Trở lại không gian, Bách Hợp giống như buông lỏng cảnh giác trong lòng, thoáng chốc đã ngồi bệt xuống đất. Lần này do hành động mò mẫm đánh bậy đánh bạ của Trương Hồng Nghĩa mà nhiệm vụ hoàn thành. Trong lòng nguyên chủ tâm niệm muốn gả cho một vị anh hùng cái thế, người anh hùng trong lòng của cô gái ấy, đáng buồn cười không phải hoàn thành bởi Diệp thế tử, ngược lại do người trước giờ cô ta ngứa mắt không ưa Trương Hồng Nghĩa hoàn thành. Bách Hợp thực sự rất muốn biết, nếu như cô gái tên là Chu Bách Hợp vẫn còn ý thức, sau một hồi vòng vo trở lại thân xác, người ban đầu là khúc mắc trong lòng cô ấy, kỳ diệu thay sau này lại trở thành người tháo gỡ khúc mắc trong lòng Chu Bách Hợp, hoàn thành tâm nguyện cho cô ta, không biết Chu Bách Hợp sẽ cảm thấy thế nào. Đáng tiếc cô ấy không nhìn thấy được người tên Trương Hồng Nghĩa kia hoàn toàn xứng đáng là anh hùng cái thế.
Lau mặt xong, Bách Hợp thở dài, trong không gian xuất hiện tự liệu của Bách hợp:
“Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 90 (Max 100 điểm)
Dung mạo: 93 (Max 100 điểm)
Thể lực: 90 (Max 100 điểm)
Võ lực: 90 (Max 100 điểm)
Tinh thần: 90 (Max 100 điểm)
Danh vọng: 19 (Max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật, Tinh thần luyện thể thuật.
Sở trường: Nấu ăn cao cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái cao cấp, Ngự phong thuật
Mị lực: 60 (Max 100 điểm)
Ấn ký: khí tức của Chân Long hoàng tộc.
Hiện tại trừ danh vọng cùng với mị lực giá trị thấp, còn lại các thuộc tính giá trị khác đã đạt con số 90 trở lên. Giá trị danh vọng khá là thấp, nhưng Bách Hợp lại không biết danh vọng này có ích lợi gì, cô ngầm đoán rằng giá trị danh vọng thấp hẳn là sẽ ảnh hưởng đến việc khi nhận nhiệm vụ thì mức độ thiện cảm của người khác đối với cô, quyết định xem họ sẽ có thái độ gì với mình, tôn kính hay là chán ghét. Dù sao căn cứ vào mấy nhiệm vụ lần trước thì nhân vật bình thường có thiện cảm với Bách Hợp không nhiều, nhiệm vụ Star lần trước, cũng phát sinh sự việc ở một hành tinh nào đó không thích cô, muốn xua đuổi cô. Đây là sau khi trải qua mấy nhiệm vụ Bách Hợp tự suy nghĩ như vậy. Bởi vì Lý Duyên Tỷ không ở trong không gian nên tất cả chỉ có thể dựa vào suy đoán riêng của Bách Hợp.
Bách Hợp chậm rãi nhắm mắt lại, một lần nữa tiến vào nhiệm vụ.
“Furla, lần này em không thể mềm lòng được nữa! Nếu em có mềm lòng thì anh cũng không cho phép!” – Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai Bách Hợp. Bốn phía vô cùng trống trải, yên lặng tới mức Bách Hợp có thể nghe thấy được tiếng tim mình đập thình thịch. Người đàn ông này vừa nói lên tiếng “Furla” thì không hiểu vì sao trong mắt Bách Hợp đã cảm thấy ươn ướt, một cảm giác nhói đau từ con tim bắt đầu dâng lên như thủy triều, muốn nhấn chìm bản thân Bách Hợp. Nhưng bản thân Bách Hợp không thể cử động nổi, muốn ôm chặt cái gì đó nhưng tay chân lại cứng đơ, căn bản là không có sức lực mà nhúc nhích.
Trong đầu Bách Hợp đang mơ hồ, vì dường như nguyên chủ ngủ rất sâu. Nhưng mình đã tiến vào nhiệm vụ rồi, nếu nguyên chủ chỉ ngủ thì sau khi cô tiến vào nhiệm vụ sẽ phải tỉnh lại chứ? Nhưng Bách Hợp chỉ cảm thấy trong đầu một đống lộn xộn, giống như nguyên chủ bị cái gì đó cấm chế. Dưới tình huống rõ ràng là không thể tiếp thu tình huống chuyện, trong lòng Bách Hợp vẫn còn cảm thấy đau đớn là minh chứng rõ ràng cho việc Bách Hợp chưa thể tiếp thu hết toàn bộ thân thể này, mà đây là bản năng của nguyên chủ. Chỉ là không biết Furla là ai, mà người đàn ông đang nói chuyện kia là ai?
“Phải đưa đi! Em không có khả năng để cho cô ấy một đời ở cạnh em! Sheng, Lily lớn lên cũng phải có cuộc sống riêng của mình. Anh cũng thấy đấy, mấy ngày nay cô ấy đã thay đổi! Như vậy với cô ấy là tốt nhất” – Giọng một người con gái rất bình tĩnh và quả cảm vang lên, giọng nói không có chút nữ tính mềm mại đáng yêu, mà lại có nhiều phần lạnh lùng. Nghe qua giọng nói là có thể tưởng tượng ra dáng hình. Người đàn ông kia không lên tiếng, lại nghe thấy cô gái này nói tiếp: “Bởi vì em đến với anh, cô ấy không thể tiếp thu được. Bây giờ em đang mang trong mình cốt nhục của anh! Trước đây cô ấy làm loạn vì cô ấy là em gái của em! Em không so đo với em ấy! Nhưng hiện giờ không được!” – Cô gái nói tới đây thì ngừng lại một chút: “Cô ấy chẳng có tinh thần lực, ở hành tinh này, với tướng mạo của cô ấy, chỉ có thể trở thành đồ chơi của người khác! Em đưa cô ấy cho Lust Tiene, chỉ là nhìn thấy tình cảm chị em chúng em, cuối cùng vì cô ấy mà quyết định. Em không ngại cô ấy hận em, chung quy rồi có một ngày cô ấy hiểu rõ, em là vì tốt cho cô ấy!”
“Chỉ cần em hạ được quyết tâm là tốt rồi! Anh không có kiên nhẫn với cô ta! Nếu như không phải vì mối quan hệ của em với cô ấy, rồi tình cảm của em cho cô ấy! Honey! Anh đã sớm xé xác cô ta!”
Trong lời nói của người đàn ông lộ ra vài phần phiền chán cùng buồn nôn, sau đó hai người không nói gì thêm nữa. Một lúc lâu sau người con gái lại thở hổn hển mở miệng: “Em biết anh hiểu mà! Nhưng dù gì em với cô ấy cũng là chị em! Bây giờ em đã làm điều cuối cùng em có thể làm! Sau này giữa em và cô ấy chẳng còn quan hệ gì nữa! Em vì cô ấy đã làm quá nhiều điều rồi! Nếu như sau này cô ấy lại muốn trêu chọc chúng ta, anh muốn làm gì cô ấy, em không quản nữa!” – Nói tới đây cô gái dừng lại một chút: “Nhưng mà thương đội nhà họ Tiene luôn di chuyển ở trong vũ trụ, xa cách lần này, sợ rằng cả đời này sống cũng khó có thể gặp lại nhau!”
“Chớ đau lòng, người như vậy không đáng để em thấy khổ sở! Giờ em cần cẩn thận dưỡng đứa nhỏ” – Giọng người đàn ông mềm mại trấn an, giọng cô gái nhẹ nhàng đáp lại: “Em biết!”
Tiếp đến không còn tiếng động nào khác, Bách Hợp triệt để ngủ say. Khi tỉnh lại, cô cảm thấy trên người bị đè nặng như một ngọn núi. Có ai đó đang xé rách quần áo của cô, có một cái miệng đang dao động nơi cần cổ, hôn xuống từng cái từng cái ẩm ướt làm cho toàn thân cô nổi da gà. Bách Hợp nhè nhẹ mở mắt, đôi mắt có chút cay cay; lại thấy có một người đàn ông đang đè lên người mình. Bách Hợp muốn giơ chân đạp hắn ta ra, nhưng cả người mềm oặt không có sức; bàn tay thô dày kia lại đang sờ soạng trên hông, trên đùi cô. Giống như nghe được nhịp tim cùng nhiệt độ của làn da, biết Bách Hợp đã tỉnh, người đàn ông vốn đang bận rộn trên người Bách Hợp ngẩng đầu lên. Người đàn ông này tuổi chừng ba mươi, ở trần nửa người trên, mái tóc dài màu xanh lục dùng dây buộc chỉnh tề sau gáy để lộ ra cái trán cao trơn bóng. Đôi mắt dài nhỏ, con ngươi cũng hơi bé, mũi khoằm như mỏ ưng, làn môi mỏng khiến cho người này lúc mới nhìn sẽ thấy âm lệ cùng cay nghiệt.
“Tỉnh rồi? Cũng nhanh đấy”
Giọng điệu người này có chút âm u, đôi môi kia không biết có phải dùng sức quá hay không, nhưng màu đỏ bừng ở trên làn da trắng nõn có vẻ vô cùng bắt mắt. Hắn ta nhìn thấy Bách Hợp mở mắt, một tay kéo quần xuống, tay còn lại lập tức nắm lấy mái tóc thẳng vừa đen vừa dài của Bách Hợp làm cho Bách Hợp có cảm giác bị treo lơ lửng: “Vừa nãy cô hôn mê, chơi không thú vị. Đã tỉnh rồi thì hầu hạ đi”
Vẻ mặt người này rất khinh thị, đôi con ngươi màu sắc nhạt càng lộ vẻ vô tình. Hắn ta kéo quần xuống, chính thức trần truồng không mảnh vải che thân trước mặt Bách Hợp, nhưng vẻ mặt vô cùng cao ngạo; không có chút nào thẹn thùng xấu hổ khi phô bày cơ thể trước mặt người khác. Bởi lẽ trong mắt hắn ta, Bách Hợp giống một món đồ chơi hơn là một con người. Bách Hợp híp mắt lại, cái gì đó lắc lư trước mặt khiến cho trong lòng cô nổi lên sát ý, da đầu bị người ta co kéo, mái tóc có cứng rắn mấy cũng có cảm giác như bị mất đi một mảng to; mà cơ bản thân thể này yếu đuối tới kỳ lạ, không thể nào giãy giụa được. Thấy cô gái trước mắt mình không phối hợp, người đàn ông tóc xanh kia cũng không kiên nhẫn hơn được, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên có vẻ là cười, nhưng kỳ thực không hề có ý cười. Đôi tay đang đỡ người kia giơ lên đang muốn cho Bách Hợp vài cái bạt tai. Mười lăm phút sau đột nhiên nghe thấy một tiếng “Ầm” vang thật lớn. Sàn phòng cũng lắc lư khiến cho người đàn ông kia cũng đứng không vững, chẳng thèm quản việc nắm tóc Bách Hợp nữa mà té lăn trên sàn, có chút nhếch nhác mà vận động lại nửa người trên, trên mặt lộ ra mấy phần nghi hoặc. Tiếng “Ầm” vang kia vừa dứt thì lại có một âm thanh lớn hơn vang lên. Lần này tiếng vang so với lần trước còn lớn hơn, mãnh liệt hơn. Nơi Bách Hợp đứng dường như bị cái gì đó rất khủng bố tập kích, cái – giường cô nằm cũng bắt đầu rung lắc dữ dội. Trên mặt sàn kia còn có người đàn ông bởi vì lần va chạm này mà lăn thêm hai vòng nữa trên mặt sàn, cố gắng lắm mới bắt được mép giường. Hắn ta cảm giác tay của mình đã tê dại mới có thể ổn định được bản thân.
“Chuyện gì xảy ra?” – Người đàn ông vừa rồi còn lạnh lùng lúc này giống như một con sư tử đang bị thương, tức giận gào lớn. Cho dù là ai đi chăng nữa ở thời điểm mấu chốt bị phá ngang cũng cảm thấy vô cùng tức giận. Bách Hợp lúc này còn chưa tiếp thu tình tiết, trừ thời điểm mới tiến vào nhiệm vụ nghe thấy được một chút tin tức ngoài ra không có tí manh mối nào. Bách Hợp mờ mịt nhìn quanh gian phòng, bốn phía kín mít ngay cả cửa sổ thủy tinh trước giường cũng bịt không kẽ hở.
Người đàn ông tóc xanh gào lên một tiếng vừa vang vừa lớn, cổ tay hắn ta cũng kêu tích tích hai tiếng rồi sáng lên vô cùng, một bóng người lớn cỡ một bàn tay hiển thị trong quầng sáng, tiếng máy móc vang lên: “Phi thuyền bị một vật thể không xác định công kích, đã mở hệ thống phòng ngự. Cửa khoang số mười sáu ở bên trái, hướng Đông Nam đã bị phá. Cửa khoang số mười bảy ở bên phải, hướng Đông Nam đã bị phá. Có vật thể không xác định xâm nhập” – Vẻ mặt người đàn ông tóc xanh trở nên dữ tợn vô cùng, trong miệng lẩm bẩm hai tiếng mắng chửi một cách tức giận, đang muốn mở miệng hỏi thêm thì ánh sáng kia giống như bị nhiễu loạn, chớp lóe chớp lóe. Bóng người trong quầng sáng kêu tích tích hai cái rồi tắt phụt. Sau mười lăm phút, bức tường trắng xóa bóng loáng mở ra, một người trẻ tuổi vẻ mặt hoảng loạn nhảy vọt vào: “Chủ nhân, ta bị hải tặc vũ trụ tập kích!”.
Lời người này vừa dứt, quang não của người đàn ông tóc xanh lại bật sáng, bóng người lờ mờ vừa nãy lại hiện ra, vẫn là bộ dáng trước, nhưng lời nói phát ra lại thành: “Tập trung tại phòng khách!Ta đếm từ 1-10”.