Nàng nói xong, nhìn thời gian cũng không xê xích gì nhiều, trên người hai người vẫn đang còn mặc y phục bị ướt, cứ tiếp tục như vậy cũng không có biện pháp. Nàng kéo theo Thẩm Đằng Văn, Thẩm Đằng Văn dựa trên người nàng, hắn chỉ cảm thấy hình dáng nhỏ bé như thế thật khiến người khác thương yêu. Vào lúc thế này, nàng cũng không nghĩ đến việc bỏ hắn lại, đủ để thấy được nàng lương thiện cỡ nào. Hắn thấy dáng vẻ Đoàn Quế Lan kéo hắn cực kỳ cố sức, lúc này đâu còn nhẫn tâm để nàng một mình gánh vác hắn, ho hai tiếng, giả bộ dáng vẻ mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy Đoàn Quế Lan như bị điện giật, đẩy hắn ra.
Thẩm Đằng Văn bị ‘oạch’ một tiếng, bị đẩy ngã trên đất, đầu choáng váng, hoa mắt.
Nếu lúc trên thuyền hoa mà nàng ta hành động như vậy, e rằng Thẩm Đằng Văn thẹn quá hóa giận, nhưng vào lúc này sau khi hắn thấy nàng cũng không đến mức khiến hắn chán ghét như thế, không giống như trước đây nhìn nàng không vừa mắt, giờ ngược lại ấn tượng đối với cô tốt hơn rất nhiều. Hắn bất đắc dĩ nhìn Đoàn Quế Lan một chút, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi……..” Đoàn Quế Lan chỉ vào hắn, liên tiếp lắp bắp ‘ngươi’, rất lâu sau mới giậm chân: Ngươi tỉnh lại từ lúc nào?” Nàng tưởng trước giờ hắn vẫn đang hôn mê nên nàng có màn độc thoại như thế. Bây giờ trong lòng nàng vừa thẹn lại không biết làm thế nào, thật sự giống như gái nhà lành bị bắt gặp gã say. Trên hai gò má babgf từ từ hiện lên lớp màu đỏ ửng, ánh mắt phảng phất như tràn đầy vẻ xuân thủy: “Ngươi tỉnh rồi sao không nói?”
Nhìn dáng vẻ nàng thẹn quá hóa giận, thật giống dáng vẻ con mèo bị chọc giận nên giương nanh vuốt ra cấu vậy, Thẩm Đằng Văn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cố gắng không bị cô vạch trần:
“Ta, mới tỉnh lại, cô nương, ngươi….”
Nghe được hắn nói mới tỉnh lại, trong lòng Đoàn Quế Lan không biết phải làm sao. Mặc dù thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cũng có chút mất mát không tên. Cô nâng hai gò má lên, thật lâu sau mới nói: “Nếu tỉnh rồi thì đứng lên đi. Trời lạnh, ngươi muốn nhiễm phong hàn để chết à, không liên quan đến ta.”
“Cô nương nói rất đúng.” Ngữ khí nói chuyện của Đoàn Quế Lan vốn không thể nào êm tai, nếu là người khác, vừa nghe được cô nói ‘có chết hay không’, không chừng cho rằng xúi quẩy đã sớm trở mặt. Cho dù có là Lưu thị khi nghe nàng nói như vậy cũng đã giáo huấn mấy câu. Không nghĩ tới người nam nhân này thật dễ tính, không những không tức giận, ngược lại còn ôn nhu nho nhã, nói nàng nói rất đúng, trong lòng Đoàn Quế Lan thấy có chút vị ngọt. Khi nghĩ đến đây là nam nhân Lưu thị tác hợp cho Bách Hợp, không phải của nàng. Trong lòng bỗng chốc như bị xì hết hơi, toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn đều xìu xuống.
Từ nhỏ đến lớn trong mắt người khác nàng mọi thứ đều không bằng Bách Hợp, bây giờ lại thêm người nam nhân như vậy. Có học thức, có tiền đồ, tính khí lại còn không tệ, dĩ nhiên Lưu thị chỉ hướng cho Bách Hợp chứ không cho nàng. Bắt đầu là do Đoàn Quế Lan tìm đến Thẩm Đằng Văn để tra xét, lúc đầu phát hiện hắn đi đến kỹ viện, Đoàn Quế Lan còn có chút cảm giác cười trên nỗi đau người khác. Nhưng bây giờ phát hiện ra tính tình Thẩm Đằng Văn ôn hòa, phía sau tướng mạo thật tốt, một người nam nhân như vậy là của Bách Hợp thì nàng lại có chút ghen ghét.
Nước mắt nàng đảo quanh trong hốc mắt, cố nén chua xót trong lòng, liền bỏ chạy. Thẩm Đằng Văn cũng không biết hắn đã làm sai điều gì, thấy nàng chạy liền chạy đuổi theo, vội vã chịu nhận lỗi, lại dụ dỗ rồi lại nói, Đoàn Quế Lan càng thấy hắn như thế, càng thấy trong lòng thêm phiền chán, liền ‘oa’ một tiếng vừa khóc vừa chạy. (-_-)
Bản thân mình cái gì cũng không làm, khiến nàng khóc sướt mướt, trong lòng Thẩm Đằng Văn cũng cảm thấy hơi lo lắng, lúc muốn chạy đuổi theo, thì Đoàn Quế Lan đã chạy đến bóng người cũng chẳng thấy đâu rồi.
Vào lúc này ở một nơi khác, sau khi Bách Hợp phá hủy thuyền hoa thì nhanh chóng nhún nhảy vài cái trong không trung, liền về tới viện tử Đoàn gia. Cô đi ra ngoài một chuyến, rồi trở về thần không biết quỷ không hay, thay đổi xiêm y sửa sang lại tóc, lấy xiêm y vừa thay ra dùng nội lực xé nát, đem vào phòng bếp thiêu hủy. Sau khi xử lý xong, lúc đi ra ngoài, Lưu thị âm trầm ngồi trong quầy, tuy rằng không muốn nói chuyện với con gái lớn này, nhưng lúc này thật sự không nhịn được, nặng nề đưa tay vỗ mạnh một cái lên quầy hàng, đưa tay nhấc mộc thước một bên lên, lớn tiếng quát:
“Ngươi còn biết đi ra? Ngươi chạy đi đâu?”
Bách Hợp rời đi khoảng chừng nhiều giờ hai khắc, trong thời gian lâu như vậy, có mấy vị khách đến cửa hàng Đoàn thị, có thể do Lưu thị đi đứng bất tiện, với căn bản là do Lưu thị không bắt chuyện được, bởi vậy nửa ngày này, việc buôn bán một đơn hàng cũng không có. Trong lòng Lưu thị như phát hỏa, lúc nhìn thấy Bách Hợp trở về, liền hướng cô phát tiết: “Một người hai người làm như nơi này là khách điếm sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi cút lại đây cho ta, hôm nay lão nương đánh không chết ngươi!”
Mụ nổi giận đùng đùng, hùng hùng hổ hổ, dường như muốn đem hết tất cả nộ khí dồn nén mấy ngày qua toàn bộ phát tiết ra hết vậy. Bách Hợp có chút buồn cười nhìn chằm chằm lão nương, xem ra Lưu thị vẫn còn nghĩ cô là đứa trẻ mười hai mười ba tuổi như trước kia, ôn nhu thuận theo, vẫn như nguyên chủ lúc trước để mặc lão nương trách mắng? Còn muốn đánh cô sao? Đúng là trước đây cô có nghĩ tới muốn cùng Lưu thị phục hồi tình cảm mẫu tử, nhưng sau khi Lưu thị lại bất công lần nữa, Bách Hợp đã không còn có ý định này. Cô cũng không phải nguyên chủ, Lưu thị tinh thần có tốt, hay vui vẻ cũng được, đều không liên quan đến cô. Cô từng muốn thay nguyên chủ có được tình mẫu thân, để lấy tăng cường độ viên mãn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng Lưu thị vẫn cứ bất công như vậy, cô cũng không còn biện pháp.
“Nương giận cái gì? Chẳng qua là ta đau bụng, ra sau phòng đi nhà xí thôi, mọi người đều có ba thứ gấp, lẽ nào Quế Lan từ sáng đến tối chạy khắp chung quanh ở bên ngoài thì được, còn ta ngay cả đi nhà xí mà nương cũng trách mắng sao?” Trong lòng Bách Hợp cười gằn, cơn giận bộc phát này cũng không đến mức không thể giải thích được. Có điều trước giờ Lưu thị hung hãn trước mặt con gái lớn đã quen rồi, lúc này muốn bà ta cúi đầu, cố kéo cũng không kéo nổi mặt kia tới, bỏi vậy hừ một tiếng:
“Đi nhà xí, mất thời gian lâu như vậy à? Trâu lười ngựa lười, phân tiểu mới nhiều! Một ngày không thấy ngươi làm bao nhiêu chuyện, thấy biết ăn ăn uống uống, đi nhà xí thôi cũng mất nhiều thời gian như vậy.” Bách Hợp nghe cô trách mắng liên tục, trong lòng cũng mất kiên nhẫn, lông mày nhăn lại: “Lời này nương vẫn là nên nói cho Quế Lan nghe nữa, nếu bàn đến lười, có ai lười lười như nó? Nó từ sáng đến tối không làm chuyện gì, ăn còn nhiều hơn con.” Bách Hợp nói một câu chặn lại lời nói của Lưu thị, khiến Lưu thị tức giận đến mức cả người run lập cập, nhưng đối với lời nói như vậy của Bách Hợp chẳng thể nói ra được nửa điểm phản bác.
Thấy Bách Hợp ngăn lại lời bà ta xong, tự mình đi đến một hướng khác ngồi xuống, Lưu thị chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, sớm đã tức giận đến đầu váng mắt hoa.
Bên trong tiệm vải Đoàn thị hai mẫu nữ ngồi đối diện không nói gì. Lúc này, một hướng khác, bên trong thuyền hoa, các tỷ muội cùng gia nhân lần lượt được cứu lên, vào lúc này nộ khí cũng không nhẹ, chi phí một chiếc phường họa cũng không phải nhỏ. Bây giờ lại bị một đứa Đoàn nha đầu phá hủy, tuy tên ăn mặc y phục rách rưới không rõ là ai, nhưng chắc hắn cùng cùng một phe với Đoàn nha đầu tiệt kia, lúc này đã nhận định người, đương nhiên phải đem tất cả tổn thất toàn bộ tính hết trên người Đoàn Quế Lan.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều được cứu lên, mọi người còn chưa kịp đến an ủi, liền tức giận đùng đùng hướng tiệm vải Đoàn thị kéo người đến hỏi chuyện.
Lưu thị còn chưa biết Đoàn Quế Lan gây ra đại họa, bà ta chỉ cảm thấy mí mắt giật liên hồi, cũng không biết thế nào. Hôm nay Lưu thị liền cảm thấy buồn bực mất tập trung, hơi thở không yên. Trong quá khứ, thời trẻ con Đoàn Quế Lan trêu chọc gây tai họa, tình cờ bà tacũng sẽ có cảm giác như vậy, nhưng chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng quá nghiêm trọng giống như hôm nay. Tuy rằng Lưu thị còn đang tức giận nhưng trong lòng thật sự nảy sinh sự sợ hãi kịch liệt, mụ nhịn rồi lại nhẫn. Cuối cùng vẫn không thể chịu yên được, mở miệng liền hỏi:
“Ngươi có biết Quế Lan đi đâu không vậy?” Bà cảm thấy thật là lạ, chắc phải có đại sự gì xảy ra rồi. Lúc này mồ hôi lạnh trên trán từng luồng từng luồng chảy xuống, nhưng chính xác là chuyện gì thì lại nói không ra được.
Bách Hợp vừa nghe Lưu thị hỏi như vậy, thấy sắc mặt Lưu thị có vẻ không đúng lắm, cau mày: ” Nương cũng không phải không biết tính cách của Quế Lan, từ sáng đến tối đều yêu thích chạy loạn ở bên ngoài, do nương còn không quản nó được, trong lúc đó quan hệ giữa hai đứa con lại lạnh nhạt, sao nó nói với con chứ?”
Cô vừa nói như vậy, Lưu thị rõ ràng cũng để ý đến điều này, nhưng trong lòng bà có một hồi hoảng sợ vô cùng, bởi vậy uể oải vung tay lên:
“Nhanh đi tìm nha đầu trở về, lòng ta đang sợ hãi tột cùng, chỉ sợ nha đầu đó trêu chọc cái gì lại gieo mầm tai họa.”
“Hai ngày nay Quế Lan không có ở trong nhà, sáng sớm đã chạy đi ngày không thấy tung ảnh, giờ đến nơi nào để tìm cô ta?” Bách Hợp nghe được những lời này của Lưu thị, trong lòng cười lạnh một tiếng. Lúc này mới lo lắng đến Đoàn Quế Lan sẽ gặp rắc rối, đã chậm. Nàng ta gây họa cũng đã gây xong, khẳng định lần này Lưu thị chắc chắn gặp xui xẻo rồi. Cô thà rằng Lưu thị không còn gì hết, bằng không thể nào cũng có bất công tái diễn, thà sau này bản thân tự nghĩ biện pháp cho nương dưỡng lão, thay nguyên chủ tận hiếu, cũng không đồng ý để Lưu thị có bạc trong tay trợ giúp Đoàn Quế Lan. Bách Hợp buông mi xuống, che giấu hàn ý trong ánh mắt: “Huống chi con nghĩ cho dù Quế Lan có hồ đồ, khỏe mạnh nhưng hẳn sẽ có chừng mực, nó chỉ là một cô nương, có thể gây nên tai họa gì lớn?”
“Kêu con đi nhanh thì đi đi! Nói nhảm nhiều như vậy.” Lưu thị vừa nghe Bách Hợp nói như vậy, càng cảm thấy trong lòng hoảng loạn vô cùng, trong cơn tức giận mụ ta quát to một tiếng, cũng đưa tay đạp bàn một cái thật mạnh: “Mau mau đi tìm! Không tìm được thì con cũng không cần trở về!” (@@)
“Giờ đi đâu để tìm? Hoài thành lớn như thế, như lúc trước nương quấn chân cho Quế Lan, bàn chân cô ta nhỏ chạy không nhanh, cũng sẽ không giống như bây giờ.” Bách Hợp đứng dậy, trong tay cầm bộ kim chỉ vốn là muốn bỏ lên trên tủ, đúng lúc này người bên Hoa Xuân phường cuối cùng cũng đã kéo tới.
“Chính là chỗ này!” Chỉ nghe những tiếng hét quen thuộc truyền đến, tiếng bước chân của một đám người vang lên, sắc mặt Lưu thị xám ngoét.
Cái cảm giác này hằng năm đều phát sinh vài lần, đồng thời mỗi một hồi đều là tai họa do Đoàn Quế Lan gây nên. Lúc bình thường nàng ta gây tai họa xong đều biết đường trở về, hôm nay không biết người đã chạy đi chỗ nào rồi, bây giò còn không về nhà.
Một đám người hung thần ác sát vọt vào trong cửa tiệm, dẫn đầu là một nữ nhân mái tóc còn ướt nhẹp, vừa tiến vào trong cửa tiệm liền hét chửi ầm lên:
“Tiện nha đầu đâu?”
Tuy biết chắc tình huống như vậy tám chín phần mười hẳn là do Đoàn Quế Lan gây nên tai họa, nhưng khi Lưu thị nghe có người mắng nữ nhi của mình như vậy, bản năng bảo hộ con xông lên đầu, làm cho mụ ta không nhịn được đứng lên cãi lại: “Các người là ai? Tìm gì ở đây, cút ra ngoài, không được gây sự ở chỗ này của ta!”
“Hừ!” Gương mặt chớp mắt một cái, nháy mắt hiện ra mấy phần tàn nhẫn: “Hôm nay lão nương lại đây chính là tìm ngươi kiếm chuyện, Đoàn nhị nương tử thật lớn mặt, dám đem vốn quan tài của lão nương tất cả đều phá hủy. Hôm nay nếu Đoàn gia không giao người cho ta liền đem xương cốt trả về, mười mấy năm qua lão nương dùng da thịt tính chuyện làm ăn đều làm không công!” Lần này đúng là nộ khí không nhẹ, lúc tuổi trẻ cô ấy cũng là dựa vao bán mình kiếm tiền, vất vả chịu sỉ nhục suốt mười mấy năm, người dần lão thì nhan sắc phai tàn, toan dành chút bạc mở ra Hoa Xuân phường, đến giờ chuyện làm ăn có chút khởi sắc, mắt thấy nửa cuối cuộc đời có thể dựa vào nó để sống. Thế mà lại bị Đoàn Quế Lan gây chuyện, lại dẫn tới cái thứ đồng bọn quái lạ phá hủy sạch sẽ.
Lại nghĩ đến bản thân đời này không có nam nhân, không có nhi nữ, cái thuyền hoa duy nhất ấy cũng mất, kỳ này thậm chí có ý muốn nhai chết Đoàn Quế Lan luôn rồi.
Bà ta đứng trong cửa tiệm chửi ầm lên, những ô ngôn uế ngữ chửi thẳng đến khiến da mặt Lưu thị đỏ bừng.
Tuy rằng thường ngày Lưu thị cũng là dạng dũng mãnh không thua nguồi khác, nếu bàn về tính khí cãi nhau, cũng có thể một đấu một, nhưng lúc này so sánh với cơn thịnh nộ này, vẫn còn chênh lệch một chút.
Những người này ngoài miệng không có gì cá biệt, không da không thịt cũng không biết thẹn. Những câu nói nói thẳng đến khiến đỉnh đầu Lưu thị bốc khói, bốn phía người đến vây xem ngày càng nhiều. Lưu thị chỉ cảm thấy cái trán nổi đầy gân xanh giật giật, một cảm giác như trời đất quay cuồng truyền đến, mụ muốn đứng dậy, nhưng vết thương ở chân kia còn chưa kịp lành, lúc này hơi động vào một chút liền đau xót ruột, mụ vừa mới đứng lên liền ngồi xuống.
“……..Cái này đúng là tiểu muội không biết xấu hổ, nghĩ muốn nam nhân đến phát rồ, hận không thể giang chân cho tên nam nhân kia vào. Mười lăm còn chưa tới. Đã lôi thôi không chỉnh tề liền xông tới kỹ viện rồi. Đời này lão nương làm ăn đã làm nhiều, kiến thức cũng có không ít, nữ tử qua tay nhiều vô số kể, ngược lại người khóc chết đi sống lại không chịu tiến vào chỗ này cũng có. Cũng thật là lần đầu tiên thấy có một nữ nhi trong sạch không cần bạc lại chủ động tới kỹ viện. thật sự là hiếm có. Thấy trong viện quân nô thường thoát y, trong kỹ viện chỉ mặc mỗi áo lót bên trong. Vẻ phong tao này, đáng tiếc dáng dấp kia quả thực có chênh lệch chút, vừa không phải tinh tế thịt mềm, lại không phải quốc sắc khuynh thành, hay đến mức ngày nhớ đêm mong, xem cô ta như bùn, mặt hàng như vậy, ở Hoa Xuân phường của lão nương, cho dù chủ động treo bảng lão nương cũng không cần!” Người này giận điên lên, trong miệng một chữ nhi lại một chữ nhi, chửi đến mức sắc mặt Lưu thị lúc xanh lúc hồng, lúc đỏ lúc tía.
Bách Hợp cười lạnh trốn trong góc phòng nhìn trận náo nhiệt này, xem Lưu thị vì Đoàn Quế Lan còn bị mắng đến không mở miệng, đây chính là Lưu thị vẫn cưng chìu nữ nhi, sau khi gây tai họa không dám về nhà, lúc này trốn ở bên ngoài đem tất cả hậu quả toàn bộ trút cho Lưu thị gánh chịu.
“Ngươi nói bậy!” Quá khứ Lưu thị biết ăn nói, nhưng lúc này bị mắng đến mức khổng nhấc nổi đầu lên, mặt đỏ bừng, tới tới lui lui chỉ nói được câu cô ta nói bậy.
Xung quanh người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, người này cười lạnh “Chuyện giả thì không thật, chuyện thật thì không giả được, hôm nay có nhiều người như vậy đã xem qua thân hình của Đoạn nhị nương tử, giả có mình ta nói không tính, nhưng còn có nhiều người cũng nhìn thấy. Hiện giờ lão nương không muốn cùng ngươi nói nhiều như vậy, thuyền hoa của ta đã bị nha đầu nhà ngươi phá hủy hết mức. Hiện tại vớt lên cũng xong rồi, đưa bạc đến bồi, nếu không bồi được, bắt tiệm vải này của ngươi đền bù!” Bà ta nói xong, quay đầu nhìn Bách Hợp một cái, đôi mắt liền sáng lên: “Hừ, cũng không đến nổi, còn ngươi nữa đại nha đầu như hoa như ngọc, tiểu tiện nhân kia quá xấu ta xem không tới, nhưng dáng dấp đại nha đầu nhà ngươi cũng không tệ, còn là một thanh quan nhi…..” Bà ta chưa nói dứt câu, Bách Hợp lạnh lùng nhìn bà chằm chằm, người này cũng coi như là nhân vật không khéo, trải qua sự đời, bản năng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúc này lại bị Bách Hợp liếc nhìn, không biết làm sao, cảm thấy lạnh sống lưng. Xem ra vị Đoàn gia đại nương tử này dáng vẻ đúng là mi thanh mục tú, nhưng ánh mắt nhìn người kia quả thực có chút đáng sợ.
Bà ta ngậm miệng, vốn định nói nếu Đoàn gia bồi không được bạc thì có thể mang Bách Hợp đến kỹ viện gán nợ, bán thân hai ba năm, nói không chừng còn có thể kiếm lời về một núi bạc. Nhưng vào lúc này ánh mắt Bách Hợp nhìn ra khiến trong lòng bà ta phát lạnh, môi giật giật, lại mở miệng nói sang cái khác rồi.
“Nói suông không bằng chứng, không thể phân định các ngươi tự mình há miệng nói bậy chính là sự thật, chuyện hôm nay nữ nhi ta không có ở trong nhà, ta còn thấy là các ngươi lừa bán thiếu nữ nhà lành, không biết là đưa nha đầu đó giấu đi đâu rồi, ta muốn cáo quan!” Lưu thị bị ăn chửi đến máu huyết xông lên đỉnh đầu, một luồng cảm giác âm hàn từ lòng bàn chân dâng lên, dâng lên đến khắp toàn thân tứ chi, khiến thân thể Lưu thị bắt đầu không tự chủ phát run cầm cập, những ngôn ngữ khó nghe đó, cùng với tình cảnh bị người xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ lúc xem trò vui, khiến tai Lưu thị ‘ong ong’ vang vọng. Nguyên nhân là mụ không chịu tin con gái út của mình lại gây ra họa lớn ngập trời, cũng không biết tại sao, trong lòng có một luồng dự cảm không tốt cứ cảm thấy chuyện này có thể là thật.
Thường ngày Đoàn Quế Lan làm xằng làm bậy thì thôi đi, nếu thật sự như người này nói đến, một cô nương chưa xuất giá lại chạy đi tìm người trong kỹ viện trên thuyền, còn bị nhiều người nhìn thấy thân thể, đời này có thể coi là bị phá hủy.
Đầu tiên Lưu thị nghĩ đến con gái út của mình giờ đã mười lăm, tuổi không còn nhỏ, vốn danh tiếng của nó đã không chắc êm tai, tính cách lại điêu ngoa, tướng mạo còn không được xinh đẹp, sớm đã không gả được. Lúc trước sau khi xảy ra chuyện gây họa không chỉ khiến bản thân nó đến nay không ai hỏi thăm đến, ngay cả con gái lớn cũng bị nó liên lụy đến hiện tại đã mười bảy, thật vất vả mới tìm được mối.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu thị cả kinh. Bà ta nhớ lại hơn một năm trước, tình cảnh Hà gia vốn chuẩn bị tới cửa sớm, hồi đó Đoàn Quế Lan bình thường cũng hồ đồ giống như hiện nay. Kết quả quấy rối một mối nhân duyên của Bách Hợp, làm cho tình cảm tỷ muội chúng nó lạnh nhạt. Bây giờ con gái lớn rất vất vả mới đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, mắt thấy sắp cùng Thẩm gia kết thân, kết được một mối thân sự. Nếu như Đoàn Quế Lan đã gây chuyện như thế, e sợ Thẩm gia cũng sẽ không thuận theo.
Cái nha đầu chết tiệt kia! Lòng Lưu thị giờ như lửa đốt, lập tức suýt chút khóc lên. Nếu như Bách Hợp lại một lần nữa bị xáo trộn, cho dù nó đủ tốt, sau này chỉ sợ khó có mối, bản thân không biết đã tạo cái nghiệt gì, mụ càng nghĩ càng thấy lạnh hết cả người. Càng nghĩ chỉ càng thấy một luồng kích động muốn khóc rống lên trong lòng, chỉ là bên ngoài Lưu thị cũng biết tốt xấu, chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận!
Như bây giờ rất nhiều hàng xóm láng giềng đều nhìn thấy, nếu nó thừa nhận, cuộc đời của hai nữ nhi đều bị phá hủy, bởi vậy dù cho cái bên tự xưng Hoa Xuân phường này có chửi đến khó nghe hơn nữa, Lưu thị có chết cũng không thừa nhận. Đồng thời còn cho thấy con gái út của mình hiện tại không rõ tung tích, có khả năng trốn đi rồi lấy lí do kêu khóc.
Ban đầu Lưu thị vẫn chỉ vì danh tiết của Đoạn Quế Lan, thuận miệng nói ra như vậy, có thể càng nói,mụ cảm thấy càng lạ.
“Nữ nhi của ta, trong lòng ta biết rất rõ tính cách của nó! Thường ngày tuy rằng Quế Lan thích gây họa, có thể tính cách của nó xưa nay không phải là gây họa xong liền trốn đi không dám gặp ai. Bây giờ nó ra ngoài một thời gian dài như vậy không thấy bóng dáng, nói không chừng chính ngươi trong lúc hỗn loạn này lão tiện nhân ngươi đem nó giấu đi mất rồi.” Lưu thị nói tới đây, đột nhiên ‘gào’ một tiếng khóc rống lên: “Ngươi đem nữ nhi ta đi đâu rồi? Ta là một phụ nhân thủ tiết, nếu như nữ nhi có chuyện gì, lão nương không muốn sống nữa! Hôm nay ngươi bồi mện nữ nhi ta đến, bằng không những người các ngươi, một người cũng không được rời tiệm vải Đoàn gia!”
Thường ngày tuy rằng Đoàn Quế Lan thích gây sự, nhưng trong lòng Lưu thị, nữ nhi của mình tự nhiên mọi thứ đều tốt. Mụ cảm thấy tuy là tính cách Đoàn Quế Lan lỗ mãng, có thể chỉ có một chút được, chính là tính tình Đoàn Quế Lan thanh khiết lương thiện ngay thẳng, xưa nay gây tai họa đều là ai làm nấy chịu. Dù cho lúc trước có quấy rối nhân duyên Bách Hợp, đại sự như vậy, Đoàn Quế Lan cũng chưa từng trốn tránh. Bây giờ đã qua một thời gian dài mà vẫn chưa trở về nhà, có thể thấy được tám chín phần mười đã bị người ta hại.
Lưu thị càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này vô cùng có khả năng, càng nghĩ càng cảm thấy sợ chút suy nghĩ đó.
Chẳng trách thời gian lúc giữa trưa này, mụ thấy mí mắt giật liên hồi, lúc đó chỉ lo lắng Đoàn Quế Lan gây nên tai họa gì, giờ nghĩ lại xem ra tám chín phần chỉ sợ là ở bên ngoài Đoàn Quế Lan đã xảy ra vấn đề gì rồi! Nghĩ đến đây, trên mặt Lưu thị lộ ra vẻ dữ tợn, thậm chí mụ từ ngồi lập tức liền nhảy lên, chỉ vào đám đông quát: “Nữ nhi của ta nếu như xảy ra chuyện gì,lão nương liều mạng với các ngươi! Hại nữ nhi của ta còn dám xông vào cửa tiệm của ta, các ngươi đều là những tên thú vật giết người!
**Không lường được lúc này Lưu thị còn hung ác hơn bình thường, nếu là người khác e rằng cũng bị Lưu thị hung thần ác sát, dường như phát điên mang dáng dấp một loại liều mạng bị dọa cho phát sợ. Khả năng này là nhờ thường ngày việc làm chính là nghênh đón sinh ý đưa đến, thấy qua rất nhiều loại người, Lưu thị như vậy gây chiến nhưng dọa không ngã được nàng. Sau khi cô kinh ngạc một lúc, phục hồi lại tinh thần liền cười gằn:
“Quả nhiên làm kẻ trộm gọi bắt kẻ trộm rồi! Lão không biết xấu hổ gì đó nuôi ra một tiểu không biết xấu hổ, phá hủy phường họa của ta còn dám nói ta bắt lấy nữ nhi của ngươi! Cũng không buồn ** xem lại đức tính nữ nhi nhà ngươi, đi từ đây đến phủ đoàn, khuôn mặt như mặt bánh mở mũi, mắt tựa như đậu xanh miệng hướng lên trời, mũi tựa như củ tỏi, mặt hàng như vậy sao đem lại bạc cho ta, lão nương ta còn sợ phá hủy cả bảng hiệu của Hoa Xuân phường. Sửu cô nương nhà ngươi quăng chỗ nào cũng không sợ mất, người mù cũng chưa chắc thèm chạm đến thân thô da lão thịt bên trong cô ta!”
Một phen liên tiếp công kích, nói tới mức Lưu thị nổi trận lôi đình, chính mình cố nén cái đau chân xót ruột muốn tới quấy nàng. Chỉ là chân kia của Lưu thị trước kia bị ngã nặng, xương sai vị trí, lúc này lại kích động lên, ngồi yên bất động còn tốt, bên dưới dùng sức một chút, liền đau xót ruột. Lưu thị lên cơn giận dữ, chỉ vào Bách Hợp liền gọi:
“Đem đám lưu manh này đến nha môn, cầu xin Lão Thái gia làm chủ cho Quế Lan nhà chúng ta!”
Bởi vì Lưu thị nghĩ con gái út của mụ mọi thứ đều tốt, cho dù có gây rắc rối cũng có chừng mực. Có thể do Bách Hợp là người biết rõ nội tình bên trong, rõ ràng hôm nay Đoàn Quế Lan đúng là có đến tìm người ở thuyền hoa, đồng thời đại náo một trận, huống chi người phá hủy thuyền còn có cô. Lưu thị một mực bất công cho rằng Đoàn Quế Lan không thể gặp rắc rối, còn để cho cô tự mình đi báo quan, đương nhiên Bách Hợp không có khả năng tham gia vào trong chuyện như vậy, bởi vậy tiếng nói Lưu thị vừa dứt, Bách Hợp đứng lại bất động.