- Ông à, chỗ này làm lạnh không được tốt, hay là chúng ta đổi địa điểm nhé?
- Ăn dcowm cũng không chú ý nhiều như vậy, cứ ở đây dùng cơm.
Trương lão gia tử nói đến đây thì nhìn về phía Trương Thiên Tâm:
- Lần này là cậu mời khách thay cho Thiên Tâm, thế nên cứ tiết kiệm một chút.
Trương lão gia tử nói khá chậm nhưng lời lẽ lại là giấu kim trong bông, nếu như là người bình thường thì sẽ không nhịn được, nhưng giám đốc Sở vẫn điềm nhiên như không, vẫn nhiệt tình như lửa, trò chuyện vui vẻ.
Sau khi nói hai câu với Trương Thiên Tâm, giám đốc Sở quay sang nhìn Vương Tử Quân:
- Anh bạn này khá lạ mặt, tôi là Sở Khởi Quảng của công ty Thiên Nhận, chủ yếu kinh doanh buôn bán thiên về lâm nghiệp.
Công ty Thiên Nhận? Vương Tử Quân không khỏi lắp bắp kinh hãi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Chỉ là từ khi trọng sinh đến nay hắn chưa từng thấy vị giám đốc Sở này, nhưng ý nghĩ quen thuộc trong đầu chợt xuất hiện, không phả là kiếp trước mình đã được gặp mặt đối phương đấy chứ?
Khi thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì Sở Khởi Quảng còn nghĩ rằng thanh danh của mình đã làm Vương Tử Quân ngạc nhiên lớn. Lúc mới bắt đầu thì hắn còn cảm thấy đối phương có khí độ bất phàm, không dễ tiếp xúc, không ngờ chỉ là như vậy mà thôi. Sở Khởi Quảng không khỏi có chút đắc ý, hắn cười tủm tỉm nói:
- Công ty Thiên Nhận chủ yếu làm công tác trồng rừng, kính mong anh sau này quan tâm giúp đỡ.
Sau khi nghe được hai chữ trồng rừng, Vương Tử Quân chợt hiểu đối phương là ai. Kiếp trước mình sở dĩ có ấn tượng với đối phương, hoàn toàn là vì một vụ án lừa đảo rất lớn của người này. Lúc này có lẽ đang là giai đoạn khởi nghiệp của Sở Khởi Quảng.
Loại người này đến gần Trương Lộ Giai với mục đích gì, Vương Tử Quân chợt hiểu ra vấn đề. Trong tỉnh Sơn Nam thì Trương gia dù không phải thế gia đỉnh điểm nhưng cũng là tồn tại nhất đẳng. Nếu như đối phương có thể nắm được Trương Lộ Giai, như vậy chẳng khác nào có thêm một tầng bảo hộ trên người.
- Chào giám đốc Sở, tôi họ Vương, công tác ở thành phố La Nam.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt có hàng trăm ý nghĩ, ngoài miệng lại mỉm cười nói.
- Thành phố La Nam là nơi tốt, những ngày trước công ty chúng tôi còn đến thành phố La Nam tham gia hội nghị phát triển kinh tế, chủ tịch Lý của các anh cực kỳ hiếu khách.
Sở Khởi Quảng nhìn qua có vẻ cực kỳ nhiệt tình, thế nhưng thực tế lại treo mình lên cao, giống như mình và Vương Tử Quân căn bản không cùng một cấp bậc.
Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm muốn thanh trừ người này ra khỏi Trương gia, thế cho nên cũng không so đo với đối phương, hắn khẽ cười:
- Vậy thì cảm ơn giám đốc Sở.
Vương Tử Quân thật sự không quá quan tâm, người khác chú trọng đến thể diện, hắn lại chẳng ngó ngàng gì. Lúc này Trương Lộ Giai cũng không khỏi trừng mắt nhìn hắn.
Sở Khởi Quảng có thể nổi tiếng cả nước vào đời sau, tất nhiên phải là kẻ có điểm hơn người, hắn cũng nhìn ra thái độ qua loa của Vương Tử Quân. Nhưng lúc này hắn đã đặt trọng điểm lên người Trương lão gia tử, hắn cười cười rồi nhiệt tình quay sang nói chuyện với Trương lão gia tử.
Vài người nói được một lúc, thức ăn được đưa lên, rượu được rót ra, chỉ sau chốc lát thì bàn tiệc thành hình. Nhưng dù là Trương lão gia tử hay Trương Lộ Giai đều không có cảm tình gì, thế cho nên bữa cơm rất nhạt nhẽo, chỉ nửa giờ sau thì Trương lão gia tử đã đứng lên.
- Lão gia tử, nếu không chúng ta đến quán khác?
Sở Khởi Quảng thật sự giống như thuốc cao bôi lên da chó, cảm nhận được sự lạnh lùng của người Trương gia, hắn giống như bị ong vò vẽ chích lên người, thế nên vẻ mặt vẫn rất bình thản.
- Cám ơn ý tốt của anh, ông của tôi có thói quen ngủ sớm, thế nên chúng tôi phải đi trước.
Trương Lộ Giai nói rồi dìu Trương lão gia tử ra ngoài.
Vương Tử Quân nhìn Sở Khởi Quảng còn muốn đi theo, hắn chợt nắm chặt tay đối phương rồi nói:
- Giám đốc Sở, ông cụ cần nghỉ ngơi, anh cũng đừng quan tâm, tôi có chuyện âần nói với anh.
Vương Tử Quân tuy đang cười nhưng trong nụ cười lại có một ý vị không cho phép đối phương từ chối. Sau khi trầm ngâm một chút thì giám đốc Sở ngồi xuống, hắn cười híp mắt nói:
- Cậu Vương biết chủ tịch Lý chứ? Vài ngày nữa tôi sẽ đến thành phố La Nam một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ đưa cậu đi cùng dùng cơm với chủ tịch Lý, coi như cùng nhau làm quen thêm thân cận.
- Như vậy thật sự cảm ơn, nhưng tôi tìm anh không phải chuyện dùng cơm.
Vương Tử Quân nhìn Trương Lộ Giai và Trương lão gia tử đã ra khỏi phòng, hắn mới lạnh giọng nói:
- Công ty Thiên Nhận của anh đang làm gì thì tôi hiểu rõ, tôi hỏi anh, là ai cho anh tiếp cận Trương Lộ Giai?
Sở Khởi Quảng giống như chợt nhớ đến cái gì đó, vừa rồi hắn bị một Vương Tử Quân lão luyện làm cho ngây cả người, bây giờ tâm tư lại bắt đầu rục rịch. Hắn giữ chặt tay Vương Tử Quân rồi nói:
- Cậu Vương, cậu không phải là cán bộ thành phố La Nam sao? Hôm nay thật sự trùng hợp, tôi muốn giới thiệu cho cậu biết chủ tịch Lý, đúng lúc chủ tịch Lý dùng cơm ở chỗ này, cậu thật sự là có phúc không nhỏ.
Vương Tử Quân không ngờ Lý Nhị Bình cũng dùng cơm ở chỗ này, cậu thật sự rất có phúc.
Vương Tử Quân không ngờ Lý Nhị Bình lại dùng cơm ở chỗ này, hôm nay hắn về tỉnh thành, Lý Nhị Bình cũng có hạng mục cần phải về Sơn Viên báo cáo, khi đó hắn còn nói giỡn sẽ cho Lý Nhị Bình hai ngày nghỉ, không ngờ hai bên lại sớm gặp mặt như vậy.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không muốn dây dưa với Sở Khởi Quảng, hắn đã có quyết định của mình, nào có tâm tư lãng phí thời gian. Thế là hắn bỏ qua bàn tay của Sở Khởi Quảng:
- Hôm nay tôi có chuyện, tôi không muốn gặp.
Vương Tử Quân nói rồi chuẩn bị bỏ đi, thế nhưng hành động của hắn lại làm cho Sở Khởi Quảng xem đó là biểu hiện chột dạ.
Không được, phải kéo tiểu tử này đi gặp mặt lãnh đạo, nhân cơ hội nói cho hắn biết, ông không phải loại người dễ trêu vào, đỡ gây phiền toái cho mình sau này!
Thư ký Triệu gióng như rất quen thuộc Sở Khởi Quảng, hắn dùng ánh mắt có chút mất hứng nhìn Vương Tử Quân với độ tuổi tương đương với mình, sau đó chỉ về phía một gian phòng:
- Cục trưởng Dương ở bên cạnh, anh đi theo tôi.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm, thư ký Triệu đi đến gõ cửa, Sở Khởi Quảng cười tươi kéo Vương Tử Quân đi đến. Còn chưa đến cửa thì hắn đã cười nói:
- Tôi còn nghĩ rằng hôm nay vì sao mình có phúc như vậy, thì ra là được gặp mặt hai vị lãnh đạo ở chỗ này.
Dương Chí Dương và Lý Nhị Bình đang dùng cơm, nghe được âm thanh của Sở Khởi Quảng thì đưa mắt nhìn đến, nhưng bọn họ lại nhanh chóng đứng lên như lò xo.
Sở Khởi Quảng một mực nịnh bợ cặp vợ chồng công thành danh toại ở tỉnh Sơn Nam này, nhưng người ta căn bản ít quan tâm đến hắn, mà hắn cũng chỉ xem như quen biết hai người mà thôi. Lúc này thấy hai vị lãnh đạo đều đứng len, trong lòng chợt bùng lên lửa nóng.
Xem ra tiền của mình ném ra thật sự không sai, dù anh có là quan cao bao nhiêu, chỉ cần anh cam lòng cầm tiền, căn bản tác phong quy củ cũng sớm bị đánh nát. Anh xem, lúc này không phải là cục trưởng Dương rất nể tình sao?
Nhưng sự việc làm cho Sở Khởi Quảng khiếp sợ lại xảy ra, hai vợ chồng Dương Chí Dương đứng lên đều nở nụ cười sáng lạn, bọn họ đón chào Sở Khởi Quảng giống như được thấy khách quý.
Không thể nào, chẳng lẽ nhân phẩm của mình hôm nay chợt tăng tiến? Hay là cục trưởng Dương thấy mình dùng cơm với Trương gia, thế cho nên lúc này mình mới được nể mặt như vậy?
Không được, người ta là lãnh đạo, bọn họ càng nhiệt tình thì chính mình càng phải đáp lại gấp bội, nếu không thì người ta sẽ nhìn mình như thế nào. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Sở Khởi Quảng vội vàng nhiệt tình vươn hai tay, chuẩn bị bắt tay với cục trưởng Dương.
Người có thể dùng cơm với Trương lão gia tử thì sao có thân phận thấp cho được? Mình sao lại không nghĩ đến việc người này là Vương Tử Quân? Nhưng dù hắn có âu sầu thế nào, trong đầu cũng không khỏi vang vọng câu nói;
- Tôi biết rõ anh đang làm gì.
Nếu như là người bình thường nói lời này thì Sở Khởi Quảng sẽ cười cho qua, chỉ là loại lừa bịp tống tiền mà thôi. Nhưng lời này do Vương Tử Quân nói ra, ý nghĩa của nó là không tầm thường, thế nên Sở Khởi Quảng chợt cảm thấy giống như có kiến bò trên mặt, trong lòng cũng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.
Đối phương là một vị quan viên nổi tiếng trong khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam, tuyệt đối không phải hạng lừa bịp tống tiền mình. Dù Sở Khởi Quảng không sống ở thành phố Sơn Viên, thế nhưng đối phương muốn đối phó với mình cũng không phải quá khó khăn. Hắn nghĩ đến những chuyện mà mình căn bản không thể cho ra ánh sáng, thế là cơ thể sinh ra cảm giác tê dại.
Dương Chí Dương mời Vương Tử Quân ngồi rồi nhìn thoáng qua Sở Khởi Quảng nói.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Trùng hợp gặp mặt một lần.
- Bí thư Vương, vị giám đốc Sở này có ánh mắt rất cao ở phương diện trồng rừng.
Lý Nhị Bình không biết Vương Tử Quân và Sở Khởi Quảng có quan hệ thế nào, thế cho nên lời nói cũng có vài phần chừa đường cho mình.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Loại hạng mục này tôi thấy các vị nên xem xét điều tra một chút, hình như không quá tốt.