Ở ngôi sao tội ác này, thức ăn và nước vô cùng khan hiếm, sự thiếu thốn này lúc nào cũng uy hiếp tới mạng sống con người; thêm vào đó là bạo lực khắp nơi cùng nỗi sợ về cái chết bao vây tâm trí người ta. Hôm nay rõ ràng là người sống sờ sờ, có thể ngày khác đã phơi xác ngoài đường. Người bị lưu vong ở đây, nếu không có người cứu viện thì chỉ sợ cả đời cũng không thoát khỏi chỗ này. Nhưng đây chẳng phải điều đáng sợ nhất, mà điều khủng khiếp hơn hành tinh Camilla là nơi bị vứt bỏ, không có nguồn sinh lực, mà đã không có nguồn sinh lực chính là không thể chế tạo ra những gundam có đủ khả năng đi xuyên worm-hole không gian. Những kẻ lưu vong nơi đây phải ở lại hành tinh Camilla với nỗi sợ hãi một đời này cũng không thể rời đi được. Tuyệt vọng mới chính là thứ đáng sợ ăn mòn tâm lý con người, khiến người ta phát điên. Vốn dĩ Bách Hợp còn muốn đi vào thành phố kiếm chút đồ ăn, nhưng giờ lại không dám tùy ý vào thành phố. Hiện tại toàn thân cô bé Lily Zieds này đang bị thương, chưa phục hồi hoàn tàn; còn trong thành rất nhiều người bị lưu vong, đều là những kẻ ác ôn nổi tiếng trong liên bang vũ trụ ngày trước, trong đó dĩ nhiên sẽ có những kẻ thực lực đáng gờm. Bách Hợp cứ như vậy bước vào thành phố, chưa đến hai ngày sau sẽ chết mà chưa thực hiện được nhiệm vụ. Bách Hợp nằm một hồi, mặc dù đói tới bủn rủn chân tay nhưng vẫn cố gắng bò dậy. Cho tới bây giờ, sau khi những thứ quý giá trên con gundam mang cô rớt xuống đất đã bị lấy đi hết, nhiều ngày nay không thấy bóng dáng người sống nào. Có lẽ chỗ không người đó mới là chỗ an toàn nhất lúc này. Ban ngày cô có thể trốn ở trong căn nhà bỏ hoang kia, nín nhịn cảm giác đói tới phát điên mà tu luyện Tinh thần luyện thể thuật, buổi tối cô mới xuất hiện ở bình nguyên để đào củ quả, đào nguồn nước ngầm để uống. Thức ăn cùng đồ uống khan hiếm khiến cho người ta phát điên, cũng may linh lực mà Tinh thần luyện thể thuật hấp thụ được sẽ tiến vào cơ thể, duy trì được những hoạt động bình thường của con người, nếu không, người bình thường chịu đói đến bảy tám ngày chắc chắn sẽ chết. Vì cơ thể Bách Hợp có linh lực, nên cô có thể nhịn đói lâu hơn. Một tháng sau, Bách Hợp không còn nhịn được nữa, cảm giác đói bụng đã dồn nén tới cực hạn. Cô đã gầy hơn hẳn so với lúc mới nhận nhiệm vụ, trên người chỉ còn da bọc xương. Bách Hợp không chịu đói được nữa, cô quyết định tiến vào thành phố.
Thời gian đã một tháng trôi qua, cơ thể từ không gian rớt xuống bị thương nghiêm trọng nay đã đỡ hơn. Cơ thể Bách Hợp giờ đây nhẹ nhàng như một cái lá. Mặc dù có thể chạy băng băng do linh lực di chuyển trong cơ thể, nhưng đối với Bách Hợp mà nói cũng là tiêu hao thể lực. Hành tinh Camilla trong trí nhớ của cô bé Lily Zieds bị người ta gọi là Ngôi sao của tội ác, nhưng trong thành phố này cũng không giống như cô nghĩ sẽ điêu tàn đổ nát, ngược lại có một sự phồn hoa bại hoại. Bách Hợp mặc một bộ quần áo rách nát, bởi lẽ bộ quần áo mà Furla Zieds mặc cho cô bé Lily hai tháng trước đã sớm cũ nát, trên người lại đẫm máu khô, hai tháng không tắm khiến cơ thể này bốc lên mùi hôi khó chịu. Đại khái nhìn bề ngoài có thể miễn cưỡng nhìn ra được đây là một cô gái có vóc người thấp bé, tình trạng hai tháng không tắm chẳng thay quần áo khiến cho vẻ ngoài xinh đẹp của Bách Hợp bị thổi xa vạn dặm. Nhưng lúc cô bước vào thành phố, người trong thành phố nhìn thấy vẻ ngoài của cô cũng không có vẻ mặt bất ngờ. Những người ở đây biểu tình hầu như là tê dại, trên đường những người giống Bách Hợp có rất nhiều. Ở trên ngôi sao tội ác, nước và thức ăn đều rất khan hiếm. Ở đây không có kẻ yếu, hay phải nói người yếu căn bản không thể sinh tồn. Bách Hợp bước chân vào thành phố, trong thành rất nhiều ánh mắt không có ý tốt dò trên trên người cô. Phát hiện ra cô gầy yếu dường như không có chút lực nào, rất nhiều người lộ ánh mắt nguy hiểm phát ra một tin tức: Đây là một cô gái.
Phía sau có người theo bước, Bách Hợp lúc mới bước chân vào thành phố đã phát hiện ra, vì thế cô thả bộ chậm lại trên đường. Trung tâm thành phố phồn hoa không thua gì kiến trúc của hành tinh mẹ, chỉ là đằng sau những kiến trúc lớn này, cô mơ hồ có thể thấy được tòa nhà tạm bợ trên bình nguyên kia là một hình ảnh đối lập. Ở đây xa hoa cực độ, ở đó cực độ rách nát, chỉ là một cái thành phố, mà như là hai thế giới. Hai bên phố cũng giống những hành tinh khác, có hiệu buôn. Nhưng không giống những hiệu buôn khác ở những hành tinh khác rực rỡ muôn màu, ở đây chỉ buôn nước cùng thức ăn, mặt khác có số lượng ít hiệu buôn thì bán vũ khí cùng một thứ gọi là nguồn sống. Những hiệu buôn như vậy có rất nhiều vệ sĩ. Bách Hợp lúc này không để tâm tới vũ khí, nên giản lược không để ý tới nữa. Cô ở trên đường lòng vòng hai lần, phát hiện có thật nhiều người cùng mục đích với mình lắm, nhưng mình cũng thành mục tiêu của khá nhiều người, bị người theo dõi. Phụ nữ trên hành tinh này vô cùng hiếm có. Một phận phụ nữ vì thể chất yếu hơn so với đàn ông, rơi xuống hành tinh này không phải bị người ta biến thành món đồ chơi thì sẽ chết ở trong tay người khác, rất ít người có thể sống được. Bách Hợp mặc dù cảnh giác những kẻ có ý đồ xấu này, nhưng cũng không để tâm quá nhiều. Ánh mắt cô dừng ở một hiệu buôn đồ ăn xa hoa đẹp đẽ nhất. Đây là cửa hiệu đẹp nhất, lớn nhất, nhiều thức ăn nhất. Quan trọng nhất là người trong cửa hiệu không sợ hãi gì, cũng không giống cửa hiệu khác phải có nhiều vệ sĩ gác cửa. Bách Hợp một khi đã quyết định mục tiêu thì không chút do dự mà vọt vào trong cửa hiệu này.
“Cút ra ngoài!”
Trong cửa hiệu có một người đàn ông ở trần nửa thân trên lạnh lùng nhìn Bách Hợp, khi phát hiện ra cô không giống như một người có đủ khả năng mua thức ăn, thì không khách khí đấm một đấm. Bách Hợp không tránh né, tùy ý anh ta đấm. Người đàn ông này là cao thủ thể thuật, một đấm lên người cô chỉ là lực lượng cơ thể bình thường nhưng khiến cho Bách Hợp dường như có thể nghe thấy xương vốn đã lành lặn phát ra tiếng răng rắc.
Mặc dù Bách Hợp đã vận linh lực chống lại, nhưng cú đấm cũng làm cho xương cốt của cô gãy đồng thời đẩy cô lùi lại mấy bước. Nếu ở tình huống bình thường, đánh không lại thì Bách Hợp sẽ chạy, nhưng mà lúc này đã đói phát hoảng, mà dù sao bụng đói thì phải làm liều, Bách Hợp không lùi mà lại còn tiến tới. Người đàn ông kia không ngờ rằng một cú đấm của mình đánh vào người cô gái trước mặt, cô gái này không bị đánh bay ra ngoài mà chỉ bị lùi lại hai bước, một tiếng rên cũng không kêu mà còn không sợ chết xông lên trước; trong lòng có chút kinh sợ, miệng phát ra tiếng hét lớn.
Có một người đàn ông khác cũng đứng trong cửa hiệu nghe tiếng bạn mình gọi, đôi mắt híp lại tiến đến, một phút sau Bách Hợp cảm thấy có một luồng tinh thần lực vô cùng lớn như một cái kim vô cùng sắc bén tiến vào trong đầu mình. Bách Hợp cố nén đau đớn vận khí trong thân thể, bàn tay lặng yên không tiếng động ấn lên một loại vật chất trong suốt tựa như thủy tinh. Tủ chứa những túi chứa thức ăn nén cùng nước sạch ở trong bị Bách Hợp đập một bàn tay, vật chất kia vỡ vụn ra nhưng không hề rơi xuống. Bách Hợp liên tiếp đập thêm vài chưởng, vật chất giống thủy tinh kia không thể vỡ thêm nhưng ngăn tủ bị cô đập lại bị biến dạng, nhưng cũng không bị vỡ ra. Trên mặt hai người đàn ông canh giữ cửa hiệu lộ ra vẻ sợ hãi. Bởi lẽ ở hành tinh Camilla này mỗi ngày sẽ phát sinh việc cướp đồ ăn, nhưng mà Bách Hợp to gan lớn mật xông vào trong cửa hiệu cướp đồ ăn là chuyện rất hiếm. Hai người này ánh mắt dữ tợn hẳn, cùng tấn công về hướng Bách Hợp. Bách Hợp thấy vậy liền nhanh chóng kéo tủ giơ lên chắn trước. Vật chất giống thủy tinh kia cô đập không vỡ, nhưng cũng đã yếu vô cùng. Người đàn ông đang giơ nắm đấm xông tới thấy Bách Hợp chắn bằng ngăn tủ, muốn thu tay lại đã không còn kịp nữa rồi.
Ngăn tủ vốn bị Bách Hợp đánh cho biến dạng, lần này bị người đàn ông dùng lực đấm thêm một cú, Bách Hợp cũng dùng lực đẩy, hai lực va chạm nhau chỉ nghe một tiếng oành giòn vang. Cánh tay người đàn ông đập thẳng vào trong cái rương, ổ khóa số đã bị người ta phá hỏng, nhanh chóng nứt ra. Ngăn tủ này treo trên tay người đàn ông, máu tươi chảy ròng ròng khiến cho anh ta cảm giác đau đớn vô cùng. Bách Hợp nhân cơ hội bồi thêm một cú đánh vào chỗ bị nứt vỡ. Ngăn tủ đã bị nứt, mà lại bị Bách Hợp đánh thêm liền dễ dàng bị vỡ.
Bách Hợp ôm bình nước vào lòng, vơ thêm một đống đồ ăn nén, giơ chân đá vào giữa hai chân người đàn ông đang chạy tới, cố gắng nhịn đau do bị công kích tinh thần, nhanh chóng xoay người chạy mất không chút do dự.
Một cô gái dám cướp thức ăn, lại còn cướp ở đây thực sự đã động vào tóc trên đầu thái tuế. Trong cửa hiệu là một mảnh hoang tàn, hai người vệ sĩ lộ vẻ mặt kinh sợ, cho tới khi người đàn ông đem ngăn tủ đang treo lủng lẳng trên tay mình kéo xuống, khóa cửa bằng điện từ rồi chạy đuổi theo thì Bách Hợp đã chạy rất là xa rồi. Nhìn thấy hai người đuổi theo, Bách Hợp biết mình đang bị thương sẽ không phải là đối thủ của hai người này, cô cắn răng mở bao ném một túi thức ăn nén ra ngoài. Những kẻ vẫn âm thầm theo sau Bách Hợp thấy vậy liền như phát điên vọt lên. Đoàn người quá đói xông vào giành giật thức ăn ngăn cản hai người đàn ông truy đuổi bước chân của mình, Bách Hợp thừa dịp đám đông nháo loạn mà chạy mất dạng. Vẫn còn cảm giác có kẻ theo đuôi, Bách Hợp liền dùng linh lực vận hành trong cơ thể, gia tăng tốc độ cực hạn, dần dần bỏ rơi những người này. Bách Hợp cảm giác nguy cơ vẫn còn đeo bám mình, vì cô cảm thấy mình bị đánh dấu tinh thần, Bách Hợp tạm thời không xóa được ấn ký này, chỉ có thể dùng linh lực ngăn thứ này lại. Chỗ trốn lúc trước không thể ở, xem ra người ngoài của hành tinh Camilla không nhiều, chính mình rơi xuống hành tinh này rất dễ bị người ta hoài nghi. Mặc dù ở Ngôi sao tội ác rất nhiều phòng bỏ hoang, có thể trước đây có người ở, nhưng do đói khổ cùng bạo loạn lúc nào cũng phát sinh nên số người chết tăng, những căn phòng này chẳng còn ai ở. Bách Hợp lựa chọn việc chạy ngược hướng để tìm một khu phố trốn đi, mới thở phào nhẹ nhõm. Thức ăn không nhiều, nhưng một túi thức ăn nén có thể để được rất lâu nên chỉ cần Bách Hợp biết tiết kiệm, không ăn quá no mà chỉ ăn đủ cho đỡ đói, thì bình nước này cùng thức ăn sẽ để cho cô đủ sống trong hai tháng. Cùng lắm thì hai tháng sau lại vào thành phố cướp.
Bách Hợp còn đang lo lắng người trong thành phố sẽ đuổi tới nơi, nhưng không biết có phải tại đây quá nhiều nhà bỏ hoang, hơn nữa cô lại đem dấu ấn tinh thần của đối phương bao bọc lại, cho nên một đêm này cũng chẳng có người qua.
Bách Hợp xé thức ăn nén ra để ăn, cảm giác trong bụng không còn cảm thấy rất đói nữa, liền uống một ngụm nước. Lúc này cô mới đẩy xương sườn bị gẫy của mình lại chỗ cũ.