Không có chỉ thị của bí thư Hào Nhất Phong, như vậy Quan Vĩnh Hạ tin chắc đám cán bộ trong toàn tỉnh đều hiểu vấn đề.
Sự thật chứng minh cảm giác của Quan Vĩnh Hạ là rất đúng, sau những ngày mà Đường Cảnh Ung cố gắng thúc đẩy công tác đảng, các nơi đều căn bản không có mâu thuẫn gì với yêu cầu của bí thư Đường, nhưng căn bản là thiếu người xuất lực, tất cả công tác đều nằm trong một khu vực không nóng không lạnh.
Hạng mục công tác đầu tiên của một vị quan viên đến nhận chức lại rơi vào trạng thái không nóng không lạnh như vậy, thế thì nói rõ hạng mục đó căn bản không cần xem xét. Khi Quan Vĩnh Hạ đang cảm thấy có chút may mắn, lại không ngờ xuất hiện một thành phố như La Nam.
Tiếng chuông điện thoại khẽ vang lên, Quan Vĩnh Hạ thật sự dùng ánh mắt mất hứng nhìn thoáng qua. Cuộc điện thoại này cắt đứt dòng suy tư của hắn, nhưng hắn là khu thường trú văn phòng tỉnh ủy, không thể không tiếp điện thoại.
Nếu như chỉ là một cuộc điện thoại thì tôi cho anh dễ chịu, trong lòng hạ quyết tâm như vậy, Quan Vĩnh Hạ bấm nút nghe. Lúc này bên kia vang lên giọng nói của phó phòng tuyên truyền Lương Điền Binh. Người này là bộ hạ cũ của Quan Vĩnh Hạ, hai bên đi lại rất gần. Cũng vì mối quan hệ giữa hai bên, thế cho nên Quan Vĩnh Hạ mới đưa Lương Điền Binh từ vị trí trưởng phòng tuyên truyền thị ủy lên vị trí hiện tại.
- Có việc gì?
Sau khi nghe những lời khách sáo của Lương Điền Binh, Quan Vĩnh Hạ dùng giọng mất hứng ngắt lời.
- Hiệp hội thư pháp tỉnh Sơn Nam luôn hy vọng ngài có thể gia nhập, ngài lại cứ mãi từ chối nói rằng chữ của mình không đẹp không tốt. Nếu như chủ tịch Triệu của hiệp hội thư pháp thấy được dòng chữ này, chỉ sợ sẽ cố gắng kéo ngài vào hội.
Quan Vĩnh Hạ bình luận hai câu về dòng chữ của Hào Nhất Phong, sau đó lại nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Quan Vĩnh Hạ đến nơi này vốn định nói về sự kiện Đường Cảnh Ung, nhưng bây giờ hắn chợt thay đổi thái độ. Biểu hiện của Hào Nhất Phong đã nói rõ tất cả, trong này căn bản không cần hắn phải nhiều lời.
Hào Nhất Phong khoát tay áo nói:
- Anh Triệu có tâm tư gì thì không phải là tôi không biết, anh ta muốn kéo tôi vào hiệp hội, không gì hơn là sau này muốn có thêm kinh phí, tôi cũng không làm gì hơn được.
- Tôi biết rõ chữ của mình, viết lách chơi đùa thì được, nếu đi vào hiệp hội thư pháp, căn bản là làm trò cười cho người trong nghề.
- Bí thư, người ta có câu bới rau tìm cỏ, trong mắt những người kia thì chữ của nhà thư pháp mới đẹp, trong mắt tôi thì chữ của ngài là tốt nhất. Trước kia ngài đã đồng ý viết cho tôi một tấm thư pháp, tôi thấy không bằng mình lấy bản hôm nay.
Quan Vĩnh Hạ nói lời có ý nghĩa nịnh bợ Hào Nhất Phong, nhưng từ sâu trong lòng hắn thật sự muốn lấy bức thư pháp kia vào trong tay. Dù sao đó không phải chỉ là một dòng chữ, còn là thái độ của bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong nhìn chằm chằm vào Quan Vĩnh Hạ, lại nhìn chữ của mình, sau đó cười ha hả nói:
- Bản này không tốt, tôi còn định viết cho anh bản khác.
Hào Nhất Phong nói rồi cầm tờ giấy lên xé thành hai nửa.
Bầu không khí trong phòng chợt trở nên đè nén, khi Quan Vĩnh Hạ không biết có phải cảm thấy đáng tiếc hay không, chợt nghe Hào Nhất Phong cảm thán một câu:
- Thật sự hậu sinh khả úy.
Quan Vĩnh Hạ biết rõ Hào Nhất Phong nói hai chữ hậu sinh sẽ không phải là Đường Cảnh Ung. Trên sự kiện này Quan Vĩnh Hạ chỉ tập trung vào một người mà thôi. Lúc này nghe được lời nói của Hào Nhất Phong, hắn có chút do dự, sau đó mới trầm giọng nói: