Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng

Chương 79



Màn đêm mờ mịt, dãy đèn đường bên đường thắp sáng con đường đêm, chiếc ô tô màu đen chạy với tốc độ không đổi trên đường, hòa vào dòng xe cộ.

Cửa sổ ghế phụ hé mở, gió đêm lùa vào xe thổi bay mái tóc đen của cậu bé, khuôn mặt lạnh buốt, đôi mắt vẫn đỏ hoe vì khóc quá nhiều, chóp mũi cũng đỏ bừng.

Đôi mắt phát sáng đó ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, ánh đèn neon phản chiếu trong đó, như được điểm thêm một chút ánh sáng, khi quay đi, ánh sáng trong mắt cũng biến mất.

Lâm Thanh Yến rất mong chờ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng đối với những điều chưa biết thì càng bối rối và do dự, như ngồi trên đống lửa, thời gian trôi qua, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng phồng lên như bọt biển hút nước.

Cố Phi dừng xe trước đèn đỏ, cầm bàn tay lạnh lùng khác thường của thiếu niên vào lòng bàn tay mình, trên mặt Lâm Thanh Yến hiện rõ sự do dự, Cố Phi siết chặt tay cậu, "Đừng sợ."

"Vâng." Lâm Thanh Yến gật đầu và mỉm cười với người đàn ông.

Đèn đỏ dừng lại, Cố Phi tiếp tục lái xe, mấy phút sau, Lâm Thanh Yến vốn đang trầm mặc đột nhiên thấp giọng nói: "Anh Phi, em không muốn đi, chúng ta quay về đi."

Cố Phi liếc nhìn cậu một cái: "Sao vậy?"

Lâm Thanh Yến cụp mắt xuống, lông mi dày khẽ run lên, do dự hồi lâu mới mở miệng, "Em muốn về ký túc xá, về muộn quá không tốt. Thực tập sinh không thể tự mình ra ngoài."

Cố Phi, "Không sao, anh sẽ giải thích với tổ tiết mục."

Nghe Cố Phi nói xong, Lâm Thanh Yến lại im lặng.

Sau một lúc, cậu ngước mắt lên nhìn Cố Phi, "Nhưng em không muốn đi, quay về được không?" Cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong đôi mắt ẩm ướt lóe lên một tia sáng mong manh, trong ánh mắt và giọng nói của cậu đều mang theo sự khẩn cầu.

Cộng thêm đôi mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng đỏ bừng, nhìn đặc biệt thống khổ và yếu đuối, phảng phất chỉ cần chạm vào là có thể tan vỡ, Cố Phi chỉ cần nhìn một cái, trong lòng liền run lên.

Đứa nhỏ đang sợ hãi.

Cố Phi nhìn về con đường phía trước, trong màn đêm, đôi mắt sâu thẳm của hắn ôn nhu như ánh trăng, tựa hồ có thể đoán được tâm tư của Lâm Thanh Yến.

"Yến Yến, em là con trai của An gia, An Nam Ý chỉ là chim tu hú chiếm tổ, hai người nên trở về vị trí ban đầu của mình, nếu không điều này sẽ không công bằng phải không?

"Không có ba mẹ nào không thích con ruột của mình."

Lời nói của Cố Phi đánh thẳng vào điểm yếu của Lâm Thanh Yến.

Mặc dù lời hắn nói là có lý, nhưng Lâm Thanh Yến không khỏi suy nghĩ, bởi vì gia đình và kinh nghiệm trưởng thành nên cậu là một người thiếu tự tin.

Lâm Thanh Yến quả thực sợ hãi và nao núng, bởi vì An Nam Ý đã chiếm giữ cuộc sống của cậu suốt mười chín năm, trong những năm này, An Nam Ý ở trong ngôi nhà đó và được ba mẹ và hai anh trai yêu thương, chăm sóc.

Vậy thì đứa con ruột này là cậu đột nhiên xuất hiện thì là cái gì? Đối với An gia mà nói, cậu chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống, sao có thể so sánh với An Nam Ý, người ngày đêm gắn bó với An gia suốt mười chín năm?

Lâm Thanh Yến không an lòng được chút nào.

Cho dù nhà họ An có nhận đứa con trai là cậu, liệu bọn họ có thể từ bỏ An Nam Ý vì cậu không? Nếu người bị tráo đổi với cậu là người khác, cậu cũng không chấp nhận được huống chi còn là An Nam Ý.

Cậu không phải thánh nhân nên tuyệt đối không thể chấp nhận việc chia sẻ người thân với An Nam Ý, chứ đừng nói đến việc gọi là anh em, sống chung một mái nhà, chỉ cần An Nam Ý vẫn còn ở An gia một ngày thì cậu sẽ không về.

Đôi mắt của chàng trai trẻ mờ mịt, cảnh tượng vừa rồi An Nam Ý cùng mẹ nói chuyện điện thoại cứ vang vọng trong đầu cậu, giọng điệu thân mật như vậy, nói chuyện cũng vui vẻ như vậy.

Còn An Cảnh, chẳng phải An Cảnh cũng rất tốt với em trai An Nam Ý sao? Lâm Thanh Yến có thể nhìn ra được.

Tất cả bọn họ đều thích An Nam Ý...

Xe tiếp tục di chuyển.

Sự hoảng loạn trong lòng Lâm Thanh Yến càng lúc càng lan rộng, nước mắt lặng lẽ trào ra, đôi tay run rẩy kéo quần áo Cố Phi, giọng run run cầu xin: "Anh Phi, quay về đi? Được không?"

"Đột nhiên quá..." Cậu không khỏi nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Em chưa chuẩn bị tinh thần, anh để em...suy nghĩ lại, được không?"

Cố Phi không nỡ từ chối yêu cầu của cậu, cũng không muốn nhìn thấy cậu suy sụp lần nữa, trên xe rất dễ gặp rắc rối nên chỉ có thể gật đầu đồng ý. "Được rồi, chúng ta không đi."

"Yến Yến, bình tĩnh trước đã."

"Ừm..." Lâm Thanh Yến nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nước mắt cũng chậm rãi ngừng rơi, cậu cảm thấy mình thật sự là đang vô cớ gây rối, rõ ràng là Cố Phi đang giúp mình. 

Cậu dịu ngoan cúi đầu, giọng nói khàn khàn do vừa mới khóc giọng mũi mềm mại, "Anh Phi, em xin lỗi, hình như em quá tùy hứng."

Cố Phi, "Yến Yến là đứa nhỏ mà anh thấy ngoan nhất."

Lâm Thanh Yến, "Em... mười chín tuổi."

Cố Phi, "Hả? Vậy thì sao?"

Lâm Thanh Yến, "Anh Phi, em không phải một đứa nhỏ."

Cố Phi, “Anh hy vọng Yến Yến ở bên cạnh anh, là một đứa nhỏ vô tư không có gì phải lo lắng."

Giọng người đàn ông trầm thấp ôn nhu, Lâm Thanh Yến cảm giác được một dòng nước ấm lan tràn trong cơ thể, sưởi ấm tứ chi, xoa dịu nỗi bất an trong lòng từng chút một.

Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn còn có Cố Phi.

Người đàn ông này luôn có thể giúp đỡ cậu, ở bên khi cậu gặp khó khăn và vấp ngã, dù là kiếp trước hay kiếp này, đối với Lâm Thanh Yến mà nói, Cố Phi chính là sợi dây ràng buộc sinh mệnh của cậu, không bao giờ có thể buông bỏ.

Lâm Thanh Yến kỳ thực cũng không muốn quay về, cậu còn chưa có thể bình tĩnh đối mặt với An Nam Ý, khẽ nhíu mày, đúng lúc này Cố Phi nói: “Phía trước có khách sạn, nếu Yến Yến không muốn về, chúng ta ở khách sạn một đêm, sáng mai lại về."

Cố Phi tựa hồ có thể đọc được suy nghĩ của cậu, luôn có thể đoán được cậu đang nghĩ gì, nhưng Lâm Thanh Yến lúc lại không rảnh kinh ngạc, cậu do dự một chút, gật đầu nói vâng.

Cố Phi lái xe tới khách sạn và thuê một căn phòng xa hoa.

Khách sạn là khách sạn hạng sao, môi trường trong phòng rất tốt, toàn bộ một bên là cửa sổ kính trong suốt sát đất, có thể nhìn thấy cảnh đêm thành phố nhộn nhịp bên ngoài, Lâm Thanh Yến nhìn bên một một cái rồi quay lại, giờ đây cậu không còn tâm để ngắm những thứ này.

Cố Phi hỏi: "Có đói không? Muốn ăn chút gì không?"

Lâm Thanh Yến lắc đầu nói mình không đói.

Nghĩ đến đứa nhỏ này chỉ ăn chút bánh ngọt chắc chắn sẽ không đủ no, Cố Phi vẫn gọi điện cho phục vụ phòng, để người mang đồ ăn đến.

Nhân viên nhanh chóng mang bữa ăn lên, Cố Phi gọi hết món Lâm Thanh Yến yêu thích, Lâm Thanh Yến không có cảm giác thèm ăn, nhưng để không làm Cố Phi lo lắng, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn.

“Ăn từ từ thôi.” Cố Phi ngồi bên cạnh, trong mắt có chút lo lắng nhìn cậu, một lúc sau mới đứng dậy đưa tay xoa đầu cậu, “Anh Phi ra ngoài một, sẽ quay về nhanh thôi."

Chàng trai gật đầu, nhìn bóng lưng người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt rồi lại bắt đầu ăn, khi không ăn được nữa mới đặt đũa xuống.

Ước chừng hai mươi phút sau, Cố Phi cầm trên tay hai cái túi trở lại, hắn đến siêu thị bên cạnh khách sạn mua một ít quần áo để thay, còn tìm nhân viên khách sạn lấy một túi nước đá.

Khi bước vào, hắn nhìn thấy Lâm Thanh Yến đang đứng bên cửa sổ sát đất, người thanh niên thân hình gầy gò, trông đặc biệt cô đơn, khuôn mặt thanh tú có những đường nét mềm mại, dưới phụ trợ của ánh trăng, trông vô cùng quạnh quẽ tiêu điều.

Lâm Thanh Yến nghĩ rằng mình có thể không bao giờ có thể tiêu tan.

Vừa nghĩ tới An Nam Ý chiếm giữ thân phận của mình, chiếm giữ người nhà của mình, sống cuộc sống thiếu gia như một chuyện đương nhiên, trái tim cậu như có một tảng đá đè lên, không thoải mái chút nào, như là không thể thở nổi.

Lâm Thanh Yến đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, Cố Phi vừa đến gần, nghe thấy tiếng bước chân, lập tức trở về hiện thực, quay đầu nhìn Cố Phi, còn chưa kịp bình tĩnh lại, giữa lông mày đã hiện lên một tia buồn bã chưa kịp thu hồi... Đã cong môi mỉm cười.

"Anh Phi, anh về rồi."

Cố Phi nhìn thấy hết nhưng không nói gì, hắn nắm tay Lâm Thanh Yến đi đến ghế sô pha, "Mắt e khóc đến sưng lên, cần phải chườm đá."

Nói xong, Lâm Thanh Yến mới cảm thấy vừa rồi mình mất mặt cỡ nào, bây giờ chắc chắn trông rất xấu, khi khóc trông càng xấu hơn, nhưng lại không kìm được nước mắt.

Cậu cảm thấy từ tận đáy lòng vừa buồn vừa tủi, nỗi uất ức vẫn chưa nguôi ngoai, có thể cậu sẽ lại bật khóc, không được… cậu cảm thấy chóp mũi mình lại bắt đầu đau nhức.

Lần này không phải vì ủy khuất mà là vì Cố Phi quá tốt với cậu.

"Yến Yến, nằm lên đùi anh."

Lâm Thanh Yến có chút xấu hổ, nhưng vẫn làm theo lời Cố Phi, cẩn thận tựa đầu vào đùi người đàn ông, cậu mở to đôi mắt đỏ như thỏ. Nhìn khuôn mặt của người đàn ông từ góc độ này, trông vẫn rất ưa nhìn, đúng như dự đoán, 360 độ không góc chết.

Cố Phi đột nhiên cúi đầu nói: "Nhắm mắt lại."

Người trước mặt lập tức nhắm mắt lại như sợ hãi, khóe miệng Cố Phi nhếch lên, mặc dù vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cầm lấy túi nước đá nhẹ nhàng chạm vào vùng da quanh mắt cậu bé.

Lâm Thanh Yến cứng ngắc, mím chặt môi, thậm chí ngón tay cũng không dám cử động, chỉ có hàng lông mi dày đen nhánh đang run rẩy không thể khống chế, căng thẳng như đang bị tra tấn.

Cố Phi im lặng mỉm cười.

Chườm đá xong thì trời cũng đã tối, hai người lần lượt tắm rửa, sảng khoái nằm trên giường, tuy đắp chung một chiếc chăn nhưng khoảng cách giữa cả hai dường như cách nhau một cây cầu Hỉ Thước.

Lâm Thanh Yến không có nhiều kinh nghiệm ngủ chung giường với Cố Phi, tâm trạng bối rối, ngủ sát mép giường, cách xa nhau.

"Yến Yến, em muốn nửa đêm chui xuống gầm giường ngủ à?"

...

Lâm Thanh Yến chưa kịp nói gì thì một cánh tay vòng qua eo cậu, trực tiếp ôm lấy người kéo lại gần hơn cho đến khi lưng cậu áp vào lồng ngực người đàn ông, dù chỉ qua một lớp vải cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp.

Lâm Thanh Yến cứng đơ, thậm chí còn nín thở.

Cố Phi siết chặt cánh tay, khóa chặt người vào trong ngực, mùi hương của thiếu niên vương vấn trong hơi thở của hắn, mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng.

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên phần trắng trẻo và mỏng manh của thiếu niên, coi như báu vật quý hiếm.

"Chúc ngủ ngon, bảo bối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.