"Thầy An, thầy nghĩ gì về Lâm Thanh Yến này? Có nên giữ lại hay không?"
Những người khác đều cho rằng thực tập sinh này rất giỏi. Không nói về thực lực chỉ riêng ngoại hình và khí chất của cậu đã đủ độc nhất vô nhị. Chỉ cần đứng trên sân khấu thôi cũng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngoài ra, còn hát rất hay, chưa kể kỹ năng thành thục, lại có thể chạm đến cảm xúc của nhiều, đây là điều mà nhiều người không thể làm được, vừa mở miệng là cậu đã thắng.
Nhưng có vẻ như thầy An không hài lòng lắm với thực tập sinh này?
Dưới sự chú ý của mọi người, An Cảnh chỉ thản nhiên cười nói: “Tôi thấy đứa trẻ này khá thú vị, giữ lại đi, khán giả sẽ thích cậu ta.”
Anh thừa nhận bởi vì trước đó mình nghe An Nam Ý nói về Lâm Thanh Yến, không chỉ ăn trộm đồ mà còn đánh nhau, để lại cho không ít ấn tượng xấu vốn anh còn tưởng đứa nhóc kia sẽ là một tên côn đồ, nhưng khi nhìn thấy người thật thì lại khác với những gì anh dự đoán.
Thoạt nhìn, chàng trai trẻ này có khí chất rất sạch sẽ, không chỉ đẹp trai mà mỗi cử chỉ đều bộc lộ đây là một người ngoan ngoãn.
Trông không giống như người sẽ làm ra những chuyện đó.
Anh thậm chí còn cảm thấy có một sự đồng cảm không thể giải thích được với chàng trai trẻ tên Lâm Thanh Yến này, có lẽ là vì lớn lên có vài phần giống nhau? An Cảnh nhìn vào bức ảnh trên hồ sơ thất thần.
Lâm Thanh Yến vốn tưởng rằng mình làm không tốt nhưng không ngờ mười ngày sau lại nhận được tin mình đã đậu phỏng vấn, lúc đó cậu đang ngồi ở bàn làm việc, bối rối trước một câu hỏi toán lớn. Khi biết tin, cậu lập tức ngộ ra, giải quyết sự bối rối gần nửa tiếng của cậu.
Do bị thương ở chân nên dạo này cậu không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng học bài hoặc phát sóng trực tiếp, còn nội dung phát sóng trực tiếp thì... Vẫn là học tập.
"..."
Không biết tại sao nhưng cư dân mạng thích xem cậu học, thậm chí còn trốn học để tới phòng phát sóng trực tiếp xem cậu học. Thực ra cậu cũng không thường xuyên phát sóng trực tiếp nhưng lượng fan của cậu đang tăng lên rất nhanh, đã gần mười mấy vạn fan.
Sau khi biết mình được chọn, người đầu tiên cậu muốn nói là Cố Phi, đã gấp không chờ nỗi muốn nói cho hắn biết ngay lập tức, thậm chí muốn gặp mặt trực tiếp để nói.
Vì vậy, hai tiếng sau, cậu xuất hiện trong tòa nhà trụ sở Cố thị, trên tay còn xách theo túi đựng hộp cơm giữ nhiệt, bên trong là đồ do cậu tự nấu.
Đây là lần đầu tiên cậu đến Cố thị, cũng không thông báo trước cho Cố Phi, chị gái ở quầy lễ tân không biết cậu, chỉ nhìn thấy cậu em trai này lớn lên đẹp còn ngoan vô cùng, khi nói chuyện giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:"Xin chào. Chị có thể giúp gì cho em không?"
Lâm Thanh Yến mỉm cười lịch sự với cô ấy, "Xin chào chị, em đang tìm Cố Phi...Cố tổng?"
Chị gái gần như chìm đắm vào trong nụ cười của em trai xinh đẹp, lại bởi vì cậu tìm Cố tổng mà hỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ em trai đẹp trai này cũng muốn như những anh chàng cô gái xinh đẹp bị bảo an ném ra ngoài, cũng là muốn tiếp cận ôm đùi Cố tổng?
Dù gì chuyện như thế này cũng xảy ra quá nhiều lần.
Kết quả đều như nhau, bị ném ra ngoài.
Cô lúng túng nói: "Ừm cái này... muốn gặp Cố tổng thì phải hẹn trước. Em trai có hẹn trước không?"
Lâm Thanh Yến thành thật lắc đầu, cậu không nói với Cố Phi rằng mình sẽ đến, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Chị, chị có thể gọi cho trợ lý Dương Dương Cảnh không? Anh ấy biết tôi."
Nhân viên tiếp tân lại lạc vào tiếng "chị", bởi vì người trước mặt còn quá trẻ, "Được rồi, chờ một chút nhé, chị sẽ gọi cho trợ lý Dương."
"Đúng rồi, em tên là gì?"
"Em tên Lâm Thanh Yến."
Quầy lễ tân cũng không thực sự tin rằng em trai này biết trợ lý Dương, nhưng cô vẫn bị mê hoặc. Sau khi bấm số và nói tên Lâm Thanh Yến, trợ lý Dương, người vừa mới nghe có vẻ rất bình tĩnh, lập tức mất bình tĩnh.
Nói xong, đối phương cúp điện thoại, mấy phút sau, trợ lý Dương vội vàng bước ra khỏi thang máy, tâm trạng còn lo lắng hơn cả lúc tiếp đón khách hàng quan trọng. Đương nhiên là thiếu niên ở quầy lễ tân còn quan trọng hơn so với khách hàng.
Bản thân anh ta chính mắt nhìn thấy các Cố gia đối xử với thiếu niên này. Cách đây không lâu, cảnh tượng Cố gia ngồi trong xe nhìn điện thoại nụ cười trên môi như thể mùa xuân đang đến vẫn còn in sâu trong tâm trí anh ta.
Dù sao trợ lý Dương cũng là trợ lý riêng của Cố Phi, sóng to gió lớn gì mà chưa gặp qua, ngày thường ở công ty luôn là hình ảnh trầm ổn hào phóng, nhưng lúc này lại bước nhanh đến quầy lễ tân, mỉm cười ân cần với chàng trai trẻ. "Lâm thiếu gia, sao ngài lại tới đây? Cố tổng còn đang họp, để tôi đưa ngài lên trước."
"Được, vậy làm phiền anh Dương."
"Tôi giúp ngài xách túi nhé?
"Cảm ơn anh Dương, tôi tự xách được."
Cô nhân viên lễ tân chứng kiến suốt thời gian qua: "???"
Chuyện gì vậy?
Em đẹp trai không bị ném ra ngoài sao?
Tại sao trợ lý Dương lại xun xoe như vậy?
Em trai xinh đẹp vậy mà không phải đến đây ôm đùi? Thật sự có quen biết với Cố tổng? Rốt cuộc là yêu quái đến từ phương nào?
Trợ lý Dương đưa Lâm Thanh Yến vào phòng làm việc của tổng tài ở tầng trên cùng, lịch sự dẫn cậu đến ghế sô pha ngồi xuống, "Lâm thiếu gia, ngài ngồi đây chờ một lát, Cố tổng còn đang họp, khoảng nửa tiếng nữa sẽ kết thúc."
"Được, anh Dương, anh cứ làm việc của mình đi, đừng để ý đến tôi."
"Nếu ngài muốn ăn hay uống gì đó, tôi đi lấy cho ngày?"
Mặc dù Lâm Thanh Yến nói không cần nhưng trợ lý Dương vẫn ân cần mang đồ uống và hoa quả đến, sau khi mang bánh ngọt tráng miệng đến, lúc này mới ra ngoài làm việc khác, trong lòng còn thầm nói, nếu lát nữa Cố tổng về văn phòng nhìn thấy Lâm thiếu gia ngồi đó không biết sẽ phản ứng như nào.
Lâm Thanh Yến cắn một miếng bánh nhỏ, vừa ăn vừa tò mò nhìn xung quanh văn phòng, phải nói đây là văn phòng lớn nhất và hoành tráng nhất mà cậu từng thấy, toàn bộ đều là cửa kính sát đất. Từ chỗ này có thể quan sát những nơi thịnh vượng nhất ở Nam Thành, khung cảnh trong TB cũng không thể so sánh với cái này.
Chắc là thường ngày Cố tổng sẽ ngồi làm việc ở cái bàn làm việc đó, trong đầu hiện lên một hình ảnh:
Người đàn ông với đôi lông mày nghiêm nghị mặc một bộ vest được cắt may riêng, ngồi thẳng và nghiêm túc ở bàn làm việc, chăm chú và nghiêm túc xem những văn kiện. Khuôn mặt nhất định là không có biểu tình gì nhưng lâu lâu sẽ hơi cau mày...
Hầu kết của Lâm Thanh Yến cuộn tròn, không khỏi làm động tác nuốt xuống, rất có thể hắn sẽ là người chiếm thế thượng phong.
Ước chừng nửa tiếng sau, Cố Phi kết thúc cuộc họp, mệt mỏi nhíu mày.
Lần trước hắn vội vàng về tìm Lâm Thanh Yến trong đêm, ngày hôm sau mới tiếp tục đi công tác, mãi đến sáng nay hắn mới từ nơi khác về, chưa về nhà mà trực tiếp quay lại công ty họp. Bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.
Thậm chí hắn còn không muốn ăn trưa, chỉ muốn quay lại phòng nghỉ của văn phòng ngủ hai tiếng, không ngờ vừa bước vào văn phòng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Chàng trai đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía hắn, mặc áo thun màu xanh nhạt, quần túi hộp màu đen, cả người tràn ngập sức sống của thanh xuân, tấm lưng gầy, mảnh khảnh như cây non xanh biếc.
Cố Phi nhớ rõ bộ này là do mình mua.
Nghe thấy tiếng động, chàng trai lập tức quay lại mỉm cười vui vẻ với người đàn ông đứng đối diện, đôi mắt hoa đào hơi cong, gọi một tiếng anh Phi, nói: “Anh họp xong rồi à?”
Khi nhìn thấy cậu sự mệt mỏi của Cố Phi cũng giảm đi không ít, ừm một tiếng rồi nói: "Cậu tới đây từ khi nào? Sao không nói cho tôi biết trước?" Vừa nói vừa đi tới trước mặt thiếu niên.
"Tôi muốn cho anh một bất ngờ, nói ra thì không còn gì là bất ngờ nữa."
Lâm Thanh Yến không khỏi nhìn người đàn ông trước mặt sau gần mười ngày không gặp, hắn đang mặc một bộ vest được đặt may riêng như trong trí tưởng tượng của cậu.
Chiếc áo sơ mi màu xám được nhét vào quần, những chiếc cúc vẫn được gài cẩn thận để tránh nút trên cùng, chất liệu vải vừa vặn tôn lên vóc dáng cao ráo và vừa vặn, chẳng qua là bộ quần áo lại hơi nhăn, khuôn mặt có vẻ hơi mệt mỏi. nhưng không hề ảnh hưởng đến sức hút của hắn chút nào.
Lâm Thanh Yến thông qua quản gia Thẩm biết được người đàn ông này vừa đi công tác về, thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi đã quay lại công ty để làm việc. Cố Phi là ông chủ của một tập đoàn lớn như vậy. quả thực rất bận rộn.
Lâm Thanh Yến cảm thấy có chút đau lòng.
Cảm xúc của chàng trai hiện rõ trên mặt, Cố Phi khó có thể không nhìn ra, trong lòng chợt mềm mại, giơ tay chạm vào mái tóc đen mềm mại của chàng trai, đôi môi mỏng mấp máy: “Quả thật tôi rất bất ngờ."
Hắn lại hỏi: "Vết thương thế nào rồi?"
"Đã tốt lên, gần như lành rồi."
"Để tôi xem." Cố Phi quỳ xuống, nhấc ống quần bên trái của thiếu niên lên, lộ ra một đoạn cẳng chân trắng sứ vết thương trên bắp chân quả thực đã gần lành rồi, chẳng qua nhìn vào vẫn cảm thấy chướng mắt.
Đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào chỗ đó, "Nơi này có thể để lại sẹo không?"
Lâm Thanh Yến cảm giác chỗ bị chạm vào như có dòng điện chạy qua, đầu quả tim không khỏi khẽ run lên, mím môi nói.: "Bác sĩ nói khả năng hồi phục rất tốt, vết sẹo có thể hết bằng kem trị sẹo.Chỉ cần kiên trì một thời gian là sẽ ổn thôi."
Cố Phi ậm ừ rồi đứng dậy.
Lâm Thanh Yến ngượng ngùng quay đi, không khỏi mỉm cười, "Anh Phi, hôm nay em đến đây để báo cho anh biết, em đã vượt qua cuộc phỏng vấn, có thể tham gia chương trình rồi!"
Cố Phi tựa hồ đã biết từ lâu, vẻ mặt vẫn như cũ, nhưng trong mắt lại có chút ý cười, "Ừm, Yến Yến rất tuyệt."
Giọng nói trầm thấp từ tính như điện lưu, nhịp tim của Lâm Thanh Yến không khỏi đập nhanh hơn, vì để che đậy phản ứng của mình, bước nhanh đến ghế sô pha, nói: "Chắc là anh còn chưa ăn trưa, tôi có mang đồ ăn đến, anh có muốn ăn hay không?"
Cố Phi nhìn theo chàng trai trẻ đang lấy từng món ăn trong hộp giữ nhiệt ra, đặt lên bàn cà phê đểu là cơm nhà, vẫn còn ấm, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Hiển nhiên không phải đầu bếp ở nhà làm, cũng không phải Thẩm quản gia, khoé môi người đàn ông hơi cong lên, hỏi: "Cậu làm à? Tại sao đột nhiên lại nấu cho tôi?"
"À..." Lâm Thanh Yến ngồi vô cùng câu nệ, do dự một lúc mới nói: “Trước đó không phải anh đã nói, phải dùng hành động thực tế để báo đáp anh sao? Tôi nấu cũng không ngon lắm, mong anh không chê."
"Không đâu.” Người đàn ông dùng đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh nhìn cậu, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ ràng, sau đó nói: “Có lẽ, còn có thể dùng cách khác để trả ơn."
Lâm Thanh Yến: “Hả? Còn gì nữa?"
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Cố Phi đột nhiên giơ tay chỉ vào khóe môi của mình.