Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1016: Anh hùng cái thế của ta (24)



Bách Hợp nghe hắn nói một cách đơn giản, không nhịn được trêu chọc hắn: “Ngươi cưới? Ngươi lấy cái gì để cưới ta chứ?”

“Tất cả của ta đều là của ngươi! Ngươi thích cái gì thì lấy cái đó.” Trương Hồng Nghĩa thốt lên câu này, trong lòng dần dần yên định lại: “Diệp thế tử cái gì, Diệp gia sinh ra cũng không phải là thế gia, ta còn trẻ, làm sao ngươi biết ngày sau ta không thể cho ngươi mặc quần là áo lụa hả?” Hắn nói xong câu bực tức này rồi, lại dần dần khôi phục sự tự tin trước đây, vẻ mặt cợt nhả: “Đến lúc đó cho ngươi bạc mua mấy tiểu nha đầu để hầu hạ cho ngươi, cái gì cũng không làm, chỉ chuyên chăm sóc ta!”

“Mua mấy tiểu nha đầu hầu hạ ta hay là hầu hạ ngươi?” Bách Hợp hỏi hắn một câu, hắn giống như bị đụng trúng vảy ngược, bổ nhào về phía trước nhảy dựng lên: “Đương nhiên là hầu hạ cho ngươi rồi! Ngươi lại còn muốn đổ oan cho ta, tùy tiện đổ tội cho ta nữa!”

“Đó không phải tại ngươi nói sao? Cái gì cũng không làm, chỉ chuyên chăm sóc ngươi, ngươi có cái gì tốt chứ?” Hắn phản ứng thật thú vị, giống như một con mèo bị trêu chọc,  Trương Hồng Nghĩa như vẻ thất hồn lạc phách, lớn giọng nói:

“Chăm sóc ta, tất nhiên là ta sợ ngươi đuổi đánh ta, trừ ta ra, còn có ai để cho ngươi đánh như vậy, sớm đã bị đòn mà chết rồi..”

“Sau này mua mấy nha hoàn, cũng không cần nấu cơm, để cho bọn chúng hầu hạ ngươi, còn ngươi thì hầu hạ ta? Ai da, ai da, vợ à, đừng nhéo lỗ tai mà.” Trong tiếng kêu gào thê thảm, bóng dáng hai người càng ngày càng xa, Trương Hồng Nghĩa đi nhanh hơn rất nhiều:

“Nhẹ một chút, nhẹ một chút, ta hầu hạ ngươi, ta sẽ hầu hạ ngươi, được chưa tổ tông?”

“Gấm vóc màu hồng, màu đỏ đều hợp với cô, màu tím cũng đẹp mắt, sau này ta sẽ mua một đống, mỗi ngày một kiểu, để cho tên cẩu chưởng quỹ mắt chó kia hết xem thường, không cho ta đụng đến tơ lụa gấm vóc, nương tử ta mặc gì mà không hợp, thậm chí y phục của Chức nữ cũng mặc được nữa là.”

“Còn cho ngươi mang một đôi giày thêu hoa, kiểu giày có thêu hoa bằng lụa, còn kết hạt châu nữa, bước đi là lấp la lấp lánh.”

Khi hắn nói về ước mơ sau này, tinh thần hắn vô cùng hăng hái. Con đường cũng không còn thấy xa nữa, Bách Hợp nghe hắn nói sau này, lại nghe hắn nói muốn mua cho mình cái này cái kia, cô có hơi lay động. Còn cảm thấy buồn ngủ.

Vóc người Trương Hồng Nghĩa rắn chắc, thể lực tràn trề, Bách Hợp nằm trên người hắn cảm thấy rất vững vàng, lời của hắn mặc dù là ảo tưởng. Nhưng lại lay động lòng người, hắn cõng mình rất vững vàng, nằm trên tấm lưng rắn chắc của hắn rất ấm áp, làm cho người ta cảm thấy rất an tâm, Bách Hợp bị hắn làm cho rung động rồi từ từ ngủ thiếp đi. Trương Hồng Nghĩa thấy cô thiếp đi, nghĩ đến việc hôm qua biết hôm nay phải ra ngoài, khiến cho cô không ngủ được, hôm nay lại còn phải thức dậy sớm, đã vậy còn đi hết nửa ngày. Hơi thở cô phả đều đều lên cổ hắn, hắn cảm thấy trong lòng như tan ra, cảm giác như mật ong, vừa mềm vừa ngọt.

Trước đây cô có phải là vị hôn thê của Diệp thế tử hay không thì có gì quan trọng đâu? Quan trọng là bây giờ cô đang ở trên lưng mình, bây giờ hắn không bằng người khác thì sao? Anh hùng không hỏi xuất thân, trưởng bối Diệp thế tử là anh hùng, người ta có thể tay trắng dựng nên sự nghiệp, không có nghĩa là mình không làm được. Hắn có sức mạnh, chỉ cần hắn muốn làm, nhất định sau này sẽ không thua kém Diệp thế tử kia, nói không chừng sau này con trai của mình cũng có thể là thế tử.

Trương Hồng Nghĩa theo bản năng giảm dần bước chân, hắn không muốn đánh thức cô nương đang nằm trên lưng mình kia, cố gắng yên lặng mà bước đi, nhưng trong lòng mềm mại, luôn muốn nói mọi điều, cho dù cô đang ngủ không thể nghe thấy được.

“Quan trọng nhất là muốn tổ chức hôn lễ, mời bà mai đến làm lễ, mặc hỉ phục, đầu thì đội khoăn voan.” Người khác có cô cũng phải có, người ta không có hắn cũng phải cho cô! Một ngày nào đó hắn muốn cho những người xem thường cô, cho rằng việc cô gả cho mình giống như đáng chết vạn lần đều biết rằng cô gả cho mình là không hề sai.

Khi Bách Hợp tỉnh lại, mở mắt ra là đã ở trong nhà rồi, trong phòng yên tĩnh, không nghe thấy tiếng của Trương Hồng Nghĩa, cô ngủ sâu quá, Trương Hồng Nghĩa đưa về đến nhà rồi mà một chút ấn tượng cũng không có, hắn tắm cho cô từ đầu đến chân, ngay cả tóc cũng gỡ ra, quần áo cũng cởi nhưng cô lại không hề hay biết. Nương theo ánh trăng, cô nhìn thấy giường đối diện vắng tanh, không một bóng người, Trương Hồng Nghĩa không có ở trong phòng, bây giờ là nửa đêm canh ba, chuyện này hơi kì lạ.

Mới vừa ngủ một giấc, bây giờ cũng không buồn ngủ nữa, Bách Hợp khoác áo đứng lên, cửa ngoài phòng khách không khóa, đèn cũng không thắp, cô lò dò đi ra cửa,liền nghe thấy ngoài sân có giọng nam run lẩy bẩy nói:

“Đại ca, cơ hội chỉ có một lần này thôi, cơ hội không thể đánh mất, mất rồi thì sẽ không trở lại, đệ vừa nói với đại ca, tiểu nương tử của đại ca xuất thân giàu sang, một người chưa lập gia đình không phải là vật trong ao, đại ca muốn tẩu ấy cam tâm tình nguyện với đại ca, nhưng lại không có một chút bản lãnh nào thì làm sao tẩu ấy đồng ý được, Đặng tri châu đang chiêu tuyển người, đại ca suy nghĩ kĩ xong, nói với đệ để đệ ghi tên.”

Trương Hồng Nghĩa không lên tiếng, Bách Hợp đứng hơi xa, hai người này lại còn nói nhỏ giọng nên nghe không rõ lắm, khi cô đến gần chỉ nghe Trương Hồng Nghĩa nói:

“Để ta suy nghĩ, ngày mai sẽ trả lời chắc chắn cho đệ.”

Bên kia nghe được lời này của hắn, biết mặc dù hắn không nói ra nhưng chắc là đã đồng ý rồi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, liền nói:

“Đại ca phải nên như vậy, vậy thôi đệ xin cáo từ, đại ca nhanh một chút.”

“Được.” Lúc này giọng nói của Trương Hồng Nghĩa không vui không buồn, nhưng lại không nghiêm trong, Bách Hợp cảm thấy có gì đó không đúng, gọi một câu:

“Trương Hồng Nghĩa”

“Tới đây” Hắn nghe thấy giọng của Bách Hợp, cuống quýt quay đầu lại dò xét, người bên ngoài kia gọi một tiếng “Chị dâu” liền chạy như một làn khói.

Trương Hồng Nghĩa rụt đầu rụt cổ đi từ ngoài vào, khoác trên người là cái áo của nam nhân, nhìn thấy Bách Hợp đi ra, hắn nhíu mày: “Đang ngủ ngon sao lại dậy rồi, ta nói chuyện đã làm ồn đến ngươi hả?”

“Vừa mới thức dậy, người vừa nãy là ai vậy?”

Bách Hợp ngáp một cái, hỏi một câu, Trương Hồng Nghĩa ngừng một lúc lâu mới trả lời: ” Là Diệp nhị, tới xin lỗi ta, ban đêm gió lớn lắm, đi vào nhà thôi.” Hắn thuận tay đóng cửa phòng, kéo Bách Hợp đi vào nhà, trong miệng thao thao rằng Bách Hợp xuống giường sẽ lạnh chân, giống như chuyện nghiêm túc lúc nãy là ảo giác của Bách Hợp.

Ngày hôm sau mây huynh đệ kết nghĩa của hắn có tới một chuyến, mấy người đều đứng trước cửa, Bách Hợp hỏi hắn đi đâu, hắn chết cũng không nói, chẳng qua là từ sau ngày này, Trương Hồng Nghĩa giống như thay đổi, hắn thường ngẩn người nhìn Bách Hợp rất lâu, có lúc bị hắn nhìn đến phiền Bách Hợp liền đánh hắn, hắn cũng không tránh, còn cãi lại: ” Tại sao lại không thể nhìn vợ mình?”

Ba mươi tết sắp đến, mấy năm trước đây Trương Hồng Nghĩa ở một mình vắng vẻ, năm nay có thêm người, Bách Hợp liền thức dậy thật sớm chuẩn bị món ăn, thứ nhất là thay hắn cúng ông bà, thứ hai hai người cũng cần phải náo nhiệt một chút, mấy ngày trước đó, Bách Hợp đã chuẩn bị  đầy đủ đậu phộng, hạnh nhân, đậu tằm để ăn vặt, tốn không ít tiền, vậy mà Trương Hồng Nghĩa lại còn giống như rất cao hứng, lúc đầu mua miếng vải bố màu xanh, Bách Hợp cũng đã làm xong cái áo của nam, ba mươi tết cô lấy ra, Trương Hồng Nghĩa vô cùng sửng sốt:

“Cho ta sao?”

Hắn có chút không dám tin, đời này còn được mặc đồ mới, lúc cha mẹ còn sống, đồ cũ của phụ thân mẫu thân lấy may lại cho hắn, đến phiên hắn, bộ đồ cũng đã cũ, nhưng hắn cũng rất cảm kích. Nhưng kể từ khi cha mẹ qua đời loại cảm kích này đã không còn nữa.

Các huynh đệ đối với hắn cũng không tệ, nhưng dù sao cũng đều là nam nhân, nên ít khi chú ý đến quần áo có vừa hay không, tóc tai rối bù, cũng không để ý xem hắn có đói không, có lạnh hay không, cao lắm là mọi người cùng nhau uống rượu, có rắc rối hay phiền phức gì thì giúp đỡ  nhau thôi. Bách Hợp đưa cho hắn bộ đồ mới tinh, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên Trương Hồng Nghĩa có một bộ đồ mới, nên điều này vô cùng có ý nghĩa với hắn.

“Mặc thử xem có vừa hay không?” Bách Hợp muốn hắn cởi áo khoác để mặc thử, nhưng hắn lại ngây ra, không kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn cô chầm chầm. Bách Hợp trợn mắt nhìn hắn, nhéo hông hắn một cái, hắn mới phản ứng lại, cầm lấy áo, mắt rưng rưng: “Vợ.”

Bình thường Bách Hợp đánh mắng hắn, nhưng trong lòng cô có hắn hay không nhìn là biết ngay, miệng cô tuy không nói gì nhưng khiến cho hắn rất cảm động, đôi môi Trương Hồng Nghĩa run rẩy, một câu đầy đủ hắn cũng không nói nên lời, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại vợ,kêu đến mức Bách Hợp cảm thấy phiền liền tát hắn một cái, hắn giống như bị đòn đến ngu người, cũng không giống như bình thường kêu ‘ai da’ thảm thiết nữa, lại còn cười ‘hắc hắc’.

Hắn mặc áo vô cùng vừa vặn, Bách Hợp sớm biết dáng người hắn cao nên đã may áo rộng hơn một chút, hết một cuộn bố lớn, một mình hắn đã dùng hơn phân nửa, Bách Hợp phụ hắn mặc vào, eo có hơi rộng một chút, nhưng nếu hắn có lên cân thì không thấy rộng nữa, có điều ở dưới nách hơi chật một chút, cô đo thử rồi để ý lại.

Trương Hồng Nghĩa sờ sờ lên áo tỏ vẻ vô cùng yêu thích, từng đường kim mũi chỉ dày dặn khiến lòng hắn mềm như nước, cô may áo vô cùng cẩn thận, một lỗi sai đường chỉ cũng không có, trước đây cô vá lại áo cho hắn đã khiến cho hắn kích động mấy ngày không ngủ được, bây giờ còn được một bộ đồ mới tinh, Trương Hồng Nghĩa hết sờ lại sờ, chưa gì đã muốn cởi:

“Cất đi, bây giờ mặc thì tiếc lắm, chờ đến khi hai ta thành thân hãy mặc.” Hắn không nỡ mặc chiếc áo này, đây là lần đầu tiên Bách Hợp may tặng cho hắn, hắn phải giữ gìn thật cẩn thận, sau này truyền lại cho con cháu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.