Linh khí chỉ có thể bảo vệ thương tổn thực sự, chứ nguyên tố ánh sáng thì linh lực làm sao chống đỡ được? Một dòng khí lạnh tuôn ra từ tay Bách Hợp, đau đớn hay nóng rực đã tưởng tượng không hề thấy, ngược lại một lớp băng lạnh bao phủ toàn thân cô. Người đàn ông cao gầy đang giương vũ khí hạt nhân ánh sáng hô lên: “Sao có thể?”
Khi chùm tia sáng của vũ khí hạt nhân chiếu tới mặt Bách Hợp, đột nhiên từ giữa hai tay của Bách Hợp có một bức tường băng lạnh lẽo không hình thù, lớp băng lạnh trong suốt sáng lòa nhưng vô cùng lớn che chắn ở phía trước. Một góc tường băng bị ánh sáng vũ khí hạt nhân công kích đã tan ra tạo thành sương mù. Người đàn ông cao gầy nọ những tưởng đã thấy Bách Hợp bị rơi đầu, nhưng lại chỉ nhìn thấy khối băng tan thành sương. Ánh sáng tấn công bị lá chắn bằng băng chặn lại, chiết xạ đi nơi khác. Bách Hợp liều mạng quay đầu vô tình khiến cho cô thoát khỏi đòn hiểm chết người này. Trong mắt người đàn ông nọ chỉ thấy cô gái kia cả người bẩn thỉu, giữa lớp băng dày ngăn cách lại thấy cặp mắt sắc bén như muốn ăn thịt người ta. Hắn ta tuyệt vọng kêu: “Dị năng giả ư?”
Lá chắn băng này từ đâu xuất hiện, Bách Hợp không thể biết. Lúc này người đàn ông nằm dưới đất kia quả thực muốn điên rồi, đôi tay đã run rẩy vô cùng, lần nữa muốn giơ súng lên. Bách Hợp kịp thời phản ứng, làm sao có thể cho hắn ta cơ hội đánh trả, mặc dù chẳng biết mình làm ra lá chắn tường băng kia thế nào, nhưng bản năng đã giơ ngay lá chắn trong tay đập vào người hắn ta.
Cách nhau gần như thế, người đàn ông cao gầy kia muốn giết Bách Hợp bằng súng quả thật rất dễ, nhưng mà Bách Hợp có thể đánh hắn ta bị thương cũng dễ không kém. Tiếng xương gãy khiến cho người đàn ông nọ kêu lên đau đớn. Vũ khí hạt nhân ánh sáng bị Bách Hợp đập trúng, còn người đàn ông kia căn bản bị đau tới mức không thể nắm chắc vũ khí, vì vậy vũ khí rơi xuống đất. Bách Hợp giẫm lên vũ khí, giơ tay muốn đấm thẳng vào mặt đối phương. Nắm tay đã giơ lên mang theo sức gió hạ xuống. Cảm nhận được nguy hiểm, người đàn ông vội la to: “Cô không thấy tò mò vì sao tôi có được vũ khí hạt nhân ánh sáng à?”.
Lời này nói ra vừa vội vã vừa nhanh, máu trong miệng trong mũi người đàn ông lại trào ra, hắn ta cũng mặc kệ bản thân mình đau thế nào, chỉ sợ chưa kịp nói ra liền bị Bách Hợp đấm một phát chết luôn. Lời vừa dứt, nắm đấm của Bách Hợp chỉ cách mặt hắn ta hai đến ba centimet; gió xé theo nắm đấm khiến hai má của người đàn ông hóp lại, da của hắn ta cũng không chịu nổi xung lực này, vết thương lớn nhỏ trên má lại bị xé rách.
“Cái gì?”
Cuối cùng Bách Hợp cũng mở miệng, đây là câu nói đầu tiên của cô kể từ khi rơi xuống hành tinh này. Giọng cô có chút khàn, không còn giống lúc mới tiến vào nhiệm vụ ngọt ngào thanh mảnh, nhưng vào tai người đàn ông nọ lại như tiếng trời cứu mạng. Hắn ta không sợ cô gái trước mặt mình lên tiếng, mà chỉ sợ người ta không thèm nói tiếng nào. Thấy Bách Hợp không làm gì tiếp nữa, người đàn ông cao gầy này thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chăm chú vào nắm đấm trên tay Bách Hợp, cắn răng thở gấp: “Hành tinh này vốn chẳng có vũ khí gì, hiện giờ lại có. Cô không tò mò à?”
Trong Liên bang vũ trụ Ngân hà, dị năng giả vô cùng hiếm có, mà chỉ cần là dị năng giả xuất hiện cũng chỉ là tính xác suất có thể có cơ hội thức tỉnh dị năng thôi, không hẳn người này sẽ sở hữu dị năng. Mỗi một dị năng giả sẽ được cả liên bang ngân hà hoặc hành tinh của mình bảo vệ nghiêm ngặt như là vật báu. Cho nên người đàn ông này mới không thể nghĩ rằng thật sự có một quái nhân sở hữu dị năng hệ băng đang đứng trước mặt mình, trên hành tinh lưu vong Camilla này. Lòng hắn quả thật muốn phun trào máu, lực sát thương của dị năng giả rất là lớn, nhất là khi tu luyện tới hậu kỳ, chỉ cần một lần xuất lực của dị năng giả đã có thể ngăn cản được một người mặc gundam mềm hình chiến sĩ, có thể so sáng được với công nghệ cao cấp độ tiên tiến.
Dị năng giả vốn không phải hạng người có thể rung trời chuyển đất, mặc dù kẻ đó có đi trái với chủ nghĩa nhân đạo của vũ trụ khiến cho toàn bộ liên bang Ngân hà liên hợp tóm được cũng tuyệt đối không giam cầm ở hành tinh Camilla này, mà là giam ở Ngục giam lớn nhất của Liên bang Ngân hà Vũ trụ, bị giam cầm suốt đời, trở thành đối tượng nghiên cứu quý giá của lũ người tự xưng là nhà khoa học kia. Sao có thể thức tỉnh dị năng ở nơi này được? Chính bản thân hắn cắn môi chảy máu, nếu biết đây là một dị năng giả, ngay từ đầu hắn ta sẽ không muốn lợi dụng người ta, mà hẳn là sẽ cùng người ta nói chuyện hợp tác tử tế, nhất là khi đối phương là một dị năng giả có thực lực cao cường, lại có năng lực thể thuật mạnh mẽ. Hắn ta nghĩ tới vỡ đầu cũng không nghĩ nổi một kẻ năng lực mạnh mẽ như vậy sao có thể bị người ta vứt tới cái nơi gọi là Ngôi sao bị quên lãng này cơ chứ?
“Nếu như..” – Bách Hợp mới mở miệng nói chuyện, cổ họng thì khô khốc khiến cô ho khù khụ hai tiếng, âm thanh mới bình thường chút: “Nếu như mi muốn nói những lời này nọ vô ích, thế thì điều hiển nhiên là tính mạng mi sẽ khó giữ”.
Bách Hợp không có sự hiếu kỳ mãnh liệt, bởi vì người quá hiếu kỳ chết rất mau.
Bách Hợp đã từng làm rất nhiều nhiệm vụ, sống lâu như vậy nên sự tự chủ của bản thân đã vượt xa quá những gì mà người đàn ông kia nghĩ. Mặc dù Bách Hợp cũng thấy việc vũ khí hạt nhân ánh sáng xuất hiện ở hành tinh Camilla này là điều ngoài ý muốn, nhưng mà người đàn ông kia nếu muốn dùng điều này uy hiếp cô thì hắn ta tìm lầm người rồi để uy hiếp rồi.
Đôi mắt Bách Hợp lấp lánh như mắt mèo, híp lại, ánh mắt lộ ra sát ý. Người đàn ông kia nhìn vào ánh mắt này, trong đôi mắt phản chiếu ra khuôn mặt sưng vù không hình dáng, lại thấy sát ý ngùn ngụt phát ra khiến lông tơ trên người dựng ngược. Người đàn ông này biết! Cô gái này thật sự muốn ra tay giết mình.
Cách đó không xa là tên thuộc hạ còn chưa đứng vững, lại thấy thủ lĩnh của chúng bị Bách Hợp đánh ngã xuống đất thì hiển nhiên do dự không biết là nên chạy qua cứu thủ lĩnh hay chạy trốn, nên trong một chốc lát không ai có thể cứu được hắn nữa.
Dự tính đuổi giết người ta mà lại bị người ta biến thành con mồi, người đàn ông nọ trong lòng muốn giết người vô cớ, nhưng vẫn phải nén cơn giận, nén luôn cơn đau nhức do gãy xương sườn mà tươi cười cùng Bách Hợp: “Hành tinh Camilla vốn không có cái gì gọi là vũ khí, mà bây giờ tôi có thể sở hữu…”
Ở tình huống này, người đàn ông cao gầy nọ đã rơi vào tình huống xấu vô cùng, nhưng vẫn cứng đầu nuôi hi vọng hòa nhau một ván. Chỉ là lời hắn còn chưa dứt thì ánh mắt Bách Hợp đã trầm xuống, nắm tay cách mặt người đàn ông nọ chưa đầy năm centimet đã bắt đầu kết xuất sương giá màu xanh nhạt. Trên người Bách Hợp bắt đầu toát ra khí lạnh, không biết có phải vì cô là băng hệ dị năng hay không. Nhưng người đàn ông kia ở gần Bách Hợp nhất đã cảm giác được luồng khí lạnh này. Hắn ta tỉnh ngộ, rất sợ chỉ một giây sau Bách Hợp sẽ không còn kiên nhẫn nữa mà giết người, liền không dám úp úp mở mở mà nói không cần suy nghĩ: “Tôi có biện pháp rời khỏi hành tinh này!”
Lời vừa dứt, Bách Hợp vốn đang híp mắt quan sát mọi thứ liền cau mày. Nắm tay vẫn còn giơ trước sống mũi người nọ chậm rãi thu về.
Người đàn ông kia thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng giữ được mạng. Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, có thể tưởng tượng tới việc chính mình đã đem toàn bộ con bài chưa lật mà nói hết ra, trong lòng lại có chút buồn bực. Cơ mà lời nói đã ra khỏi miệng, nên hắn ta cũng không thèm giấu giếm: “Tôi có biện pháp rời khỏi địa phương quỷ quái này. Hợp tác với tôi, tôi mang cô rời đi”.
Hành tinh này là nơi bị cả Ngân hà vứt bỏ, không có bất cứ vật liệu khoa học kỹ thuật nào, là nơi lạc hậu giống như địa cầu của nghìn vạn năm về trước. Không có phi thuyền, không có gundam, không ai có thể thoát ly khỏi hành tinh này. Ở nơi mà kể cả là kẻ tội ác như núi, hay kẻ phạm tội bị nhốt chung thân ở thủ đô; bất kể mạnh mẽ tới đâu, là cao thủ cỡ nào, bị đưa tới nơi này rồi lại chỉ có thể mỗi ngày tranh cướp đồ ăn, và chỉ có thể chết dần chết mòn ở nơi này. Tuyệt vọng, sợ hãi mới chính là kẻ thủ ác nhất trên hành tinh Camilla này.
Bách Hợp nghe nói người đàn ông kia có biện pháp rời khỏi hành tinh Camilla này, đôi mắt chậm chạp híp lại. Nếu thực sự có cách rời đi, chắc chắn cô phải rời đi ngay. Không phải bởi vì nơi này thiếu thốn tài nguyên thức ăn nước uống, quan trọng nhất là cô không thể ngồi chờ chết ở đây, sau đó nhiệm vụ thất bại.
Tuy nói rằng khi tiến vào nhiệm vụ thì tâm nguyện của nguyên chủ đã quá xa so với khả năng thực hiện nhiệm vụ, chủ quan mà nói Bách Hợp lần đầu tiên gặp được cái loại nhiệm vụ chưa thực hiện gì đã thất bại từ lần đầu tiên; nhưng cô không thể cam tâm chờ chết được. Cô cần phải rời khỏi đây.
Nguyên chủ mặc dù mong muốn có thể quay trở lại lúc hành tinh 13430 P-Pluto chưa bị hủy diệt, cô bé nguyện ý trả giá vì quê hương, nguyện ý trở thành vật thí nghiệm để giữ được quê nhà cùng an nguy của con dân cùng người thân, tình nguyện làm hết thảy trả giá hết thảy. Nhưng bây giờ nhiệm vụ thất bại, cô có thể thử cách khác. Gia tộc Niep của hành tinh Emperor mặc dù bị Go Sheng phá hủy do phạm trọng tội, nhưng người của tộc Niep đâu có bị tận diệt? Thậm chí trừ số lượng ít ỏi thần dân của gia tộc Niep chết đi tại hành tinh Emperor, thì đại bộ phận hoàng thất của gia tộc Niep đã lên Gundam chạy trốn, trở thành hải tặc vũ trụ giết người cướp của,tự do tự tại ở các hành tinh lớn, đi lại giữa những cổng không gian ( lỗ sâu; hay có tên Tiếng Anh là Worm-hole theo nguyên lý thuyết tương đối thì có thể coi là một cánh cổng không gian) khiến cho người ta không có biện pháp tìm được tung tích của họ. Liên bang vũ trụ đã công khai treo thưởng giá rất cao, nhưng trong tình tiết khi nguyên chủ chết đi cũng vẫn không truy đuổi tận diệt những người của gia tộc Niep.
Bách Hợp có thể thay nguyên chủ tìm hết người của gia tộc Niep, giết chúng để tế vong linh những con dân hành tinh 13430 P-Pluto.
Còn có một chút gì đó trong lòng nguyên chủ, một mong mỏi nhỏ nhoi là muốn cách xa Furla Zieds một chút, vì cô bé cho rằng bản thân mình là căn nguyên thống khổ của chị gái, mình khiến chị gái cảm thấy không hạnh phúc, thì mình nên tránh xa chị gái.
Nhưng những năm gần đây, Bách Hợp luôn nghiên cứu đào sâu suy nghĩ, mỗi ngày đều hồi tưởng ký ức khiến cho cô nắm bắt được một đoạn tình tiết quan trọng: năm đó vào cái đêm Go Sheng lĩnh quân thảo phạt gia tộc Niep, khi đó Furla Zieds đã từng ngập ngừng, ôm chặt người em gái Lily Zieds không rời, nói một câu muốn cho em gái một đời áo cơm không lo; lúc đó nét mặt của Furla Zieds cực kỳ kỳ lạ, giống như thực hiện một quyết định vô cùng trọng đại. Nhưng Furla Zieds muốn ám chỉ cái gì thì Lily Zieds thực sự không biết, đối với cô bé, có thể ở cùng chị gái cả đời đã là hạnh phúc vô cùng lớn.