- Bí thư Đường, công tác của thành phố La Nam chúng tôi cần phải được đề cao, những ngày qua tôi chỉ chú trọng vào phương diện phát triển kinh tế, thật sự không đủ coi trọng hạng mục đẩy mạnh xây dựng đảng của ngài, thế cho nên mới đến làm kiểm điểm với tỉnh ủy.
Vẻ mặt Vương Tử Quân rất nghiêm cẩn, bộ dạng giống như thật sự làm sai điều gì đó.
Đường Cảnh Ung nhìn ve mặt của Vương Tử Quân, thầm tán thưởng Vương Tử Quân một câu. Hắn biết rõ Vương Tử Quân đang cho mình một bậc thang, để cho chính mình có thể mở rộng nói chuyện.
Trong lòng Đường Cảnh Ung thầm hưởng thụ sự hiểu biết của Vương Tử Quân, trên mặt lại lộ ra nụ cười:
- Công tác là như vậy, khó thể nào không xuất hiện bất công, chỉ cần cậu kịp thời uốn nắn, như vậy vẫn đáng giá khen ngợi.
Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ràng ý nghĩa lời nói của Đường Cảnh Ung? Trong lòng tuy cảm thấy khinh thường chút sĩ diện làm khổ thân của Đường Cảnh Ung, thế nhưng cũng không khỏi cảm khái. Người này da mặt tuyệt đối là dày hơn mình, bí thư Đường chỉ cần có lớp da không biến đổi như vậy, chắc chắn sau này tương lai là vô hạn.
- Bí thư Đường, tuy ngài và tỉnh ủy không truy cứu sự chểnh mảng của thành phố chúng tôi, nhưng La Nam sẽ không thả lỏng yêu cầu của mình. Gần đây chúng tôi chuẩn bị mở rộng và phát triển một vài nhóm hoạt động thúc đẩy công tác đảng.
- Đồng thời thành phố La Nam sẽ có không ít nhân vật mô phạm, chúng tôi hy vọng sẽ được tỉnh ủy tán thành, sẽ tiến hành tuyên truyền cho các đồng chí này. Điều cần thiếu là tạo nên hiệu ứng thắp một ngọn đèn chiếu sáng một vùng, thế cho nên phương diện nhân vật điển hình là không thể thiếu được, tác dụng rất lớn.
Vương Tử Quân biết rõ Đường Cảnh Ung lúc này đang thiếu thứ gì, thế cho nên hắn vừa nói vừa lấy ra một phần văn kiện đưa cho Đường Cảnh Ung.
Đường Cảnh Ung nhìn qua văn kiện, ngay sau đó bị nội dung của nó hấp dẫn. Đây là một bài viết về một vị bí thư chi bộ của một xã nghèo, tên là Đồng Học Bị. Thời gian trước trong thôn có vài đứa bé ra sông bơi lộ, kết quả là thụt chân xuống hố sâu, vào đúng thời điểm nguy hiểm thì Đồng Học Bị vừa vặn đi ngang qua, thế là nhảy xuống sông cứu người không chùn bước. Cuối cùng Đồng Học Bị cứu được vài đứa trẻ ra khỏi vòng nguy hiểm, nhưng đến khi cứu đứa bé cuối cùng, hắn đã mất hết sức lực và bị cuốn vào dòng nước sâu.
Bản tư liệu có hơi cũ nhưng bài viết cực kỳ cảm động, cũng rất chân thật. Đường Cảnh Ung nhìn bài vết mà thật sự sinh ra xúc động muốn vỗ tay, những nhân vật có tính nhân văn tiêu biểu thế này, không phải là thứ hắn đang cần sao?
- Bí thư Tử Quân, đối với những đảng viên vĩ đại thế này, chúng ta cần phải cố gắng phát dương quang đại mới được.
Sau khi nghe được lời cảm khái của Đường Cảnh Ung, Vương Tử Quân thật sự có chút cảm động. Khi hắn đi đến huyện Hồ Tây và được báo cáo sự tích về Đồng Học Bị, cảm giác đầu tiên chính là cảm đọng. Dù hắn lăn lộn cũng khá nhiều năm trong quan trường, thường thấy lục đục với nhau, những trò đấu tranh muôn hình muôn vẻ làm cho nhiệt huyết trong lồng ngực vốn đã nguội lạnh, thế nhưng khi đối mặt với một sự tích như vậy, hắn vẫn thật sự cảm khái không thôi.
- Bí thư Đường, tôi đã tiến hành an ủi gia đình của đồng chí Đồng Học Bị, cũng yêu cầu phòng tuyên truyền tiến hành tuyên truyền rộng khắp.
Đường Cảnh Ung khẽ gật đầu, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói:
- Chỉ là thành phố La Nam các cậu vẫn còn chưa đủ, chúng ta cần phải đào sâu tinh thần vĩ đại của đồng chí Đồng Học Bị, cần phải tuyên dương tuyên truyền trên phạm vi toàn tỉnh, để cổ vũ tinh thần cho tất cả các đồng chí.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Đường Cảnh Ung, Vương Tử Quân cũng không lập tức rời khỏi thành phố Sơn Viên, hắn gọi điện thoại cho Thạch Kiên Quân, để xem chủ tịch Thạch có thời gian rảnh gặp mặt mình không.
Thư ký bên kia cũng không cho Vương Tử Quân câu trả lời thuyết phục, năm phút sau Thạch Kiên Quân tự mình gọi điện thoại đến mời hắn dùng cơm tối.
Dựa theo ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn chỉ muốn báo cáo công tác với chủ tịch Thạch Kiên Quân, không ngờ Thạch Kiên Quân lại mời hắn dùng cơm. Tuy đây chỉ là một thủ đoạn để tăng tiến cảm tình giữa hai người, thế nhưng bây giờ vẫn còn lâu mới đến thời điểm dùng cơm tối.
Phải làm sao để vượt qua khoảng thời gian này? Đây lại trở thành vấn đề khó khăn cho Vương Tử Quân. Nếu như là hắn trước đó, chắc chắn sẽ có không ít phương pháp, thế nhưng vị trí hiện tại thì không thể nào làm loạn, nó có một sợi dây trói buộc vô hình, căn bản là quấn chặt lấy hắn.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì Vương Tử Quân quyết định đến nhà Trương lão gia tử. Dựa theo ý nghĩ của hắn thì sẽ đến nhà của Trương Lộ Giai một chuyến, thế nhưng bây giờ hắn dù sao cũng là danh nhân, nếu như đến nhà phụ nữ độc thân và gặp người quen, chỉ sợ sẽ phát sinh tình huống mập mờ. Hơn nữa mối quan hệ giữa hắn và Trương Lộ Giai căn bản là không thể nào cho qua khảo nghiệm.
Vương Tử Quân thật ra vẫn là một người lương thiện, hắn không nghĩ thật sự xin lỗi Mạc Tiểu Bắc, dù sao thì hai bên cũng đã có với nhau một mặt con. Nhưng Trương Lộ Giai lại là một người phụ nữ khéo hiểu lòng người, tính hiền thục phát huy cực kỳ tinh tế, quan trọng là bọn họ cùng sinh trưởng trong một hoàn cảnh, rất dễ thân cận hòa đồng, dù xa cách bao lâu cũng không sinh ra cảm giác lạ lẫm, không thấy tương phản và chướng ngại. Trương Lộ Giai chỉ cần căn cứ vào một cái nhăn mày hay một nụ cười cũng có thể hiểu được hắn, điều này làm cho Vương Tử Quân sinh ra lưu luyến, căn bản không thể nào từ chối được.
Trong đầu Vương Tử Quân suy nghĩ miên man bất định, lúc này xe đã đến khu nhà dành cho quân nhân. Hắn nhìn những căn nhà được sơn màu xanh, một cảm giác trước đó chợt ùa về.
Năm đó Vương Tử Quân mặc một chiếc quần jean màu xanh đi vào trong khu nhà này.
- Ôi!
Sau một tiếng trả lời, nhân viên cần vụ đẩy cửa ra, khi thấy đó là Vương Tử Quân, hai bên đã quá quen thuộc, thế cho nên nhanh chóng cười nói:
- Chào bí thư Vương, mời anh vào bên trong.
Sau khi nói vài câu với nhân viên cần vụ tên là dì Lý, Vương Tử Quân đi vào bên trong. Lúc này Trương lão gia tử đang dùng cuốc xới đất, hắn chào một tiếng, sau đó Trương lão gia tử mới chậm rãi nghiêng đầu sang nhìn.
Vương Tử Quân giống như đã quay về thời điểm năm xưa, nhưng khi nhìn gương mặt già nua của Trương lão gia tử, tâm tình lại trở nên ảm đạm. Thời gian qua nhanh, hắn càng ngày càng trưởng thành, cũng làm cho Trương lão gia tử dần đi đến cuối con đường.
Khi thấy Vương Tử Quân thì Trương lão gia tử phủi phủi tay rồi cười ha hả nói.
Vương Tử Quân tiếp nhận chiếc khăn lau mặt của Trương lão gia tử từ trong tay của dì Lý, hắn đưa cho Trương lão gia tử, sau đó cười nói:
- Những ngày qua có hơi bận, cũng ít đến thành phố Sơn Viên, chỉ sợ ngài mắng. Thế cho nên lần này đến thành phố Sơn Viên, cháu vội vàng chạy đến đây trình diện.
- À, xem như tiểu tử cậu hiểu chuyện, cậu càng ngày làm quan càng lớn, ông đây thì càng ngày càng già rồi.
Trương lão gia tử vừa bóp tay vừa cười mắng.
- À, như vậy thì quá tốt, chỉ mong có thể gắng gượng được đến ngày đó. Đúng rồi, cậu nói cho Tiểu Bắc một tiếng, hôm nào đưa cháu đến chơi, đã lâu rồi tôi cũng không có thời gian gặp mặt hai mẹ con nó.
Vương Tử Quân lên tiếng làm cho Trương lão gia tử cảm thấy rất vui vẻ, thế cho nên tiếng cười vang dội lại xuất hiện.
Mọi chuyện đều tốt đẹp giống như chưa từng có gì phát sinh, nhưng câu nói kia của Trương lão gia tử giống như một lời ma chú liên tục vang vọng trong đầu Vương Tử Quân.
Khi Vương Tử Quân và Trương lão gia tử nói chuyện vui vẻ với nhau, có người đẩy cổng, Trương Thiên Tâm mặc trang phục nghỉ ngơi đi vào, trong tay cầm một cái lồng chim, vừa đi vừa la lớn:
- Ông, ông ơi, mau đến đây xem, xem cháu đưa đến cho ông con chim gì này.
Khi thấy Vương Tử Quân ngồi bên cạnh lão gia tử nhà mình, Trương Thiên Tâm dùng giọng vui vẻ nói:
- Tử Quân, cậu đến đây khi nào?
- Cũng mới đến mà thôi.
Vương Tử Quân nói rồi chỉ vào lồng chim trong tay của Trương Thiên Tâm, hắn khẽ nói:
- Cậu làm gì vậy?
- Đây là chim...
Trương Thiên Tâm chỉ vào con chim, giống như muốn nói vài câu tự khen mình, nhưng lúc này giống như đã quen phéng đi mất, mãi mới vỗ đầu nói:
- Ông, con họa mi này rất tốt, có rất nhiều người tranh nhau mua, cuối cùng cháu mới mua được đấy.
Vương Tử Quân nhìn con chim họa mi rồi nở nụ cười, Trương Thiên Tâm tuy thường làm những chuyện không hay, thế nhưng nếu so ra thì thời gian trong cuộc sống cực kỳ thoải mái.
Trương lão gia tử cũng xem như hiểu tính nết đứa cháu của mình, tuy ngoài miệng mắng Trương Thiên Tâm xài tiền bậy bạ, thế nhưng vẫn rất vui vẻ. Chỉ sau một lát thì hứng thú của ông cụ chuyển sang người con họa mi.
Khi hai người Vương Tử Quân và Trương Thiên Tâm đang trầm mặc, cổng lại được mở ra, Trương Lộ Giai khẽ đi đến. Nàng mạc váy trắng, hai chân mượt mà xanh non, đi lại làm cho người ta sinh ra cảm giác mê say.
Lúc này trên mặt Trương Lộ Giai là nụ cười vui mừng, cơ thể nhìn qua giống như một vị thần đang bừng bừng những luồng hào quang đẹp đẽ vô hạn.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai mà không khỏi sinh ra xúc động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng bên cạnh chính là cậu em vợ mới bị dạy bảo một chặp. Hắn chỉ có thể đứng lên cực kỳ quy củ, sau đó dùng giọng thành thật nói:
- Chị Lộ Giai, hôm nay em có chút việc, thế nên đến thăm Trương lão gia tử.
- Giai Giai đến đấy à!
Trương lão gia tử ở trong phòng cũng nghe được âm thanh của Trương Lộ Giai, ông cười ha hả đi ra, bộ dạng thân cận làm cho Trương Thiên Tâm thật sự chịu đả kích.
Trương Lộ Giai còn muốn lên tiếng, chợt thấy Vương Tử Quân chớp mắt với mình. Nàng hiểu tâm ý của Vương Tử Quân, thế cho nên đi lại cảm thấy toàn thân bay bổng.
Trương lão gia tử giống như không muốn đi ra ngoài, nhưng dưới sự thuyết phục của ba người thanh niên, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý đi dùng cơm.
Nhưng đám người Trương lão gia tử còn chưa kịp đi ra khỏi khu nhà quân khu, đúng lúc này có một bảo vệ và một người thanh niên đi đến. Người thanh niên kia đi đến trước mặt Trương Lộ Giai, trên mặt hắn nhanh chóng nở nụ cười nghề nghiệp: