Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, Lưu thị tâm lực cũng đã tiều tụy, lúc này lại bị Thẩm mẫu nhục mạ như vậy, cô nguyên bản một đêm không được nghỉ ngơi tốt, lại bị thương ở chân, lúc trước chẳng qua là cố gắng chống đỡ mà thôi, lúc này nghe thấy Thẩm mẫu nói chuyện khó nghe, Lưu thị bản thân tính tình lại mãnh mẽ, muốn trở mặt, lại vướng bận hôn sự của Đoàn Quế Lan, chỉ đánh phải nén giận.
Lúc mà Thẩm mẫu chửi ầm lên, bà ta còn phải nhỏ giọng cười dỗ dành, thật vất vả dỗ dành được Thẩm mẫu cùng một đám người, đầu Lưu thị đau muốn nứt ra, lảo đảo trở lại bên trong cửa hàng, bên trong cửa hàng đã bị hắt đầy phân người, rất nhiều vải vóc đã bị phá hủy, cửa bị đập hư, ngày cửa tiệm coi như cũng sáng sủa lúc này thì lại quạnh quẽ dị thường, ngực Lưu thị nhói lên một trận đau nhức, lúc này đầu cũng không tốt, chân cũng đau, Lưu thị nhớ tới trước kia mình để tang chồng, thật vất vả đem con gái nuôi lớn lên, vốn tưởng rằng sẽ được hưởng phúc, lại không nghĩ rằng khi lớn tuổi, còn phải đối với người ngoài lấy lòng chuộc tội, không thể nào có thể nhịn được nỗi buồn phiền, bà ta nằm bò lên quầy hàng thương tâm khóc một hồi.
Đầu kia người của Họa Xuân phường ra sức hối thúc, lúc này thân thể Lưu thị đã không còn tốt rồi, lại còn phải chống đỡ tinh thần đi lo liệu mọi việc, bà ta không yên lòng giao việc bán cửa hàng cho Bách Hợp làm, bà ta biết rõ mình đối với con gái lớn không công bằng, bà ta ý thức được điều này, nhưng hôm nay đã không có cách nào rồi, Bách Hợp đã lờ đi nàng, cho nên Lưu thị đề phòng Bách Hợp, nếu giao việc bán cửa hàng cho Bách Hợp, bà ta sợ Bách Hợp ôm bạc bán nhà mà chạy trốn.
Lo lắng như vậy, nên Lưu thị đành phải chính mình đi làm chuyện này, bởi vì Họa Xuân phường hối thúc gấp, cộng thêm việc muốn bán cửa hàng nhanh, nên giá bị ép xuống cực thấp, đợi đến lúc Lưu thị đem cửa hàng bán xong, giải quyết rắc rối mà Đoàn Quế Lan gây ra ở Họa Xuân phường xong thì người bà ta phản phất cũng già đi chục tuổi.
Nửa tháng trôi qua, thương thế trên mặt Đoàn Quế Lan tốt lên bảy tám phần rồi, nhưng lại để lại sẹo, đắp phấn lên thì nhìn không ra, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn thấy trên mặt nàng nhiều chỗ loan lỗ.
Người mua nhà đến đây hối thúc muốn lấy nhà, Lưu thị vẫn còn ốm yếu. Bà ta không ngờ mình cũng đã già rồi, đến chỗ ở lâu dài cũng không giữ được, trong nhất thời lộ ra vẻ mặt lạnh lùng. Lúc dọn nhà, ngoài đem theo quần áo của mình, thì toàn bộ gia cụ đều không thể mang đi. Nghĩ đến lúc trước khi chồng chết, thật vất vả tích lũy được căn nhà này, bây giờ đến cùng vẫn không thể bảo trụ được, cũng may là tiểu nữ nhi không bị làm sao.
Người một nhà nương tựa vào gian nhà hai phòng ở Hoài thành làm nơi cư trú tạm thời, mà Thẩm gia đầu kia sau khi Thẩm Đằng Văn khỏi bệnh, Thẩm mẫu nói muốn hủy bỏ hôn sự lúc trước, Thẩm Đằng Văn lại rất kiên định, cố cầu xin được cưới Quế Lan về làm vợ, thậm chí nói nếu như Thẩm mẫu không đồng ý Đoàn Quế Lan vào cửa, hắn cả đời quyết không cưới ai.
Thẩm mẫu dù sủng nhi tử đến đâu, thì lúc này cũng không nhịn được mắng to hắn hồ đồ. Bà ta sống mấy chục năm, đi qua cầu cũng không thua Thẩm Đằng Văn đi đường, Thẩm Đằng Văn một lòng đọc sách, quả thực là đọc đến ngốc luôn rồi. Đại nương tử Đoàn gia, Thẩm mẫu đã thấy qua, dịu dàng nghe lời, bộ dáng đoan trang, thêu thùa cũng tốt, tuy nói lần này nhi tử bị thương Thẩm mẫu cũng có chút oán trong lòng, nhưng nếu so với nhị nương tử, thì không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần. Thẩm mẫu đến nay mặc dù chưa từng thấy qua Đoàn Quế Lan, không biết nàng ta là cái dạng người gì, nhưng nàng ta dám náo thanh lâu, trước mặt mọi người cởi váy liền thì cũng biết được, cô nương này không ổn.
Huống chi phu nhân còn chưa có về nhà chồng, đã gây họa lớn như vậy, suýt nữa làm hại nhi tử gặp nạn rơi xuống nước không nói, lại gặp phải tai ương đổ máu, hiển nhiên là người không đàng hoàng, bà ta cùng nhi tử tận tình khuyên bảo một lúc lâu, Thẩm Đằng Văn lại kiên trì ý kiến của mình, một lòng cho rằng Đoàn Quế Lan là bị người hãm hại, thậm chí chính mình bị thương cũng chỉ trách mắng Bách Hợp, không một chút oán Đoàn Quế Lan, một lòng vì nàng ta bị thương, không oán không hối hận, vô luận Thẩm mẫu giải thích như thế nào nói Đoàn Quế Lan đơn giản là bị người hãm hại, khẳng định cũng là có vấn đề, Thẩm Đằng Văn căn bản nghe không vào cái nào.
Chính mình trước đây toàn nghe nhưng lời hiếu thảo từ con trai ngoan, lần này giống như bị đổi thành người khác, ăn quả cân quyết tâm, cố cầu xin cưới Đoàn Quế Lan làm vợ, thậm chí bắt đầu náo lên đòi tuyệt thực, Thẩm mẫu không thể tránh được, mặc dù ngày đó bà ta từng nói rõ cùng Lưu thị, không cưới con gái Đoàn gia làm vợ, nhưng bây giờ bà ta vì con trai bảo bối phải làm như thế, nhi tử cầu xin khư khư cố chấp phải cưới được Đoàn Quế Lan, bây giờ chỉ có thể theo hắn.
Chỉ là nghĩ đến Đoàn Quế Lan còn chưa có vào cửa, liền đem con trai của bà ta bắt chẹt như vậy, Thẩm mẫu trong lòng cũng có chút oán khí.
Bà ta nhịn lửa giận theo tâm ý của con trai mang theo lễ mọn tới cửa cầu hôn, vì Đoàn Quế Lan gây ra tai họa, tất nhiên phải gả ra càng nhanh càng tốt, việc hôn nhân định ở tại hai tháng sau, chọn ngày hoàng đạo, vì lần này Đoàn gia bồi thường hết bạc cho người ta, Lưu thị mặc dù biết mình nếu cho Đoàn Quế Lan ít đồ cưới, sau này Đoàn Quế Lan gả đến Thẩm gia sẽ phải chịu khổ, nhưng bà ta cũng không thể làm được gì hơn.
Nguyên bản bà ta nghĩ tới muốn thay Bách Hợp đính ước một cọc hôn sự, thứ nhất thu sính lễ, có thể đặt mua đồ cưới cho Đoàn Quế Lan, thứ hai chính mình có thể đồng thời gả luôn hai người con gái, coi như là một chuyện tốt, thế nhưng Bách Hợp sớm đề phòng bà ta điểm này, bởi vậy lúc trước bắt đầu bán nhà, hai bên liền đã mời người đến làm chứng, chính mình ký tên đồng ý, nói rõ tuyệt đối không cưỡng ép Bách Hợp thành hôn, kể từ đó, Lưu thị cho dù cùng Bách Hợp thành thật với nhau nói chuyện, Bách Hợp cũng không đáp ứng, cho nên tính toán của bà ta tự nhiên cũng rơi vào khoảng không.
Trước ngày Đoàn Quế Lan thành hôn, Lưu thị càng thêm khó xử ngượng ngùng, tráp đồ cưới đặt mua rảnh rỗi trống không, hôn sự bởi vì quá gấp, giá y cũng không kịp thêu.
Như trước đây, nhà mình còn mở ra cửa hàng, mặc kệ Đoàn Quế Lan có thể thêu hay không, chỉ cần mời mấy tú nương giúp, không tới ba năm ngày đã ra một bộ mũ phượng, nhưng bây giờ thì không còn cách nào.
Hai mẹ con ngồi đối diện bị khó xử, Đoàn Quế Lan khóc sướt mướt: “Đồ cưới không có thì thôi, nếu ngay cả giá y cũng không có, nương bảo con làm thế nào xuất giá?” Nàng ta khóc mắt đỏ lên, nước mắt chảy ở trên mặt, những vết sẹo gập ghềnh trên mặt càng thấy ra rõ hơn, Lưu thị đau lòng, lại có chút oán giận: “Con nói dễ nghe thật? Nếu không phải lúc trước con gây ra đại họa, đem gia sản bồi thường hết, nếu không bây giờ làm sao lấy ra không nổi một bộ giá y chứ?”
Lưu thị vừa nói ra những lời này, Đoàn Quế Lan vừa thẹn vừa giận, mặc dù biết đúng là lúc trước chính mình hồ nháo, mới làm cho trong nhà rướt phải một cọc đại họa, bắt đầu Lưu thị nói như vậy, cô cũng chột dạ sợ hãi, nhưng sau này Lưu thị đã đem sự tình giải quyết, Đoàn Quế Lan đã được lợi một thời gian, lại không thế nào lấy chuyện này ra chịu trách nhiệm nữa, lúc này thấy Lưu thị còn lấy chuyện này tự khoe, nhịn không được liền phản bác:
“Được rồi được rồi, nương lần nào cũng nhắc tới chuyện này, con nghe đến phát chán rồi!” Nàng ta trải qua một lần bị đánh, lại bởi vì Lưu thị cưng chiều, không làm nàng phải chịu bao nhiêu giáo huấn, lúc này chứng nào tật nấy, đem lời Lưu thị ngăn trở lại. Lưu thị tức giận đến mức muốn ra tay đánh nàng, chỉ là nhìn thấy Đoàn Quế Lan coi như đã bị phá hủy mặt, tay như thế nào cũng không nỡ đánh xuống.
“Ôi. Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, ta kiếp trước đúng là nợ ngươi mà!” Lưu thị nói xong lời này, lại nghĩ tới một việc: “Tỷ tỷ con một tay thêu thùa không tệ, nếu như thực sự không còn cách nào,đánh phải tìm kiện hồng y bình thường, lại để cho nó thêu lên cho ngươi một ít, ta cũng giúp đỡ con thêu mấy cái gối, chuyện này liền chu toàn rồi.” Đoàn gia sa sút, không giống như trong nội dung cốt truyện, có nhiều bạc, chuyện lần này náo loạn so với nội dung cốt truyện càng lớn hơn, Thẩm mẫu vị con dâu tương lai này có bất mãn, sính lễ đưa ra nhẹ vô cùng, rõ ràng là khinh bạc Đoàn gia, nhưng Lưu thị lại không thể tránh được, dù sao nữ nhi hiện tại trừ gả Thẩm Đằng Văn, chỉ sợ cũng không người nào muốn lấy, sính lễ mỏng liền mỏng một chút, Thẩm mẫu thái độ không tốt cũng không sao, chỉ cần Thẩm gia còn chịu cưới, cũng đã là trong cái rủi có cái may rồi.Đoàn Quế Lan nghe lời này của Lưu thị, nhút nhát hỏi: “Tỷ ấy chịu giúp con?”
Chính mình đoạt hôn sự của Bách Hợp, ngày đó Thẩm Đằng Văn lại hiểu lầm Bách Hợp, trước mặt mọi người đem Bách Hợp nói khó nghe như vậy, hiện tại chính mình phải gả cho Thẩm Đằng Văn, còn muốn cho Bách Hợp đến giúp, mặc dù Đoàn Quế Lan thiếu thông minh, lúc này cũng cảm thấy lời này của Lưu thị chưa chắc có thể làm được.
“Chỉ có thể thử thôi.” Lưu thị bản thân trong lòng cũng không chắc, nhưng trừ cách đó ra, lại không còn biện pháp nào khác. Đoàn Quế Lan trong lòng buông lỏng, ngay sau đó lại có chút nhụt chí, khóc sướt mướt: “Con mới lần đầu gả, đã phải mặc quần áo cũ rồi.”Lưu thị cũng biết như vậy là không tốt, cũng muốn cho nữ nhi thứ tốt nhất, đáng tiếc bây giờ trong tay thật sự là không có tiền, cho dù trong lòng có chút dư, cũng là chưa đủ lực, nghe thấy lời này của Đoàn Quế Lan, nghĩ đến những chuyện mấy ngày nay tới giờ người một nhà trải qua, quả thực giống như từ trên trời rơi xuống địa ngục.
Trước đây khi trượng phu chết, bản thân Lưu thị một mình mang theo hai nữ nhi, lại kéo theo một cửa hàng, liền đã cho rằng bản thân đã trải qua những chuyện thảm nhất trên đời, bây giờ mới phát hiện, tình trạng lúc trước so với bây giờ, cũng chẳng là cái gì?
Bà ta đi tìm Bách Hợp nói ra yêu cầu của mình, Bách Hợp đương nhiên một lời liền cự tuyệt, Lưu thị vừa đấm vừa xoa cũng không có cách nào, cuối cùng chỉ đành phải cắn răng, bán của cải nguyên bản để dành mua vòng tay làm đồ cưới cho Đoàn Quế Lan, vội vã xả khối vải đỏ may thành giá y, chuyện này mới xem như là chu toàn. Có điều Lưu thị đã nhiều tuổi, kịp làm tốt quần áo, nhưng vỏ gối lại không kịp làm, Đoàn Quế Lan lúc nhỏ bị mình sủng ái quá nhiều, châm tuyến nữ hồng là một mực không biết gì, bởi vậy đến ngày thành hôn, tân nương tử chuẩn bị đông tây, trừ một ít là chắp vá lung tung chăn đơn ngoài, gối chăn bông cũng không chuẩn bị nửa cái.
Hôn sự vội vội vàng vàng thì thôi, hôn lễ cũng thập phần đơn sơ, so với người bình thường lấy thiếp còn không bằng, thành hôn ngày ấy Thẩm Đằng Văn cưỡi con lừa tới đón tiếp Đoàn Quế Lan, thậm chí ngay cả kèn Xô-na trống đội cũng không mời. Lưu thị cho dù có thể nhẫn, lúc này rốt cuộc cũng nhẫn không được nữa, lúc nhận bát tự người Thẩm gia làm ra bộ dáng ứng phó qua loa, khi bà mối đến đặt sính lễ, đều là cố ý nói đến sự nghèo khó, hôm nay là tân hôn, lại keo kiệt như vậy, Lưu thị nhịn lại nhịn, rốt cuộc vẫn không thể nào nhịn xuống: “Con quả thật là muốn gả vào Thẩm gia? Ta xem cái này là họ Thẩm đang muốn bạc đãi con, nam nhân thích lại có thể vài lúc?” Hiện tại lấy Đoàn Quế Lan làm người của mình, con gái của mình lại không phải quốc sắc thiên hương, Thẩm Đằng Văn hiện tại thích nàng, nhưng có thể thích đến lúc nào?