Bị Trúc Mã Enigma Lừa Hôn

Chương 20: 20: Thức Tỉnh Thiên Phú




Khi tiếng loa thông báo nhắc nhở lần cuối cùng kết thúc, chuyến bay đưa Chu Thụ rời Hải Thành cũng cất cánh.
Tiếng gầm rú từ cabin trong nháy mắt chui vào đầu, cơ thể cũng nghiêng theo thân máy bay, cùng nhau bắt đầu hướng về tầng mây tưởng chừng cao đến không thể với tới.
Chu Thụ nhìn mặt biển ngoài cửa sổ đang dần dần mờ đi khỏi tầm mắt của mình, trong lòng có loại mâu thuẫn nói không nên lời.
Hồi tưởng lại sự tình vừa mới phát sinh trong một giờ vừa qua, vẫn cảm thấy đại não hỗn loạn.
Cận Ngôn nói, ngày đó ở Sương Mù Trên Biển, toàn bộ hành trình là em ấy ôm mình về chung cư.
Em ấy nói, lần thứ hai phân hóa thành Enigma, không biết mở miệng như thế nào là sợ mình để ý, em ấy quá muốn có một danh phận.
Em ấy còn nói, lúc nhỏ từng trộm hôn mình rất nhiều lần...
Nguyên lai, khiến trái tim mình đập tăng tốc cư nhiên chính là những lời này.

Chu Thụ nghĩ đến đây, khóe miệng không tự chủ toát ra ý cười.
Đúng rồi, Cận Ngôn hôm nay giống như còn nói "Em yêu anh"...
Buổi chiều chỉ lo tức giận, đã quên nghiêm túc nhớ kỹ ngữ điệu của em ấy khi nói câu này.
Ánh mắt Chu Thụ hạ xuống, cúi đầu nhìn quyển sổ màu đỏ đang nắm chặt trong tay.
Còn chưa kịp mở ra, một bàn tay với bộ móng "đầy ắp châu báu" liền vươn tới che ở phía trên.
"...!Làm gì?" Chu Thụ giấu giấu quyển sổ sang bên cạnh.
"Keo kiệt quá đó." Chu Lệ Lệ thu hồi bàn tay "tỏa ra ánh sáng" của mình, mắt lé liếc Chu Thụ một cái, "Tớ còn chưa kịp tức giận với cậu đâu, cậu thì hay rồi, trước tiên ngạo kiều."
"Cậu tức giận chuyện gì?" Chu Thụ không tự giác nhỏ giọng khi hỏi câu này.
"Tớ có thể không tức giận sao?" Chu Lệ Lệ thấu lại gần chỗ ngồi cạnh cửa sổ, âm lượng tuy hạ thấp nhưng châm chọc lại không giảm chút nào, "Bạn trai của tớ giờ đã lén ở sau lưng tớ đi làm vợ của người khác, đổi lại là cậu thì cậu có nuốt trôi cục tức này không?" Chu Lệ Lệ tự mình nói xong cũng nhịn không nổi, dùng tay che trán, cười đến cả người đều run lên.
Chu Thụ không còn từ gì để nói, cắn chặt răng.
"Diệt khẩu."
"Đừng, Thụ ca, tiểu nữ sai rồi." Chu Lệ Lệ dùng ngón trỏ cố gắng cọ cọ khóe mắt cho nó có chút nước mắt, ánh sáng từ đống "châu báu" trên móng tay của nàng thiếu chút nữa khiến đôi mắt của Chu Thụ phải mù.

Anh xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lười đến không muốn lại dùng ngôn ngữ tranh hơn thua với vị nữ hải vương vô tâm này.
"Mà tớ hỏi này, hai người các cậu rốt cuộc là tình huống thế nào? Tớ nghe qua có vẻ như là Chu Đóa đi đăng ký?"
"Ừ..." Chu Thụ trầm giọng nói, "Chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã bị lừa hôn."
Chu Lệ Lệ bị những lời này chọc đến "phụt" một tiếng cười ra tới, "Cậu thôi đi, tớ thấy Đóa Đóa người ta đây là ân nhân lớn của cậu, chỉ dựa vào cái đức hạnh biệt nữu kia của cậu thì không biết còn phải lăn lộn bao lâu."
Chu Thụ nghe xong nhíu nhíu mày, anh trầm mặc vài giây, mới nhìn về phía Chu Lệ Lệ: "Tớ rốt cuộc có bao nhiêu biệt nữu?" Anh nói, thần thái cũng có chút tan rã, như cảm nhận được sự bất lực mà chỉ ở thời kỳ thiếu niên mới có, "Vì sao mấy năm nay mọi người đều nói tớ như vậy?"
Chu Lệ Lệ sửng sốt, ngữ khí cũng nhu hòa xuống, "Thụ ca, nếu cậu không biệt nữu thì sẽ không có Chu Đóa." Ánh mắt của nàng lại đặt trên quyển sổ màu đỏ của Chu Thụ, nhẹ giọng nói, "Đều sẽ tốt lên, Cận Ngôn không đi nữa rồi."
Hô hấp của Chu Thụ dừng lại một lát, anh chậm rãi nhắm hai mắt.
Tiếng ồn ào bên trong Cabin khiến người ta khó lòng đi vào giấc ngủ, có loại ưu sầu một khi đã kết tụ thì uống bao nhiêu rượu cũng không tiêu tan.
Sau khi chuyến bay của Chu Thụ cất cánh, Cận Ngôn mới trở về bãi đậu xe.

Cuối cùng cậu cũng có thể hống người bớt giận một chút, ít nhất thì hiểu lầm hẳn là đã được giải trừ.
Nghĩ vậy, tâm tình của Cận Ngôn sáng sủa hơn rất nhiều, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày qua hình như đối với sự nghiệp của chính mình đã quên sạch không còn một mảnh.
Cậu đang chuẩn bị lấy di động ra để liên hệ đối tác, nhưng đúng lúc đi ngang qua tiệm cà phê ở sân bay thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Thanh u của trúc trong chớp mắt sẽ đưa chị tới chỗ sâu nhất trong mây, núi cao nước chảy tràn, tiếng lộc kêu u u, sử dụng nó, chị sẽ là bạch y tiên tử không dính khói lửa phàm tục đang đứng giữa núi sâu...!chị sẽ là..." Đôi mắt của người đang nói vô tình hướng sang bên cạnh một giây, sau đó...!liền ngừng nói.
"Tôi sẽ là gì?" Chị gái nhỏ đối diện hắn thì đang mãn nhãn chờ mong.
"Khụ khụ, chị chính là tiên tử đứng trong núi không dính khói lửa phàm tục!"
"A? Cái này hình như anh nói rồi." Chị gái nhỏ nhìn qua có chút thất vọng.
"Không quan trọng! Không quan hệ! Tiểu tỷ tỷ nếu như không cần nữa thì chúng ta có duyên gặp lại sau nhé, tôi còn có việc..."
"Khoan! Anh chờ chút! Quét mã chuyển khoản?"
"OK!"
Âm báo tiền vào tài khoản vừa vang lên, Cẩu Phi Phi lập tức vừa đưa danh thiếp vừa nói cảm ơn, sau đó nhanh chân chạy đến chỗ Cận Ngôn đang đứng.

Mỗi lần làm nghề phụ đều có thể bị đàn anh kiêm chức ông chủ bắt gặp, hắn có cảm giác ánh sáng trên con đường hành nghề chính của mình đang dần dần bị tiêu diệt...
"Cận ca, sao anh lại ở đây?" Cẩu Phi Phi hỏi xong liền lập tức vỗ trán hai cái, tự hỏi tự trả lời, "Đúng ha đúng ha, tới tiễn ảnh đế đúng không?"
Cận Ngôn lúc nhìn thấy Cẩu Phi Phi cũng dừng bước, đứng một bên chờ hắn hoàn thành giao dịch, không ngờ người này đối với việc bán hàng ở sân bay lại yêu thích đến vậy.
"Em thực sự thích bán hàng ở sân bay nhỉ."
"Này, tuy rằng rất khó giải thích, nhưng...!Thật sự không phải." Cẩu Phi Phi vẫy vẫy tay, vẻ đắc ý trên mặt muốn giấu cũng giấu không được, "Em đến tiễn bạn gái."
"Hửm?" Cận Ngôn ngừng một chút, ngắn ngủi đến không thể phát hiện, "Chu Lệ...!Á?" Có chút nguy hiểm, thiếu chút nữa đã nói ra tên thật của người ta.
Bất quá, cậu thật ra không nghĩ đến, Chu Lệ Lệ vậy mà sẽ bị Cẩu Phi Phi thuần phục, chẳng lẽ tên Enigma này sử dụng áp chế giới tính.
Cận Ngôn dùng khóe mắt liếc Cẩu Phi Phi một cái, đối phương lập tức đánh hơi được hương vị nào đó không bình thường.
"Cận ca, em nói này, không phải anh đang lén lút ở trong lòng chửi bới hình tượng của em đi?"
Cận Ngôn cười khẽ, "Không xem như chửi bới."
Cẩu Phi Phi cũng không thèm để ý, mặt mày hớn hở mở di động cho Cận Ngôn xem album ảnh của mình, bên trong đều là hình ảnh mà hắn tải về từ tài khoản truyền thông của Chu Lệ Lệ.
Đều đã gọi là "bạn gái" mà còn chỉ có thể từ trên mạng tải về ảnh chụp của người ta? Cận Ngôn nâng nhẹ mi, không tỏ ý kiến.
"Đúng rồi, Cận ca, mấy ngày nay anh làm gì vậy? Em và Tưởng Vinh nhắn tin anh đều không trả lời.

May mắn thời gian này không có chuyện gì quan trọng cần anh xử lý."
Cận Ngôn trên mặt lộ ra vài phần hối lỗi, sau đó nói ra ba chữ, "Dịch cảm kỳ."
"Ra là vậy, trách không được.

Em cũng phiền nhất là dịch cảm kỳ, tuy rằng nửa năm mới đến một lần, nhưng mỗi lần như vậy đều phải sốt nhẹ hai ba ngày, cộng thêm khứu giác không nhạy thật sự là muốn lấy mạng em." Cẩu Phi Phi nhớ lại, liên tục lắc đầu.
Cận Ngôn dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn Cẩu Phi Phi, hỏi: "Khứu giác không nhạy?"

"Sao?" Cẩu Phi Phi từ phản ứng này của Cận Ngôn cảm thấy giống như bắt giữ được tin tức mấu chốt gì đó, "Chẳng lẽ anh không có tình trạng khứu giác không nhạy?"
Cận Ngôn lắc đầu, "Anh sẽ sốt nhẹ, toàn thân vô lực, độ nhạy bén của cảm quan sẽ hạ thấp."
Cẩu Phi Phi lâm vào tự hỏi, ngừng vài giây mới chậm rãi mở miệng, "Trách không được, nguyên lai thật đúng là mỗi người mỗi khác." Cận Ngôn không nói chuyện, ý bảo hắn nói tiếp.

"Hồi đó em nghe người ta nói, bởi vì cảm quan thức tỉnh của từng Enigma là bất đồng, cho nên phản ứng ở dịch cảm kỳ cũng sẽ bất đồng.

Lúc trước em cũng từng quen biết một Enigma, nhưng chưa từng thảo luận về dịch cảm kỳ, bây giờ nghe anh nhắc đến mới khiến em nhớ tới vấn đề này."
Enigma ở lần phân hóa thứ hai sẽ được ban cho một loại "thiên phú", đại đa số người sẽ gọi nó là "thức tỉnh".
Thông thường mà nói sẽ là thức tỉnh về cảm quan, cảm quan của tất cả những người phân hóa thành Enigma đối với sự vật chung quanh sẽ có độ mẫn cảm trở nên khác hẳn so với người thường, mà cái gọi là "thiên phú" kia chính là ở một loại giác quan đặc thù nào đó sẽ cực kỳ mẫn cảm, nhưng nó sẽ khác biệt tùy vào từng người.
Cận Ngôn có thể cảm nhận được cảm xúc cùng ốm đau của các động vật nhỏ, cậu chỉ cần dùng tay chạm vào cơ thể của chúng cũng có thể tìm được nguồn gốc bệnh tật.
"Cận ca, anh hẳn là đoán được thiên phú mà em thức tỉnh là cái gì đúng không?" Cẩu Phi Phi hỏi.
"Là khứu giác sao?" Cận Ngôn cơ hồ không cần tự hỏi liền trả lời.
Cẩu Phi Phi gật đầu, "Em xem như khá dễ đoán, người biết nghề tay trái của em là gì thì tám phần đều có thể đoán được."
"Em cũng không kiêng dè." Cận Ngôn trầm mặc vài giây rồi nói.
Enigma vốn dĩ là một quần thể cực kỳ hi hữu và đặc thù, đi cùng với việc được tự nhiên lựa chọn đương nhiên cũng sẽ là sự ghen ghét của đồng loại.
Không ai muốn khoe khoang khắp nơi rằng mình là Enigma, càng không ai sẽ lấy thiên phú mà mình thức tỉnh ra làm chuyện phiếm.
Mà Cẩu Phi Phi lại là một trường hợp đặc biệt, quả thực là đem bí mật của chính mình phô ra trước mặt người khác, hơn nữa còn là kiểu người ta không muốn xem thì một hai phải đuổi theo bắt người ta xem cho bằng được.
"Có gì phải kiêng dè đâu, nhiều lắm thì bọn họ xem em như Alpha thôi, chưa từng có ai hoài nghi em là Enigma cả." Hắn nói xong, còn vô tâm vô phổi mà cười với Cận Ngôn, "Lần đó không phải anh cũng không phát hiện ra sao?"
Lời này là thật, Cận Ngôn lúc đó xác thật không nhận thấy trên người của Cẩu Phi Phi có một tí xíu địch ý hoặc là ý tứ dùng tin tức tố áp chế.
"Vậy lúc ấy em như thế nào biết anh là?" Cận Ngôn hỏi.
"Em dùng cái mũi là biết." Thấy Cận Ngôn giương mắt nhìn mình, Cẩu Phi Phi đắc ý chạm chạm đầu mũi, giải thích, "Lúc đầu ở phòng chờ cũng không có cảm giác gì, nhưng vừa ra cửa sân bay thì khí tràng quanh thân anh liền thay đổi, tuy rằng em vẫn chưa ngửi được hương vị tin tức tố của anh cho dù chỉ là một sợi nhỏ nhoi, nhưng thông qua khí tràng cũng đủ khiến em hoài nghi."
Cận Ngôn dùng vài giây để tiếp thu, rồi nói một câu trần thuật, "Nghĩa là, em có thể ngửi được tin tức tố của tất cả mọi người."
"Đúng vậy.

Nhưng cũng không phải là đi đến đâu liền ngửi đến đó, mà là chỉ cần em muốn thì đều có thể ngửi thấy." Cẩu Phi Phi giải thích.

Trách không được có thể phát triển cái nghề tay trái này, Cận Ngôn nghĩ.
"Vậy vì sao em lại học thú y?"
"Vì sao học thú y a..." Cẩu Phi Phi khựng lại, đôi mắt có một giây thoáng lộ ra thần sắc bi thương, hắn ngừng một chút, rồi cười khổ một tiếng, "Từ nhỏ đã xem nó là lý tưởng, khi muốn đổi nghề thì phát hiện bản thân luyến tiếc."
Cận Ngôn không nói chuyện, chỉ hơi hơi gật đầu, tiếp tục cùng Cẩu Phi Phi đi về phía bãi đậu xe.
Ba người đã mấy ngày không liên hệ, phòng khám thú y cũng sắp khai trương, vì thế cả hai quyết định gọi thêm Tưởng Vinh buổi tối cùng ra ngoài ăn bữa cơm.
Tưởng Vinh vừa tiến vào phòng ăn liền vui sướng nhào về phía hai người, Cẩu Phi Phi một phen đè lại đầu của hắn, "EO thụ thụ bất thân."
"Hừ!" Tưởng Vinh bĩu môi, thay đổi một biểu cảm "mê đệ" khác mà nhìn Cận Ngôn, "Lão đại, gần đây anh đi làm gì vậy? Đã ba ngày rồi chẳng quan tâm đến chúng ta, có phải không cần chúng ta nữa không?"
Cận Ngôn ánh mắt vừa động, lộ ra một nụ cười đầy vẻ sâu xa, nói sáu chữ.
"Trước thành gia, sau lập nghiệp."
"À...!Hả?!"
"Cái quỷ gì?!"
Cận Ngôn vừa dứt lời, hai người đối diện đều là đôi mắt trừng to đến so với chung trà còn lớn hơn.

Cả hai ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ nhìn chằm chằm vào Cận Ngôn, phảng phất đang đợi một lời giải thích càng chi tiết.
Sau đó, bọn họ liền nhìn đàn anh của mình đưa tay vào túi trong của áo khoác, lại từ trong đó lấy ra một quyển sổ màu đỏ.
Cận Ngôn giương mắt, sâu trong đôi con ngươi phảng phất đã có ôn nhu mọc rễ sinh sôi, cậu dùng tay vuốt ve quyển hôn thú của mình, nhẹ giọng cùng hai người đối diện nói, "Anh kết hôn."
Ngay lập tức, tiếng thét chói tai của Tưởng Vinh liền lao ra khỏi cửa sổ, cắt qua đêm dài.
Cẩu Phi Phi cũng kinh ngạc đầy mặt, nheo lại đôi mắt mà đánh giá Cận Ngôn.
Hắn phát hiện, đối phương biểu tình tự nhiên không cứng đờ, ngữ khí ôn hòa không gợn sóng, nhưng chính là khóe miệng này...
Tiểu quỷ cơ linh Cẩu Phi Phi nhạy bén bắt giữ được khoảnh khắc 0.1 giây giương lên của nó, không khỏi âm thầm vỗ tay.
Ngay cả ảnh đế đều có thể thu phục, quả nhiên, "muộn tao E" so với "minh tao E" như hắn càng làm cho người ta thích.
Tác giả có lời muốn nói, "Thức tỉnh thiên phú" là tự mình giả thiết, không có bất luận ý nghĩa tham khảo nào.
Highlight một lần nữa, tất cả giả thiết về Enigma trong truyện này, ngoại trừ điều kiện cơ sở "E có thể đánh dấu A, biến A này thành O chuyên chúc của chính mình" thì những điều còn lại đều do mình tự đặt ra ha..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.