Xuất thân của Bách Hợp không giống hắn, cô là được người ta thiên kiều vạn sủng nuôi lớn lên, gả cho mình khẳng định trong lòng không phục, chẳng lẽ về sau muốn để cho người ta chế giễu cô, nói cô gả cho một tên đao phủ sao? Cô vỗn dĩ là thiên kim đại tiểu thư Hầu phủ, hiện tại lại vùi mình ở trong hai gian nhà lá rách nát này của hắn, mỗi ngày nấu cơm rửa bát cho hắn, có thể nhìn ra được mười ngón tay của cô trước đây chưa từng dính nước, bây giờ lại phải làm những việc này mà không hề oán giận. Tình cảnh hiện giờ đã rất khó xử rồi, về sau bản thân hắn thật sự trở thành đao phủ, nếu như cô xuất môn, còn có thể nhịn được ánh mắt người ta nhìn cô sao?
Hiện nay hắn xuất môn có thể nhốt cô ở trong phòng, nhưng Trương Hồng Nghĩa không khỏi nhớ đến ngày trước lúc cô mới đến nhà mình, lúc đó cô cũng không có hung hãn dũng mãnh như bây giờ, chỉ khóc sướt mướt hỏi hắn, có phải muốn nhốt cô ở trong phòng hay không.
Hắn vốn có lòng tốt chỉ lo sợ cô bị hại, nhưng nhớ tới câu nói: “Ta giống như ngồi tù.” kia của cô.
Lúc này câu nói ấy vẫn văng vẳng bên tai, lúc cô nói vô tâm nhưng hắn nghe thấy lại là hữu ý.
Không thể nhốt cô ở trong phòng cả đời được, cô không nên bị đối xử như vậy, Trương Hồng Nghĩa nắm chặt quả đấm, nhớ tới lời Diệp Nhị nói:
“…Thanh vân phú quý lộ.” (ý chỉ con đường vinh hoa phú quý) Hắn không có bản lĩnh gì, nhưng một thân sức lực quả thực kinh người, lớn lên đến giờ vẫn chưa có địch thủ, hắn văn không thành, võ nghệ tuy không được học qua chính tông nhưng hắn đánh lộn từ lúc nhỏ đến lớn, võ nghệ chính quy không được, nhưng đánh nhau với người ta trái lại còn tạm được, hiện tại tuổi còn trẻ không ra ngoài xông xáo, chẳng lẽ về sau già rồi lại cứ như vậy thủ tại Doanh Châu sao?
Trương Hồng Nghệ của ngày xưa chưa từng tỉ mỉ nghĩ qua những thứ này, hắn là người được ngày nào hay ngày ấy, nhưng hiện tại trái lại suy nghĩ nghiêm túc, Diệp Nhị nói qua, Đặng tri châu kia nổi tiếng yêu thích đề bạt hiền tài, chỉ cần hắn giết địch lập công, chỉ cần hắn liều mình tranh đoạt, rồi sẽ có một ngày nếu như có thể dựa vào quân công mà thăng chức, nói không chừng cũng có bạc để thuê một nha đầu tới hầu hạ cô.
“Thanh vân phú quý lộ…” Miệng hắn vô thức niệm hai câu, lúc đầu khi Diệp Nhị nói ra những lời này, hắn cũng không hề suy tính, chính mình ngây ngốc êm đẹp ở trong nhà lại có Bách Hợp ở bên, tự nhiên không muốn bỏ lại cô rồi xuất môn. Nhưng hiện tại trái lại hắn bắt đầu có chút do dự, Trương Hồng Nghĩa nghĩ tới nghĩ lui cũng không quyết định được chủ ý gì, chỉ nghĩ đến nếu như hắn rời đi, thứ nhất là không nỡ, thứ hai cũng sợ cô ở nhà không có chỗ dựa bị người ta ức hiếp, nhưng để cô theo mình chịu khổ, đừng nói cô có bằng lòng hay không, Trương Hồng Nghĩa cũng cảm thấy có chút không chịu được, suy nghĩ một hồi lâu, Bách Hợp bị tiếng động hắn xoay người đánh thức, giọng nói có chút mê man:
“Phú quý lộ cái gì? Ngươi lại nằm mơ hả?”
Cô nửa tỉnh nửa mê, giọng nói mềm mại giống như kẹo mạch nha, Trương Hồng Nghĩa vô thức muốn toét miệng cười, lại sợ mình cười ra tiếng đánh thức cô. Hắn che miệng lại, lắc đầu một cái, lúc phản ứng lại thấy cô vẫn nhắm mắt, không thấy động tác của mình, lại vội vàng nói:
“Không có.” Không biết cô có nghe thấy hay không, lại ngủ mất rồi.
Ánh trăng chiếu vào trong phòng, bỗng nhiên Trương Hồng Nghĩa đưa tay sờ lấy cọng rơm nhỏ bé ở trong ngực, lúc này mới giống như an tâm, từ từ nhắm mắt thiếp đi.
Sáng sớm khi Bách Hợp tỉnh lại thì Trương Hồng Nghĩa sớm đã không còn ở trong phòng. Chỗ hắn nằm đã sớm lạnh ngắt, hiển nhiên là trời chưa sáng đã ra khỏi nhà, trong nồi đang nấu cháo xương, rõ ràng trước khí hắn xuất môn đã thêm củi đốt. Lúc này bó củi vẫn chưa cháy hết, trong nồi bốc lên hơi nước, Bách Hợp cố chịu cơn lạnh đổ nước nóng ra rửa mặt trước, lại rửa bát uống hai chén cháo xong mới thu dọn bát đũa.
Một ngày này Trương Hồng Nghĩa lại trở về nhà rất sớm, vừa trở về liền nói năm sau không làm nữa, phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, cũng nói buổi chiều muốn ra ngoài mau chút đồ.
Hắn ngày xưa một mình ăn tết cũng không có gì, trong nhà chỉ còn chừa lại mỗi mình hắn, lúc đón năm mới đều cảm thấy lạnh lẽo vắng ngắt, ngày thường còn có huynh đệ tiếp đón, gần sang năm mới huynh đệ cũng có người nhà phải ở bên, cũng không thể uống rượu cùng hắn, cho nên những năm qua hắn không mua đồ tết, cũng không cảm thấy đón tết có gì quan trọng. Nhưng hiện tại không giống, bây giờ trong nhà thêm một người, Trương Hồng Nghĩa cũng khó tránh khỏi có chút bắt đầu mong đợi. Đây vẫn là lần đầu tiên ra ngoài sau khi Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ, cũng có chút hưng phấn, hai người ăn xong cơm trưa, Trương Hồng Nghĩa mang theo tiền kiếm được trong những ngày này ra ngoài, Bách Hợp quyết định mua trước những món đồ tết cần phải mua.
Vùng đất Doanh Châu này tuy loạn nhưng bởi vì có láng giềng là ngoại tộc, có lúc cũng có thể nhìn thấy một vài thương gia vùng khác tiến vào Doanh Châu, thoạt nhìn lượng người đi cũng không ít, trên đường cũng không có sầm uất, nhưng người lui tới lại rất nhiều, phần lớn mọi người đều mặc trang phục của bộ tộc mình nên rất dễ phân biệt.
Trên đường bày sạp bán đồ cũng không ít, hoa quả khô sơ qua cũng rất nhiều, trái lại trong ấn tượng của Chu Bách Hợp sạp hàng vỉa hè bán trong kinh thành đều là son phấn, dường như ở đây cũng không thấy được.
Trái lại cung nỏ, dao găm, áo giáp không ít, đa phần đều là do thương nhân ngoại tộc bán, trong đó trên cán chuôi của một vài loại dao găm còn khảm nạm bảo thạch không biết tên, triều đình đối với việc kiểm soát loại vũ khí này cũng không kiểm soát được Doanh Châu, ở đây quá loạn, quan viên huyện nha căn bản không quản chế nổi, dân phong quá hung hãn, quan gia thông thường đều mắt mở mắt nhắm cho qua, nơi này nếu như không có chút vũ khí phòng thân, chỉ e không biết một ngày xảy ra bao nhiêu nhiễu loạn, nếu thật sự phải ép buộc tịch thu vũ khí, sợ rằng sẽ kích động dân chúng oán thán.
Lúc xuất môn Bách Hợp đã đáp ứng với yêu cầu của Trương Hồng Nghĩa che mặt đi, tuy cô mặc đồ cũ nát cồng kềnh, nhưng đi bên cạnh Trương Hồng Nghệ vóc người to con vẻ mặt dọa người, vẫn sẽ dẫn tới ánh mắt của không ít người khác.
Hai người trực tiếp đi đến tiệm vải trước, cách thời gian đón năm mới chưa được mấy ngày, Trương Hồng Nghĩa muốn chọn cho cô một thân xiêm y, vải vóc trong tiệm đa phần đều là ba màu xanh, đen, xám, trong đám tơ lụa trái lại có màu vàng nhạt và hồng đỏ, mấy màu kia cũng dễ nhìn, nhưng giá cả lại đắt, Trương Hồng Nghĩa muốn đưa tay sờ thử, chưởng quỹ cửa hàng kia không dám đắc tội hắn, nhưng cũng sợ vết chai trên tay hắn sẽ làm rách vải của mình, chỉ đành giậm chân liên tục suýt xoa:
“Trương hắc tử, ngươi đừng sờ, nếu sờ hỏng rồi, ta bán cho ai hả?”
“Bán cho ai? Cô dâu nhỏ của ta ở đây, nếu như nàng ấy thích, ta liền mua, ngươi còn sợ sờ hỏng sao?” Trương Hồng Nghĩa nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ hung ác: “Càng huống chi thứ đồ này của ngươi nếu như bị đụng hỏng, vậy thì xác định là hàng giả rồi! Ta còn phải đập cửa tiệm của ngươi, ngươi câm miệng lại cho ta, ngốc ở một bên đi!” Trương Hồng Nghĩa hừ một tiếng, vẻ mặt chưởng quỹ kia không biết phải làm sao, núp ở góc xó, bộ dạng vừa sợ hắn, lại giận mà không dám nói, lắc lắc tay, hừ một tiếng: “Không có kiến thức! Đây là tơ lụa, sờ vào đương nhiên sẽ hỏng, vải vóc có thể sánh được sao?”
Trương Hồng Nghĩa nghe thấy vậy, trái lại có chút không tin, hắn cẩn thận đưa tay chà xát hai cái lên áo mình, lúc này mới thò tay ra sờ, bắt vào tay trơn bóng, xác thực không phải loại vải thô trên người hắn có thể sánh được, loại gấm kia sờ lên vừa trơn vừa trượt, lại nhìn sang vải thô bình thường bên cạnh, hắn liền có chút không để vào mắt, không nói đến màu sắc không đẹp, sờ lên cũng thấy gai tay, hôm qua hắn sờ qua cổ tay Bách Hợp, lại nhìn thấy chân nhỏ cô để lộ, nước da đó còn trơn hơn gấm vóc này, vải thô mặc lên người cô chỉ e còn thô hơn cả da cô.
Càng huống chi màu đen như mực xác thực cũng không đẹp tí nào, so sánh với đám tơ lụa màu sắc tươi đẹp này, càng kém hơn bao nhiêu, hắn do dự một lát, chỉ vào tơ lụa hỏi:
“Bao nhiêu tiền một trượng?”
“Trượng cái gì? Cái này bán theo thước, đây là đồ mà lão gia thái thái mới dùng, nếu như ngươi muốn, một thước,” chưởng quỹ nói tới đây, cắn chặt răng, lại làm ra một cái thủ thế: “ít nhất 38 văn, nhiều hơn cũng không thể bớt, ta thà rằng không bán nữa.” Hắn sợ mình hét quá cao, Trương Hồng Nghĩa một khi không bình tĩnh liền ra tay cướp đoạt, mọi người đều ở cùng trên một con đường, thanh danh của Trương hắc tử này ở Doanh Châu có ai mà không biết chứ? Hắn chính là tên côn đồ bất lương, luôn cùng đám hồ bằng cẩu hữu làm mấy chuyện không đứng đắn, cái giá này quả thực thấp lắm rồi, đáng tiếc Trương Hồng Nghĩa lại không hiểu, trong lòng hắn, một trượng vải thô ngày trước chừng mười văn đã coi như cao rồi, tấm lụa này vậy mà lại mười mấy văn một thước, hắn trái lại hít vào ngụm khí lạnh, trợn tròn mắt:
“Đắt như vậy?”
“Đã coi như không đắt rồi! Nếu không ngươi mua loại này, ta lấy ngươi rẻ chút.” Chưởng quỹ nghe thấy hắn chê đắt, vội vàng muốn tiến lên ôm tơ lụa, một bên còn chỉ vào vải thô bên cạnh: “Ta còn có cái màu xanh hoa đế trắng, cũng rất đẹp, ngươi nếu như muốn mua, lấy của ngươi một trượng chín văn, còn tặng ngươi thêm một chút.”
Chưởng quỹ nói xong, lại nhìn Bách Hợp một cái:
“Đây là cô vợ nhỏ ngươi mới cưới hả? Cũng không phải thái thái quan gia gì, cần gì phải mặc những đồ tốt như này, phụ nữ nhà người ta, có thể có được bộ quần áo mới cũng coi như không tệ rồi…”
Lời của chưởng quỹ này vừa dứt, liền tức khắc đâm trúng chỗ đau của Trương Hồng Nghĩa, hắn suýt nữa thì nhảy dựng lên, nghe thấy vậy trong lòng vô cớ nổi giận, còn tức hơn chính mình trước đây bị người ta mắng là côn đồ vô dụng, hắn chỉ vào mũi chưởng quỹ mắng:
“Ngươi còn nói thêm một tiếng! Cô dâu nhỏ của ta sao lại không được mặc tơ lụa, ngươi đặt xuống cho ta, lão tử mang đi hết.” Hắn nói xong, thấy sắc mặt chưởng quỹ đều biến, lúc này Trương Hồng Nghĩa mới cười lạnh, một cái tát vỗ lên trên quầy, lớn tiếng nói: “Không trả tiền nổi, lão tử từ từ trả, cả đời này trả không nổi, về sau ta còn có con ta trả, con ta trả không hết, cháu ta tiếp tục trả, sao nào, ngươi có ý kiến gì không?”
Hắn đây đơn thuần là muốn chơi xấu rồi, sắc mặt chưởng quỹ có chút trắng bệch, đôi môi run rẩy, nhìn cơ thể hắn cao to vạm vỡ giống như trâu bò, lúc này quả đấm cũng đã nắm lại, rất sợ một lời không hợp, quả đấm kia của hắn sẽ giáng vào mình, sức lực của Trương Hồng Nghĩa này, quanh đây ai còn không biết? Chỉ e bản thân mình không bị hắn đánh chết, cũng phải nếm chút khổ, hắn lại một mình cô độc, đến lúc thật sự nếu bị đánh, nhiều lắm cũng là đáng đời, bẩm báo lên huyện, trên huyện xử hắn tối đa là lưu đày.
Nhưng Doanh Châu này lại là trung tâm lưu đày phạm nhân, có lưu đày nữa lại có thể lưu đày đến đâu? Đánh hắn hắn không sợ, cáo trạng hắn cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, quan phủ đều không muốn giao thiệp với phường vô lại này.
Cũng không biết hôm nay cỗ tà phong nào tới, sắp sang năm mới, vậy mà hắn lại chạy tới của tiệm của mình náo loạn. Chưởng quỹ cũng không rõ câu nào của mình chọc cho vị thái tuế này không vui nữa, hắn cười khổ chắp hai tay:
“Trương hắc tử, cái miệng này của ta nói lời không xuôi tai, ngươi cũng không cần tính toán với ta, nếu như ngươi ôm tơ lụa này đi, không phải khiến ta sống không nổi sao? Gần sang năm mới rồi, ta cũng có vợ con phải nuôi dưỡng, thế này đi, ta tặng ngươi một cuộn vải bố, ngươi tự chọn màu, có được hay không?”