Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1111: Hoàng quý phi bị phế (1)



Edit: Theresa Thai 

Beta: Sakura

Trong nhiệm vụ lần này, mặc dù Bách Hợp phải đối kháng với thiên đạo, nhưng nhớ tới nhiệm vụ lần này, cô không thể không thừa nhận thiên đạo có mấy lời rất có đạo lý. Thế gian nhân quả báo ứng, quả nhiên đều có nguyên do. Nếu Ma Hàng thật sự là Dung Ly đời trước, thì như vậy đến tột cùng là bởi vì cô phong ấn Dung Ly, giam giữ cậu hơn nửa đời, cho nên mới dẫn đến sau này Dung Ly hận cô, hay là bởi vì mình nợ cậu quá nhiều, vì thế mà dẫn đến trong nhiệm vụ lần này phải ở bên cậu cả đời. Bách Hợp cũng không hiểu Đạo đức kinh của Thiên Địa môn đến tột cùng là do Dung Ly truyền cho mình, hay mình đã tiến vào trong nhiệm vụ truyền cho Dung Ly trước, nhân nhân quả quả, quả quả nhân nhân, vấn đề này giống như con gà có trước hay trứng có trước vậy, chính cô cũng không nói rõ được.

Chẳng qua có thể gặp được kiếp trước của Dung Ly trong nhiệm vụ lần này, cuối cùng cũng đã giảm bớt vài phần tiếc nuối do Dung Ly rời đi lúc trước.

Lúc cô về lại Không gian, trong lòng đã ổn định mấy phần.

Giới tính: Nữ (có thể thay đổi)

Họ tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 90 (max:100 điểm)

Dung mạo: 95 (max:100 điểm)

Thể lực: 90 (max:100 điểm)

Võ lực: 94 (max:100 điểm)

Tinh thần: 91 (max:100 điểm)

Danh vọng: 10 (max:100 điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân kinh, Cửu Âm Chân kinh, Đạo Đức kinh của Thiên Địa môn (tông), Cổ thuật Nam Vực, Thuật Luyện Thể Tinh Thần

Sở trường: Nấu ăn cao cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ hành bát quái (tinh thông), Thuật Ngự phong

Mị lực: 60 (max:100 điểm)

Ấn ký: Hơi thở của Chân Long Hoàng tộc

Ban đầu Bách Hợp cũng không để giá trị thuộc tính trong lòng, nhưng không nghĩ tới lần này giá trị thuộc tính lại xuất hiện sự thay đổi cực lớn, trừ Dung mạo, Võ lực cùng với Tinh thần lực đều tự tăng lên, thì Danh vọng lại giảm hơn 10 điểm, dù bây giờ Bách Hợp còn chưa xác định công dụng của Danh vọng, nhưng lúc này cũng cảm thấy có chút rắc rối.

Hơn nữa, sự gia tăng của ba giá trị thuộc tính còn lại cũng đáng để Bách Hợp chú ý, theo độ khó của nhiệm vụ gia tăng, Bách Hợp đã rất ít xuất hiện tình huống giá trị thuộc tính tăng nhiều nữa, theo lý mà nói nhiệm vụ lần này dù là hoàn thành đi nữa, thì cũng không nên tăng nhiều như vậy mới đúng. Cô thấy giá trị dung mạo lập tức tăng thêm hai điểm, Bách Hợp liền lập tức nghĩ tới Mộc Tầm, giọt nước mắt mà cô ấy lưu lại trước khi chết kia lúc ấy thấm vào trong lòng bàn tay mình, lúc đó Bách Hợp cũng không nghĩ nhiều. Nhưng lúc này thấy những giá trị thuộc tính này, nghĩ đến Mộc Tầm xinh đẹp vượt quá bình thường, tiếng cám ơn trước khi chết kia, trong lòng Bách Hợp liền suy đoán hẳn là có liên quan với Mộc Tầm.

Cũng chỉ có xinh đẹp như Mộc Tầm, mới có thể làm cho giá trị dung mạo của mình tăng liền 2 điểm. Bách Hợp nghĩ tới đây, trong lòng ngược lại có chút cảm động. Tuy nói cuối cùng là cô ra tay giúp Mộc Tầm không bị rơi vào tay đám người Khải Dẫn, tránh cho sau khi chết phải trải qua nỗi đau lột da rút xương, nhưng truy cứu căn nguyên, kết cục của Mộc Tầm, cô cũng không thoát khỏi liên quan.

Chính là bởi vì Bách Hợp chống cự lại sự sắp xếp của Thiên đạo, vì sửa lại sai lầm, mới tạo thành Mộc Tầm bị thống khổ cả đời. Tuy nói người đi đầu hẳn coi như là quy tắc của Thiên đạo, nhưng cô nương này cuối cùng hào phóng lấy linh hồn dâng tặng biến thành giá trị thuộc tính, vẫn làm cho Bách Hợp thở dài.

Bách Hợp trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt lại dần dần tỉnh táo lại. Bây giờ khiến cho cô giật mình, cũng không phải là sự thay đổi của giá trị thuộc tính, mà là kỹ năng.

Trước kia, trong cốt chuyện, khi cô thành lập Thiên Địa môn, truyền dạy Đạo Đức kinh cho Huyết Phong, Bách Hợp đã từng chuẩn bị tâm lý bản thân sẽ có thể mất đi Đạo Đức kinh, cô đã từng bởi vì ở trong lúc thi hành nhiệm vụ dạy Cửu Dương Chân kinh cho người ngoài, mà khiến cho Cửu Dương Chân kinh phát sinh tình huống ánh sáng ảm đạm, vốn lần này Bách Hợp cũng cho là sẽ giống như vậy, nhưng lúc cô cân nhắc có nên dạy hay không, thì vẫn quyết định đem Đạo Đức kinh ra truyền thụ.

Nếu Ma Hàng này thật sự là Dung Ly, nếu Thiên Địa môn mà mình thành lập thật sự là khởi nguồn của Đạo Đức kinh mà mình học được, thì Bách Hợp không có lý do gì mà không truyền thừa tiếp, cô hy vọng từ nay về sau thực lực của Thiên Địa môn sẽ càng ngày càng cao, có thể bảo vệ Dung Ly bị phong ấn. Ban đầu lúc Dung Ly rời đi có thể tặng cho mình một thân tu vi của cậu, đồng dạng, mình cũng có thể truyền thụ Đạo Đức kinh này ra. Nhưng không biết tại sao, lần này trở về Đạo Đức kinh không chỉ không biến mất, mà ngược lại tia sáng kia biến thành màu vàng, trên Đạo Đức kinh lại càng có thêm một chữ ‘Tông’.

Lý Duyên Tỷ không có trong Không gian, Bách Hợp chính là muốn nghĩ cũng không nghĩ thông, cũng chỉ đợi sau này nếu ở trong nhiệm vụ gặp anh ấy, lại hỏi anh ấy nguyên nhân.

Nghĩ tới đây, Bách Hợp thu thập tâm tình một phen rồi nhắm mắt lại, lần nữa tiến vào trong nhiệm vụ.

Vương triều nhà Tề dựng nước hai trăm năm, lúc truyền thừa đến Thịnh Tề đế, đã là mười tám đời, Tề đế ngu ngốc háo sắc, tuổi già sủng ái Trịnh quý phi, bị Trịnh quý phi thổi gió bên gối, phế con trai Lương Ích của Hoàng hậu, sửa lập Lương Luân làm trữ. Phế Thái tử kiêu dũng thiện chiến, sau khi bị phế, Trịnh quý phi vẫn đề phòng hắn ta, mấy lần muốn lấy mạng hắn ta, Lương Ích không thể nhịn được nữa, khởi binh mưu phản, chém đầu Trịnh quý phi treo trên cửa thành, giam giữ Tề đế trong cung Thịnh Thế, tự lập làm Đế, từ đó về sau, Tề quốc xưng Tiền Tề là Nam Tề, mà sau Lương Ích thì đổi xưng là Bắc Tề.

Trải qua trận hỗn loạn này, Lương Ích giết hơn ba trăm nhân khẩu tộc nhân của Trịnh gia, khi đó ở cửa Hoàng thành Bắc Tề, đầu của người Trịnh gia bị chém xếp thành một ngọn núi nhỏ, đây sợ rằng sẽ là chuyện mà dù có trải qua trăm năm, người người đàm luận đến nó, vẫn sẽ biến sắc.

Trịnh thị nhiều đời ra mỹ nhân, ở Vương triều nhà Tề là nổi danh, ban đầu Trịnh thị một nữ khó cầu, sau khi trải qua chiến loạn, Lương Ích ghét cay ghét đắng Trịnh thị, vì vậy trước khi chết để lại Di chiếu, phàm là họ hàng của Trịnh thị, ba đời không cho phép làm quan, phụ nhân có liên hệ huyết thống với Trịnh quý phi, không cho phép tiến cung. Thủ đoạn huyết tẩy cung đình của Thái tổ Bắc Tề lúc trước còn sờ sờ ở trước mắt, đạo Thánh chỉ này vừa hạ, văn võ cả triều không ai dám cầu tình.

Sau khi Lương Ích qua đời, lập đích tử là Lương Chí làm Đế, bởi vì thời thơ ấu thâm thụ cung vi chi loạn (loạn hậu cung), nên trên phương diện nữ sắc, Lương Chí hết sức khắc chế, năm đó trước khi lên ngôi, đã cưới Thái tử phi Lưu thị, sinh hạ đích tử Lương Hách, liền dốc hết lòng nhào vào việc dạy dỗ Thái tử, với nữ sắc cũng không để ý gì đến. Ban đầu, Lưu thị sinh sản bị lưu lại bệnh căn, vẫn luôn triền miên trên giường bệnh, đến sau khi đích tử Lương Hách mười sáu, cường chống định hôn sự cho hắn ta xong, liền một mạng kết thúc.

Hai năm sau, dưới sự tấu thỉnh của văn võ cả triều, Lương Chí tục cưới Lục thị nữ làm Hậu, mà lúc này Lương Chí đã tới bốn mươi sáu, Lục thị nữ lại đang chính mười sáu phương linh, còn nhỏ hơn Thái tử Lương Hách hai tuổi, dung nhan hoa dung nguyệt mạo. Nhưng bởi vì chuyện hồi nhỏ, Lương Chí đã từng thấy cha Lương Ích bị phụ nhân xinh đẹp làm khổ, nên cũng không sủng ái Hoàng hậu trẻ tuổi mới cưới bao nhiêu, ngược lại càng dạy đỗ con trai nghiêm khắc hơn, tay nắm tay dạy hắn ta xử lý chuyện triều chính. Nửa năm sau, bởi vì vất vả quá độ, Lương Chí hoăng.

Lục thị nữ xuất giá chưa tới nửa năm liền thành Thái hậu, Tân đế Lương Hách lên ngôi, hào Vĩnh Minh đế, phong Thái tử phi Chu thị làm Hoàng quý phi, kính Lục thị làm Lục thái hậu.

Mà thân phận lần này của Bách Hợp, chính là Chu Bách Hợp xuất thân thế gia thanh quý. Chu thị có dung mạo mày rõ răng trắng, khí chất thanh đạm như phù dung, năm mười lăm tuổi được hoàng gia chọn trúng, gả vào hoàng thất trở thành con dâu hoàng gia, sau khi cưới nơm nớp lo sợ, không dám bước kém đạp sai một chút. Sau khi cưới một năm, nàng ấy mang thai, sinh hạ đích trưởng tử Lương Mộ Bắc, vốn cho rằng sau khi trượng phu kế vị, theo lý, mình hẳn là mẫu nghi thiên hạ tôn sư, đích trưởng tử Lương Mộ Bắc hẳn được phong làm Thái tử, lại không nghĩ tới cuối cùng chỉ được phong Hoàng quý phi, mà không được ngồi lên phượng tọa.

Khác với Tiên đế Lương Chí không thích nữ sắc, nữ nhân trong hậu cung Lương Hách lại không ít, hắn ta cũng không phải là một người sẽ làm khó mình, bận bịu công vụ nhiều, cũng biết lấy nữ sắc giải buồn, nữ nhân trong hậu cung của hắn ta nhiều hơn Tiên đế gấp mấy lần, sau khi đăng vị, trong Tứ phi đều đã chiếm Hiền, Đức, ngoài ra tần thiếp cũng không phải ít, con cái thì ngược lại ít ỏi, trừ Lương Mộ Bắc ra, dưới thủ đoạn của Chu Bách Hợp, không còn nữ nhân nào sinh con cho Vĩnh Minh đế được nữa.

Hoàng đế trẻ tuổi anh vũ phi phàm, nữ nhân trong cung không tránh khỏi mê luyến hắn ta, lấy lòng hắn ta, chính vì như vậy, tranh đấu trong hậu cung của Vĩnh Minh đế rất gay gắt. Lúc Chu Bách Hợp tranh đấu chết đi sống lại với các cung phi khác, thì con trai duy nhất của mình là Lương Mộ Bắc bởi vì lần nào đó Thái hậu tương triệu, lại bị người ta đẩy xuống hồ trong Ngự hoa viên chết đuối. Vĩnh Minh đế chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi, trong cơn giận dữ khiển trách Chu Bách Hợp chăm sóc con trai không chu toàn, liền biếm nàng ấy thành Quý phi.

Con trai là chỗ dựa vào cả đời của Chu Bách Hợp, lại có huyết mạch tương liên với nàng ấy, con trai vừa chết, trượng phu bạc tình bạc nghĩa không nhờ vả được, bầu trời của Chu Bách Hợp như sụp đổ, hơn nữa phân vị lại bị biếm, lúc nàng ấy đau triệt tâm lại không có ai an ủi nàng ấy, ngược lại trong cung người người xem kịch vui, bỏ đá xuống giếng. Chu Bách Hợp trải qua chuyện này, hóa tình yêu với Lương Hách thành thù hận, hận hắn ta tận xương, bề ngoài mặc dù vẫn hiền lương thục đức, nhưng trong lòng thì vặn vẹo âm trầm, nàng ấy bắt đầu ra tay trả thù phi tần đã hại chết con trai mình vào ngày đó mà không kiêng nể gì, thậm chí đối đầu với Thái hậu.

Nhưng bởi vì lúc Vĩnh Minh đế lên ngôi, do Chu Bách Hợp cũng không phải là Hoàng hậu, nên phượng ấn đại biểu cho Hoàng hậu cũng không ở trong tay Chu Bách Hợp, vì vậy khi nàng ấy đối đầu với Lục thái hậu, đều mỗi chiến mỗi bại.

Ngay tại lúc Chu Bách Hợp càng làm ầm ĩ, Hoàng đế trẻ tuổi càng vắng vẻ nàng ấy, mẹ của Chu Bách Hợp vào cung, dạy dỗ con gái một trận, nghe lời của mẹ, Chu Bách Hợp thu liễm mấy phần, nàng ấy không ra tay đối phó với phi tần trong cung nữa. Nửa năm sau, Quý tần An thị mang thai, Chu Bách Hợp ôm con trai của An thị đến dưới gối mình nuôi, đặt tên là Lương Mộ Lâm, dốc hết một khang tình thương của mẹ dành cho con trai đã mất đi của mình lên người nó.

Trong suốt mười lăm năm, giữa Chu Bách Hợp và Lục thái hậu đã là kết cục không chết không ngừng, con cái của Vĩnh Minh đế đã khá nhiều, Chu Bách Hợp cố nén oán hận và ghen tị trong lòng nhiều năm, tới bây giờ, nàng ấy không cầu sủng ái của trượng phu, nàng ấy chỉ cầu phú quý về sau. Ngay tại lúc hy vọng Vĩnh Minh đế phong Lương Mộ Lâm làm Thái tử, Lương Mộ Lâm luôn luôn thân cận với nàng ấy lại lạnh nhạt với nàng ấy, hắn ta yêu một cung nữ tầm thường, muốn cưới nàng ta làm thê, tất nhiên Chu Bách Hợp không cho phép, nàng ấy đã chọn trúng cháu gái nhà mẹ đẻ của mình là Chu thị cho Lương Mộ Lâm.

Lương Mộ Lâm luôn luôn âm trầm hướng nội lần đầu tiên tranh cãi dữ dội với Chu Bách Hợp, cuối cùng Chu Bách Hợp thỏa hiệp, hứa với hắn ta cưới Chu thị nữ làm vợ, sẽ nạp cung nữ đó làm thiếp. Sau khi cưới, Lương Mộ Lâm ái thiếp vắng vẻ chính thất, cháu gái mấy lần tố cáo, Chu Bách Hợp nhắc nhở Lương Mộ Lâm mấy lần, nhưng không biết có phải bởi vì không phải con trai ruột của mình hay không, mà Lương Mộ Lâm lại không chịu nghe lời của Chu Bách Hợp, nói nhiều quan hệ mẹ con vốn đã mỏng manh liền càng tràn ngập nguy cơ, đến cuối cùng bởi vì cung nữ mà Lương Mộ Lâm thích chết đi, mà hoàn toàn đoạn tuyệt.

Ngoài mặt, khi Chu Bách Hợp cho rằng cung nữ này vừa chết, từ nay về sau không có đối tượng câu dẫn Lương Mộ Lâm nữa cảm thấy vui mừng, thì trong lòng Lương Mộ Lâm lại hận nàng ấy.

Trong quá trình đối đầu với Lục thái hậu, Hoàng đế cũng đã không thể nhịn Chu Bách Hợp được nữa. Khi Chu Bách Hợp chỉ chuyên chú với hậu cung của Hoàng đế, thì tình huống của Chu gia đã tràn ngập nguy cơ. Cho đến khi có người ở triều đình kiện Chu gia tham ô năm trăm vạn ngân lượng, cũng có chứng cớ xác thật, Hoàng đế nổi giận, sao trảm cả nhà Chu gia, Chu Bách Hợp bị phế khỏi tước vị Quý phi, ban cho bạch lăng trong cung Hàm Phúc. Trước khi nàng ấy chết, cung nhân chỉ e tránh không kịp, không ít đối thủ cũ ngấm ngầm cười nhạo vui mừng, nàng ấy khẩn cầu gặp Hoàng đế, lúc này, Lương Mộ Lâm lại đột nhiên xuất hiện.

Chu Bách Hợp mừng rỡ như điên, lúc nhờ con trai giúp mình thỉnh cầu Hoàng đế tha thứ, Lương Mộ Lâm lại hung dữ nói đã sớm hận không thể khiến cho nàng ấy chết đi, ngày đó cung nữ chết, Lương Mộ Lâm liền hận nàng ấy tận xương, đã sớm hạ độc vào trong thức ăn hằng ngày của nàng ấy, ngày hôm nay liền tính Hoàng đế không muốn nàng ấy chết, nàng ấy cũng sẽ không sống nổi một năm. Không nghĩ tới đứa con trai mà mình tận tâm tận lực nuôi dưỡng lớn lên cuối cùng lại sẽ hận mình tận xương, trượng phu kết tóc trở mặt vô tình, người nhà trong một đêm chết hết, dưới cơn thống khổ, lúc bị cung nhân siết cổ, Chu Bách Hợp mơ hồ thấy Lục thái hậu làm đối thủ cả đời của nàng ấy xuất hiện, cười lạnh nhìn nàng ấy, nói nàng ấy đã sớm đáng chết.

Cái loại cảm thụ bị người siết cổ tựa như vẫn còn đọng trên cổ không xua đi được, Bách Hợp ho khan hai tiếng, hơi thở dồn dập, há to miệng, mắt mở to.

“Tỉnh tỉnh, nương nương rốt cuộc đã tỉnh rồi.” Một giọng nữ còn mang theo tiếng khác vang lên bên tai nàng, ngực Bách Hợp không ngừng phập phồng, thân thể đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Cô há to miệng thở hổn hển, theo bản năng vươn tay sờ cổ, nhưng lúc giơ tay lên thì cánh tay lại run rẩy không ngừng, căn bản không nghe sai sử.

Cô nương này búi tóc, cài một cây trâm bạc, trên người mặc một chiếc áo thêu hoa mai màu bạc, đôi mắt đỏ bừng đàng nhìn nàng chăm chú: “Nương nương rốt cuộc đã tỉnh rồi.”

“Mộ Bắc đâu?” Bách Hợp vừa mở miệng, liền vội vàng hỏi một câu, thời gian cô tiến vào nhiệm vụ quá sát, ngay tại trước sau thời điểm con trai nguyên chủ xảy ra chuyện.

Nhưng nghe thấy câu hỏi của cô thì nước mắt cô nương mặc áo thêu hoa mai này lại tuôn ra, nàng ấy quay người cầm khăn tay lau nước mắt: “Nương nương nén bi thương, Đại hoàng tử, Đại hoàng tử đã…”

Bách Hợp nghe được câu này, mặc dù trong lòng đã có dự cảm xấu nhất, nhưng cũng vẫn không nhịn được cười khổ. Lương Mộ Bắc đã chết, bước ngoặt trọng đại nhất và cũng đả kích nhất trong cả đời nguyên chủ chính là đây, cô tiếp nhận hết nội dung cốt truyện và trí nhớ của nguyên chủ, với cái chết của đứa con trai này, nguyên chủ có tiếc nuối, nhưng may mà nguyên chủ cũng không nhất quyết muốn đứa con trai phải còn sống. Nàng ấy chỉ hy vọng mình có thể thay nàng ấy bảo vệ con trai thật tốt, nếu không được, vậy thì hãy thay nàng ấy báo thù cho con trai. Chu Bách Hợp oán hận Vĩnh Minh đế vô tình vô nghĩa, cũng hận tiện nhân Lục thái hậu này, mặc dù không phải trực tiếp hại chết con trai của nàng ấy, nhưng cũng bởi vì chính nàng ta mà con trai chết trong hồ ở Ngự hoa viên, nàng ấy hận con chó cắn chủ Lương Mộ Lâm, nàng ấy cũng hận chính mình không thể bảo vệ Chu gia, khiến cho Chu gia bị sao trảm cả nhà.

Nàng ấy muốn bảo vệ Chu gia, trả thù Lục thái hậu, giết chết người hại chết con trai mình, đồng thời cũng muốn làm cho Lương Mộ Lâm không có biện pháp xuống tay hại mình nữa.

Bây giờ con trai của Chu Bách Hợp đã chết, Bách Hợp có thể làm thay nàng ấy, cũng chỉ còn lại là trả thù người đã hại chết con trai nàng ấy, về phần Lương Mộ Lâm, về sau bản thân phải có đề phòng, nếu làm cho hắn ta không hại mình nữa, thì ngược lại là dễ nhất. Cuối cùng Chu gia bị sao trảm với tội danh là tham ô, về điều này, vô luận thế nào Chu Bách Hợp cũng không tin.

Chu gia thanh chính liêm minh, Chu lão gia trung thành cảnh cảnh với Tề triều, trên dưới cả Chu gia, không có khả năng tham ô hơn năm trăm vạn lượng bạc, lúc Chu Bách Hợp sắp chết cũng không chịu tin tưởng điều này, cho rằng Chu gia bị hại, nhưng cuối cùng khoản bạc này lại xác xác thật thật bị người ta lục soát ra từ trong Chu gia, đáng tiếc cuối cùng Chu Bách Hợp vẫn không có biện pháp minh oan cho Chu gia, điều này khiến nàng ấy cực kỳ không cam lòng, chuyện này tràn đầy điểm khả nghi, Bách Hợp quyết định sau này phải điều tra thật kỹ lại.

Dù sao lúc này cách lúc Chu gia bị sao trảm vẫn còn quá sớm, trước mắt trọng yếu nhất, vẫn là Lục thái hậu.

Địa vị của Lục gia cao hơn Chu gia một chút, Lục thị là danh môn quý phiệt đã tồn tại trước cả khi Nam Tề kiến triều, nội tình cực sâu, Lục thị lấy trung, hiếu, nhân, nghĩa ra danh, con gái Lục thị có dung mạo dịu dàng, tính tình khoan hậu nhân ái, là đặc điểm tốt của chủ mẫu đương thời, chính là bởi vì nhìn trúng gia giáo Lục gia sâm nghiêm, dạy nuôi con cái hết sức nghiêm khắc, nên lúc trước khi Tiên đế Lương Chí tục huyền (lấy vợ khác sau khi vợ trước đã mất), mới cưới Lục thị làm Hậu.

Nhưng trong cảm nhận của Chu Bách Hợp, Lục thái hậu lại vô luận kéo như thế nào cũng không dính dáng với con gái Lục thị. Nàng ta có tướng mạo rực rỡ động lòng người, mi mắt câu hồn nhiếp phách, đến ngay cả Hiền phi luôn có dung mạo nhất đẳng trong hậu cung Vĩnh Minh đế, khi so với Lục thái hậu, sợ rằng cũng thua kém không ít. Lục thái hậu thật giống như là một đóa hoa biệt lập của Lục gia, tựa như đầu thai sai vậy.

“Nương nương, nương nương, ngài phải bảo trọng thân thể.” Cung nữ Họa Ý quỳ xuống trước người Bách Hợp, bi thương khuyên. Họa Ý là nha hoàn thiếp thân từ nhỏ làm bạn bên người Chu Bách Hợp cùng lớn lên, sau khi Chu Bách Hợp gả vào hoàng gia, hai đại nha hoàn này cũng cùng đi theo nàng ấy vào hoàng gia, cũng tự chải tóc nguyện ý hầu hạ nàng ấy cả đời không gả.

Vì Chu Bách Hợp, Thi Tình và Họa Ý không từ thủ đoạn, cuối cùng lúc Chu Bách Hợp xảy ra chuyện, hai đại cung nữ này đều bị trượng tễ, thi thể bị ném ra bãi tha ma, không có được một kết cục tốt.

Lúc này Bách Hợp nghe thấy Họa Ý an ủi, cô gật đầu, cầm khăn tay đè nhẹ lên khóe mắt mình, bình tĩnh hỏi: “Hôm nay Đại hoàng tử đã đi đâu, ngươi kể lại từ đầu đến cuối cho ta nghe, không được phép có nửa điểm giấu giếm.”

Họa Ý chẳng biết tại sao lại phát hiện cô nương mình hầu hạ từ nhỏ đến lớn dường như đột nhiên trở nên lạnh lùng nguy hiểm, chắc bởi vì đích trưởng tử bị hại bỏ mình, cho nên bị chút kích thích. Sau lưng Họa Ý lạnh run, trong lòng vừa đau lòng thay Chu Bách Hợp, vừa cung kính đáp một tiếng: “Vâng.”

Trong nội dung cốt truyện, sau khi con trai xảy ra chuyện Chu Bách Hợp không dám nhìn tới khuôn mặt đã bị ngâm nước đến tím tái của con trai, cũng không dám hỏi cặn kẽ quá trình con trai bị ngộ hại, cho tới nhiều năm sau biết được trong chuyện này còn có chút kỳ lạ, nhưng lại vẫn không dám nghĩ tới một chút, vết thương cũ này càng về sau càng trở nên chạm vào một chút liền đau đến triệt tâm, dần dần tâm tính cũng trở nên lệch lạc âm trầm.

“Sáng nay Đại hoàng tử tới thỉnh an nương nương xong, liền muốn đến chỗ Thái hậu, Thái hậu yêu thương ngài ấy, liền giữ ngài ấy lại bánh điểm tâm, chơi khoảng nửa canh giờ, bởi vì gần đây Thái hậu bận rộn chuyện tuyển tú, nên liền bị Lục Nhiễm cô cô đến thỉnh. Thái hậu vừa đi, Đại hoàng tử cũng liền biến mất theo, khi được mọi người phát hiện, thì đã nằm dưới hồ rồi.” Họa Ý rất sợ Bách Hợp nghe lời này sẽ nổi điên, nên lúc nói chuyện thân thể run lên cầm cập, lại vừa đưa mắt nhìn Bách Hợp chăm chú.

Thấy cô nghe những lời này, cũng không còn kích động như trước nữa, mà ngược lại là rất bình tĩnh đến đáng sợ, trong lòng từng cổ rùng mình liền dâng lên, nàng ấy dừng một lúc lâu, cũng không biết Bách Hợp là bởi vì Lương Mộ Bắc chết nên bị đả kích quá sâu, cả người trở nên đáng sợ, hay căn bản đã thương tâm đến ngốc rồi, đang lúc lo âu, Bách Hợp lại cầm khăn tay hỏi: “Có phát hiện đồ vật gì khả nghi ở xung quanh không?”

Họa Ý nghe lời này, vội vàng gật đầu: “Có, ở hiện trường phát hiện có dấu chân người, trong bụi tường vi ở gần đó còn phát hiện khăn tay của Hiền phi, lúc nương nương hôn mê, nô tỳ đã sai người nghe ngóng, Thu Vũ trong cung Phúc An nói, hôm nay Hiền phi đến thỉnh an Thái hậu, nhưng tới hơn một canh giờ mới về, thời gian rất phù hợp.”

Hiền phi họ Quách, nhà mẹ đẻ có thế lực cực lớn, luôn trung thành với Vĩnh Minh đế, nhưng Hiền phi lại không phải rất được sủng ái. Nàng ta có dung mạo minh diễm động lòng người, vóc người cực kỳ xinh đẹp, nhưng hết lần này tới lần khác lại có tính tình đanh đá thẳng thắn, giống như một đóa tường vi có gai, kỳ thật cũng không thích hợp sống trong cung đình. Trong nội dung cốt truyện, sau khi Chu Bách Hợp nghe Họa Ý nói xong, liền hận Quách thị thấu xương, mọi chuyện đều nhằm vào nàng ta ám hại nàng ta, thậm chí một tay nâng đỡ một trong hai đại nha hoàn bên cạnh Hiền phi là An Như nhằm đối nghịch với nàng ta, oán hận Quách thị cực sâu, nhưng lúc này Bách Hợp suy nghĩ một chút, lại cảm thấy có một chi tiết rất không thích hợp.

Sự việc đã rõ ràng, xem ra cái chết của Lương Mộ Bắc, Hiền phi không thoát được quan hệ, nhưng chuyện này chính là bởi vì quá lộ liễu, ngược lại lại làm cho người ta nghi ngờ, Quách thị nói kiểu nào cũng đều có hiềm nghi, ngược lại lại giống như bị người khác đưa vào bẫy vậy, nếu là Chu Bách Hợp chân chính, dưới nỗi đau mất con phát hiện kẻ thù giết con, sợ rằng nhất định sẽ hận nàng ta thấu xương, nhưng Bách Hợp bây giờ đã không phải là Chu thị nữa, nên ngược lại liền phát hiện điểm khả nghi trong chuyện này.

Tuy nói tính khí Quách thị không tốt, nhưng trong trí nhớ, Bách Hợp lại biết, Quách thị này nhiều nhất chỉ là ngoài miệng không buông tha người thôi, có thủ đoạn gì cũng đều trực tiếp tới, đánh chửi cung nữ nha đầu ngược lại là có, trên mặt sai người đánh chết hạ nhân cũng có khả năng, nhưng nếu nói đến làm ra loại chuyện ngấm ngầm xấu xa này, thì nàng ta chưa chắc thật sự dám làm.

“Trùng hợp ngược lại là trùng hợp, nhưng đúng là rất trùng hợp.” Bách Hợp vừa thốt ra lời này, Họa Ý liền chợt ngẩn ngơ: “Lời này của nương nương, chẳng lẽ cho là, chuyện này cũng không phải Hiền phi làm ra?”

“Ai giết con trai của Bản cung, Bản cung nhất định phải tra ra chân tướng, mối thù giết con không thể không báo, nhưng cũng không phải báo có lệ, để cho Mộ Bắc chết oan. Nếu là Hiền phi làm ra, Bản cung đương nhiên sẽ bằm thây nàng ta ra vạn đoạn, còn nếu là có người ngấm ngầm xui khiến, tất nhiên Bản cung cũng sẽ không tha cho tên tiểu nhân trong bóng tối đó!” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, lại đột nhiên hỏi: “Thi Tình đâu?”

“Hiện giờ Thi Tình đang trông giữ Đại hoàng tử ạ, nương nương, ngài…” Họa Ý còn chưa nói hết, Bách Hợp đã liền ngắt lời nàng ấy: “Có bắt được nhũ mẫu của Mộ Bắc không?”

“Bắt được, đang chờ nương nương xử trí ạ.” Mặc dù Họa Ý trả lời nhũ mẫu đã bị bắt, nhưng hiển nhiên trong khoảng thời gian nguyên chủ hôn mê này, hạ nhân trong cung đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, đến lúc này Bách Hợp ra lệnh, Họa Ý mới lật đật sai người áp giải nhũ mẫu tới.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.