Liễu tần là sau khi Hoàng đế lên ngôi mới sung vào hậu cung đích, cha là Sử bộ thị lang, dáng người rất mềm mại mị hoặc, mấu chốt là dáng vẻ câu người, eo nhỏ kia thật như rắn nước, sau khi tiến cung được Vĩnh Minh đế sủng ái, lúc trước Chu Bách Hợp cũng là bởi vì tức giận chuyện này, nên muốn tính kế nàng ta, mà sơ sót con trai Lương Mộ Bắc của mình, đến nỗi bị Lục thái hậu chui vào chỗ trống đắc thủ.
Lúc này tiếng nói của Liễu tần vừa dứt, khăn trong tay Hiền phi đã bị vặn chặt, trên mặt mặc dù vẫn mang nụ cười, nhưng gân xanh trên trán đều đã bắt đầu không ngừng nhảy, hiển nhiên là đang trên bờ cố gắng bình tĩnh. Đức phi nhìn bộ dáng này của Hiền phi, trong lòng cười lạnh.
Đức phi Cao thị chính là xuất thân tướng môn, Cao gia vốn là danh không nổi bật, nhưng Cao gia lại ở một đời của tổ phụ Cao thị bắt đầu phát triển, tổ phụ Cao thị từng là thủ hạ của Thái tổ Bắc Tề Lương Ích, từng giúp Thái tổ Lương Ích đoạt được ngôi vị Hoàng đế, ban đầu lúc Lương Ích bức cung, Cao gia chính là một trong số tướng lãnh dẫn binh cùng theo Lương Ích xông vào nội cung Đại Tề. Lương Ích siết cổ Trịnh quý phi, chém đầu, vòng cấm cha trong cung Thịnh Thế, đều có Cao gia trợ giúp.
Chính bởi vì công Tòng Long của Cao gia, cho nên sau khi Lương Ích đăng vị, Cao gia thăng quan tiến chức nhanh chóng, cho đến thế hệ này của Vĩnh Minh đế, đã truyền thừa ba đời, hiện giờ chấp chưởng quyền thế của Cao gia, chính là huynh trưởng của Đức phi Cao thị. Cao gia có công với Bắc Tề, cả nhà trung liệt, từ tổ phụ tới huynh trưởng, người người cầm quyền, cũng vì nguyên nhân này, ban đầu khi Tiên hoàng Lương Chí chọn thê cho Thái tử, đã thay Vĩnh Minh đế hiện giờ chọn Chu Bách Hợp xuất thân thế gia thanh quý làm thê, mà lại nạp Cao thị làm Lương đệ, sau khi Vĩnh Minh đế đăng vị, Cao thị bởi vì có gia tộc, nên dù không có con cái, nàng ta cũng được phong làm Đức phi, địa vị đứng sau Chu Bách Hợp.
Cao thị có vóc dáng cao mà khỏe khoắn, vừa không xinh đẹp như Hiền phi, cũng không mị hoặc như Liễu tần, mà là giữa hai lông mày mang anh khí và hoạt bát, nàng ta xem như là lớn tuổi nhất trong số những nữ nhân ở giai đoạn đầu của Vĩnh Minh đế, còn lớn hơn Chu Bách Hợp một tuổi, ban đầu Cao gia chính là vì muốn đưa nàng ta vào cung, vì vậy trì hoãn hôn sự. Tính cách nàng ta hoạt bát hướng ngoại, không câu thúc như những nữ nhân khác. Cho nên khi mới tiến vào Đông cung Thái tử, cũng được sủng ái một đoạn thời gian, nhưng từ sau khi Quách thị được nâng vào Đông cung, sủng ái của nàng ta cũng dần dần bị phân đi. Hơn nữa Thái tử càng ngày càng có nhiều nữ nhân, vì vậy Cao thị với dung mạo cũng không phải là hết sức xuất sắc cũng đành bị nhấn chìm trong Đông cung Thái tử.
Cũng là bởi vì những nguyên nhân này, giữa Cao thị và Quách thị ít nhiều luôn có chút khúc mắc, ban đầu lúc ở Đông cung Thái tử, hai người vừa thấy mặt liền luôn không nhịn được muốn đấu mấy câu, ngoài sáng trong tối so cái này so cái kia, Hiền phi xinh đẹp động lòng người hơn Cao thị, Cao thị chính là địa vị hơi thắng Hiền phi một chút, dù là sau khi Vĩnh Minh đế lên ngôi, tuy nói Cao thị được phong Đức phi, nhưng Quách thị cũng đứng trong hàng Tứ phi, tuy nói địa vị của Đức phi vẫn cao hơn Hiền phi một chút, nhưng trong lòng Cao thị vẫn luôn có chút vướng mắc, không hóa giải được.
Mặc dù tính tình nàng ta rất tương tự Hiền phi, nhưng càng bình tĩnh hơn Hiền phi. Hơn nữa xuất thân thế gia võ tướng, luôn có chút giảo hoạt, Vĩnh Minh đế ngược lại đối đãi với nàng ta thật sự có chút khác biệt. Lúc này dù là người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được Hiền phi là đang cố gắng bình tĩnh, nhưng Đức phi lại cứ không chừa cho Hiền phi chút thể diện nào, lời nói của Liễu tần vừa vặn cho nàng ta cơ hội mở miệng châm chọc Hiền phi, Đức phi liền cầm khăn tay che miệng: “Không cần chờ đầu xuân năm sau, Hoàng thượng đã liền nhìn trúng một mỹ nhân rồi, nói đến chỉ sợ mọi người cũng đều quen biết đó, nhất là Hiền phi muội muội.” Giờ phút này người trong cung đều biết nội tình, tất nhiên cũng biết Đức phi chỉ gì, nhưng lại cố ý giả bộ không biết gì cả: “Sao?”
“Đó không phải là mỹ nhân bên người Hiền phi muội muội sao? Trước đây Hiền phi muội muội giấu thứ tốt, Bản cung ngược lại nhìn lầm, không nghĩ tới bản thân Hiền phi muội muội hầu hạ rất tốt, ngay cả hạ nhân được dạy dỗ ra cũng biết hầu hạ Hoàng thượng như vậy. Thật đúng là khiến Bản cung hâm mộ mà.” Đức phi cong cong môi, Liễu tần liền tiếp lời: “Lại có chuyện vui như vậy? Tần thiếp thật đúng là phải chúc mừng Hiền phi tỷ tỷ, chúc mừng Hiền phi tỷ tỷ.” Liễu tần nũng nũng nịu nịu nói, lời nói ra lại khiến Hiền phi tức giận đến nụ cười trên mặt đều gần như không giữ được.
“Thái hậu đến.”
Hiền phi cố nhịn đến tin gan đều đau, móng tay kia bóp vào lòng bàn tay đã đâm rách da, cũng suýt nữa khiến nàng ta sắp không nhịn được nữa. Lục thái hậu trốn trong nội điện xem tuồng hay rốt cuộc đi ra. Thái giám xướng tin Lục thái hậu ra, ngực Hiền phi vốn phập phồng không ngừng lại dần dần nuốt cơn tức này xuống.
Bách Hợp thấy rõ ràng, sợ là lúc này Hiền phi đã tức đến sắp nổ rồi, bây giờ còn đang cố nén mà thôi, nàng ngồi vào chỗ ngồi trong mọi ngày của Chu Bách Hợp, Lục thái hậu mặc cung trang màu xanh lá cây nhạt, trang điểm lão khí hoành thu mới được cung nhân đỡ đi ra, chỉ là không biết có phải vết thương của Tô Hà chưa lành hay không, mà người đỡ Lục thái hậu lại không phải là Tô Hà, trong điện Phượng Minh cũng không thấy bóng dáng Tô Hà.
“Nói gì, nói hăng say như vậy?” Mọi người thỉnh an Lục thái hậu trước, ánh mắt Lục thái hậu lướt qua mọi người, rồi dừng lại trên người Bách Hợp một hồi, sau đó mới cong môi, mặt đầy tươi cười ôn hòa đoan trang, tựa như lơ đãng hỏi ra một vấn đề như vậy.
Người trong cung đều quen diễn trò, chuyện của Hiền phi huyên náo lớn như vậy, ban đầu Lục thái hậu đưa tay đến bên người Hiền phi, còn dụ dỗ đi một đại cung nữ của nàng ta, có thể tưởng tượng được cái đinh của nàng ta chôn sâu cỡ nào, Bách Hợp cũng không tin An Tuyết được lâm hạnh không có chút liên quan gì đến Lục thái hậu, đến lúc này nàng ta còn giả bộ không biết gì cả, liền tính chuyện này nàng ta cũng không biết, thì mới vừa rồi mọi người nói chuyện lớn như vậy, dù lỗ tai có vấn đề thì cũng nên phát hiện có gì đó khác lạ đi.
Lúc trước Liễu tần cho Hiền phi khó chịu, cùng với Đức phi, một xướng một họa nói đến trong lòng Hiền phi hộc máu, giờ Lục thái hậu lại tới thêm củi thêm lửa, hết lần này tới lần khác Hiền phi vẫn không thể cho vị này xem sắc mặt, chỉ sợ trong lòng đã nôn chết rồi.
“Hồi Thái hậu, mới nãy thần thiếp và Liễu muội muội vẫn còn đang nói đây, thật đúng là chúc mừng Hoàng thượng lại được một người mới nữa, người mới này còn là Hiền phi muội muội dạy dỗ nữa, đều do Hiền phi muội muội dạy tốt, chúng thần thiếp thật đúng là không có phúc như vậy đâu.” Đức phi che miệng cười, Hiền phi xảy ra chuyện như vậy, nàng ta liền cười trên nỗi đau của người khác, lúc này đã nói một lần còn nói hai lần, dù Hiền phi là tượng Bồ Tát, lúc này cũng không tránh khỏi bị kích thích ra mấy phần tức giận.
Từ hôm qua nàng ta đã liền nghẹn một khẩu khí bực bội ở trong lòng, sáng nay dậy đầu như bị đánh một gậy, đi ra còn phải đối mặt với lãnh ngôn lãnh ngữ của những nữ nhân này, tuổi tác của Hiền phi vốn cũng không lớn, tính khí lại không tốt, nếu không phải biết phân tấc, sợ rằng đã sớm làm ầm lên rồi, lúc này khăn tay cũng sắp vặn rách, Đức phi còn cứ không chịu ngừng, chính là con thỏ bị bức cũng phải cắn người, nàng ta nén lửa giận trong lòng, cố gắng nặn ra tươi cười: “Tỷ tỷ ca ngợi thật sao, nếu tỷ tỷ cũng muốn có phúc như vậy, không bằng đưa Truy Phong và Trục Nguyệt bên cạnh tỷ tỷ đến điện Kiêm Gia của Bản cung đi, có lẽ năm ba ngày nữa, chúng ta liền có thể có thêm tỷ muội tốt rồi?”
Đức phi nghe lời này, chân mày liền lập tức dựng lên.
Trong lúc hai người tranh cãi không ngừng, ánh mắt Bách Hợp dừng lại trên người Lục thái hậu, hiển nhiên khi nàng ta nghe được lời nói của Đức phi, nụ cười trên mặt cứng lại một chút, mí mắt kia cũng rũ xuống, tuy nói che giấu mau, nhưng tia tức giận trong ánh mắt kia vẫn bị Bách Hợp phát hiện.
Nếu cái chết của Lương Mộ Bắc thật sự là âm mưu của Lục thái hậu, vậy thì Hiền phi cuốn vào trong chuyện này, An Tuyết phản bội nàng ta, hiển nhiên ai là người hại Hiền phi liền không cần nói cũng biết. An Tuyết là người của Lục thái hậu, theo lý mà nói, An Tuyết được Hoàng thượng lâm hạnh, cũng là một chuyện tốt với Lục thái hậu, vậy tại sao lúc này Lục thái hậu lại không nhịn được lộ ra sắc mặt lạnh lùng?
Bách Hợp ghi nhớ ánh mắt của Lục thái hậu vào lòng, một mặt phân tâm nghe đám người trong điện Phượng Minh tranh tranh cãi cãi. Hiển nhiên Đức phi nghe được lời này của Hiền phi trong lòng tức giận, lúc này đã lãnh ngôn lãnh ngữ châm chọc lên, Hiền phi đã sớm nhịn một bụng lửa, đối mặt lời nói của Đức phi tất nhiên không cam lòng yếu thế, hai người ngươi một câu ta một lời, tranh cãi đến người khác cũng không chen được miệng.
Nghe tiếng nói kiều kiều nộn nộn, nhưng kỳ thật là đao quang kiếm ảnh vang lên trong điện Phượng Minh, Lục thái hậu đã đến được một lúc nhấc tay vỗ mạnh lên bàn: “Được rồi, tranh cãi khiến ai gia nhức đầu!”
Nàng ta vừa mở miệng, dù trong lòng Hiền phi và Đức phi còn bất mãn đi nữa, thì cũng không dám lên tiếng, hai người cùng đứng dậy quỳ xuống nhận lỗi, Lục thái hậu mới gật đầu: “Đều là tỷ muội trong nhà, có gì hay mà tranh cãi? Có thể thêm một mỹ nhân khai chi tán diệp cho Hoàng thượng, đó là chuyện tốt.” Nàng ta nói xong, ánh mắt dừng trên người Bách Hợp, liền ngậm cười chậm rãi nói: “Mặc dù bây giờ Hoàng thượng còn trẻ, nhưng tính đến cùng con cái lại không nhiều, chỉ có duy nhất một mình Đại hoàng tử, mấy ngày trước lại…” Lục thái hậu nói đến đây, liền thở dài.
Nếu lúc này, người ngồi trong điện Phượng Minh là nguyên chủ Chu Bách Hợp, thì lời này của Lục thái hậu có thể xem như là đâm thẳng vào tim nàng ấy. Nhưng bây giờ Bách Hợp nghe được lời này của Lục thái hậu, biết nàng ta là cố ý muốn chọc mình nổi giận, không thể bình tĩnh, cũng dẫn đề tài tới trên người mình, Bách Hợp tất nhiên sẽ không để Lục thái hậu đạt được dễ dàng như vậy, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại ôn hòa nói: “Thái hậu dạy phải.” Một nữ nhân gả cho Hoàng đế không sinh hạ được nhất nhi bán nữ, lúc này lại lão khí hoành thu than thở con trai người khác sống quá ít, cũng thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
Thấy Bách Hợp cũng không mắc lừa, ý cười trong mắt Lục thái hậu liền càng thâm thúy hơn: “Nói đến Quý phi nghỉ ngơi mấy ngày, trong lòng đã đỡ hơn nhiều chưa? Chuyện của Mộ Bắc, có điều tra ra được gì không?”
Đức phi có chút cười trên nỗi đau của người khác nhìn Hiền phi một cái, cười một tiếng: “Nói đến năm nay Hiền phi muội muội thật đúng là năm hạn xui rủi, đầu tiên là khăn tay bị rơi trong Ngự hoa viên, liên lụy không rõ với chuyện của Đại hoàng tử, hôm nay lại…” Nàng ta còn chưa nói hết câu, đã cầm khăn đè khóe môi đang cong xuống, nhưng mọi người lại đều hiểu ý của nàng ta. Sắc mặt Hiền phi xanh mét, cả người căng cực kỳ chặt, đang muốn mở miệng, thì Bách Hợp lại tiếp nhận đề tài này: “Chuyện của Mộ Bắc, mới có mấy ngày thì đã điều tra ra được chân tướng gì chứ? Tóm lại vẫn phải từ từ điều tra. Việc khẩn cấp trước mắt là, thần thiếp ngược lại cảm thấy mỹ nhân mà Hoàng thượng mới nạp này, phải an trí như thế nào?”