Mùa đông ở thành phố La Nam cũng không có gió lớn nhưng rất lạnh, gió giống như dao cạo xương, làm người ta sinh ra cảm giác lạnh thấu xương.
Nhưng lúc này ở hiện trường nghi thức khởi công trường trung cấp nghề ở đường Bắc Giao thành phố Lô Bắc càng thêm náo nhiệt, nhân viên tới lui qua lại, chuẩn bị cho các hạng mục công tác.
- Tiểu Tần, pháo mừng bên kia thế nào rồi?
Chủ nhiệm văn phòng của phòng giáo dục là Trác Phương Khải có thể nói là người bận rộn nhất, hắn không những phải nghe theo những sắp xếp của lãnh đạo, càng phải làm tốt tất cả công tác chuẩn bị, thế nên cơ thể béo tốt lúc này đầy mồ hôi.
- À, chuẩn bị cho tốt là được, lần này chỉ là nghi thức khởi công trường nghề, nhưng nó liên quan đến hình tượng của phòng giáo dục. Giám đốc Lý rất coi trọng, tuyệt đối không thể để phát sinh vấn đề.
Tuy đến nhận công tác chưa bao lâu nhưng Tiểu Tần lại hiểu rất rõ về chủ nhiệm văn phòng của mình, hắn cung kính đáp lại hai câu, sau đó nói sang chuyện khác:
- Chủ nhiệm Trác, nghe nói lần này có lãnh đạo lớn tham gia nghi thức khởi công phải không?
- Là lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố, nghe nói là phó chủ tịch thường vụ.
Chủ nhiệm Trác rất quan tâm đến công tác tiếp đãi, tuy câu trả lời của hắn có hai chữ "nghe nói", nhưng đáp án cơ bản là khẳng định.
Khi hai vị lãnh đạo đi về phía sân khấu, lúc này Tiểu Tần đang cố gắng làm ra vẻ đang kiểm tra cũng phải đặt công cụ xuống. Khi hắn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn hình bóng của giám đốc Lý đang rời đi, chợt nghe thấy có người bên cạnh nói:
- Anh Tần, chúng ta không phải vừa xây dựng trường cao đẳng nghề sao? Thế nào bây giờ lại mở trường trung cấp nghề nữa rồi?
Người gọi Tiểu Tần là anh Tần chính là moôt nhân viên tiếp tân của công ty phụ trách công tác pháo mừng, sau hai ngày liên hệ với nhau, Tiểu Tần biết đối phương họ Trần.
Tiểu Tần cũng không thích tiểu tử này, cũng không phải là chán ghét. Lúc này nghe thấy đối phương hỏi mình, hắn vốn đang rất hâm mộ chợt tỉnh táo tinh thần, dùng giọng chậm rãi nói:
- Anh cũng không biết gì sao? Bây giờ trong thành phố chúng ta có bao nhiêu xí nghiệp? Những xí nghiệp này lại có bao nhiêu công nhân? Anh có biết những công nhân có kỹ thuật và năng lực thao tác sẽ được trả tiền lương cao hơn những công nhân bình thường không?
Lời nói của Tiểu Tần làm cho một người mới từ nông thôn lên thành phố làm việc chưa bao lâu như Tiểu Trần phải kinh ngạc, hắn dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Tiểu Tần, sau đó mới thì thào nói:
- Không biết.
- Tôi nói cho cậu fbieest, thành phố La Nam chúng ta trong thời gian một năm qua đã kéo về một trăm doanh nghiệp, nhu cầu về lượng nhân viên kỹ thuật là rất lớn. Chỉ cần là một công nhân có bằng trung cấp thì một tháng sẽ có được số lương thế này.
Tiểu Tần nói rồi đưa ra ba ngón tay, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Một tháng ba ngàn, Tiểu Tần công tác ở phòng giáo dục, dù công tác rất tốt nhưng mỗi tháng chỉ có sáu trăm đồng. Nhưng hắn vẫn thỏa mãn với chút tiền lương của mình, dù sao trong đám bạn cùng tốt nghiệp với hắn, tiền lương ở thành phố La Nam là rất cao, hơn nữa hắn còn nghe nói sẽ tăng thêm.
- Ba ngàn...
Tiểu Trần thật sự cảm thấy khó thể tin.
- Đúng là ba ngàn, dù là như vậy thì các công ty vẫn phải tranh giành nhau những công nhân này. Anh đừng nhìn đây là trường trung cấp nghề, biết đâu nó sẽ là nền móng cho trường đại học La Nam sau này?
Tiểu Tần rất thỏa mãn với phản ứng của Tiểu Trần, thế nên hắn vỗ vai Tiểu Trần nói:
- Cậu Trần, sau này nếu có rảnh thì cố gắng tham gia học tập, như vậy mới có lợi cho cậu.
- Cám ơn anh Tần, tôi nghe lời anh.
Tiểu Tần cười nói:
- Những thứ này để sau rồi nói, khi trường trung cấp chiêu sinh, tôi đang nghĩ xem có nên chuẩn bị cho anh một danh sách hay không, còn bây giờ cậu chịu khó xem pháo mừng có gì bất ổn không?