Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1083: Tranh giành lang quân như ý 16



“Nhanh đi báo quan!” Lưu thị gọi khàn cả giọng, mấy gia nhân đi theo Hoa Xuân  phường thấy người phí trước lúc này ra hiệu bên dưới, giữ chắc cửa tiệm vải. Bách Hợp nhìn thấy rõ ràng, đừng nói có những người này ngăn cản trước cửa, chính là cô muốn đi báo quan cũng chưa chắc đi được ra ngoài. Chính là dù cho không có người nào giữa cửa, căn bản cô cũng không nghĩ tới nên vì Đoàn Quế Lan đi báo cái gì quan.

Trước khi cô phá hủy thuyền hoa, rõ ràng nhìn thấy Đoàn Quế Lan lôi kéo Thẩm Đằng Văn chuẩn bị rời khỏi thuyền sau đó đại đa số tỷ muội cùng ân khách môn rơi xuống nước, khẳng định Đoàn Quế Lan cũng là một trong số những người rơi xuống nước đó. Nhưng Bách Hợp biết Đoàn Quế Lan sẽ bơi, đồng thời thuyền hoa cách bờ không quá xa, lúc đó trên bờ cũng có không ít người, chính là nàng ta rơi xuống nước, dù cho kỹ năng bơi lội của Đoàn Quế Lan mới lạ không thạo, nếu muốn được cứu vớt cũng không khó.

Cho tới bây giờ vì sao vẫn không thấy về nhà, Bách Hợp suy đoán hẳn là Đoàn Quế Lan tự mình cũng biết một hồi gây nên đại họa, nên không dám về nhà.

Buồn cười là Lưu thị bất công Đoàn Quế Lan không giới hạn, lúc này còn cho rằng nàng ta bị Hoa Xuân  phường hại. Bách Hợp cúi thấp đầu, đứng không nhúc nhích. Lưu thị thấy tình cảnh như thế, trong lòng một luồng hỏa bùng phát một chốc dâng lên, lớn tiếng rống:

“Kêu ngươi đi báo quan, đưa muội muội ngươi tìm về, tai ngươi không phải điếc rồi hả?” Lúc này Lưu thị tức muốn chết, dù cho lúc lão yêu quái Hoa Xuân  phường nói nhìn không lọt mắt dung mạo Đoàn Quế Lan, có thể nữ nhi của mình vô duyên vô cớ cũng dám chọc đến phiền toái lớn như vậy, huống chi Đoàn Quế Lan chính là có ngốc, cũng không phải là người không có phân tấc, nó vô duyên vô cớ đến Hoa Xuân  phường làm gì?

“Báo quan?”** nghe lời này của Lưu thị, liền cười lạnh hai tiếng: “Thực là ta cũng muốn đi báo quan, sửu cô nương nhà ngươi, cũng chỉ có ngươi tự xem là bảo vật, còn muốn ta gặt nàng? Phi! Cấp lại tiền cũng không có người muốn, thủ hạ lão nường tùy ý đưa ra một cô nương cũng đều hơn cô ta trăm lần, ngàn lần, loại người buôn bán lỗ vốn ta không làm. Ngươi báo quan cũng được, chỉ là Hoa Xuân  phường này của ta ngươi phải đến thanh toán rõ ràng cho ta món nợ này.”

“Lão yêu tinh không biết xấu hổ. Giấu nữ nhi nhà ta. Ðộc phụ nhà ngươi không chết tử tế được, nên xuống thẳng mười tám tầng địa ngục, bây giờ còn dám giội nước bẩn lên người nữ nhi của ta.” Lúc này Lưu thị tức giận đến không nhẹ, khăng khăng cho rằng bởi vì nó (nữ nhi của mụ) bị thương, lại thêm chân đang không tốt được. Lúc này mụ hận không thể cùng Hoa Xuân  phường đánh nhau một trận. Rồi lại nghĩ tới nỗi khổ không linh hoạt của thân thể, chỉ có thể ngoài miệng lớn tiếng gào: “Nữ nhi của ta có ngốc, cũng thừa biết cái Hoa Xuân  phường của ngươi có vị trí thế nào. Nó vô duyên vô cớ chạy tới nơi dơ bẩn ấy làm gì? Cái nơi thối tha của ngươi, chỉ có loại người bùn nhão mới xem như bảo địa, ta nhổ vào, vào đó làm dơ bẩn thanh danh ta!”

Này cũng không phải người hiền lành, những lời nói này của Lưu thị xác thưc đã đâm trúng nơi sâu nhất trong lòng bà ta, giáo phường kỹ nữ thuộc vào tiện tịch, một khi đã tiến vào vũng bùn này, cho dù sau này có chuộc thân, đó cũng là vết nhơ cả đời không thể ngẩng đầu lên nổi. Hôm này Đoàn Quế Lan cùng người khác phá hủy vốn quan tài của ta, bây giờ Lưu thị còn cưỡng từ đoạt lý dùng lời nói vô lý giá họa đã làm hại nữ nhi mụ. Lại còn nói ta là thân bùn nhão, này, chỗ nào còn nhịn được, lập tức sắn ống tay áo hướng Lưu thị vọt tới.

Từ sớm Lưu thị đã lo lắng nữ nhi bị bắt, dã muốn cùng bà ta liều mạng, chỉ là chân đau không nhúc nhích đứng lên được, lúc này bà ta tự xông lại, mụ cũng không cam yếu thế, đưa tay hướng đến người bên Hoa Xuân  phường từ trên đầu lôi kéo qua. Trong lúc nhất thời hai người nữ nhân vừa mắng lại đánh, tình cảnh hết sức khó coi.

Phụ nhân trong Hoa Xuân  phương mấy năm qua đã quen sống trong nhung lụa, tuy rằng tích cách mạnh mẽ, nhưng thân thể cũng không làm sao cường tráng được, nhưng cô thắng Lưu thị ở tuổi trẻ, hơn nữa chân Lưu thị đang bị thương nên không mạnh được. Huống hồ phụ nhân kia từ nhỏ đã là tỷ nhi, những thứ y phục trên người bị xé rách nên bà ta cũng không để ý, ngược lại Lưu thị, bởi vì mụ là phụ nhân thủ tiết, thứ xảo quyệt chuyên xé y phục của mụ, xé đến khi Lưu thị vừa xấu hổ vừa tức giận, cuối cùng không thể không buông đôi tay đang kéo tóc bà ta xuống, đem y phục bản thân gắt gao nắm lấy.

Cứ như thế Lưu thị bị người quản chế, cũng thấy rõ gương mặt mụ hòa nhã, nhược điểm sợ xấu mặt, cố gắng xé y phục mụ. Lưu thị mặc áo cánh có cổ, cổ áo vừa bị gỡ bỏ, cổ và vai đều lộ một đoạn, một chiêu này nhìn qua thật hữu dụng. Nhất thời không quản không để ý, vừa xé y phục của Lưu thị, lại tới kéo tóc mụ, cũng tình cờ đưa tay kéo thêm vài vết máu trên mặt mụ.

Trong lúc hai người nữ nhân đánh nhau  túi bụi, những người chung quanh đối với việc này chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng bị vướng bởi những hộ vệ do Hoa Xuân  phường mang tới nên không dám vào khuyên can, mỗi người đều nghị luận sôi nổi, rung đùi dắc ý. Lưu thị xấu hổ khuôn mạt đỏ bừng lên, trên mặt khi bị tóm vẫn còn nóng hừng hực. Sức mạnh nữ nhân này tuy không lớn, nhưng lại có thể ra tay tàn nhẫn, quanh năm ả ta không phải làm nhiều việc, nuôi móng tay đến rất dài, hung ác cào xuống, chỉ cảm thấy trên gò má như bị kéo đi vài đường da. Lưu thị gắt gao nắm lấy xiêm y, khi muốn đánh trả thì đã không còn kịp nữa, nữ nhân đó còn lấy chân đạp lên miệng vết thương ở chân mụ, đánh đến Lưu thị không trở mình được.

Lúc bắt đầu Lưu thị còn cắn răng cố nén, đến lúc sau rốt cuộc không nhịn được, quả nhiên nữ nhân đó đưa móng tay đến cào mắt mụ, may mà mụ nhắm mắt nhanh hơn, tuy rằng con ngươi không bị thương, nhưng mí mắt bị ả ta móc đứt một lớp da, đau đến mức nước mắt Lưu thị liền chảy xuống.

Mờ ảo trong nước mắt, mụ nhìn thấy Bách Hợp phảng phất như một loại bị dọa ngốc đứng bên trong tiệm vải, dáng vẻ cũng không nhúc nhích.

Nếu là lúc bình thường, nói không chừng chính Lưu thị gặp phải loại sự cố phát sinh đột ngột như này, cũng có thể sẽ sợ đến ngây ngốc không còn tinh thần. Nhưng lúc này, con gái út không thấy tăm hơi, hiện tại không biết rốt cuộc như thế nào, bản thân lại bị lão yêu tinh này đánh thành bộ dạng như vậy, y phục bị xé đến thất linh bát lạc, bản thân là người gặp nạn, nên tự nhiên Lưu thị khó có thể tỉnh táo được. Trong lòng mụ giờ hỏa lực thiêu đốt, lúc này vừa đau vừa thẹn, không chút nghĩ ngợi liền hướng Bách Hợp hét lớn:

“Đoàn Bách Hợp! Ngươi không phải người chết! Ngươi không thấy nương ngươi đang bị đánh à? Ngươi còn không biết lại đây giúp?” Thân mụ bị người ta xé xiêm y, nhưng lại không nghĩ nếu con gái lớn cũng chạy lại, một khi cũng bị người khác xé xiêm y, danh tiếng sau này phải làm sao bây giờ? Lúc này Lưu thị không muốn nghĩ nhiều, thậm chí mụ đem tất cả những gì hôm nay chịu đựng bị bắt nạt cùng với phẫn nộ hóa thành hỏa khí, tất cả đều phát tiết trên người Bách Hợp. Trong lúc nhất thời, trong lòng tức giận, nổi lòng ác độc, mụ cố nén đau đớn, đem chính người đang lôi kéo tóc mụ dùng sức đẩy ra, khóe mắt chợt lóe lên, nhìn thấy một bên trên quầy thường đặt mộc thước và cây kéo cho khách nhân. Lưu thị không chút nghĩ ngợi liền lôi hết lại, mỗi tay cầm một thứ, dúng sức quay về phía nữ nhân kia vung lên hai lần.

Bắt đầu cùng phụ nhân kia đánh nhau, thực sự là Lưu thị bị đụng trúng chỗ đau, lúc này đánh xong, dĩ nhiên Lưu thị lại bị thương, lần này tự thân chịu không ít thiệt thòi. Hiện tại Lưu thị bị đánh ra trò, cầm trên tay thanh đao, dù sao bản thân đánh mụ ta một trân xem như đã phát tiết hơn nửa hỏa khí trong lòng, không cần thiết cúng đối cứng với mụ, bởi vậy lúc này ả tự mình sửa sang lại y phục, hừ lạnh một tiếng:

“Đánh ngươi thành dạng không biết xấu hổ như vậy, hôm nay lão nương thật mở rộng tầm mắt, hạng người gì cũng thấy nhiều rồi, chỉ hiếm thấy loại người họ Đoàn thế này! Loại tiện nhân như ngươi, chẳng trách có thể nuôi dạy ra một đứa khuê nữ không biết xấu hổ.”

Lúc này Lưu thị tóc rồi bù xù, lúc lui lại, mụ mạnh mẽ đưa tay thu vén một chùm tóc, da đầu giựt giựt đau. Mụ cảm thấy lồng ngực đang dồn nén một luồng khí, thở không ra mà nuốt không trôi, nước mắt không tự chủ được chảy xuống. Chỉ cảm thấy một đời người chưa khi nào chật vật như lúc này, mụ xốc lại y phục, tay vẫn còn đang run lên, cứng đờ đến mức không nghe sự điều khiển của bản thân. Mụ run rên lại run lên, trong ngực uất ức đau, lại nghe được lời này, Lưu thị hận hận nhìn đến Bách Hợp một chút, hiển nhiên là đem Bách Hợp quát lên:

“Kêu ngươi đi báo quan, ngươi là người chết à? Không phải ngươi nhìn thấy nương ngươi bị người khác đánh à, ngươi cũng mặc kệ? Cái này ngươi phải bị thiên lôi đánh, phải bị báo ứng, lúc trước sao có thể hạ sinh ngươi, sớm biết thế này lúc sinh ra đã cho ngươi ngã chết đi!” Lưu thị cũng không phải không thích con gái lớn, chỉ là lúc này trong lòng mụ tức giận, chỉ có thể phát tiết lên nàng. Trước mặt Bách Hợp, khi mụ nói những lời này ra khỏi miệng, vẻ mặt Bách Hợp lập tức nghiêm trọng:

“Con muốn đi báo quan thế nào? Nương không thấy cửa có người hộ vệ sao?” Cô nói sự thật, có thể hiện tại Lưu thị không nghe lọt những từ này, ngược lại nghe thấy Bách Hợp cãi lại, càng giận không có chỗ phát tiết, không chút nghĩ ngợi liền đem cây kéo đang nắm trong tay dùng sức hướng Bách Hợp quăng tới. Bách Hợp nghiêng đầu né qua một chút, cây kéo hiểm hiểm lướt qua sát mặt nàng, rơi xuống đống đồ phía sau nàng, rạch một lỗ hổng trên cuốn vải vóc. Lưu thị đập phá đồ đạc, hỏa khí trong lòng còn chưa tiêu xuống:

” Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, nghiệp chướng đoản mệnh, từ nhỏ nhờ khí ta, ngươi là cái thứ vô tình vô nghĩa, muội muội ngươi không rõ sống chết, ngươi cũng chẳng quan tâm, nó bị người ta giội một vố nước đục như vậy, ngươi cũng không quản, bây giwof lão nương của ngươi bị người ta đánh thành bộ dạng này ngươi cũng không hỏi, không phải là ngươi đang muốn xem ta chết trước mặt ngươi à, ngươi rất vui mừng? Ngươi không phải muốn tức chết ta!” Lưu thị đập quầy hàng, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Những người này cũng không nghĩ tới đột nhiên Lưu thị lại hướng con gái lớn phát hỏa, có chút sửng sờ, rồi lại rất nhanh phục hồi tinh thần:

“Hừ hai mẫu nữ các ngươi ồn ào trước mặt lão nương, chuyện này….”

“Nương!” Lời này còn chưa nói hết, nâng eo lên đang muốn nói lại, đột nhiên chất giọng thanh thúy của Đoàn Quế Lan từ bên ngoài vang lên, ngưng trệ một hồi. Ánh mắt Lưu thị sáng lên, lúc nghe được giọng nói của nữ nhi thì trong lòng nhấp nhỏm rốt cuộc cũng êm xuống.

“Làm gì có nhiều người như vậy? Vây quanh trước của tiệm nhà ta để làm gì?” Giọng nói của Đoàn Quế Lan có chút bất mãn vang lên, đoàn người rất nhanh bị nàng ta ta chen qua, lúc này trên người Đoàn Quế Lan vẫn còn chút ẩm ướt xuất hiện trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.