Trong đám người kia có những người có dị năng tinh thần, hơn nữa cấp bậc cũng không hề thấp nên khi Bách Hợp tiến tới gần mới phát hiện ra những người này tồn tại. Chỉ là không biết những người này bám theo cô từ sớm hay là bố trí mai phục sẵn? Bắt đầu những người này giống như cách Bách Hợp mấy chục mét, nhưng mà đi hai bước giống như nhảy mười bước, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt Bách Hợp, thoạt nhìn cũng gọi là có chút công phu. Ánh mắt Bách Hợp sắc bén lạnh lùng, cô đặt bao nén thức ăn trong tay xuống đất, lấy ra bình nước uống một chút sau đó nuốt đồ trong miệng rồi mới bắt đầu quan sát những kẻ lạ mặt này.
“ Xung quanh hành tinh Camilla này cũng có người của ta, lúc cô bước vào thành phố thì chúng ta cũng đã biết tới sự tồn tại của cô rồi!”
Người đàn ông cao gầy giống như biết được suy nghĩ của Bách Hợp, cười toét miệng. Trong mắt hắn ta còn có chút ý tứ tìm tòi nghiên cứu, giống như muốn nghiên cứu được trong lòng Bách Hợp nghĩ gì xuyên qua vẻ ngoài nhếch nhác của cô. “Mấy năm nay, cô ăn đồ của ta không ít, đánh bị thương rất nhiều thuộc hạ của ta. Cô là kẻ ngoại lai, thế nhưng không cảm thấy cần nói gì với ta à?”
Bách Hợp chẳng lên tiếng nhưng cũng chẳng vì lời lẽ của người đàn ông cao gầy này mà thấy chột dạ áy náy. Ở cái hành tinh tội ác này, nơi nơi chốn chốn là tội phạm cùng bạo lực, đồ ăn trong cửa hiệu hôm nay thuộc về anh vì anh mạnh nhất, nhưng ngày mai có kẻ mạnh hơn anh tiến tới cướp thì chắc chắn là kẻ mạnh hơn sẽ có đồ ăn. Ai cướp của ai cũng không quan trọng, nói không chừng người đàn ông này cũng chỉ là dựa vào người khác cướp đông cướp tây mà phất lên thôi, việc ăn cướp này chung quy là vì mạng sống. Nhưng mà người đàn ông này tự xưng cửa hiệu đồ ăn là địa bàn của hắn, thì có thể nói thực lực người đàn ông này không hề thấp, bàn tay người đàn ông này thâu tóm kha khá nhiều chỗ.
Bách Hợp ở nơi này đã năm năm, cướp đoạt kha khá cửa hàng, mỗi lần đi cướp đều không cố định. Nhiều cửa hàng buôn bán đồ ăn tại nơi đây đều thuộc về cùng một người, có thể nghĩ được rằng kẻ này nguy hiểm nhường nào. Vứt bình nước trên tay xuống đất, Bách Hợp hít một hơi, năng lượng đất trời khổng lồ bắt đầu ào ạt tràn vào cơ thể cô. Người đàn ông kia nói xong cũng có vẻ thấy mình nói hơi buồn cười, liền cười; nhưng nhìn cử động của Bách Hợp, nụ cười trên mặt anh ta dần dần biến mất: “Đây là năng lực gì?”
Hắn nhếch miệng, đưa ngón tay cái lên khóe miệng quẹt một cái, ánh mắt nguy hiểm hơn: “Trông giống như thể thuật giả, nhưng mà cũng không giống lắm, thật lạ kỳ!”.
Hắn nhắm chặt mắt, cái áo sơ mi cũ kỹ trên thân bắt đầu lay động, sau đó lại mở mắt ra, trong mắt hắn ta chỉ còn sự hung tàn: “Công pháp gì đây? Thật sự cổ quái. Hơi giống luyện thể thuật, nhưng luyện thể thuật làm gì có uy lực lớn như vậy? So với cô của năm năm trước yếu đuối như con sâu thật là khác xa, giống như hai người khác nhau vậy. Cô sinh ra ở chòm sao nào? Hành tinh nào?”
Hắn ta hỏi một câu, Bách Hợp há miệng định nói, mấy năm nay chẳng nói chuyện cùng ai, hơn nữa vừa ăn đồ ăn nén làm cổ họng hơi còn khàn khàn. Thành ra Bách Hợp không thể mở miệng trả lời nổi. Người đàn ông kia chưa bao giờ bị người ta lạnh nhạt như thế (lời edit: hay là bị hoang tưởng thế:v) liền cười lạnh: “Không nói? Cũng chẳng sao, người nào mới tới hành tinh Camilla này đều phải trải qua quá trình thích ứng cả thôi. Là cô gái, còn là một thể thuật giả thật hiếm có; cô gái như vậy không dễ chơi chết đâu, mang đi!”
Mấy năm nay người đàn ông này nghe thấy có người cướp đoạt ở cửa hiệu thức ăn của mình ngay từ đầu đã cảm thấy rất khiếp sợ, thế nhưng hắn ta cũng vẫn phái người đi tìm kiếm. Hành tinh này lớn vậy, cô gái này lại vô cùng giỏi ẩn nấp, mỗi một lúc lại đổi nơi ở một lần khiến cho thuộc hạ của hắn không thể tìm ra được. Vốn chỉ là một ít thức ăn, đối với người thường thì gọi là khan hiếm, nhưng đối với hắn ta thì chẳng phải cái gì to tát cả.
Nhưng từ hơn một năm trước, thuộc hạ của hắn bắt đầu báo tin về làm cho hắn ta dần cảm thấy bất an. Cô gái cướp đoạt thức ăn ban đầu mặc dù không sợ chết nhưng thực lực vô cùng thấp, hai thuộc hạ của hắn ta bao vây mà cô ta có thể chạy trốn nhưng cũng là thương thảm. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, thực lực của cô ta càng lúc càng mạnh chỉ trong năm năm, cô có thể từ giữa một đám đàn ông thành công đào tẩu mà không bị thương tổn gì. Thuộc hạ của hắn không phải không tài ba, hơn nữa cô gái này không có thiên phú xuất chúng về tinh thần, người của hắn cùng giao chiến với cô ta đã báo về, cô ta không hề có chút dao động nào của tinh thần lực; nhưng mỗi khi người khác hạ dấu ấn tinh thần lên người cô ta, cách một khoảng thời gian sẽ bị cưỡng chế loại trừ. Không phải là việc dùng tinh thần lực mạnh mẽ hơn cắt đứt, mà là một phương pháp tới chính hắn cũng không biết không dấu vết loại bỏ dấu ấn tinh thần đi. Thực lực đáng sợ này còn trưởng thành, theo phương thức cổ quái hắn ta vừa thấy, nửa năm trước hắn ta dự định giết chết Bách Hợp. Vì hắn ta cảm thấy bị đe dọa, không biết người này tu luyện thiên phú gì, không hiểu người này tới từ đâu, nhưng nếu tùy ý để kẻ ngoại lai này trưởng thành, không chừng một ngày nọ chính mình cũng không phải đối thủ của cô.
Ở nơi này năm năm, mỗi lần cô cướp thức ăn đều đã tạo thành sự ảnh hưởng, danh vọng của cô gái trước mắt này đã có chút ảnh hưởng ở hành tinh này. Nếu có thể thu phục được thì hắn ta vẫn tính toán sẽ thu phục Bách Hợp về dưới trướng của mình. Nhưng ngoài ý liệu, Bách Hợp là một cô gái, lại có phương thức tu luyện thể thuật kỳ lạ khiến hắn ta hứng thú. Người đàn ông này đổi ý, ánh mắt lóe lên sự mưu mô, lời vừa dứt Bách Hợp đã thấy hắn lui về sau một bước, mà rõ ràng bước chân không lớn nhưng lại dài như mười bước, mấy người đàn ông mặc áo giáp dày vây quanh cô. Khi Bách Hợp muốn ra tay, người đàn ông cách đó không xa lại cười lớn: “Ta biết thân thủ của cô rất lợi hại”.
Lúc người này mở miệng nói, tiếng nói giống như một cây kim cực kì bén nhọn lập tức đâm vào trong đầu của Bách Hợp. Linh lực dày đặc xung quanh thân thể cô thoáng cái bị kiềm hãm, linh khí trong cơ thể cô có chút rối loạn. Bách Hợp vừa sợ vừa giận, người đàn ông này có tinh thần lực xuất chúng, hơn nữa cấp bậc cũng cao, bởi vì khi giọng nói của hắn ta nhỏ lại, cơn đau trong đầu cũng không theo đó mà giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng. Bách Hợp cố nén cơn đau, vận linh lực trong cơ thể bao bọc lấy tinh thần lực trong đầu mình, đợi khi tinh thần lực khống chế trong đầu cô đã bị bao bọc lại, biểu tình của Bách Hợp đã dần trấn định. Người đàn ông cao gầy nọ thấy bất ngờ vì trong thời gian ngắn như thế cô gái trước mặt hắn có thể phản kháng lại công kích của mình.
“A!”
Miệng người này vừa phát ra tiếng, mấy người đàn ông vây quanh Bách Hợp liền xông đến. Thể thuật giả trước mặt Bách Hợp chẳng có ưu thế gì, kẻ xông tới trước bị Bách Hợp quật ngã không còn khả năng phản kháng. Nhìn thấy tình hình bất lợi, hiển nhiên người đàn ông kia ngay từ đầu đã không ngờ đến điểm này, sắc mặt âm trầm hẳn lên. Tay hắn ta đột nhiên kết một loại ấn cổ quái, miệng quát: “Chậm! Trói buộc tinh thần!”
Trong một nháy mắt, Bách Hợp cảm giác mình như là rơi vào trong vũng bùn, bốn phía cảnh vật bắt đầu như một thước phim quay chậm hẳn lại. Mắt của Bách Hợp “thấy” được mình ra tay chậm vô cùng; giống như một bản quay chậm của một bộ phim võ thuật điện ảnh. Nhưng tương phản, những người đàn ông quanh cô lại có động tác nhanh hơn gấp mười lần. Một quả đấm nặng nề tập kích lên bụng Bách Hợp. Bách Hợp biết rõ cô nên nghiêng người tránh hoặc dùng linh lực bọc lấy cơ thể mình, giảm va chạm. Nhưng mà đầu nghĩ một đằng, động tác lại một nẻo.
Một tiếng va chạm lớn vang lên, một nắm đấm giã lên bụng Bách Hợp, một cơn đau đớn theo đó lan tràn, thân thể Bách Hợp thoáng cái bay ra ngoài. Thế nhưng di chứng của công kích tinh thần không có tiêu tán, hẳn là Bách Hợp phải bay ra ngoài vận tốc rất nhanh, thế nhưng trong mắt cô tất cả mọi thứ lại thành chậm. Người đàn ông kia được đà xông lên, động tác rất nhanh chóng. Bách Hợp lạnh sống lưng, vì nếu tiếp tục như vậy mà cô không mạnh mẽ hơn thì sớm muộn cũng phải rơi vào tay mấy người này. Tuy nói trong trí nhớ nguyên chủ đã chứng minh năng lực của tinh thần vô cùng mạnh mẽ, nhưng lần đầu tiên cùng người có thiên phú tinh thần lực giao đấu, làm gì có chỗ nào gọi là vô cùng mạnh mẽ? Phải nói là quá kinh dị thì đúng hơn. Tính công kích của tinh thần lực không phải chỉ gây cực hạn với công kích thân thể, sau khi người đàn ông này phát hiện công kích tinh thần không có tác dụng với Bách Hợp liền dùng lực tinh thần xâm nhập thần kinh của cô, làm cô bị ảo giác. Biết rõ động tác chậm lại là do ảo giác nhưng tinh thần lực chế tạo ảo giác nên Bách Hợp về căn bản là không thể tránh khỏi. Bình thường công kích tinh thần cô có thể dụng linh lực chống đối, nhưng phối hợp gây ảo giác thì đã vượt quá mức khống chế của Bách Hợp, khiến cô không có cách nào giải quyết ngay được. Sớm biết ở đây còn có kẻ đáng sợ như vậy, nhưng chưa từng giao đấu cũng chưa từng gặp nên mỗi lần đoạt thức ăn xong cô đều có thể bảo toàn bản thân rời đi. Nhưng lần này chọc phải phiền phức nên Bách Hợp quyết định rút lui chạy trốn. Bách Hợp không thèm nhìn thức ăn trên mặt đất nữa, đám đàn ông kia xông đến lần nữa giơ một đấm qua, Bách Hợp đã nghe thấy tiếng xương sườn gãy vang lên. May mà thân thể này đã được tôi luyện mạnh mẽ, một đấm gãy xương này nhưng không phải thương tổn trí mạng. Quan trọng nhất là đã hồi phục được mấy phần, thân thể bay lên liền ngay lập tức xuất lực chạy về hướng khác. Người đàn ông ở khoảng cách không xa đó nhìn thấy liền có vẻ mặt sắc lạnh: “Muốn chạy? Nằm mơ! Dấu ấn tinh thần! Đi”
Trong tay hắn ta lại có một thủ thế cổ quái, nguyên bản Bách Hợp đang chạy như bay, lại từ trên không trung ngã xuống, nặng nề rớt trên mặt đất. Một nguồn công kích tinh thần còn lớn hơn lần trước như xuyên thẳng vào đầu cô, làm cho Bách Hợp có cảm giác đầu mình sắp nứt, hơn nữa sau khi xâm nhập biển tinh thần của cô xong còn có xu hướng lan tràn vào gân mạch. Loại đau đớn này giống như có người xé linh hồn cô thành hai mảnh, khiến Bách Hợp đau tới chảy mồ hôi lạnh. Bách Hợp há miệng thở dốc, cố nén cơn đau như nứt rách cả đầu ra mà ngồi dậy, triệu hồi năng lượng tinh tú thâm nhập vào người.
Dấu ấn tinh thần của người đàn ông này mặc dù lớn mạnh, nhưng dưới tác dụng của linh lực đã dần dần bị khống chế, luồng lực lượng thần bí vốn bị phong ấn trong cơ thể vốn bị Bách Hợp dùng mọi phương pháp dẫn dụ ra không được, lúc này khi thấy tinh thần lực mạnh mẽ cùng nguồn năng lượng tinh tú khổng lồ đang tranh đấu nhau bắt đầu rung động, một cách rõ rệt.