Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1122: Hoàng quý phi bị phế (12)



Đức phi vừa dứt lời, khóe miệng Lục thái hậu liền cong lên, giọng nói thả nhẹ: “Khánh Gia ban này ngược lại chưa từng nghe tới, nhưng trước khi ai gia tiến cung, trái lại có từng nghe Dương Xuân xã xướng, côn khúc của gánh hát này xướng rất hay, bây giờ nghĩ lại vẫn nhớ không quên.” Lục thái hậu nói xong, híp mắt, trong miệng xướng lên: “Tình bất tri khởi, nhất vãng nhi thâm, người sống có thể chết, chết có thể sống…”

Một Thái hậu mới thủ tiết chưa tới một năm như nàng ta, tuy nói tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao thân phận khác biệt, lúc này lại xướng tình tình ái ái, người trong điện Phượng Minh đều im lặng, vừa cảm thấy hành vi này của Lục thái hậu không ổn, lại không dám mở miệng cắt đứt nàng ta. Trước đây Lục thái hậu nói chuyện, biểu tình cũng làm ra điệu bộ lão khí hoành thu, đến lúc này mới lộ ra kiều mỵ của thiếu nữ, âm điệu kia của nàng ta uyển chuyển du dương, xướng hai câu hát trong ‘Mẫu Đơn đình’ này cực kỳ động lòng người. Đức phi lại không quá thích nghe những tình tình ái ái này, chờ Lục thái hậu xướng xong một câu, liền mở miệng nói: “Theo thần thiếp thấy, những thứ tình tình ái ái này cũng quá nhàm chán, không bằng nghe ‘Quần anh hội’, ‘Đông phong’, ‘Tứ lang tham mẫu’ ngược lại thú vị hơn.”

Đức phi vừa dứt lời, mặc dù Lục thái hậu vẫn mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh băng cực nhanh, ung dung từ tốn nói: “Ngược lại là ai gia mất tư thái, chyện nghe kinh kịch, còn phải có Hoàng thượng làm chủ định đoạt, tuy nói ai gia hy vọng trong cung náo nhiệt một phen, nhưng hôm nay Bắc Tề đang chinh chiến, Hoàng thượng lo lắng quốc gia đại sự, sợ rằng không có thời gian cười cợt vui đùa.”

Vân quý nhân nghe lời này, liền nịnh nọt: “Hoàng thượng trước giờ luôn tôn trọng Thái hậu, nếu Thái hậu muốn nghe, Hoàng thượng nhất định đồng ý.”

Nụ cười bên môi Lục thái hậu sâu hơn, có điều nụ cười kia lại không đạt tới đáy mắt: “Vân quý nhân thật biết nói chuyện, thưởng!”

Cô cô đứng sau lưng vội vàng ra lệnh, cung nữ nội thị liền đi bưng đồ của Lục thái hậu tới, Lục thái hậu dựa vào nhuyễn tháp, vẻ mặt ôn hòa uyển chuyển: “Mấy ngày trước, Nam Hải tiến cống minh châu, Hoàng thượng đưa tới điện Phượng Minh, trừ Vân quý nhân ra, các ngươi cũng chọn một ít đi.” Lục thái hậu nói xong lời này, tất cả mọi người đều tạ thưởng.

Trừ Bách Hợp ra, đám người Hiền phi và Đức phi đều đầy mặt tươi cười, chỉ cần là nữ nhân, liền không có sức chống cự với những món trang sức châu báu này. Đồ của Lục thái hậu không ít, nhưng phần lớn đều là nàng ta đã không thể mang nữa, đồ trong cung đều là ghi tên tạo sách, cũng không có thể lấy bán đổi bạc, lại không thể hư hại, phần lớn thời gian đều đặt trong kho. Cũng là đáng tiếc, nàng ta lại không con, trăm năm sau cũng chỉ trở về trong kho của hoàng cung thôi, vì vậy Lục thái hậu nói thưởng cho Vân quý nhân xong, liền thật sự kêu người bưng ba món trang sức ra, kêu tất cả mọi người tự chọn.

Trong điện Phượng Minh, chỉ tính người có đủ tư cách đến thỉnh an Lục thái hậu thì trừ Tam phi là đám người Bách Hợp ra, thì còn có Vân quý nhân và Liễu tần, tổng cộng năm người, Lục thái hậu kêu người bưng ra ba món đồ, năm người lại không đủ chia.

Lúc nãy Lục thái hậu đã nói là muốn thưởng cho Vân quý nhân, như vậy, trang sức liền chỉ còn lại hai món, giữa Bách Hợp, Đức phi và Hiền phi, sẽ có một người không thể chọn, ngoài ra Liễu tần cũng chỉ có thể nhìn xem, tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm, khan trong tay cũng sắp bị xé rách.

Lần này Lục thái hậu ra tay cực kỳ rộng rãi, trong ba món trang sức được bưng ra, ngoại trừ một chuỗi trân châu Nam Hải được tiến cống ra, còn có một chiếc vòng ngọc, cả vật thể kia xanh biếc, ánh sáng cực tốt, hơn nữa món còn lại chính là bộ diêu vàng chạm rỗ, trên bộ diêu có một viên minh châu cực lớn, lưu tô rũ xuống kia được gia công thật tốt. Ba thứ tốt này khiến mấy nữ nhân vừa nhìn ánh mắt đều đỏ, đều muốn có.

Trên mặt Vân quý nhân hiện lên vui mừng, nội tình nàng ta thấp, không khởi bước cao giống đám người Hiền phi, nàng ta chỉ là một nô tỳ bên người Hiền phi, không có thứ tốt gì. Sau khi nàng ta được sủng ái, mới cảm thấy cuộc sống trong cung không dễ dàng, khen thưởng các nô tài đã làm nàng ta giật gấu vá vai, may mà mấy ngày nay được sủng ái, Vĩnh Minh đế thưởng nàng một ít vàng bạc để chống đỡ, nếu không sợ rằng đã sớm không lấy ra được đồ rồi. Nàng ta không có thứ tốt gì, trang sức quần áo cũng chỉ được những thứ kia, không thể so với ba món đồ tốt mà Lục thái hậu lấy ra này, giờ biết trong số này có một thứ sẽ thuộc về mình, trong lòng Vân quý nhân không khỏi liền hưng phấn lên, cũng lộ mấy phần ở trên mặt.

“Chọn đi, thích liền lấy.” Lục thái hậu nhìn thần sắc trên mặt mọi người trong điện Phượng Minh, nụ cười kia càng trở nên thâm thúy hơn, nàng ta làm như không phát hiện cung nhân bưng đồ tới chỉ có hai ba món không đủ mọi người chia nhau, dựa vào nhuyễn tháp chậm rãi híp mắt lại.

Liễu tần tức giận đến độ vành mắt đều hơi đỏ lên, muốn chọn lại không dám, Đức phi xuất thân thế gia võ tướng, tính tình trước giờ bá đạo lại trực lai trực vãng, chính yếu là Bách Hợp lại không động, trong đám nữ nhân này thân phận của cô cao nhất, lúc này tất nhiên cô lên chọn đầu tiên. Hiền phi không ưa bộ dáng phách lối này của cô, có lòng muốn nói, nhưng lại không muốn để Đức phi chiếm tiện nghi, vì vậy cũng lại gần. Vân quý nhân nhìn nhìn Bách Hợp, lại nhìn nhìn Lục thái hậu, sau đó cắn răng, nhắm mắt cũng lại gần chọn.

Nàng ta chọn trúng chuỗi trân châu, vươn tay muốn lấy, Hiền phi lại không để ý bàn tay nàng ta đã chạm vào trân châu, cầm lên chuỗi trân châu, đeo vào cổ mình ướm thử, thái độ đã không cần nói cũng biết. Vân quý nhân xuất thân thấp hèn, không thưởng thức nổi vòng ngọc, chỉ biết lấy vật vàng bạc châu báu, thấy Hiền phi đã chọn trân châu, thấy dung mạo xinh đẹp của Hiền phi ở dưới trân châu làm nổi bật càng trở nên xinh đẹp vô song, trong lòng vừa ghen tỵ lại oán hận, nhưng giận mà không dám nói, chỉ đành phải lại đưa tay chạm vào bộ diêu.

Chỉ là nàng ta còn chưa cầm lấy bộ diêu, tay của Đức phi đã đánh một cái ‘Chát’ lên mu bàn tay nàng ta, lực đạo của Đức phi không nhỏ, đánh mu bàn tay của Vân quý nhân đau rát.

Bây giờ mình đã không còn là nô tỳ nữa, nhưng trong mắt các quý nhân nơi này, lại không có ai xem nàng là nữ nhân của Hoàng thượng, ngoài mặt xưng tỷ gọi muội với nàng, nhưng trong lòng đều coi thường nàng. Trong lòng Vân quý nhân liền sinh ra một cổ oán hận, nhưng nàng ta đã từng làm nô tỳ, biết phục thấp làm nhỏ, cũng biết đạo lý ẩn nhẫn, ban đầu chính là vì nàng ta ẩn nhẫn dã tâm của mình đi theo bên người Hiền phi, sau này mới có thể leo lên long sàng nhất phi trùng thiên, hôm nay nàng ta biết mình tạm thời không thể so đo với Đức phi, nên tất nhiên chỉ đành phải im hơi lặng tiếng, cuối cùng ánh mắt nàng ta cũng đành rơi xuống trên vòng ngọc.

Vân quý nhân đang định vươn tay lấy, Lục thái hậu nãy giờ vẫn giả bộ ngủ lúc này tựa như mới thức, mở hai mắt ra, thấy tình cảnh mọi người tranh đoạt, nàng ta hơi sửng sốt, làm như mới phát hiện Bách Hợp còn chưa chọn, hơi sửng sốt: “Sao Quý phi không chọn?”

Trong khay trang sức liền chỉ còn lại một cái vòng ngọc, nơi nào còn có thể chọn? Nếu Bách Hợp lấy, Vân quý nhân nhất định không có, từ đó, lúc nãy nàng ta đi lên chọn trước, liền tựa như một trò cười.

Trong chớp mắt, gương mặt của Vân quý nhân vừa xanh lại đỏ, đỏ lại tím, cúi thấp đầu, nước mắt vờn quanh hốc mắt, nhưng lại giận mà không dám nói.

Trong lòng Bách Hợp cười lạnh, bộ dáng Lục thái hậu thật đúng là muốn khuấy đục hậu cung, đầu tiên là xuống tay với Lương Mộ Bắc, ngay sau đó tính kế Hiền phi, hôm nay xảy ra náo loạn như vậy, giờ còn muốn khiêu khích Vân quý nhân hận mình. Bách Hợp vươn tay chỉnh lại tay áo mình, cung nhân nọ nâng trang sức đến trước mặt nàng, Vân quý nhân cúi thấp đầu, một bộ dáng vâng theo, Hiền phi đầy mặt cười trên nỗi đau của người khác, hiển nhiên nhìn thấy loại chuyện này liền hả giận vô cùng.

Ban đầu Liễu tần còn ghen tỵ Vân quý nhân, lúc này vừa nhìn bộ dáng này của Vân quý nhân, trong lòng thật đúng là cười đến ruột đều đau.

“Thần thiếp đa tạ Thái hậu nhớ thương, trong lòng thật sự rất cảm kích. Nhưng Vân quý nhân mới thừa sủng, hẳn là bên người không mấy món đồ đáng giá, hôm nay thần thiếp liền mượn hoa hiến phật, thưởng vòng ngọc này cho Vân quý nhân.” Bách Hợp chậm rãi mở miệng, nụ cười trên mặt Lục thái hậu liền cứng đờ, ánh mắt nàng ta rơi vào người Bách Hợp, lại không ngờ Bách Hợp cũng đồng thời đang nhìn nàng ta, ánh mắt Lục thái hậu rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, gật đầu: “Ngươi ngược lại là một người có lòng, nếu vậy, Vân quý nhân còn không tạ ơn Quý phi thưởng.”

Rõ ràng đồ là của nàng ta, nhưng đến trong miệng Bách Hợp đi một vòng, lại thành cô thưởng đồ cho Vân quý nhân. Chân chính là lấy đồ của nàng ta làm lễ vật, còn ở trước mặt nàng ta, Lục thái hậu tính kế không thành, ngược lại ăn phải một thiệt thòi buồn bực, lúc này sắc mặt liền dần dần lạnh xuống.

“Ai gia ngược lại không thận trọng bằng Quý phi, đã quên mất Vân quý nhân mới thừa sủng không lâu, hôm nay thời tiết dần lạnh, ai gia có mấy tấm lông tuyết hồ, vừa vặn thưởng cho Vân quý nhân làm áo khoác.” Nàng ta nói xong, không đợi Vân quý nhân kinh ngạc vui mừng tạ ơn, liền khoát tay một cái: “Được rồi, ai gia cũng mệt mỏi, các ngươi tự trở về đi.”

Mọi người nghe lời này, dĩ nhiên là quỳ an lui ra, Vân quý nhân tạ ơn, đứng dậy chậm hơn một chút, đám người Đức phi đi ra, nghe được Thái hậu trong điện đang hỏi: “Mấy đóa hoa đào trên cổ tay áo của Vân quý nhân ngược lại trông rất sống động.”

“Nô tỳ không có bản lĩnh gì khác, ngược lại một tay thêu thùa này là có thể xem được, vẫn muốn thêu tặng Thái hậu một đôi giày, chỉ sợ Thái hậu mang không quen.” Giọng nói có chút vui mừng của Vân quý nhân vang lên, bên ngoài Hiền phi không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Luôn quen vuốt mông ngựa.”

Trong điện, hình như Thái hậu có đáp lại một tiếng, đoàn người đang đi ra ngoài cũng muốn nghe Thái hậu và Vân quý nhân nói những gì, vì vậy đi thật chậm, có điều bên trong Thái hậu cũng không giữ Vân quý nhân lại nói chuyện lâu, đầu này đoàn người còn chưa ra khỏi chính điện, bên trong Vân quý nhân đã liền đi ra. Lúc Bách Hợp quay đầu lại, thì chỉ thấy biểu tình của Vân quý nhân có hơi là lạ, vành mắt thật giống như hơi đỏ, môi hơi run run.

Nhưng sau khi nhìn đến đám người Bách Hợp, vẻ miễn cưỡng trên mặt Vân quý nhân rất nhanh lại biến thành bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn luôn thấy của nàng ta, dường như lúc trước Bách Hợp thấy nàng thật giống như cố nén ưu tư chuyện khó chịu gì là mình hoa mắt vậy.

“Thái hậu giữ ngươi lại nói gì?” Đức phi đi ra khỏi chính điện điện Phượng Minh, tùy ý cung nhân phủ thêm áo khoác cho nàng ta, thấy Vân quý nhân liền hỏi một câu, thái độ giống như đối xử với hạ nhân nô bộc. Mí mắt Vân quý nhân rũ xuống, che đi suy tính trong mắt, nghe lời này của Đức phi, dịu dàng ngoan ngoãn đáp: “Hồi Đức phi nương nương, Thái hậu nương nương thấy thích hoa mà thiếp thêu trên váy, nên khen hai câu thôi.” Nàng ta vừa nói, còn vừa chỉ hoa đào trên cổ tay áo của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.