Hai người trở lại trong khách sạn, đi vào trong phòng ăn, tiếp tục bữa tối. Nhìn Nhạc Thiệu một ngụm đem bánh bao súp gặm mất một nửa, Yến Phi cười hỏi: “Em còn chưa ăn no sao?”
“Chưa.” Nhạc Thiệu không vui nói: “Đối mặt với mấy người kia, không nuốt xuống nổi. Cái đệch, đem lão tử trở thành ngựa đực a. Mai Lạc Anh thực sự coi lão tử trở thành người mù à, còn tưởng em không nhìn ra cô ta có chủ ý gì sao. Đệch! Cái tên Trần Thiên Lại kia, miệng thì gọi anh một tiếng ‘anh’, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc tới trên người em. Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu câu dẫn người khác, Trần thị trưởng này thực sự rất biết cách dạy con a. Nếu lão tam ở đây, chắc chắn sẽ đùa chết thằng nhóc kia.”
* ngựa đực: ám chỉ những người đàn ông háo sắc, có thể động dục với bất cứ ai
Yến Phi đập nhẹ một cái tới sau gáy của Nhạc Thiệu: “Em làm nhị ca nhưng lại chẳng chịu làm tấm gương tốt cho A Trì cùng Tiểu Tiểu. Hai đứa chúng nó đều là theo em học cái xấu.”
Nhạc Thiệu vô lại nói: “Hai cậu ấy vốn cũng rất hư, trong ba người bọn em thì em mới là người lương thiện nhất.”
Yến Phi bóp bóp khuôn mặt của anh, muốn xem xem rốt cuộc có bao nhiêu dày.
Chờ tới khi Yến Phi bóp thoải mái rồi, Nhạc Thiệu tò mò hỏi: “Anh có hay không nhìn ra Mai Lạc Anh đang đánh chủ ý gì?”
Yến Phi hỏi một đằng liền trả lời một nẻo: “Bốn người trẻ tuổi trong bữa tối ngày hôm nay đều rất khôi ngô, đặc biệt là Trần Thiên Lại. Tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ kén chồng của những người yêu thích nam nhân như các em.”
“Cái gì gọi là ‘những người yêu thích nam nhân như bọn em’?” Nhạc Thiệu ủy khuất, “Em thích chỉ có một mình anh, những người khác ở trong mắt em đều là cứt chó.”
“Đang ăn cơm đấy.” Yến Phi nổi giận.
Nhạc Thiệu tựa như kẹo mè xửng nhào qua, ôm lấy Yến Phi, ghé vào lỗ tai của hắn, khiêu khích hỏi: “Anh trai, anh có ghen không?” Hiện tại chỉ có thời điểm động dục thì ba người mới gọi hắn là ‘anh trai’.
* kẹo mè xửng: loại kẹo rất rất dai, rất rất dính = =
Yến Phi liền dùng khuỷu tay huých vào thắt lưng của Nhạc Thiệu.
“Ngao ô ~”
Kêu thảm một tiếng, Nhạc Thiệu buông Yến Phi ra, lại ngây ngô cười. Người này tuyệt đối là ghen tị. Yến Phi vừa nhìn thấy anh như vậy, liền hiểu đối phương lại bắt đầu tự rơi vào trong ảo tưởng của chính mình. Lòng tốt của người anh trai không nỡ đành lòng đả kích em trai, hắn múc một thìa dấm chua nhỏ, rưới vào trong bánh nhân thịt, ăn. Ừm, thêm chút dấm chua ăn quả thực rất rất ngon.
“Phi, anh ghen tị!”
Nhạc Thiệu vui mừng nhào qua, Yến Phi đem chiếc bánh nhân thịt mà mình đang cắn dở ở trong tay nhét vào trong miệng của anh: “Đúng đúng, ăn đi ăn đi, em không đói nhưng mà anh thì đói.” Hắn nếu như ngay cả chuyện này cũng không tin tưởng bọn họ, vậy thì hắn cũng không gọi là Chung Phong. À, hắn hiện tại là Yến Phi, là Yến Phi.
“Ô ô ô!” Ha ha, ăn chứ!
※
Ăn no bụng, Yến Phi bỏ lại Nhạc Thiệu vẫn còn đang ngây ngô cười, đi vào trong phòng tắm. Sau khi hắn đi vào trong tắm rồi, nụ cười ngây ngô trên mặt của Nhạc Thiệu liền biến thành không vui. Rút ra điếu thuốc, châm lửa, anh gọi điện thoại cho Tôn Kính Trì. Tiêu Tiếu đã đi công tác, Tôn Kính Trì liền một mình trở về nhà của bố mẹ, trừng phạt cấm túc hai tháng của Yến Phi sớm đã trở thành danh nghĩa. Bất quá Tôn Kính Trì cũng không chạy loạn, ngoan ngoãn ở trong nhà, từ chối tất cả những lời mời xã giao, chờ Yến Phi trở lại.
Di động vang lên, Tôn Kính Trì đang cùng cha mẹ xem TV liền buồn bực tiếp nhận: “Nhị ca, cậu không phải là không cho phép bọn tớ quấy rầy cậu cùng Phi hay sao? Sao lại chủ động gọi điện thoại cho tớ?”
Tôn phụ cùng Tôn mẫu lập tức dựng thẳng lỗ tai. Đối với ‘bạn trai’ mới của con trai, bọn họ rất tò mò, nhưng mà con trai không cho phép bọn họ được đi tìm Yến Phi, Nhạc Hành Quân cũng không đồng ý để bọn họ đi, cho nên bọn họ đành phải kiềm chế hiếu kỳ. Thật vất vả mới có thể làm dịu đi quan hệ cùng với con trai, hiện giờ xem như vui vẻ hoà thuận trở thành một gia đình thực sự, hai người cũng nguyện ý ‘tạm thời’ kiềm chế.
Nhạc Thiệu nói: “Ngày mai cậu đi đặt bốn chiếc nhẫn, cuối năm tìm người tính ra một ngày hoàng đạo, chúng ta trước hết cùng Phi đính hôn.”
Tôn Kính Trì vừa nghe liền nóng nẩy: “Nhị ca! Cậu sẽ không phải là gạt bỏ tớ cùng lão tứ để cầu hôn với Phi đấy chứ! Đây là quyền lợi của cả ba người chúng ta a! Cậu không thể độc chiếm!”
Nhạc Thiệu cau mày: “Đệch! Tớ vừa rồi có câu nào nói là mình cầu hôn Phi?”
Tôn Kính Trì sửng sốt: “Cậu mới vừa rồi không phải bảo là đi đặt nhẫn hay sao? Chẳng lẽ không phải là cầu hôn?”
Tôn phụ cùng Tôn mẫu khiếp sợ nhìn chằm chằm con trai, không nghĩ tới con trai đối với người kia lại coi trọng tới như thế! Đây là lần đầu tiên hai người thấy con trai trực tiếp nhắc tới chuyện tình cảm đối với người kia.
Nhạc Thiệu lập tức khinh thường, nói: “Tớ muốn cầu hôn Phi, sao có thể không nói cho cậu cùng lão tứ biết. Ngày mai cậu trước hết cứ đi chọn kiểu dáng đã, chờ tớ cùng lão tứ trở lại đế đô rồi, sẽ lại tỉ mỉ chọn lựa. Chờ chọn được nhẫn rồi, chúng ta liền cầu hôn Phi. Tớ muốn sớm một chút cùng anh ấy đính hôn, đỡ cho có người nhớ thương.”
Tôn Kính Trì lập tức trầm mặt: “Có người nhớ thương Phi?”
Nhạc Thiệu nói: “Có người nhớ thương ba người chúng ta. Bất quá cũng không đảm bảo là không có người nhớ thương Phi, không phải là còn có ‘cô bạn gái cũ’ nào đó hay sao. Trong ba người chúng ta thì ánh mắt của cậu là tốt nhất, cậu ngày mai đi chọn lựa kiểu dáng nhẫn đi.”
Nghe ra được Nhạc Thiệu khó có thể giải thích trong điện thoại, Tôn Kính Trì cũng không hỏi nhiều, nói: “Được, ngày mai buổi sáng tớ sẽ đi chọn.”
“Của ba người chúng ta phải giống nhau, còn của Phi phải thực tinh tế.”
“An tâm đi.”
Hai bên cúp điện thoại, Tôn Kính Trì vừa nâng tầm mắt liền thấy được ánh mắt trốn tránh của cha mẹ. Y nói thẳng: “Cha mẹ, con muốn cùng Phi đính hôn. Tới lúc đó hai người phải tới dự đấy.”
Thần sắc của Tôn phụ cùng Tôn mẫu hết sức không tự nhiên, Tôn phụ hỏi: “Các con thực sự quyết định sao? Ta cảm thấy quá nhanh. Các con quen biết hẳn là mới có hai ba tháng đi?”
“Không nhanh.” Tôn Kính Trì trong lời nói mang theo ẩn ý: “Con chờ anh ấy, chờ đã hơn hai mươi năm rồi.”
“A?” Tôn phụ cùng Tôn mẫu há hốc mồm, Tôn mẫu theo bản năng liền hỏi: “Các con không phải… là thích Chung Phong sao?”
Tôn Kính Trì đáp lại một câu: “Cha mẹ cứ coi Yến Phi như Chung Phong là được rồi.”
“…!!”
Tôn phụ cùng Tôn mẫu choáng váng, bọn họ cảm thấy nhất định phải gặp mặt Yến Phi một lần. Con trai nhập ma rồi!
※
Bên này, Nhạc Thiệu cúp điện thoại, hút vào hai ngụm rồi cũng không hút nữa, chỉ hút một tí cho đỡ thèm mà thôi. Nếu như không phải hút thuốc thì miệng sẽ hôi, anh cũng không cần phải ủy khuất bản thân tới mức này.
Nhìn cửa phòng tắm đang đóng lại, sắc tâm của Nhạc Thiệu nổi lên. Bỏ xuống điếu thuốc, cởi quần áo ra, anh trần truồng đi tới trước cửa phòng tắm. Cầm tay nắm, xoay, hắc, cửa không khóa!
Trong phòng tắm so với phòng ngủ còn xa hoa hơn, Yến Phi thoải mái ngâm mình ở trong bồn tắm mát xa hình tròn cực kỳ lớn, không hề phát hiện ra nguy hiểm đang tới gần. Mãi cho tới lúc mặt nước sinh ra dao động, có thứ gì đó đụng tới chân của hắn, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu lên.
“Em sao lại vào được!”
“Em muốn cùng anh tắm uyên ương.”
Nhạc Thiệu ở phía sau không ngừng phe phẩy đuôi sói, dùng tư thế bơi tự do liền nhào tới trên người của Yến Phi.
Yến Phi dùng tay hất ba sóng nước lên trên mặt của Nhạc Thiệu, rồi mới véo hai má của anh: “Một vừa hai phải thôi, có biết không?”
“Không biết. Em chỉ biết con sói một đêm bảy lần.” Nhạc Thiệu hung hăng hôn lên môi của Yến Phi, hoàn toàn không thèm để ý da mặt của mình bị véo đau. Cơ thể trần trụi liền dễ dàng bị đụng chạm, thân thể của Yến Phi mềm nhũn, buông lỏng bàn tay.
Nước gợn lên những tia sóng dập dềnh, Nhạc Thiệu ôm lấy Yến Phi, ở trong bồn tắm lớn trở thân một cái, để cho hắn ngồi lên trên người mình. Yến Phi giãy dụa muốn ngăn cản nụ hôn của Nhạc Thiệu, đè lại hai bàn tay không thành thật của anh.
“Đi lên giường.”
“Không, em muốn ở trong này yêu anh.”
Nhạc Thiệu sờ lên hạ thân còn chưa cứng hẳn của Yến Phi, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống. Thân thể một trận tê dại, Yến Phi tê liệt ngã xuống trên người của Nhạc Thiệu. Hắn biết, chạy không thoát.
Nhạc Thiệu liếm vành tai của Yến Phi, nói: “Em không muốn mang bao. Ở trong anh rất sạch sẽ, sau khi ‘tìm được’ anh rồi, em đã đi làm kiểm tra thân thể, tất cả đều bình thường. Anh, không mang bao có được không?”
“Ừm a… không được…” Cố nén dục vọng, Yến Phi cũng chủ động sờ lên thứ thô to của Nhạc Thiệu, nói: “Các em, ba người, vạn nhất bị lây nhiễm gì, thì phải làm sao… Không được…”
Nhạc Thiệu tiếp tục dụ dỗ: “Em đã hỏi qua Trọng Bình rồi, em ấy nói chỉ cần chú ý vệ sinh, sẽ không có việc gì. Bọn em chỉ có duy nhất một mình anh, cũng không phải có vài người yêu.” Nói xong, tay trái của anh liền tìm được huyệt khẩu của Yến Phi, nhờ bôi trơn của nước, ngón trỏ dễ dáng sáp nhập vào bên trong ‘cúc hoa’ ướt át. Yến Phi khó nhịn, liên tục rên rỉ. Nhạc Thiệu rút ra ngón trỏ, dựng thẳng tới trước mặt của Yến Phi, nói: “Anh xem, rất sạch sẽ.” So với nữ nhân còn sạch sẽ hơn.
“Không được…” Yến Phi nhất quyết không chịu nhả ra, hắn sợ hãi.
“Vậy lúc này đây có được hay không? Đêm nay chỉ có một mình em, sẽ không có tình huống giao nhau. Em sẽ không bắn vào.”
Như thế này…
Nơi đó lại bị ngón tay tiến vào, Yến Phi chung quy vẫn là đầu hàng: “Không được, bắn vào trong.”
“Tuân mệnh!”
Nhạc Thiệu lập tức sôi trào. Tình cảm khó nhịn hôn lên môi Yến Phi, tốc độ ra vào của ngón trỏ được tăng nhanh hơn, rất nhanh, ở bên trong của Yến Phi liền trở nên vô cùng mềm mại. Anh yêu chết khối thân thể mẫn cảm này của Yến Phi.
Đỡ lấy dục vọng dữ tợn của bản thân, tiến nhập vào trong thân thể của Yến Phi, Nhạc Thiệu thoải mái mà rên hừ hừ. Quả nhiên không có trở ngại của ‘áo mưa’, cảm giác vô cùng rõ ràng. Khi toàn bộ ‘đầu nấm’ của anh tiến vào, anh thoải mái tới mức thiếu chút nữa lập tức bắn ra.
“Anh, thực quá thoải mái, quá mức thoải mái, em muốn bắn.”
“Câm miệng.”
Yến Phi dùng miệng của mình ngăn lại miệng của Nhạc Thiệu, Không chỉ có một mình Nhạc Thiệu cảm giác được rõ ràng, hắn cũng cảm giác được rất rõ. Hắn có thể tinh tế cảm giác được nơi đó của mình đang phân bố ra một đợt chất lỏng, khiến cho Nhạc Thiệu ra vào càng thêm thông thuận. Thân thể này của hắn rốt cuộc là bị hỏng ở đâu chứ?!
Nhạc Thiệu một bên thẳng tiến một bên thoải mái rên hừ hừ. côn th*t của anh bị chiếc miệng nhỏ nhắn mềm mại kia gắt gao hàm chứa, vách tràng tùy theo sự tiến vào của anh mà không ngừng ro rút lại, tựa như đang thúc giục anh tiến vào tiến vào lại tiến vào sâu hơn. Nhạc Thiệu yêu chết cái loại cảm giác này.
Cả ‘cán’ rất nhanh liền sáp nhập vào nơi mất hồn kia, Nhạc Thiệu chế trụ thắt lưng của Yến Phi, ngửa đầu hít thật sâu hai ngụm khí, rời mới bắt đầu mãnh liệt va chạm. Yến Phi chỉ kịp đỡ lấy bả vai của Nhạc Thiệu, tiếng kêu động tình không ngừng phiêu đãng trong phòng tắm. Nhạc Thiệu thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải cố gắng ít mang bao, tận lực tìm cách không mang bao, XX nó rất thoải mái!
Có người nói, hậu huyệt của nam nhân sẽ có một điểm mẫn cảm, tục xưng tuyến tiền liệt, kích thích tới sẽ có cảm giác rất mãnh liệt. Nhạc Thiệu một bên vúi đầu chăm chỉ va chạm, một bên cố gắng tìm kiếm điểm mẫn cảm kia. Chỉ là mặc kệ anh điều chỉnh tư thế ra sao, cũng không tìm ra được. Vì sao chứ? Bởi vì mặc cho anh đụng tới nơi nào thì biểu cảm của Yến Phi đều vô cùng thoải mái. Nhưng mà không có ai lại không có điểm đặc biệt kích tình kia, Nhạc Thiệu chưa từ bỏ ý định, đơn giản rút côn th*t ra, sáp nhập vào bằng ngón tay.
“A…” Yến Phi đôi mắt bán hip, trên mặt biểu cảm khó hiểu. Tại sao lại rút ra?
Ngón tay ở trong mật huyết tầng tầng vòng thịt không ngừng ra vào tìm kiếm. Nhạc Thiệu nói: “Phi, nếu em chạm vào nơi nào mà anh cảm thấy đặc biệt thoải mái, thì nói cho em biết nhé.”
“Ừm…” Yến Phi đè lại tay của Nhạc Thiệu, thở hổn hển: “Không cần ngón tay, cắm vào đi.” Chính là đang thích như vậy.
Nhạc Thiệu nuốt nuốt nước miệng, làm sao còn để ý tới điểm mẫn cảm hay không mẫn cảm gì đó. Anh nhắm ngay tới cái miệng nhỏ nhắn đang hơi hơi mở ra kia của Yến Phi, đâm vào bên trong, đưa tới tiếng rên rỉ cao vút của hắn. Nhạc Thiệu cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân quả thực là quá thừa thãi, quản cái gì điểm mẫn cảm hay không mẫn cảm, chỉ cần người ở trên người mình thoải mái là được rồi.
Nghĩ thông suốt, Nhạc Thiệu lập tức triển khai mã lực, móng tay của Yến Phi đâm vào trong cơ bắp rắn chắc trên xương bả vai của anh. Vì cái gì mang bao cùng với không mang bao, cảm giác lại khác nhau như thế? Đây rõ ràng không khoa học!
Bọt nước quay cuồng tới hơn nửa giờ sau mới khôi phục lại trạng thái vốn có. Một người không ngừng thô rống, trên mặt nước phiêu đãng thứ chất lỏng nào đó màu trắng, tiếp theo lại chìm vào trong nước, cho tới khi bị bao phủ.
Hôn moi tới khi không thể thở nổi, khí lực cả người tựa như bị hút sạch, Nhạc Thiệu thoải mái nhắm mắt lại, hồi vị. Mỗi một lần làm tình cùng Yến Phi, anh đều có một loại cảm giác tựa như linh hồn cũng bị hút đi, đặc biệt là lần này. Thân thể của anh, tinh thần của anh, linh hồn của anh, trong lúc làm tình cùng người này, toàn bộ tựa như đều hòa thành một thể với đối phương. Anh chiếm được thỏa mãn lớn nhất cả về thể xác lẫn tinh thần.
* hồi vị: cảm nhận hương vị vừa rồi mới ăn
“Nước bẩn rồi.” Yến Phi miễn cưỡng lên tiếng.
Nhạc Thiệu hôn lên đỉnh đầu ướt át của hắn, hai cánh tay tràn ngập vết sẹo vòng qua thắt lưng của Yến Phi, ôm chặt lấy hắn, nhấc hắn đứng lên. Nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm lớn, Nhạc Thiệu đem người ôm tới dưới vòi hoa sen. Thân thể của Yến Phi hiện tại vẫn còn mềm nhũn, phải dựa vào trong lồng ngực của Nhạc Thiệu, tiếp nhận đối phương giúp mình tắm rửa.
Nghiêm túc giúp Yến Phi tắm rửa sạch sẽ, Nhạc Thiệu giúp Yến Phi sấy tóc, đem người ôm tới trên giường trong phòng ngủ. Nằm ở trong ổ chăn, Yến Phi chăm chú nhìn Nhạc Thiệu đang tự sấy tóc, càng nhìn càng thích.
Sấy xong tóc, Nhạc Thiệu vừa lúc liền quay đầu lại, nhìn thấy Yến Phi đang nhìn mình, anh không khỏi rung động. Rất nhanh mặc vào một chiếc quần lót, áo ba lỗ cũng không mặc, cứ như vậy chui vào trong chăn.
“Em còn chưa đánh răng.” Chứng khiết phích của Yến Phi lại phát tác.
“Đợi lát nữa liền đánh.” Nhạc Thiệu đem người ôm vào trong ngực, tâm mềm nhũn, cũng tràn ngập áy náy. Vuốt ve lưng của Yến Phi, Nhạc Thiệu nghiêm túc nói: “Em xin lỗi.”
“Xảy ra chuyện gì?” Yến Phi có chút buồn ngủ.
Nhạc Thiệu trả lời: “Ba người bọn em trước kia quá khinh suất, kết quả hiện tại tất cả mọi người đều không tin bọn em đối với anh là thực tâm. Cho rằng anh cũng giống những kẻ trước kia, bọn em sớm muộn gì cũng sẽ thích người khác. Em nhìn ra được, mấy người Mai Lạc Anh mặc dù ngoài miệng đối với anh tôn kính, nhưng trong lòng, đều xem thường anh.” Khi nói tới vài từ cuối cùng, Nhạc Thiệu thực tức giận, càng giận bản thân mình.
Ánh mắt của Yến Phi hoàn toàn nhắm lại, hắn thoải mái tựa vào trong lồng ngực của Nhạc Thiệu, giọng mũi mang theo cơn buồn ngủ: “Không cần quan tâm tới bọn họ, bọn họ muốn nghĩ sao thì nghĩ. Anh sống lại, cũng không phải, để cho người khác tôn kính mình… là vì các em mà thôi… Anh, không buông xuống được, là các em… Thiệu Thiệu, anh mệt mỏi.” Ngáp một cái, Yến Phi cuối cùng nhắc nhở: “Đừng quên, phải đánh răng.”
Chóp mũi của Nhạc Thiệu có chút chua xót, lại có chút mừng như điên, không vì cái gì khác, chỉ bởi vì Yến Phi nói không thể buông xuống ba người bọn họ, chỉ bởi vì Yến Phi dùng ngữ điệu của người yêu để bảo với anh rằng: “Thiệu Thiêu, anh mệt mỏi”. Mang theo sự thân mật, mang theo sự ỷ lại, mang theo tâm ý mà anh đã chờ đợi hơn hai mươi năm.
Thừa dịp Yến Phi còn chưa ngủ say, Nhạc Thiệu rút ra cánh tay đang bị hắn ngồi đầu, nhanh chóng xuống dưới giường để đi đánh răng. Chờ tới khi anh trở lại trên giường, Yến Phi liền tự giác tiến vào trong lồng ngực của anh, tìm một tư thế thoải mái, ngủ. Nhìn thụy nhan của hắn, nhìn khuôn mặt hoàn toàn khác hẳn so với thân thể trước kia, Nhạc Thiệu lại luyến tiếc ngủ. Người này, mặc kệ biến thành bộ dạng gì, anh vĩnh viễn cũng ngắm không đủ.