Trong trung tâm thương mại vang một bản nhạc đệm êm dịu. Chàng trai trẻ đứng ở giữa sân khấu mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, chiếc quần chín tấc cùng màu, hai chiếc nút trên cùng của chiếc áo sơ mi không được gài lại, để lộ chiếc vòng cổ bằng bạc đơn giản trên cổ, lồng ngực trắng nõn lúc ẩn lúc hiện.
Bộ quần áo màu đen làm cho làn da của cậu trở nên trắng sáng hơn, cộng với khuôn mặt thanh tú được đánh phấn nhẹ, khuôn mặt sạch sẽ và đẹp đẽ ấy lại có thêm vài phần quyến rũ, lúc nào cũng thu hút sự chú ý của mọi người, một người như vậy trời sinh để đứng trên sân khấu tỏa sáng.
Chỉ là khi Lâm Thanh Yến cầm lấy micro vừa mới bắt đầu hát những câu đầu tiên, thì một giọng nói sắc bén và cực kỳ cay nghiệt vang lên:
"Hát dở quá, mau cút xuống đi!"
"Lâm Thanh Yến, mày còn mặt mũi để đứng ở đây nữa hay sao, da mặt đúng là dày thật!"
"Đẹp trai thì có ích gì, nhân phẩm tệ hại như vậy, đm, mày hoàn toàn không xứng đáng để làm minh tinh đâu!"
"Thai phụ kia vẫn còn nằm trong bệnh viện kìa, mày lại thảnh thơi mà đứng ở đây ca hát nhảy múa, muốn kiếm tiền đến phát điên rồi sao, thật là không biết xấu hổ!"
"Cút đi! Cút đi!"
"Cút!"
......
Những lời nói khinh thường, coi rẻ, phẫn nộ phát ra một cách hỗn loạn, giống như nước sôi vậy, khiến cho nhạc đệm từ loa bị át đi, người đi đường kéo đến xem càng ngày càng nhiều, thậm chí còn lấy điện thoại ra quay.
Lâm Thanh Yến trở thành mục tiêu bị công kích đứng cứng đờ trên sân khấu, cho dù có trang điểm như thế nào đi nữa cũng không thể che giấu đi được khuôn mặt tái nhợt của cậu lúc này, đôi mắt đỏ hoe mang theo sự hoảng hốt lẫn lo sợ, trong con ngươi ấy phản chiếu hình ảnh của những người đứng dưới khán đài, những người đó còn đáng sợ hơn cả dã thú.
Lúc này đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, những âm thanh ù ù là thứ duy nhất đọng lại bên tai, kéo dài mãi không dứt, "Không phải như mọi người nghĩ đâu...không phải..." Lâm Thanh Yến lẩm bẩm, những lời chửi rủa càng kịch liệt và dữ dội hơn nữa, lấn át đi tất cả lời giải thích của cậu.
Cho dù cậu có phản ứng chậm chạp đến đâu, thì cậu cũng biết rằng đây chính là một kế hoạch đã được tính toán từ trước.
Thật nực cười, thủ đoạn của An Nam Ý vẫn hèn hạ như vậy.
"Lâm Thanh Yến, nhìn thấy bản mặt của mày là tao cảm thấy buồn nôn!" Kèm theo những tiếng chửi rủa chua ngoa và cay nghiệt, một chai nước chưa mở nắp bị ai đó ném từ phía dưới sân khấu lên, bay thẳng đến mặt của Lâm Thanh Yến.
Lâm Thanh Yến đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, cậu không còn muốn trốn tránh thêm chút nào nữa, cuối cùng cậu nhắm mắt lại, cầm chặt lấy micro thân hình yếu đuối gầy gò ấy đứng yên một chỗ không ngừng run rẩy. Mãi cho đến khi có một bóng dáng cao lớn đứng chắn trước mặt cậu, thay cậu đỡ lấy tất cả.
Lâm Thanh Yến không nhìn thấy rõ người đó là ai. Trước khi cậu hoàn toàn rơi vào tình trạng hôn mê, dường như đã ngã vào một vòng tay ấm áp và mạnh mẽ, mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng quanh mũi, khiến cho cậu có một cảm giác an tâm không thể giải thích được.
——
Đêm khuya, Lâm Thanh Yến tỉnh dậy trong phòng bệnh, cậu mò mẫm bật đèn lên, ánh sáng đột ngột chói lóa khiến cậu nheo mắt lại, liếc nhìn xung quanh phát hiện trong phòng chỉ có mình cậu thế nên cực kỳ yên tĩnh.
Những chuyện đã xảy ra trước đó vài tiếng trên sân khấu lại hiện về trong tâm trí cậu, cùng với người đứng chắn trước mặt cậu trước khi hôn mê, cậu không biết đó là ai...
Lâm Thanh Yến đau đớn nhắm mắt lại, cậu không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, mãi đến khi điện thoại đặt trên tủ cạnh đầu giường rung lên.
Màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, rất nhiều cuộc gọi do mẹ cậu gọi đến, còn có vài người bạn, Ôn Ngôn, thậm chí là đến An Nam Ý cũng gọi cho cậu.
Chắc chắn là không phải gọi để quan tâm cậu rồi, những người này chỉ lấy danh nghĩa quan tâm để xem trò cười của cậu mà thôi.
Lâm Thanh Yến nhếch đôi môi đã tái nhợt, bấm vào nút nghe điện thoại.