Rõ ràng tâm trạng của cậu đã bình tĩnh lại, lúc biết được sự thật cậu cũng không khóc. Nhưng bây giờ khi nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông, Lâm Thanh Yến không khỏi cảm thấy mũi đau nhức.
Cổ họng cậu nghẹn ngào, vô cùng khó chịu, im lặng vài giây không lên tiếng, Cố Phi lại hỏi có chuyện gì, Lâm Thanh Yến cố gắng kìm nén cảm xúc, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: “Không sao đâu, chân của mẹ tôi bị thương. Tôi về nhà thăm bà ấy, sáng mai tôi sẽ về."
"Thật sao?"
"Ừm thật mà, cũng muộn rồi. Anh Phi anh đi công tác vất vả như vậy, nên nghỉ ngơi sớm đi."
Ý tứ trong lời nói của thiếu niên đã rõ ràng như vậy, không muốn nói tiếp, Cố Phi trầm mặc hai giây mới nói:" Cậu cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai cố lên."
"Được, ngủ ngon, anh Phi." Nghe Cố Phi nói ngủ ngon, Lâm Thanh Yến nhanh chóng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố kìm nước mắt lại.
Cố Phi còn đang đi công tác, Lâm Thanh Yến không muốn hắn biết chuyện này, cũng không muốn hắn lo lắng.
Nghe thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Chu Nguyệt Lan không yên tâm đứng ở cửa coi chừng, đi qua đi lại vài lần, ngập ngừng nói: “Tiểu Yến, cũng đã muộn rồi, con đi ngủ trước đi, tỉnh dậy mẹ sẽ cho con ra ngoài."
Không có ai trả lời, nhưng điện thoại di động trong túi bà lại reo lên, bà nhìn số người gọi rồi bước vào phòng tắm, đóng cửa lại và nhận điện thoại, khi nói chuyện cũng nhỏ giọng lại vì sợ người trong phòng nghe thấy.
"Ừ... mẹ đã làm tất cả những gì con nói. Thằng bé không thể ra khỏi phòng, con đừng lo lắng."
"Nếu con rảnh, con có thể đến gặp mẹ được không? Mẹ muốn gặp con."
Người ở đầu bên kia điện thoại là một giọng nam trẻ tuổi, có chút thiếu kiên nhẫn và có lệ: "Gần đây tôi rất bận, nói chuyện đó sau đi. Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy trước."
- ---
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng lộ ra bụng cá trắng xóa, Lâm Thanh Yến mới ngủ được mấy tiếng đã đứng dậy khỏi giường, rửa mặt một lát, mở cửa đi ra ban công.
Cậu có cách để thoát ra, trong phòng em trai cậu có một ban công nhỏ, ngoài ban công có một cái cây to, rất gần ban công, đây là tầng hai, cách mặt đất cũng không cao lắm, cậu có thể leo cây xuống.
Lúc nhỏ cậu cũng đã từng leo cây.
Chỉ là đã lâu không leo núi nên cảm thấy có chút là lạ.
Sáng sớm, những cư dân xung quanh còn đang ngủ, cành lá của những cây đại thụ ven đường khẽ rung lên, âm thanh đặc biệt rõ ràng trong buổi sáng yên tĩnh, chàng trai mảnh khảnh ôm lấy cành cây rậm rạp cẩn thận trèo xuống.
Trên vầng trán trắng nõn của cậu đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi nhợt nhạt căng thẳng mím lại, tĩnh mạch trên mu bàn tay hơi nổi lên, điều này đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng ngần và thanh tú ấy.
Gần rồi, một chút nữa...
Còn cách mặt đất khoảng một mét, Lâm Thanh Yến thầm lẩm bẩm trong lòng "Cố lên" nhưng chân cậu lập tức trượt xuống, chưa kịp hét lên đã ngã xuống đất.
“…”
Quả nhiên, vẫn còn là lạ.
Sau cú ngã không đau không ngứa, nhưng mặt hơi bẩn.
Lâm Thanh Yến phủi lớp đất dính trên chiếc áo phông trắng của mình, nhưng càng vỗ thì đất càng ướt và càng bẩn, cậu bất lực thở dài và bước xuống phố.
Tối hôm qua sau khi nhận được điện thoại của Chu Nguyệt Lan, cậu còn chưa ăn tối đa vội chạy tới, không ngờ kết quả lại như thế này, bây giờ cậu đói đến mức khó mà đi lại, trong lòng ai nảy lên sự thất vọng tức giận ủy khuất.… dâng trào trong lòng.
Lúc này trên đường rất ít xe cộ và người đi bộ, quán ăn sáng trên đường đã mở cửa, mùi thơm nồng nặc tỏa ra, Lâm Thanh Yến không khỏi làm ra động tác nuốt.
Cậu muốn đi ăn, nhưng trong người lại không có tiền mặt, điện thoại di động tối qua hết pin, không tìm được dây sạc trong phòng em trai nên bây giờ cậu không thể thanh toán trực tuyến.
Lâm Thanh Yến đứng ở cửa tiệm bán đồ ăn sáng, đang phân vân có nên đi tới hỏi ông chủ mượn dây sạc hay không, vì quá tập trung nhìn những chiếc bánh bao trắng béo vừa mới hấp nóng hổi nên không chú ý đến một chiếc xe hơi đỗ bên cạnh.
Maybach màu đen.
Cửa sổ hàng ghế sau hé mở, người đàn ông ngồi bên trong lộ ra nửa khuôn mặt với những đường nét tuyệt mỹ, đôi mắt dài hẹp và sâu thẳm dán chặt vào chàng trai trẻ cách đó không xa, người thanh niên đứng ở cửa tiệm bán đồ ăn sáng, háo hức háo hức ngắm nhìn những chiếc bánh bao mới lấy ra khỏi lồng hấp.
Quần áo trên người có chút dơ, mái tóc ngắn màu đen hơi rối, giống như một con mèo con đi lạc.
Cố Phi lại nghĩ đến cái đêm vào nửa tháng trước khi gặp Lâm Thanh Yến trên đường, giống như bây giờ, chỉ là lúc đó trong tay cậu còn có hai cái bánh bao, bây giờ lại không có một cái bánh bao nào cả.
Hắn mở cửa xe, lặng lẽ đi đến phía sau thiếu niên: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Lâm Thanh Yến không thể tin vào mắt mình, tại sao Cố Phi lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Cậu kinh ngạc lùi lại hai bước, lắp bắp: "Cố...Anh Cố sao anh lại đến đây? Không phải anh đi công tác sao?
Hôm qua cậu còn tự mình tiễn hắn đi.
Cố Phi càng đến gần, càng nhìn rõ bộ dạng của thiếu niên, liếc nhìn một cái thì thấy khuôn mặt trắng nõn của đứa trẻ vẫn còn dính một chút đất, trên trán có mồ hôi, dưới mắt có chút quầng thâm...Áo phông và quần lại dính rất nhiều bùn đất.
Cố Phi hơi nhíu mày, đứa nhỏ này mới ra ngoài có một ngày sao lại làm cho mình chật vật như vậy.
Lâm Thanh Yến chú ý tới phản ứng của hắn, cho rằng bây giờ mình chắc hẳn rất khó nhìn, nên nhanh chóng vuốt thẳng chiếc áo phông nhăn nheo, đêm qua cậu không tắm, đương nhiên cũng không thay quần áo.
Cậu lo lắng cúi đầu ngửi ngửi cơ thể của mình, chắc là không hôi đâu ha? Có sao? Thật sự hôi sao? Hình như có chút hôi...
Cố Phi nhìn vẻ mặt cực kỳ rối rắm của thiếu niên, không khỏi cười khẽ một tiếng, "Đừng ngửi nữa, không có mùi đâu." Hắn giơ tay lên đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau bụi trên má chàng trai trẻ, thuận tiện hỏi: "Cậu đói không?"
Lâm Thanh Yến ngượng ngùng gật đầu, sau đó quay lại nhìn bánh bao phía sau, nhỏ giọng nói, một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo truyền vào tai hắn: “Anh Phi, điện thoại của em hết pin rồi, anh có thể mua cho em hai cái bánh bao được không?”
Cố Phi cố gắng kìm nén suy nghĩ muốn lập tức mua luôn cái tiệm bánh bao.
Hắn nói "đợi" rồi bước vào tiệm, khi bước ra không phải cầm hai cái bánh bao mà là hai bịch bánh bao lớn và hai cốc sữa đậu nành.
Lâm Thanh Yến: "...Sao anh lại mua nhiều như vậy?"
Cố Phi bình tĩnh nói: "Tôi không biết cậu thích ăn gì, mỗi loại tôi đều mua hai cái."
"..." Được rồi, Lâm Thanh Yến vừa nghi hoặc vừa thấp thỏm, đi theo Cố Phi lên xe, cậu vừa định nói thì Cố Phi đưa cho một túi bánh bao, "Ăn trước rồi nói."
Lâm Thanh Yến nuốt lời định nói lại, thực sự là cậu đang rất đói, lúc này cậu cũng bất chấp hình tượng, lấy một cái bánh nhân trứng sữa đang bốc khói nghi ngút bắt đầu ăn.
Cố Phi cắm ống hút, đưa sữa đậu nành ấm cho cậu.
“Có chút nóng, ăn từ từ.”
Thiếu niên dừng lại một chút, sau đó gật đầu, cụp mắt xuống, im lặng ăn xong chiếc bánh bao trong tay, uống thêm mấy ngụm sữa đậu nành, cuối cùng cũng cảm thấy bụng mình không còn trống rỗng nữa, còn ấm áp nữa.
Trái tim tổn thương và thất vọng tưởng như bị mắc kẹt trong mùa đông lạnh giá của cậu cuối cùng cũng có dấu hiệu mùa xuân, người đàn ông bên cạnh không có quan hệ họ hàng gì với cậu, nhưng lại vì cậu mà từ nơi khác chạy suốt đêm đến đây.
Mà những người thân nhất trong gia đình cậu đã dùng những lý do chính đáng như lừa gạt kẻ ngốc, làm tổn thương cậu hết lần này đến lần khác.
Lâm Thanh Yến đã kìm nén cảm xúc của mình từ tối qua, nhưng bây giờ trong buổi sáng yên tĩnh này, trong chiếc xe chật hẹp, Cố Phi ở bên cạnh cuối cùng cậu cũng không nhịn được bật khóc.
Thiếu niên khi khóc cũng không phải kiểu khóc vô cùng thương tâm mà chỉ hơi cúi đầu xuống, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, chỉ phát ra những tiếng nức nở nhẹ và tiếng nghẹn ngào.
Ngay cả tiếng khóc cũng là kìm nén, vì sợ làm phiền người khác, nhưng lại không nghĩ tới như vậy sẽ khiến mình trông càng đáng thương, ủy khuất, khiến trái tim những người xung quanh cảm thấy đau nhói.
Cố Phi không biết đứa nhỏ trước mắt đã xảy ra chuyện gì, khiến đứa nhỏ khóc lóc ủy khuất và bất lực như vậy, lần đầu tiên trong lòng hắn có cảm giác tay chân luống cuống.
Cả gương mặt đứa nhỏ chảy đầy nước mắt ngăn cũng không ngăn được, hai mắt đỏ hoe vì khóc, hàng mi dài dày ướt đẫm nước mắt, miệng run run vì khóc, đôi vai gầy không khỏi run rẩy.
Hắn gần như vô thức ôm Lâm Thanh Yến vào lòng, im lặng nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, sau đó liên tục vuốt dọc theo lưng cậu bé.
Những giọt nước mắt ấm áp thấm đẫm vạt áo hắn.
Lâm Thanh Yến khi bước vào nhà không hề có cảm giác thân thuộc, mà bây giờ lại bị vùi trong vòng tay của người đàn ông, loại cảm giác trong nháy mắt tràn ngập trong lòng, giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi rộng lớn cuối cùng cũng về tới bến cảng, chim mỏi bay về núi rừng.
Cậu vùi mình vào lồng ngực người đàn ông, không khỏi giơ tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, khóc được một lúc thì ngừng khóc, xấu hổ đến mức không có dũng khí ngẩng đầu lên. Cậu nói với giọng nghèn nghẹn: “Xin lỗi, tôi lại gây rắc rối cho anh…”
Sau khi sống lại, còn khóc như một đứa trẻ.
Lâm Thanh Yến, mày đúng là càng sống càng không có tiền đồ.
Cố Phi vừa mới cụp mắt xuống, đôi tai đỏ rực của chàng trai đập vào mắt, hắn gọi "Yến Yến", dùng hai tay ôm lấy má chàng trai, để cậu ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt mờ mịt hơi nước, đôi mắt đào hoa đỏ hoe vì khóc, "Cậu còn nhớ lời tôi nói với cậu không?"
Cố Phi nói: "Nếu có người ức hiếp cậu thì cậu phải nói cho tôi biết chứ?"
Lời nói của hắn giống như có ma lực, trong đầu Lâm Thanh Yến có một khoảng trống trong giây lát, sau đó cậu liền giải thích sự việc: “Tôi xin lỗi, đêm qua tôi đã không nói cho anh biết sự thật… Mẹ tôi đã nói dối chuyện bà ấy bị ngã, lừa tôi về nhà…”
Nghe xong toàn bộ câu chuyện, đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông dần tối sầm lại, trong lòng có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân đang thiêu đốt, hắn trầm trọng nói: “Vậy, cậu làm cách nào mà thoát ra được?”
Lâm Thanh Yến: "... trèo từ cái cây ngoài ban công xuống."
Nghe vậy, thái dương Cố Phi khẽ giật một cái.
Hắn lại nhìn thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới, không nhìn thì không sao, mà nhìn rồi thì hắn phát hiện trên mắt cá chân trái của thiếu niên có một vệt máu đỏ tươi, là từ bắp chân chảy dài xuống.