Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1100: Tranh cầu lang quân như ý (hoàn)



Edit: Nayuki

Beta: Sakura

Mấy ngày nay trong lòng Lưu thị nóng như lửa đốt, muốn biết được quyết định của con gái, lại không dám hỏi, nghĩ mãi cũng không thể đợi thêm nữa, đành tìm cơ hội buổi sáng khi Bách Hợp đang ăn điểm tâm thì đi ra khỏi phòng.

Sau lần bị Đoàn Quế Lam làm cho tức giận, Lưu thị chưa nói chuyện với Bách Hợp, tuy bây giờ mở miệng có chút ngại ngần, nhưng qua một khoảng thời gian cũng dần trấn tĩnh lại: “Vấn đề liên quan đến Tề gia, con đã có quyết định chưa?” Bên trong thành sông Hoài cũng đã lan truyền đây cũng không phải bí mật gì, lúc phu nhân Huyện thái gia đến mai mối, cũng không giấu diếm gì nên tin tức bay xa cũng không lạ.

Đối với chuyện như vậy, trên phố bàn tán rất say sưa, trà dư tửu hậu lại càng đàm luận thêm vài lượt, ngay cả hai tú nương trong cửa hàng cũng xì xào không ngớt. Lưu thị biết rõ Bách Hợp cũng không vội, chỉ là Bách Hợp nghe thấy liền dừng đũa: “Giải quyết như thế nào ạ?” Cô cái gì cũng biết nhưng lại giả hồ đồ, Lưu thị sốt ruột nói: “Năm nay con cũng không còn ít tuổi nữa, sắp hai mươi rồi, không lẽ con định ở vậy cả đời sao? Khó khăn lắm mới gặp được một đối tượng tốt như thế, lại do huyện phu nhân làm mai, đúng là may mắn tu từ kiếp trước. Gả con xong, sau này có đi xuống cửu tuyền gặp cha con, mẹ cũng không bị ông ấy trách cứ.”

“Ta lớn tuổi là do ai? Khi mẹ giúp Đoàn Quế Lan bôi xấu danh dự của ta sao mẹ không nghĩ lúc đó tuổi ta không còn nhỏ? Có thành gái lỡ thì hay không liên quan gì đến mẹ? Mẹ đừng quên, khi mẹ bán Đoàn thị bố trang giúp Đoàn Quế Lan, đã từng nói sau này chuyện hôn nhân của ta thì ta tự mình chọn lấy.” Bách Hợp vừa nhắc lại chuyện cũ, Lưu thị hối hận không ngừng.

Cũng chỉ vì cái con Đoàn Quế Lan, chắc kiếp trước  bà ta thiếu nợ con nhỏ chết tiệt ấy, Bách Hợp nói những lời này chặn họng bà, bà ta nhịn không được giận trong lòng nói: “Tề gia có gì không tốt? Đại Lang quân cũng mới hai mươi, nếu không phải nhân duyên chưa tới, làm gì đến lượt con.” Tề gia là gia đình giàu có mới nổi, vứt đi chút tiền đổi lấy chức viên ngoại lang viên, mới thoát khỏi chữ “thương” hèn hạ, dần dần qua mỗi ngày bề ngoài lại càng khởi sắc.

Đại Lang của Tề gia hai mươi tuổi chưa thành thân, trên phố cũng đồn đại hắn là người đồng tính, hoặc là cái chuyện kia không thể làm được. Lưu thị cũng nghe thấy những chuyện này, nhưng con gái đã lớn mà chưa gả đi được cũng là khổ tâm của bà ta, thay vì tự mình chải đầu, cùng bà ta chết già trong nhà thì cứ gả đi cũng tốt. Bất kể sau này sống ra sao cũng bớt bị thiên hạ chỉ trỏ.

“Mẹ hi vọng ta lập gia đình đến như vậy?” Bách hợp lau miệng, nhìn chằm chằm Lưu thị, ánh mắt lóe sáng. Bà ta gật đầu nói: “ Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, mẹ cũng mong con có nơi có chốn để đi về.”

Bách Hợp cười: “Cũng phải, vấn đề này ta biết. Nhưng nếu ta xuất giá rồi, mẹ lại đã già vậy sống làm sao đây? Mẹ làm gì còn tiền, vì Đoàn Quế Lan chút gia nghiệp thì đã bán sạch rồi, vài đồng bạc cuối cùng để dưỡng già cũng đã bị lừa hết, nếu ta lấy chồng, ai sẽ nuôi dưỡng mẹ?”

Lưu thị nghe xong như mở cờ trong bụng, chỉ cần cô lấy chồng, về sau có cửa hàng này, lại có căn nhà này, bà ta cũng có chỗ buôn bán làm ăn, chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, sống qua ngày không có vấn đề, có khi còn dư dả mà cho con út một chút, tuy bà ta giận Đoàn Quế Lan, nhưng cũng là cục thịt tự mình sinh ra, làm gì có chuyện mẹ con thù hận xa cách lâu?

Những lời này cũng chỉ là bà ta nghĩ trong lòng, không tiện nói cho Bách Hợp nghe, sợ cô nghe được lại trách bà ta bất công. Lưu thị nhẫn nhịn, chưa kịp nói Bách Hợp không cần lo cho mình, chỉ cần để tâm việc lập gia đình, bà ta sẽ tổ chức hôn lễ cho cô đàng hoàng, Bách Hợp lại thở dài:

“Có khi mẹ mong ta sớm lập gia đình để đi cho khuất mắt? Ta gả đi như vậy cũng được, cửa hàng này con sẽ bán để làm đồ cưới, dù sao Tề gia cũng lớn, nếu gả đi mà không có chút tiền phòng thân, cũng không an tâm.” Bách Hợp đã suy nghĩ vài ngày, việc Tề gia đến cầu hôn, có lẽ cô sẽ đồng ý gả, cũng vì hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, chuẩn bị cho việc gả vào Tề gia, cô bán cửa hàng lấy chút vàng bạc rồi mua vài thị nữ xinh đẹp coi như của hồi môn, coi như là cám ơn danh phận Tề gia cho nàng, còn về phần Đại Lang quân, cũng không sợ việc hắn sẽ đối xử với cô như thế nào, cô có võ công phòng thân, nếu là hắn không tốt với nàng, dĩ nhiên cô sẽ có phương pháp đối phó hắn không để mình bị thiệt.

Bách Hợp vừa nói xong, vẻ mặt tươi cười của Lưu thị cứng đờ, bà ta không tin nổi nhìn chằm chằm Bách Hợp, mặt cắt không còn giọt máu.

Khi xưa Lưu thị nghĩ gả con gái cho người ta xong, bản thân có thể tự mình trông nom cửa hàng này mà sống, chỉ phút chốc Bách Hợp đã làm tan vỡ mong ước của bà ta. Bà ta mới chủ động khích lệ Bách Hợp gả đi, đổi lại kết quả giờ thành như vậy.

“Nếu, nếu con bán cửa hàng đi, mẹ phải làm sao bây giờ?” Bách Hợp vừa nói bán đi, Lưu thị hoảng loạn vội mở miệng, Bách Hợp cười cười: “Làm sao là làm sao ạ? Mẹ còn có Đoàn Quế Lan còn gì? Lúc trước mẹ chẳng nói cửa hàng của nhà mình cho con một nửa, cho nó một nửa, còn lại chút bạc mẹ để dành dưỡng lão, giờ một văn tiền cho ta cũng không có, tiền dưỡng lão của mẹ cũng bị Đoàn Quế Lan lừa đi, cái này cũng không liên quan đến ta! Tuy nó không phải con trai nhưng mẹ còn tốt với nó hơn con trai, nó phụng dưỡng mẹ cũng là chuyện hiển nhiên.”

Nói xong, Bách Hợp đi ra ngoài cũng không quan tâm đến sắc mặt hoảng loạn của Lưu thị.

Mới đầu còn mong Bách Hợp đi lấy chồng, giờ nếu cô lấy chồng xong bản thân chắc chắn phải lưu lạc khắp nơi, sự thay đổi này làm bà ta bị đả kích không biết xoay sở sao. Bà ta mặt dày mày dạn khuyên nhủ Bách Hợp suy nghĩ, nhưng Bách Hợp lại không cho bà ta cơ hội nào nữa. Cô đã đồng ý việc làm mai của Huyện phu nhân, hôn lễ cũng nhanh chóng được quyết định, cả hai bên đều đã đến tuổi, không thể chậm trễ thêm nữa, mặc dù Tề gia không hài lòng lắm với chuyện cưới gả ngày xưa của Bách Hợp, nhưng hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối, thời này gái trông cao mà gả, nam ngó thấp mà cưới là việc bình thường nên cũng không phát sinh trắc trở nào cả.

Rồi thời gian thành thân cũng đến, cửa hàng đã được Bách Hợp bán đi, lại một lần nữa Bách Hợp giúp Lưu thị thuê phòng, lịch sử lặp lại như ngày Đoàn Quế Lan được gả đi, cũng bán cửa hàng, cũng thuê phòng ở, khác chăng là lúc ấy Lưu thị còn chưa đến mức cùng kiệt như bây giờ. Tề gia tài vật cũng nhiều, không bủn xỉn như Thẩm Đằng Văn lúc đó, trong tay Bách Hợp cũng có tiền. Dù hôn lễ có hơi gấp gáp nhưng bộ dạng cũng không rẻ rúng như Đoàn Quế Lan ngày ấy.

Tuy từng cùng Thẩm gia nói qua là không có quan hệ thân thích gì cả, nhưng đại hôn đến người nhà họ Thẩm vẫn tới, muốn hòa vào không khí vui mừng đó.

Chứng kiến hôn sự do tri huyện phu nhân mai mối mà có rất nhiều người đến hỗ trợ làm việc, trong lòng Đoàn Quế Lan cực kỳ ghen tức. Tạm thời Thẩm Đằng Văn không bỏ nàngta cũng vì Bách Hợp được gả cho người tốt mà thôi, nàng ta ở tại Thẩm gia không hề dễ chịu, vài ngày mà đã già đi bảy tám tuổi. Tuy Thẩm mẫu không đánh nàng ta, nhưng phương pháp áp chế giày vò thì không thiếu, nàng ta biết bản thân đã đến bước đường cùng, có bất mãn cũng không còn dám kiêu ngạo như trước nữa.

Nhớ lại ngày nàng ta được gả đi, trong nhà lạnh tanh. Lưu thị từng nói tuy nàng được cưới gả làm vợ nhưng còn kém hơn cả vợ lẽ. Lại đem so sánh với hôn lễ của Bách Hợp, Đoàn Quế Lan nhớ thời gian hai năm trước đại hôn của mình, Lưu thị đã thử hỏi qua nàng có thực sự muốn gả cho Thẩm gia hay không, dù là đại hôn nhưng cũng không coi trọng nàng ta, sau này cuộc sống có thể cũng không dễ dàng gì.

Đoàn Quế Lan cũng không tin được những lời ngày đó của Lưu thị bây giờ lại đúng.

Nàngta ghen ghét nhìn tới đoàn đón dâu khổng lồ của Tề gia, người ngồi trên con ngựa cao to đang mặc áo cưới đỏ thẫm là Tề gia Đại Lang quân có bao nhiêu tao nhã, tuy là thương gia nhưng khí chất cũng không hề thua kém kẻ đọc sách như Thẩm Đằng Văn. Nhìn cảnh này Đoàn Quế Lan thật sự không cam lòng, tỷ tỷ nàng danh tiếng không tốt, hai mươi năm không gả đi được, vậy mà giờ lại còn có thể có được một người chồng như ý, dù lúc trước nàng ta đoạt được đối tượng muốn đính hôn của tỷ tỷ nào ngờ cũng chỉ là một kẻ cặn bã rỗng ruột mà thôi.

“Thương nhân lãi nặng nhẹ biệt ly, nữ nhân thủy tính tâm dịch biến.” Nội tâm Đoàn Quế Lan như bị thiêu đốt, bộ dạng của Thầm Đằng Văn kế bên cũng khổ sở vô cùng, cùng gục trên bàn tiệc cho người ta nhìn ngó, trong miệng còn ngâm hai câu thơ đầy chua xót: “Thương nhân chỉ quan tâm lợi ích thiệt hơn sao có thể thật lòng với nàng? Ta thật lòng như vậy mà nàng lại không để ý đến, đúng là người phụ nữ lăng loàn, quá dễ dàng thay lòng đổi dạ.” Hắn lẩm bẩm tự nói một mình như bị tẩu hỏa nhập ma.

Có người đi qua nhìn thấy những người Thẩm gia này cố ý đến nhận thân thích thì có chút coi thường, người hầu thấy hắn cản đường, lại còn say rượu nên ác miệng đuổi hắn đi, Thẩm Đằng Văn tức giận rời khỏi đó.

Tề gia Đại Lang Quân hoàn thành xong nghi lễ cưới Bách Hợp, lúc kết thúc buổi lễ, khi đến nghi thức vén khăn cô dâu, khăn vừa rơi xuống, Bách Hợp còn đang nghĩ xem làm như thế nào để nói với hắn về việc có mang theo thị nữ thông phòng, vừa nhìn thấy cặp mắt quen thuộc của anh thì trong lòng như có tảng đá lớn nện trúng.

Tuy ngày đó cô nới với Lưu thị có chút nhẫn tâm, nhưng dù sao cũng là mẹ của nguyên chủ, cứ cách mười ngày Bách Hợp lại cho người mang chút tiền tới, phòng là cô thuê dùm, tiền cô cho Lưu thị cũng vừa vặn cho bà ta sống tốt, nếu bà ta an phận thì cô sẽ phụng dưỡng tốt đến khi khuất núi, tuy tiền không đủ nhiều để sống vinh hoa phú quý nhưng quá đủ để bà ta an nhàn cả đời.

Ba năm sau, lại vào dịp thi cử, bên cạnh sông Hoài có một đôi vợ chồng gánh vài khay đồ, nam thì lấy quạt che mặt gặp ai cũng cười hỏi có muốn mua chút son phấn bột nước, nữ nhìn khá nhiều tuổi, thần sắc và bộ dáng thì hèn mọn.

“Tất cả là tại ngươi, nếu không vì người, một tú tài như ta sao có thể rơi vào tình cảnh này?”

Thẩm Đằng Văn liên tục oán hận, tuy hắn có bản lĩnh tú tài, nhưng tay thì đã phế, muốn viết thư viết sách dùm người ta cũng không xong, ngày đó gây chuyện quá lớn nên Thẩm gia thành trò cười của thành sông Hoài, rất nhiều nhà mời thầy dạy học cũng không muốn mời hắn, sau một thời gian, Thẩm gia đã nợ nần chồng chất, muốn bỏ vợ lấy người khác, nhưng Đoàn Quế Lan không còn chỗ nào để đi sống chết không đồng ý, hơn nữa tình trạng Thẩm gia như vậy hắn lại còn bỏ vợ, thanh danh càng xuống dốc, muốn tìm một người khác cũng không dễ dàng nên thời gian trôi qua cứ như vậy.

Vì cuộc sống, hắn cũng đành buông sách xuống mà làm ít quạt giấy để bán, sau lại mua thêm chút son phấn bột nước rao bán dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ cho mấy phu nhân, cũng kiếm được chút tiền để sống qua ngày.

Nhớ lại ngày xưa suy nghĩ đọc sách kiếm công danh báo hiếu cha mẹ, giờ chỉ như giấc mộng Hoàng Lương.

Nghe hắn mắng nhiếc, Đoàn Quế Lan nguyền rủa trong lòng, mặt mũi hung dữ xắn tay áo xông đến hắn gào lên:” bà đây cũng hỏng tám đời mới thèm gả cho ngươi!” Nếu không gả cho Thẩm Đằng Văn, nàng ta cũng sẽ không xúc phạm đến Bách Hợp, vì một nam nhân không có tiền đồ như vậy mà xích mích với chị gái, nếu đúng như mẹ nói, quan hệ với Bách Hợp đỡ một chút, Bách Hợp gả chỗ tốt như vậy cũng sẽ giúp đỡ nàng chút ít.

Những thiếu nữ nghe thấy tiếng thét chói tai của Đoàn Quế Lan đều không tin được đó là sự thật. Hai vợ chồng mỗi người một câu lại càng cãi nhau lớn, suýt chút nữa còn lao vào đánh nhau.

Tình tiết hai vợ chồng yêu thương ân ái, không có tiền ủng hộ, chỉ vì cuộc sống dầu củi mắm muối mà cãi nhau, cái gọi là tình yêu cũng chỉ là bề ngoài, hình tượng ân ái ngọt ngào cũng chỉ là tấm màn che mắt thiên hạ, thực tế thì khổ không nói nên lời.

“Đoàn Bách Hợp đê tiện, gả được cho người chồng tốt cũng không biết thương nhà mẹ đẻ, dù sao ta cũng là em gái cơ mà…” Nước mắt nước mũi Đoàn Quế Lan thi nhau rơi rớt, gánh hàng mệt mỏi nên cô ta bỏ xuống, ngồi nghỉ ngay dưới gốc liễu, hai con mắt khóc đỏ ngầu, hai chân đi lại đến đau nhức mà đồ vẫn không bán được bao nhiêu, trời thì nóng, nàng ta phơi nắng đến đen nhẻm, bây giờ nàng ta mới biết kiếm được tiền quá khó khăn, lúc trước có bao nhiêu gia sản đều đã dùng lung tung hết sạch.

Nhớ tới việc ngày đấy, càng hối hận không thôi, nàng ta khóc lóc mà nước mắt nước mũi ròng ròng, đưa tay quệt không cần nhìn ngó mà bôi thẳng lên thân cây liễu, còn đâu bộ dạng hoạt bát đáng yêu mà Thẩm Đằng Văn ưa thích? Thẩm Đằng Văn buồn nôn ngồi cách ra xa nàng ta một chút, lại nhớ tới người “Không chịu chờ mình mà đổi thành gả’ nữ nhân, trong lòng hai người đều rủa xả nhau không ngừng.

Ngày xưa thề nguyện vợ chồng yêu thường không rời, bây giờ nhớ lại cũng chỉ là mong ước tuổi trẻ.

“Nếu lúc trước không gả cho ngươi, bây giờ ta đã sống rất tốt, đâu phải đi bán những thứ này, một ngày không kiếm nổi ba đồng.”

“Nếu không cưới phải ngươi, ta đã nên công danh sự nghiệp, đâu cần xấu hổ đi khắp phố phường rao hàng?” Hai người nói xong đều tức giận không chịu nổi lại xông vào đánh nhau, Thẩm Đằng Văn bây giờ cũng không còn là bộ dạng văn nhân như trước, sau một năm đi bán hàng rong khắp nơi lại còn hay cùng Đoàn Quế Lan đánh nhau nên giờ cũng ngang ngửa.

Hai người đánh chửi mệt mỏi thở hồng hộc, ai cũng chảy máu, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, Đoàn Quế Lan lau nước mắt, tuy còn đau nhưng cũng đành gánh đồ rao tiếp, âm thanh dần nhỏ lại sâu trong con hẻm nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.