“Nàng ta vừa hung dữ vừa ác độc, tính thì xấu, lúc trước đi khắp nơi vu oan cho nàng, giờ ta mới biết được, thật sự đã phạm phải sai lầm lớn, cũng may cũng không quá trễ, ta tất nhiên sẽ…” Thẩm Đằng Văn thấy Bách Hợp không nói lời nào, khóe miệng còn mỉm cười, trong lòng mừng rỡ, chắc Bác Hợp nghe lý do của mình đã động lòng, càng cố gắng biểu đạt hết sự hối hận và sự chán ghét Đoàn Quế Loan. Đoàn Quế Lan giận dữ hét lên “”Thẩm! Đằng! Văn!”
Đoàn Quế Lan nghiến răng nghiến lợn gằn từng chữ, giọng điệu âm trầm, mặt Thẩm Đằng Văn đang biểu hiện tình cảm chân thành nhanh chóng hiện lên bối rối chột dạ, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Đoàn Quế Lan như biến thành sư tử xông tới đánh, ánh mắt hung hăng như muốn ăn thịt người vồ tới mặt của hắn.
“Ngươi không phụ ta sao? Ngươi thật sự không phụ ta?” Đoàn Quế Lan như phát điên tóm lấy Thẩm Đằng Văn gào lên: “ Ta đối với ngươi tốt như vậy, khi còn ở nhà tay chân không đụng việc gì, mà đến Thẩm gia ngươi lại bị bà già kia hô to gọi nhỏ, Thẩm Đằng Văn nhà ngươi vai không gánh nặng tay không phải nhấc, mà ngay cả chuyện phòng the đều làm không xong, ngươi còn suốt ngày đi ra ngoài ăn chơi lêu lổng, ta không ghét bỏ ngươi thì chớ, vậy mà ngươi lại dám ghét bỏ ta!” Nước mắt nước mũi Đoàn Quế Lan rơi lã chã, mới đầu khi Thẩm Đằng Văn đang nói xấu bị cô ta bắt gặp, trong lòng hắn có chút chột dạ, sau khi nghe hết những lời cô ta nói xong, áy náy trong lòng đã chuyển hết thành tức giận.
Hắn là đại nam nhân, vậy mà bị một nữ nhân vừa bắt vừa đánh, Đoàn Quế Lan trước giờ đều tùy hứng như vậy, không chừa cho hắn chút mặt mũi nào cả, ngày đó khi hắn đi Xuân Phong lâu uống hoa tửu cũng vậy, cô ta không nói lời nào liền xông đến đánh hắn. Nếu cãi nhau ầm ỹ ở nhà vậy cũng thôi đi, ra ngoài cô ta cũng không ngại làm mất mặt xấu hổ như vậy.
Nhìn bộ dáng như hung thần ác sát của Đoàn Quế Lan, làm gì có chút nữ tính dịu dàng uyển chuyển hàm xúc nào chứ? Bộ dáng vốn đã xấu, hai năm hôn nhân không thoải mái không làm cho cô ta đẹp hơn được chút nào, ngược lại còn thêm vài phần già nua. Này thì cọp cái, này thì ác nữ, xấu xí không chút mặn mà, vậy mà lúc trước mắt hắn mù lại đi thích cô ta.
“Ngươi cút đi! Ta muốn bỏ ngươi, sẽ bỏ nhà ngươi!” Thẩm Đằng Văn ra sức phản kháng, nhưng không phải đối thủ khi Đoàn Quế Lan giận dữ nên bị cô ta đè xuống đánh, tát cho tối tăm mặt mũi, đầu tóc tán loạn, giãy dụa mãi không đứng dậy nổi. Mặt hắn vốn trắng nõn giờ in dấu bàn tay và móng tay đỏ bừng bừng.
Trò hài này không chỉ cho người ta xem kịch miễn phí, ở trong phòng phía sau Lưu thị cũng nghe thấy, lật đật đi ra gặp đúng cảnh hai vợ chồng này đang lăn lộn đánh nhau, trợn mắt muốn xỉu. Lưu thị vội vàng nhìn quanh, vừa thấy Bách Hợp con mắt sáng ngời:”Nhanh, mau tách bọn chúng ra, cãi nhau ầm ỹ như vậy còn ra thể thống gì?”
“Cái thứ đàn bà ác độc không có lý lẽ này, mặt mũi xấu xí, lòng dạ độc ác, đến chồng mình cũng dám đánh, làm phản rồi, ta sẽ bỏ ngươi!” Thẩm Đằng Văn tức giận toàn thân run rẩy, miệng nói tới nói lui cũng chỉ được hai câu này, Đoàn Quế Lan càng giận dữ ra tay mạnh hơn:
“Ngươi dám bỏ ta? Dám bỏ ta? Ngươi là đồ vô dụng! Vì ngươi, ngay cả tiền phòng thân của mẹ ta cũng lấy hết, ngươi cầm đi ăn uống chơi gái đánh bạc, ngay cả nhà mẹ đẻ ta cũng không dám quay về, ta đối xử tốt với ngươi như vậy mà ngươi còn dám giấu diếm ta ra ngoài dẫn dụ yêu tinh!”
Lưu thị đang sốt ruột nhờ Bách Hợp kéo hai người ra, nghe được lời nói của Đoàn Quế Lan, đờ người ra, một lúc sau mới hồi tưởng khi trước Đoàn Quế Lan về lại mặt bị nàng ta lừa gạt hai lượng bạc để dành phòng thân của mình, nàng ta bảo số tiền này để cho Thẩm Đằng Văn đọc sách, đợi khi hắn đỗ đạt xong lại về phụng dưỡng mình.
Vì một câu nói của con út, những năm qua bà ta phải chịu bao nhiêu khổ cực? Số tiền này bà ta kiếm được cũng không dễ dàng gì, tiền mất thì cũng thôi, cái làm cho Lưu thị tâm can lạnh giá là tâm nguyện trông ngóng nhiều năm như vậy, bây giờ mới nghe được sự thật từ nói nói của Đoàn Quế Lan, là nàngta lừa bạc của mình.
Bà ta chiều con gái từ nhỏ, vậy mà lập gia đình xong cùi chỏ hướng ra ngoài, vì một người đàn ông, vì một Thẩm Đằng Văn, ngay cả mẹ đẻ cũng lừa, bà ta rơi vào hoàn cảnh không có đồng bạc dính thân, tiền vốn dĩ để dưỡng lão nay mới biết được bị Đoàn Quế Lan đem cho Thẩm Đằng Văn ăn uống chơi gái đánh bạc. Vừa nghĩ tới, Lưu thị nghẹt thở, hai chân mềm nhũn té ngã.
Đoàn Quế Lan đang mắng chửi ở phía này, nghe thấy tiếng người thét lên, ngó lại mới thấy Lưu thị ngất xỉu, chắc chắn là vì nghe được những lời nàng ta vừa nói. Vậy mà Đoàn Quế Lan không chút lo lắng, một chút kích động trong lòng cô ta đã lấn át hết lý trí, nàng ta thấy Bách Hợp đứng đó liền lao tới: “Đều tại ngươi, tất cả là tại ngươi!”
Nếu không phải tại Bách Hợp làm cho Thẩm Đằng Văn mê đắm đến thần điên bát đảo, cô ta cũng sẽ không đánh nhau với hắn, Thẩm Đằng Văn cũng sẽ không đòi bỏ vợ. Đoàn Quế Lan nghĩ vậy, con mắt đỏ long lên: ”Con đĩ không biết xấu hổ này, ế không gả đi được, lại còn đi dụ dỗ …” Cô ta còn chưa kịp nhào tới người Bách Hợp, lời cũng chưa nói ra hết, đã bị Bách Hợp chân ghế quăng trúng ngực ngực làm cô ta ngã lăn ra đất. Bản lĩnh đánh người của Đoàn Quế Lan đối phó với Thẩm Đằng Văn thì dư xài, nhưng trước mặt Bách Hợp hoàn toàn rời rạc. Ngực Đoàn Quế Lan bị đập trúng, rõ ràng chỉ là cái ghế nhẹ, vậy mà lại như bị đá tảng đánh trúng, xương sườn như bị nứt gãy, đến thở cũng thấy đau.
“Đoàn gia không dạy ngươi cho tốt, vậy ta đến dạy ngươi!” Bách Hợp vung chân đá vào má Đoàn Quế Lan, một đạp này làm cho hàm dưới của Đoàn Quế Lan cũng mất cảm giác, chỉ thấy tê tê lạnh như băng. Phải mất một lúc sau cảm giác đau đớn mới tới, thân thể nàng ta bắt đầu run lẩy bẩy.
Loại đau đớn này khác hẳn với việc bị tú bà ở Hoa Xuân phường dùng kéo đập vào mặt mà càng lúc càng đau, cô ta không ngừng run rẩy, Bách Hợp ngồi xổm xuống nắm tóc nàng ta, liên tục đập đầu cô ta xuống đất đến khi da đầu nứt toác, máu chảy ròng ròng, mắt nổi đom đóm mới dừng lại:
“Giúp ngươi tỉnh táo lại một chút, giờ đã tỉnh hẳn chưa?”
Cô cũng không nổi giận, giọng điệu lại lạnh lùng đều đều, Đoàn Quế Lan bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, dốc sức gào thét giãy dụa, nhưng cơ bản không ngọ ngoạy nổi.
“Nếu nói ta dụ dỗ người khác, sao lại đi với ngươi, nhìn ngươi không ra hồn, nhưng tâm cơ không nhỏ, việc gì cũng làm như vô tâm, nhưng đều là những thủ đoạn không biết xấu hổ, còn dám nói ta? ở thành sông Hoài này có ai mà không biết chồng của ngươi là làm như thế nào mà có được?”
Bách Hợp nói chữ nào, trong lòng Đoàn Quế Lan đều thoáng run rẩy, tuy không phục, nhưng bị đánh thê thảm như vậy nên chỉ biết ngậm miệng.
“Còn dám nói ta không biết xấu hổ, cái mồm này ngược lại rất biết ăn nói, Tú nương, lấy cho ta cây kéo, hôm nay ta muốn nhổ hết răng cắt luôn cái miệng, để xem sau này nó còn miệng để đi truyền thị phi không!” Bách Hợp cười lạnh, nhìn Đoàn Quế Lan có bộ dáng sợ hãi mà không phục, nàng ta bị Lưu thị cưng chiều đến mức coi trời bằng vung, cả đời này chắc không biết sợ đâu.
Bách Hợp vừa nói xong, Đoàn Quế Lan thực sự sợ hãi, nàng ta cố sức hét lên, bắt lấy tay Bách Hợp, không hiểu tại sao, rõ ràng tay chị gái mình nhìn thanh mảnh, nhưng nắm lấy lại giống như tay sát, không thể giãy dụa được.
“Muội sai rồi, muội sai rồi…” Đoàn Quế Lan vừa khóc vừa nói, cô ta thấy có người đưa cho Bách Hợp cây kéo, càng sợ đến tan gan nát ruột, càng khóc lớn: “ Muội sai rồi, muội không nên nói lung tung về tỷ, muội không nên tranh giành nhân duyên của tỷ, nhưng mà, nhưng… những việc này đều là Thẩm Đằng Văn làm, không liên quan tới muội đâu…”
Lúc này Thẩm Đằng Văn mới đứng dậy được, mặt mũi đã bị Đoàn Quế Lan cào nát, nghe xong trong lòng bùng phát: “Tại sao lại không liên quan đến ngươi? Lúc đó ngươi gây chuyện ở Hoa Xuân phường xong dẫn ta lên bờ, ngay trong ngõ phía sau Bắc Đại, chính miệng ngươi đã nói!” hắn vừa nói xong, Lưu thị đã được người ta ấn huyệt làm tỉnh lại, thở hắt ra một hơi.
“Ngươi nói mẹ ngươi bất công, từ nhỏ chỉ thương chị ngươi, bọn họ có lỗi với ngươi, chị ngươi quá mức ác độc, lúc đó ta không có mắt, dễ dàng tin lời nói dối của ngươi, hại ta một đời.” Thẩm Đằng Văn ngửa mặt lên trời thở dài, động tác làm chạm đến vết thương làm hắn rên rỉ kêu đau.
Lưu thị nghe xong những lời này, chân tay bủn rủn lạnh buốt, run rẩy hỏi lại: “Con ta nói như vậy thật hả?”
“Đương nhiên! Chính tai ta nghe rõ, sao có thể sai được? Nếu không phải như vậy sao ta có thể lấy cô ta làm vợ? Lúc ở Hoa Xuân phường, ta có hỏi cô ta là có phải Đoàn đại tiểu thư sai cô ta tới theo dõi ta không? Cô ta công nhận như vậy.” Nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng Thẩm Đằng Văn lại bốc hỏa.
Nếu không phải do Đoàn Quế Lan nói dối hắn ngày đó, hắn ta sẽ không vứt minh châu mà nhặt mắt cá, làm sao có thể bỏ Bách Hợp mà lấy Đoàn Quế Lan không có tài năng gì? “Chỉ hận sau khi thành thân xong ta mới phát hiện ra, con này không những không chăm sóc cha mẹ chồng con, mà chỉ biết ăn với mặc, lại còn lười biếng, tội lỗi chồng chất, ngay cả khi ta ra ngoài vui chơi, cũng phải làm lớn chuyện khiến ta mất hết mặt mũi. Hôm nay ta chắc chắn sẽ bỏ cô ta, cùng cô ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Nếu như trước kia hắn lấy được Bách Hợp, nhà vừa có tiền, lại có vợ đẹp, bạn học sẽ hâm mộ vô cùng, chỉ tiếc hắn lại lấy Đoàn Quế Lan, hôm nay mới có chuyện này.
“Tự bản thân ngươi muốn tin, giờ lại trách ta?” bị Thẩm Đằng Văn vạch trần sự thật, Đoàn Quế Lan có chút chột dạ, sợ hãi gào lên.
Hai người này tự vạch áo cho người xem lưng, đúng là chuyện cười chết người.