Vân quý nhân là một người thông minh, nàng ta là Quý nhân, may mắn được Hoàng đế sủng hạnh có thai, nhưng dung mạo nàng ta lại không phải tuyệt mỹ, nhà mẹ đẻ cũng không có thế, trong cung bình thường chú ý tử bằng mẫu quý, sau đó mới là mẫu bằng tử quý. Nếu dựa vào thân phận Quý nhân của nàng ta, liền tính hiện tại nàng ta sinh ra con trai, thì cũng trở ngại xuất thân, khả năng sau này con trai trở thành Hoàng đế cũng rất thấp, cho nên nàng ta muốn tìm cho con trai mình một người ‘mẹ’ có địa vị, có thể nâng đỡ thằng bé thượng vị, đợi sau khi con trai có tiền đồ, khi đó mới chân chính là lúc bản thân mình được mẫu bằng tử quý.
“Nương nương định làm lơ Vân quý nhân?” Họa Ý nhìn Bách Hợp lười biếng nằm, cũng không có ý định gặp Vân quý nhân, liền hỏi một câu.
Bách Hợp lắc lắc đầu: “Ý của nàng ta, trong lòng Bản cung hiểu rõ, con trai của nàng ta, nếu Bản cung muốn, thì cũng không phải như tính toán của nàng ta.” Trong nội dung cốt truyện, Chu Bách Hợp nhận nuôi con trai của Vân quý nhân, lấy thế lực Chu gia đến nâng đỡ hắn ta, kết quả nuôi ra một con chó cắn chủ, Bách Hợp ngược lại cũng muốn nuôi, nhưng không định ngốc như Chu Bách Hợp.
“Bản cung đang buồn ngủ, nàng ta ngược lại liền đưa gối tới, vì sao không nhận?” Lúc trước, Lục thái hậu giữ lại Lương Mộ Lâm, chỉ sợ là lấy Lương Mộ Lâm làm ngụy trang che mưa chắn gió cho con trai nàng ta. Nghĩ tới trong nội dung cốt truyện, hậu kỳ, con cái Vĩnh Minh đế cũng không nhiều, con nối dõi không phong phú, trừ Lương Mộ Lâm ra, còn có một đứa con trai bởi vì thân thể không tốt, bị đưa tới biệt cung, sợ rằng lúc đó Hoàng tử cũng đã bị Lục thái hậu động tay chân, đổi thành con trai của nàng ta.
Khi đó Lương Mộ Lâm bởi vì có dưỡng mẫu Quý phi Chu Bách Hợp này, cùng với có thế gia thanh quý là Chu gia chống đỡ, ở trong triều có tiếng hô lập làm Thái tử rất cao, hấp dẫn một bộ phận rất lớn lực chú ý. Sau này Lương Mộ Lâm trưởng thành, yêu cung nữ mà dần dần trở nên chán chường, có thể nghĩ chuyện thay cung nữ báo thù mà hạ độc Chu Bách Hợp này, phỏng chừng Lục thái hậu ở sau lưng không phải xúi giục thì chính là có chứng cứ nhất định, nghĩ cũng biết sau khi Chu Bách Hợp chết, Lương Mộ Lâm nhất định cũng không rơi vào kết cục tốt gì, đến lúc đó đắc thắng dĩ nhiên là Lục thái hậu.
Bách Hợp nghĩ tới tình tiết này, lệnh cho Họa Ý: “Ngươi tìm người đến điện Phượng Minh báo tin cho Tô Hà, lần sau khi nàng ta lại hồi báo cho Lục thái hậu, liền nói Giang thải nữ có thai!”
Họa Ý nghe lời này liền kinh hãi. Lần trước mặc dù Bách Hợp kêu Chu gia phí lớn công sức trắc trở đưa Giang thải nữ vào cung, nhưng sau đó bởi vì Giang thải nữ cũng không được Vĩnh Minh đế sủng ái, ở trong lòng Thi Tình và Họa Ý, con cờ này tương đương với đã phế bỏ. Lúc đó hai người còn có chút không hiểu tại sao Bách Hợp muốn cố ý đưa Giang thải nữ không có tác dụng gì vào cung, chỉ là chủ tử làm việc, hạ nhân không tiện khoa tay múa chân, cho nên hai người không nhắc tới chuyện này nữa. Sau này Bách Hợp không nhắc tới người này nữa, trong lòng hai đại cung nữ đều cho rằng Bách Hợp đã quên mất Giang thải nữ này rồi, nhưng lúc này đột nhiên lại nghe thấy Bách Hợp nhắc tới Giang thải nữ, hơn nữa còn nói Giang thải nữ có thai, Họa Ý bị dọa cả kinh: “Sao nương nương biết được?”
“Bản cung nói bừa.” Lời này của nàng khiến Họa Ý dở khóc dở cười, chuyện lớn như vậy, sao có thể nói hươu nói vượn? Lời nói dối như vậy, vừa kiểm tra liền biết, liền tính Tô Hà có thể truyền tin ra ngoài, nhưng dựa vào thế lực của Lục thái hậu ở trong cung, sợ rằng không cần một giờ nửa khắc là đã có thể điều tra ra, lừa người không thể lừa, tuy nói hy sinh Giang thải nữ không tính là gì, nhưng làm vậy chỉ sợ sẽ rước lấy phiền phức lớn.
“Nương nương…” Thi Tình luôn luôn trầm ổn cũng không nhịn được mở miệng, Bách Hợp nhìn nàng ấy một cái: “Trong lòng Bản cung hiểu rõ, các ngươi cứ chờ coi, ‘thai’ này của Giang thải nữ không chỉ có, mà hơn nữa còn sẽ hết sức ổn định!”
Lục thái hậu này quỷ kế đa đoan, nội tâm lại nhỏ, nhất là phương thức Giang thải nữ được lâm hạnh, nàng ta nhất định không cho phép Giang thải nữ được sống, chỉ là còn nhất thời chưa tìm được cơ hội xuống tay với Giang thải nữ thôi. Nay Bách Hợp đưa gối đầu qua cho nàng ta, liền tính nàng ta biết rõ Giang thải nữ chính là có quỷ thai, thì cái gối này Lục thái hậu cũng sẽ tiếp.
Nàng đã nói như vậy, mặc dù Thi Tình thầm muốn khuyên nữa, nhưng vẫn gật đầu.
Bên này, Tô Hà nhận được mệnh lệnh của Bách Hợp, khi gửi thư cho Lục thái hậu, liền tăng thêm một tin tức như thật như giả, nói là hình như tình trạng của Giang thải nữ có gì đó là lạ, từng có cung nhân ở cùng phòng với nàng ta phát hiện nàng ta nôn khan, nguyệt tín cũng không chuẩn. Nàng ta cũng không nói rõ là Giang thải nữ đã mang thai, một người như Lục thái hậu như vậy, chính mình tâm tư phức tạp, suy nghĩ cũng liền dễ nghĩ lung tung.
Phong thư này được Tô Hà viết vừa đúng, lúc Lục thái hậu thu được thư, tất nhiên sẽ lập tức nghĩ đến Giang thải nữ hẳn là mang thai. Lúc này, bên người nàng ta đều là thân tín, sau khi tới hành cung liền chỉ để lại người thân cận cải trang thành nàng ta ở trong hành cung, cũng để A Quý bên cạnh nàng ta lại đó, che giấu tai mắt người. Bây giờ nơi nàng ta đang ở là một nơi thỏa đáng khác được Vĩnh Minh đế an bài cho nàng ta, nàng ta sẽ ở đây ba tháng, thẳng đến sau khi dưa chín cuống rụng, sinh con ra, rồi mới trở về.
Sau khi xuất cung, Lục thái hậu tất nhiên không mặc quần áo trầm trọng như trước nữa, mà chỉ mặc một thân váy mỏng, bụng đã hiển lộ, lúc này váy lụa hơi mỏng mặc trên người nàng ta, bụng kia hết sức dễ thấy. Vừa mới đọc thư, Lục thái hậu cười lạnh một tiếng, đầu tiên là xé nát thư trong tay, rồi ném xuống đất giẫm mạnh hai cái, vẫn thấy còn chưa hả giận, lại tiện tay cầm lấy tách trà bên cạnh đập thật mạnh xuống đất.
‘Xoảng’, tách trà chia năm xẻ bảy, nước trà bên trong vẩy ra làm ướt hết giấy viết thư, Lục thái hậu mới nằm xuống nhuyễn tháp, nhẹ nhàng vén tóc: “Tiện nhân.”
Vì nổi giận, hai gò má nàng ta hơi ửng đỏ, sau khi mang thai, thân thể nàng ta đẫy đà hơn mấy phần, khí chất cũng quyến rũ hơn. Hạ nhân nghe nàng ta phát hỏa, người người đều không dám thở mạnh một tiếng, một lát sau Lục thái hậu nhìn một đám người chỉ biết đứng ngốc như tượng gỗ chứ cũng không biết khuyên nhủ mình ở bên cạnh, trong lòng cực kỳ bất mãn: Nàng muốn sinh con, tóm lại là phải che giấu tai mắt mọi người, đám ngu xuẩn này, một tên cũng không biết phỏng đoán tâm ý của nàng, đợi sau khi con trai của mình sinh ra, nàng liền phải xử lý hết thảy đám người này, để giải mối hận trong lòng mình.
Vừa nghĩ như thế, thần sắc Lục thái hậu mới bình tĩnh mấy phần. Nàng vừa bình tĩnh trở lại, dĩ nhiên liền phát hiện điểm khác lạ trong phong thư này. Mặc dù mặt ngoài Lục thái hậu mới mười bảy mười tám, nhưng trong tâm lại như gừng, càng già càng cay, lúc nãy nàng chỉ là bị tin tức Giang thải nữ mang thai kích thích, nên mới nhất thời tức giận công tâm, lúc này tỉnh táo lại, nàng liền hừ nhẹ hai tiếng.
“Mang thai?” Thai này cũng không phải dễ có như vậy, phòng chừng Tô Hà cũng không dám khẳng định điểm này, cho nên trong thư mới nói Giang thải nữ ngẫu nhiên nôn khan mà thôi. Ngày đó, sau khi Giang thải nữ được Vĩnh Minh đế lâm hạnh, vì Lục thái hậu dốc hết sức phản đối, cho nên chuyện Giang thải nữ thừa sủng cũng không được ghi lại, không ghi lại liền có ý nghĩa dù cho Giang thải nữ chính là mang thai, thì đứa bé này cũng không có khả năng được thừa nhận là của Hoàng đế. Mà ngày đó, vì để tránh phiền phức, dưới cơn thịnh nộ, nàng đã kêu Vĩnh Minh đế ban thuốc tuyệt tử cho Giang thải nữ, thuốc đó là một phương thuốc bí truyền của cung đình mà lúc trước nàng lấy được, cực kỳ hiệu quả, bách thử bách linh, liền tính nàng ta chính là mang thai mười tháng, thì chỉ cần còn chưa sinh ra, thuốc này cũng có thể làm nàng ta sảy thai, phá hủy thân thể nàng ta, cực kỳ bá đạo.
Dưới tình huống như thế, Giang thải nữ không hẳn có khả năng mang thai, bằng không đám người Hiền phi trong cung, Lục thái hậu cũng không tin tưởng thật sự hiền, sẽ để cho nàng ta sống sót! Như vậy, cái gọi là mang thai, có thể chính là tiểu xiếc của chính nàng ta.
Nếu cứ thế, ngược lại cũng quả thật thú vị. Mình muốn xuống tay với Giang thải nữ, nhưng ngày đó lại không tiện ra tay, từ sau khi động Lương Mộ Bắc, lại mượn tay Vân quý nhân làm sảy đứa con trong bụng Liễu uyển nghi, Vĩnh Minh đế mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng nhất định sẽ hoặc nhiều hoặc ít có ý kiến, tuy Vĩnh Minh đế yêu nàng, rất nhiều hành vi sẽ dung túng mình, nhưng Lục thái hậu cũng không thể bức hắn ta nóng nảy. Giang thải nữ phải chết, nhưng nàng ta không được sủng, Lục thái hậu vốn cũng không nóng lòng nhất thời, vốn nàng còn định đợi mình sinh con xong rồi lại bắt tay xử lý nàng ta, không ngờ mình đang buồn ngủ lại đưa gối đầu, bây giờ mình còn chưa định hao tâm tổn sức xử lý nàng ta trong khi đang mang thai, chính nàng ta lại tự đưa lên, thật sự là trời giúp mình!
Lục thái hậu tỉnh táo lại, mị nhãn như tơ, liền chợt nghĩ ra một kế, nàng ta sai người hồi âm cho Tô Hà, lệnh cho Tô Hà sắp xếp y nữ ‘chẩn trị’ cho Giang thải nữ, nhất định phải chẩn ra hỉ mạch cho nàng ta, hơn nữa an bài xong cung điện cho Giang thải nữ, để Giang thải nữ yên tâm ‘dưỡng thai’! Lục thái hậu muốn chứng thực chuyện Giang thải nữ mang thai, nàng ta ngược lại muốn xem, đợi đến khi mang thai được mười tháng, Giang thải nữ lấy đâu ra con để giao đãi đây! Nếu giao đãi được, Giang thải nữ dâm uế cung đình, chết không có chỗ chôn, nếu không giao đãi được, đó chính là khi quân võng thượng, tội đáng chết vạn lần!
‘Chuyện nhỏ’ này, Lục thái hậu cũng không báo cho Vĩnh Minh đế biết, Vĩnh Minh đế chân ái nàng ta, ngay cả con đều nguyện ý vì nàng mà vứt bỏ, cũng nguyện độc sủng mình nàng ta, chỉ là một con hát thất sủng thôi, chỉ cần ở mặt ngoài nàng ta không làm quá khó coi, khiến hắn ta sượng mặt đài, vậy thì Lục thái hậu liền căn bản không sợ hắn ta sẽ tức giận với mình. Ngoại trừ hồi âm cho Tô Hà, Lục thái hậu cũng đồng thời phái người truyền tin cho Vĩnh Minh đế.
Đợi đến khi trong cung truyền ra tin tức y nữ đã chẩn ra hỉ mạch cho Giang thải nữ, nói là Giang thải nữ đã mang thai hai tháng, Thi Tình và Họa Ý nhớ lại lúc trước Bách Hợp đã nói ‘Thai’ này của Giang thải nữ nhất định ổn định, không khỏi bội phục Bách Hợp sát đất.
Giang thải nữ có thai, mặc dù Hoàng thượng không nâng phân vị cho nàng ta, nhưng Thái hậu lại an bài cung điện cho nàng ta vào ở, tuy nói vẫn không có người hầu hạ, nhưng hoàn cảnh lại tốt hơn lúc trước mấy phần. Hiền phi nghe được tin tức này, khi đi tới cung của Bách Hợp, thần sắc có chút phức tạp, tức giận đến nỗi uống liên tiếp bảy tám ngụm trà vào bụng.
“Thật sự là người so với người, tức chết người. Có lúc thật đúng là trong mệnh đã có cuối cùng sẽ có, trong mệnh không có thì cũng đừng cưỡng cầu.” Lúc trước khi nàng ta được sủng ái, từng cùng Vĩnh Minh đế ân ái như vậy, lại không giữ được một trai nửa gái, ngược lại những người thân phận thấp, lại một tiếp một mang thai. Hiền phi nghĩ tới mình vẫn còn trẻ, nhưng nửa đời sau đã thất sủng, đã bắt đầu nghĩ đến chuyện nuôi con dưỡng lão, trong lòng không khỏi cũng có chút bi thương.