Trong ký túc xá bốn người xuất thân không tầm thường này Tôn Minh Minh cầm đầu, trước kia Mễ Tương Đình cảm thấy xuất thân của mình cũng không tồi, gia cảnh cũng tốt, nhưng so với những người này cái gì cũng thua kém, cứ cố gắng đến nói chuyện cùng, được ba câu thì người ta nói đến những đồ ngoại, cảnh vật ở nước ngoài, cô ta cố cũng không nói chen vào nổi. Cùng lắm thì chỉ là những đồ đã từng thấy trên mạng, thiếu nữ cũng có lòng tự trọng, một lúc sau cô ta cũng không muốn nói chuyện với những người này nữa, tựa như sợ người ta không ưa mình.
Nhìn lên không bằng, nhìn xuống thì dư, so với những người khác trong ký túc xá tuy kém nhưng so sánh với Lạc Bách Hợp thì dĩ nhiên tốt hơn nhiều, ví dụ như tiền sinh hoạt cũng gấp ba! Bọn Tôn Minh Minh ngoài không thèm ngó đến mình thì cũng không ưa Lạc Bách Hợp cho lắm, bởi vậy Mễ Tương Đình đối xử với Lạc Bách Hợp rất nhiệt tình, kiểu như đồng cảm.
Bách Hợp vừa trở về, Mễ Tương Đình bắt chuyện rủ cô đi ăn cơm.
Tình huống trong cốt truyện, Mễ Tương Đình cuối cùng thành đôi với Chu Trạm, sau thời yêu đương hồi cấp ba rồi cổ vũ nhau thi đậu trường đại học hàng đầu, sau khi tốt nghiệp xong lại kết hôn, chính vì chuyện này, ông bà Lạc thấy không còn mặt mũi nào nhìn hàng xóm, cũng không muốn nghe người nhà họ Chu nói ra nói vào, nên vội vàng bán nhà giá thấp, đi mua nhà ở chỗ khác. Nhưng về sau, chỗ Lạc gia dọn đến bị phá bỏ phải rời đi nơi khác, Chu gia cũng gặp tình huống như vậy, nhưng sau khi dọn nhà xong, chỗ ở không bị chia cắt cũng như bị di dời phá bỏ, mãi đến lúc ông bà Lạc qua đời, chỗ cư xá cũng không bị dỡ đi, cũng bởi nguyên nhân này mà trước đó hoàn cảnh hai nhà tương đương nhau, sau này chênh lệch càng ngày càng lớn.
Bách Hợp cũng không định trở mặt với Mễ Tương Đình, nguyên chủ và Chu Trạm chia tay mặc dù có chút nguyên nhân từ Mễ Tương đình, nhưng chủ yếu là do tính cách sở thích nguyên chủ và Chu Trạm khác hẳn nhau, dù không có Mễ Tương Đình này thì cũng sẽ có Lý Tương Đình khác. Nhưng cô cũng không muốn làm bạn thân với Mễ Tương Đình nữa, dù sao con thỏ cũng không ăn cỏ gần hang. Dù vấn đề là do chính nguyên chủ với Chu Trạm, nhưng Mễ Tương Đình giành bạn trai của bạn thân vẫn là sự thật.
Nghe Mễ Tương Đình rủ đi ăn, Bách Hợp lắc đầu: “Mình vừa về, bạn tự đi ăn đi.”
“Đành vậy.” Mễ Tương Đình thất vọng thốt lên, rụt đầu lại, một lúc sau lại thò ra hỏi: “Hôm nay là cuối tuần, bạn đi chơi ở đâu vậy?”
Lúc này tình cảm hai người chưa thân thiết, Mễ Tương Đình hỏi như vậy cũng không phải là cố ý tìm hiểu, chỉ là hiếu kỳ, vì vậy Bách Hợp cười cười: “Mình đi lòng vòng, dạo phố một lúc, mua được một cây son.”
Nghe Bách Hợp đi ra ngoài mua đồ về, Mễ Tương Đình cảm thấy không thoải mái. Bọn Tôn Minh Minh trong ký túc xá không nói chuyện học hành, mà chỉ nói đến quần áo túi xách đồ trang sức, cùng với nào là minh tinh, đồ ngoại đủ các loại. Rồi nói đến nào là manga, đồ nhập, Mễ Tương Đình không chen vào được, nên khi nói chuyện với những người bình thường khác trong ký túc xá Mễ Tương Đình không kiên nhẫn nổi, cũng không nói được lời nào nên khi những người khác thảo luận cái gì đẹp mặt, cô ta chỉ biết nằm ườn trên giường đọc sách, ít nhất như vậy Mễ Tương Đình mới thấy dù mình không có gia thế tốt như bọn người Tôn Minh Minh, không đẹp như Lạc Bách Hợp nhưng thành tích học tập chắc chắn hơn, bọn họ không thể nào bằng cô ta được.
Cô ta cũng rất tự hào mình chăm chỉ, vốn nghĩ tình trạng Lạc Bách Hợp và mình ở trong ký túc xá giống nhau, vậy mà vô ý hỏi lại biết được Bách Hợp dạo phố, còn mua son môi, Mễ Tương Đình nhẫn nhịn nói:
“Chúng ta chỉ là học sinh, bôi những thứ này cũng không tiện lắm, làn da vốn đã rất đẹp rồi.” Cố nén bất mãn trong lòng, cô ta hỏi tiếp: “Bạn mua hết bao nhiêu?”
“Hơn 100.” Cô vừa trả lời xong, Mễ Tương Đình nhíu mày: “Mắc như vậy sao? Bạn đừng học đám Tôn Minh Minh, xuất thân của bọn họ như thế, của bạn như thế nào, bố mẹ bạn kiếm tiền không dễ dàng gì, cho bạn tiền học phí tiền sinh hoạt, tạo điều kiện cho bạn đến trường, không phải để bạn đi ganh đua so sánh đâu.” Trong lòng Mễ Tương Đình không thoải mái, lời nói ra miệng cũng nặng nề.
Tình tiết cốt truyện vốn dĩ cô ta cũng nói nặng lời như vậy, trên danh nghĩa Lạc Bách Hợp và cô ta là bạn thân, cô ta lại vì tình cảm giữa Chu Trạm và Lạc Bách Hợp mà hòa giải, mới nói ra những lòi này, Lạc Bách Hợp cũng nghe mấy lời chỉ trích như vậy từ Chu Trạm, nghĩ bản thân cũng sai nên nghe Mễ Tương Đình nói như vậy cũng bỏ qua.
Nhưng lúc này hai người mới biết nhau chưa tới một tháng, nguyên chủ và Mễ Tương Đình còn chưa thân thiết lắm, Bách Hợp nghe xong, cũng không sợ làm phật lòng: “Mình mua đồ, trang sức cũng không phải tiền của bạn, bố mẹ mình còn không ý kiến, bạn có ý kiến làm gì?”
Vốn Mễ Tương Đình nghĩ mình nói điều tốt, không ngờ Bách Hợp không để tâm, còn trách cô ta xen vào chuyện của người khác, tức giận lạnh mặt kéo màn xuống hừ một tiếng:
“Tùy bạn, dù sao cũng chẳng phải chuyện của mình.”
Không khí ngượng ngùng trong ký túc xá dâng lên, Bách Hợp cũng không để ý, bản thân đi đến WC rửa chân, thay dép lê xong lên giường nằm.
Nguyên chủ ngoài xinh đẹp, thích trang điểm, tính cách cũng rất biết điều, đồ đạc ngăn nắp, trong ký túc xá cũng chỉ có duy nhất cô gấp chăn màn đàng hoàng, đồ đạc sắp xếp cũng có trật tự, thích sạch sẽ lại chăm chỉ, có hơi hướng mắc bệnh sạch sẽ một chút, nhưng tuổi còn nhỏ, tính cách lại trầm lặng, không thích trêu ghẹo người khác, cũng không dựa vào sự xinh đẹp của mình mà đi đùa cợt với nam sinh, từ tiểu học đến cấp hai thành tích cũng tốt, dựa vào chính bản thân mình mà thi đậu vào lớp 10 trường ở thủ đô.
Cũng bởi vì vậy, ông bà Lạc rất thương yêu đứa con gái này, nâng niu như con ngươi trong mắt, khi nói chuyện với hàng xóm cũng rất tự hào, đối với Lạc Bách Hợp kỳ vọng quá nhiều, cho nên sau này Lạc Bách Hợp “dính bẩn” mới cảm thấy thất vọng.
Có thể đậu được vào lớp 10 trường ở thủ đô dĩ nhiên đều là một thế hệ có thành tích học tập đều rất cao, thứ bảy cuối tuần tuy nhà trường không có quy định cứng nhắc bắt học sinh phải tự học buổi tối, nhưng phần lớn đều đến lớp. Buổi tối Bách Hợp ăn cơm ở căn tin xong cũng đến lớp, lớp có 60 người thì cũng quá nửa đã có người ngồi.
Dưới lầu là một sân bóng rổ cỡ nhỏ, trong phòng học yên tĩnh thỉnh thoảng nghe được tiếng bóng rổ nện trên sân, trong phòng vì vậy tiếng vang càng lớn, các học sinh chăm chỉ lật sách xoèn xoẹt đều nghe rất rõ.
Hai ngày nữa là đến cuộc thi tháng, tháng đầu tiên chỗ ngồi của học sinh là tùy ý ngồi theo mức độ thân thiết, tháng thứ hai sẽ điều chỉnh chỗ ngồi dựa vào thành tích. Tuy bây giờ chưa thi, lúc trước vì nguyên chủ và Mễ Tương Đình chơi với nhau nên ngồi cùng một chỗ.
Sau hai câu nói lúc nãy, hai người không vui, lúc ngồi cùng nhau có chút gượng gạo.
Khi mọi người đang yên lặng đọc sách, một người cao gầy đẩy cửa phòng học, tất cả ngẩng đầu nhìn lên, không ít ánh mắt nữ sinh bắt đầu mơ mộng.
Bách Hợp cũng vô ý ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra người vào là Phù Doanh.
Dù mới khai giảng năm nhất được một tháng, nhưng danh tiếng của Phù Doanh không chỉ năm nhất mà tất cả khối lớp 10 đều biết. Đậu vào lớp 10 không cần thi mà được tuyển thẳng, xuất thân cũng tốt, có người chứng kiến hồi trung học, giáo viên khi nói chuyện với anh giọng điệu rất nịnh nọt, thành tích cũng giỏi, lớn lên lại cao, nhiều nữ sinh đều yêu mến xem như mối tình đầu.
Trong ký túc xá, Mễ Tương Đình cùng đám người Tôn Minh Minh nói anh cao không thể với, trong nội dung cốt truyện sau khi học năm hai lớp 10 đạt được rất nhiều thành tích, sau đó đi du học, trong trường rất nhiều người nhớ tên Phù Doanh, cũng thấy rất nhiều bằng khen mang tên này, tuy nhiên người thật chưa từng nhìn thấy bao giờ.
So với cô gái như Lạc Bách Hợp, Phù Doanh vừa thông minh lại đẹp trai, tuy hai người cùng học hai năm nhưng chưa từng cùng xuất hiện.
Khi Phù Doanh vào phòng học, không ít người không thở nổi, Mễ Tương Đình cũng nhìn không rời, mãi mới xấu hổ cúi đầu xuống. Phù Doanh rất cao, mới năm nhất đã cao hơn 1m8, hơi gầy, ăn mặc đơn giản chỉ sơ mi trắng với quần jean, đôi chân dài thẳng tắp, vạt áo sơ mi rộng thùng thình lay động khiến người ta có thể thấy được thân hình mảnh khảnh.
Bách Hợp nhìn thoáng qua, nháy mắt hai cái cũng không dời đi. Có lẽ cảm giác được ánh mắt của cô, Phù Doanh quay đầu lại, cặp mắt thiếu niên dài nhỏ, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lành lạnh, Bách Hợp tựa đầu còn chưa kịp suy nghĩ, trong phòng học đã có người gọi:
“Lạc Bách Hợp, đi ra ngoài một chút.” Bách Hợp tránh được ánh mắt Phù Doanh, ngó ra ngoài cửa phòng học, một người đang mặc áo bóng rổ, đổ mồ hôi đầm đìa là Chu Trạm đang đứng đợi, một tay ôm bóng rổ, vài sợi tóc của cậu dính trên trán, thấy Bách Hợp nhìn qua, đôi má thiếu niên ửng đỏ, ánh mắt bối rối dời đi như là muốn che dấu, đập đập trái bóng rổ trên tay xuống đất, trái bóng cứ vậy nẩy lên rơi xuống.
Chu Trạm và Phù Doanh là hai dạng người hoàn toàn khác nhau, tình huống hiện tại Bách Hợp và Chu Trạm chưa phát triển đến mức yêu nhau, tất nhiên quan hệ giữa hai người cũng chưa bế tắc. Bộ dạng của cậu vẫn là thiếu niên sáng sủa, chưa đến mức mặt mày ủ dột vì việc Lạc Bách Hợp ham mua sắm, cũng không mang theo thần sắc già dặn trầm tĩnh.