Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1022: Anh hùng cái thế của ta (30)



Có điều lúc Trương Hồng Nghĩa mở vạc nước, lại phát hiện bên trong còn không bao nhiêu nước. Nhớ lần trước khi mình trở về, rõ ràng vẫn còn nửa vạc nước, lúc ấy hắn còn vô cùng tín nhiệm Đại Lục khi chiếu cố vợ mình, không ngờ mới mấy tháng, Đại Lục đã vô lễ như vậy rồi!

Trương Hồng Nghĩa nghĩ như vậy, mặt âm trầm quăng cái nắp ra, liền cầm đòn ghánh đi, không xách theo thùng, bộ dáng hung thần sát ác muốn đi kiếm người để tính sổ.

Nửa đêm canh ba, Bách Hợp thấy hành động của hắn, hỏi hắn một câu:

“Ngươi làm gì đấy?”

Hắn không nói không rằng nhìn thùng đựng gạo, trong vạc có chút gạo, cũng không nhiều, Trương Hồng Nghĩa nắm chặt nấm đấm ‘răng rắc’, miệng hùng hùng hổ hổ:

“Tên Đại Lục chó chết này, lúc trước lừa gạt ta đi lính, nói rằng sẽ chiếu cố ngươi, nhưng bây giờ chỉ không bao lâu, nước không lấy, gạo cũng không mua, có phải thấy ta không có ở nhà dám thất lễ với ngươi? Lão tử cùng hắn kết nghĩa huynh đệ, không ngờ tên chó chết hắn lại to gan lớn mật, hôm nay phải đánh gãy chân chó của hắn trước mặt mẹ hắn!” Trong lòng Trương Hồng Nghĩa vừa nóng vừa giận, nếu ngày trước Đại Lục tòng quân, phó thác mẹ hắn cho Trương Hồng Nghĩa, Trương Hồng Nghĩa cũng sẽ xem mẹ hắn như mẹ mình mà phụng dưỡng, hắn vốn cho rằng Đại Lục cũng giống như mình, không ngờ bây giờ về đến nhà gạo nước đều không có, tất nhiên liền nóng nảy rồi.

Tính tình hắn vốn đã nóng nảy, sinh hoạt trong quân hơn một năm lại khiến tính hắn ngày càng nóng hơn, vừa phát hiện không đúng liền muốn lao ra cửa, Bách Hợp nghe hắn nói như vậy, cô đang đứng lại đột ngột ngồi xuống.

“Ngươi sao vậy?” Trương Hồng Nghĩa cảm thấy không đúng lắm, quay đầu lại gần, chỉ thấy Bách Hợp ngồi trước bếp lò, lông mày hơi nhíu lại, mặt không cảm xúc, không nói không rằng, trong lòng nhất thời luống cuống: “Hay là có ai đó bắt nạt ngươi?”

Lúc trước muốn đi lính, vốn là vì tiền đồ, hôm nay tiền đồ đã có, trước đây muốn có tiền đồ chính là vì người nhà vì nương tử, vì huynh đệ mà. Trương Hồng Nghĩa tự mình nói phải thay đổi, hắn không thể cả đời chỉ là một tên mổ heo ở cái đất Doanh châu này. Vốn Trương Hồng Nghĩa đi vì tiền đồ, hiện tại tất cả đều rất tốt. Trong nhà nương tử có ngườichiếu cố, hắn đều đã tính toán hết rồi, đi vài năm, tích lũy chút tiền, sau đó xin phép Đặng tri châu cáo lão hồi hương. Trở về kết hôn sinh em bé.

Nhưng bây giờ biểu hiện của Bách Hợp lại khiến cho Trương Hồng Nghĩa cảm thấy không đúng, trong lòng giống như con thỏ con, lo sợ bất an: “Ngươi sao vậy?”

“Có lẽ ngươi không thể nào trước mặt mẹ của Đại lục đánh gãy chân của hắn nữa rồi.” Bách Hợp nhịn xuống cảm giác trong lòng, thấy  sau khi Trương Hồng Nghĩa nghe thấy lời nói của mình đã há hốc miệng, bộ dáng mờ mịt khó hiểu, cô thở dài: “Đại Lục và mẹ của hắn đều không còn.”

Hắn còn ngây ngốc cười ‘hắc hắc"”

“Không còn là có ý gì?”

“Hai mẹ con bọn họ đều đã chết hết rồi, tang sự do ta xử lí đấy, chỉ là không biết ngươi ở đâu, không thể báo tin đươc cho ngươi.” Bách Hợp cầm củi nhét vào bên trong lò, Trương Hồng Nghĩa nghe cô nói như thế, lập tức cả người rét lạnh như tháng mươi hai trời đông giá rét.

Một luồng khí lạnh từ chân hắn luồn lên, hắn là một đại nam nhân, trước giờ chưa bao giờ cảm thấy lạnh như bây giờ, cơ thể giống như bệnh sốt rét.

Da gà nổi trên ngươi một tầng lại một tầng, tay hắn trươc kia giữ chặt đươc một con heo mập. Trên chiến trường có thể xách theo hai lưỡi búa một đao chặt xuống đầu của người man, nhưng bây giờ một cây đòn ghánh nhẹ hẫng hắn cũng không xách nổi. Mau trong người chảy ‘sùng sục’, khiến cho hắn cả người phát rét, cây đòn ghánh rơi xuống đất ‘lộp cộp’. Rớt xuống ngón chân hắn chỉ mang một đôi giày vải màu đen, hắn há miệng, hô không ra một tiếng ‘đau’ dường như cả người không còn tri giác.

“Con mẹ nó, là ai, là ai, là ai?” Thanh âm hắn run rẩy. Hắn nói một câu không nguyên vẹn,…toàn thân thì căng cứng.

Nồi cơm trên bếp sôi ‘sùng sục’ bốc hơi nghi ngút, mùi cơm xen lẫn mùi củi đốt, có lẽ phải ấm áp như mùa xuân khiến cho con người ta thư giãn, nhưng Trương Hồng Nghĩa lại cảm giác như bị lũ cuốn trôi, đôi môi hắn run rẩy, không thể nói một câu cho đầy đủ, trong lòng lạnh lẽo, tay càng run dữ dội hơn.

Bách Hợp im lặng thở dài, nhét củi vào lò, cô phủi tay đứng dậy đi về phía Trương Hồng Nghĩa, cô kéo tay hắn, hắn giống như người bị rơi xuống nước bắt được cọng rơm, nắm chặt tay cô.

Trước đây cho dù trời rét lạnh, nhưng lòng bàn tay hắn luôn khô ráo, ấm áp, nhưng bây giờ vừa lạnh vừa cứng, giống như đá. Hắn nắm tay Bách Hợp hơi mạnh, siết chặt khiến cô hơi đau, Bách Hợp mặc kệ cho hắn nắm, tay còn lại đặt ở eo hắn, vỗ nhè nhẹ giống như đang dỗ một đứa trẻ:

“Tên thế tử Diệp gia phủ Nam Bình cũng không thoát khỏi liên quan, đừng lo lắng, bây giờ chưa báo được thù nhưng sau này sẽ báo được thôi, giống như ngươi từng nói, ngươi còn trẻ, Nam Bình cũng không phải từ nhỏ đã là Nam Bình đấy.” Cô nhắc lại chuyên ngày trước, toàn thân Trương Hồng Nghĩa run rẩy, kéo cô ôm thật chặt vào lòng, từng giọt lệ rớt trên đỉnh đầu Bách Hợp, thấm vào chân tóc, như vừa bị ướt mưa, hắn im lặng không nói gì, không muốn để cô biết hắn đang rơi lệ, Bách Hợp cũng giả bộ như không biết.

Hắn ẫn nhẫn bi thương như vậy, càng khiến người ta đau lòng hơn là khóc thét.

Đêm nay Bách Hợp nấu cơm, Trương Hồng Nghĩa thế nào cũng không ăn nổi, hai người chỉ ngồi một lúc lâu, hôm sau hắn không rời đi ngay giống như lần trước, lại đi uống rượu. Khi Trương Hồng Nghĩa trở về moị người trong thành đều biết, cũng biết chuyện của huynh đệ kết nghĩa Đại Lục của hắn, nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mẹ con Đại lục được chôn ở trên sườn núi bên ngoài thành, Trương Hồng Nghĩa ngồi ở phía trước mộ phần, sau khi bày xong nhang đèn vàng bạc, hắn rót rượu xuống đất:

“Đệ đệ tốt, suýt nữa đại ca hiểu lầm đệ rồi. Đệ an tâm đi đi, một ngày nào đó, đại ca dù chết cũng phải báo thù cho đệ! Hương khói của Lục gia, ta sẽ thay đệ kế thừa, sau này con của ta cũng là con của đệ, giống như trước đây bắt đệ kính trọng chị dâu vậy.

Tối qua hắn rất đau lòng, bây giờ lại điềm tĩnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, trên gương mặt chất phác toàn là vẻ ác liệt tàn nhẫn, sau đó uống một hớp rượu lớn, hai gò má căng cứng, mạnh mẽ đập nát bình rượu trước mộ phần, ‘xoảng’ một tiếng cái bình vỡ tan nát, rượu văng ra đầy đất, ngay cả ống quần hắn cũng dính, Trương Hồng Nghĩa hé mắt:

“Trước đây uống rượu với đệ không nhiều, không ngờ số đệ lại ngắn như vậy, không thể đợi đại ca trở về uống cùng đệ.” Hắn càng nói càng nghẹn ngào, lại thở dài cố nén lại.

Bách Hợp thấy cảnh này, cô đi xa xa. Trương Hồng Nghĩa đờ đẫn gần nửa canh giờ mới bò dậy, đi tới chỗ Bách Hợp.

Ở Doanh Châu trời tháng hai vẫn còn hơi lạnh, sáng nào cũng mưa liên tục, Bách Hợp mặc áo màu xanh, đầu dính nước mưa, trên người cũng ướt, mặt cô hơi xanh, đôi môi hơi tái.

Ánh mắt Trương Hồng Nghĩa đầy trìu mến, hắn sờ sờ đầu Bách Hợp, giọng ôn hòa:

“Lạnh không?”Hắn giống như đã thay đổi, tối qua khi trở về vẻ mặt còn hơi cợt nhả, sau khi trải qua chuyện này hắn dường như chững chạc hơn rất nhiều. “Ta và sáu người Đại Lục, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, suốt ngày  lăn lộn cùng một chỗ, vì vậy không biết đã bị mẹ hắn đánh biết bao nhiêu lần  rồi, mẹ hắn nói hắn không chịu đi làm đàng hoàng, khó khăn lắm mới xin vào làm được trong nha môn, kết quả là hàng ngày đám du côn vô lại bọn ta mỗi ngày đều đến, mỗi lần gặp bọn ta, mẹ của hắn đều cầm gậy đuổi đánh, cho rằng bọn ta dạy hư con bà ấy.”

Hôm nay giống như hắn rất hứng thú kể chuyện, khi nói chuyện khóe miệng cười cười, có lẽ là nhớ tới chuyện ngày xưa, ánh mắt hắn lóe sáng. Bách Hợp không nói không rằng, im lặng mím môi nghe hắn kể chuyện xưa.

Cô ôn nhu như vậy lại khiến cho Trương Hồng Nghĩa cảm động, muốn làm một việc gì đó, nắm tay cô chưa đủ, ôm chặt cô vẫn còn hơi thiếu một chút, hắn lại nhẫn nhịn, đuôi mày khóe mắt hắn tỏ vẻ hơi dữ tợn:

“Vợ, mặc kệ ngươi có đồng ý gả cho ta hay không, lần này ngươi lấy tư cách chị dâu để an táng cho Đại Lục, còn chăm sóc cho mẹ hắn trước khi lâm chung, cũng xem như đã là người của họ Trương ta rồi. Chờ ta trở lại rãnh rỗi, ta sẽ tìm một lão nhân gia làm chủ cho hôn sự của chúng ta, làm chuyện còn lại.” Bách Hợp nghe hắn nói như vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn cũng không né tránh, mặt không đỏ, hơi thở không gấp, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đầy kiên nghị:

“Ngươi chạy không thoát đâu, dù ngươi không muốn, họ Trương ta vốn đã mang tiếng xấu cường đoạt dân phụ rồi.” Lúc hắn nói lời này, miệng còn cười cười, lúc nãy nhìn hơi hung hãn, bây giờ lại có vẻ mặt không nói nên lời.

Hắn đem việc Đại Lục đã mất giấu ở trong lòng, bây giờ không đề cập tới không có nghĩa là hắn đã quên, hắn càng giữ trong lòng, sau này khi bộc phát lại càng hung ác hơn. Về chuyện hôn lễ, Bách Hợp nhíu nhíu mày, không lên tiếng, hắn cũng không chờ Bách Hợp trả lời, dẫn cô trở về nhà, lần này hắn không hề nói muốn làm việc gì nữa, không hề nói muốn mua vải bông giày, hay mua sa tanh châu báu nữa, Bách Hợp nhắm hai mắt, thở ra một hơi, trong không khí đầy ẩm ướt.

Lần này Trương Hồng Nghĩa ở nhà hai ngày, mỗi ngày hắn đều đi mua một bình rượu uống trước phần mộ của Đại Lục, khi trở về lại gánh đầy vạc nước, còn mua đầy thùng gạo.

Bây giờ hắn đã ra chiến trường, hắn muốn báo thù cho Đại Lục cũng không được rồi, con đường trở thành anh hùng lúc trước Diệp nhị nói cũng không phải dễ dàng gì.

Hai ngày sau, Đặng tri châu phái binh sĩ tới mời hắn, hắn mới đi.

Hắn đi lần này hết nửa năm, Thái tử tạo phản rồi, còn có Phan thị tay nắm trọng binh Hoài Nam cũng tạo phản theo. Tân hoàng đế mới đăng cơ hai năm, căn cơ còn quá nhỏ, đối với việc tạo phản chỉ còn cách mượn binh từ tay các tri châu, vào thời khắc mấu chốt, triều đình mượn Đặng tri châu bốn vạn binh mã, để cho nghĩa tử Trương Hồng Nghĩa của Đặng Tri Châu tự mình điều binh khiển tướng, dẫn binh lên phía Bắc, trợ giúp tân hoàng đế một tay, diệt trừ dư nghiệt của phế thái tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.