Bách Hợp vừa nói xong, bên kia vang lên tiếng ông Lạc: “Đến giọng của bố mà con cũng quên rồi à!”
Lần trước khi Chu Trạm nói với Bách Hợp, cô có gọi điện về nhà, nhưng khi gọi điện lại không ai bắt máy, có thể bố mẹ đã đi ra ngoài rồi. Lúc đầu ông Lạc còn làm mặt nghiêm, không muốn gọi điện thoại tới, nhưng lâu dần cũng không chịu nổi, con gái chưa từng rời xa ông bà lâu như vậy, ngược lại càng nhớ, vừa nghe được giọng con gái trong điện thoại, ông Lạc tuy vẫn giữ giọng nghiêm túc, nhưng trong đó lẫn một chút vui mừng: “Con đã ăn cơm chưa?”
“Bố.” Bách Hợp gọi một tiếng, đầu đây bên kia ông Lạc lên tiếng: “Giờ này rồi, con còn không đi ăn cơm, ở lại ký túc xá làm gì?”
“Con đang chuẩn bị đi thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại gọi đến mà.” Bách Hợp trả lời, ông Lạc lai nói: “Con có đủ tiền dùng không?”
“Đủ ạ.” Nghe cô nói như vậy, ông Lạc im lặng một chút, mới dặn dò cô chăm chỉ đọc sách, đừng quan tâm linh tinh, lẩm bẩm dặn dò cả buổi, rồi chợt lơ đãng nhắc tới: “A Trạm cũng học cùng trường, nếu có gì khó khăn, bác Chu nói, con cứ tìm nó nhờ giúp đỡ cũng được.”
Nội dung cốt truyện sau này, ông Lạc rất ít khi nói chuyện với nguyên chủ bằng ngữ điệu như vậy, thậm chí còn không muốn đả động gì đến con gái, có khi Lạc Bách Hợp gọi ông, ông cũng giả vờ không nghe thấy, trên thực tế Lạc Bách Hợp đối với vấn đề này không phải không hối tiếc. Cô ấy biết rõ ông Lạc oán trách mình không tốt, vốn dĩ ông Lạc hi vọng cô ấy và Chu Trạm có thể ở bên nhau, cuối cùng hai người cũng có quan hệ, xong lại chia tay. Hơn nữa nguyên nhân chia tay như vậy, trong lòng ông Lạc tức giận không ngẩng đầu lên nổi.
Nhưng hiện tại Bách Hợp cũng không muốn cùng Chu Trạm phát triển tình yêu, nghe ông Lạc nói như vậy, cô bảo: “Cũng không có gì cần giúp đâu ạ. Bọn con cũng không phải bạn học cùng lớp, lỡ có chuyện tìm cậu ấy cũng không tốt lắm.”
“Có gì mà không tốt?” Ông Lạc nghe nói thế, lớn tiếng: “Bọn con đã lớn lên cùng nhau, A Trạm luôn quan tâm con, từ nhỏ bác Chu cũng coi con như là con dâu nhà họ Chu rồi, A Trạm từ nhỏ luôn gọi con cô dâu cô dâu, con quên rồi?”
Bách Hợp cau mày: “Đây đều là chuyện hồi xưa, khi đó con còn nhỏ, không hiểu chuyện mà.”
“Cái gì tuổi còn nhỏ…” Ông Lạc nghe như vậy trong lòng có chút khó chịu, “Bác Chu trước giờ đều đối xử với con không tồi…” Đúng là bác Chu trước giờ đều đối xử với Bách Hợp tốt, nhưng Lạc Bách Hợp cũng chỉ có đến nhà họ Chu trả ơn các kiểu. Ông Lạc hi vọng con gái có thể nên duyên cùng Chu Trạm là mong muốn không giấu diếm, Bách Hợp đợi ông nói xong: “Bố đối xử với Chu Trạm cũng không tồi nha.”
Ông Lạc tranh luận với cô, trong lòng không vui, lẩm bẩm con gái lớn cũng không còn nghe lời nữa rồi, điện thoại lúc ấy mới bị bà Lạc cướp lấy.
Bà Lạc dặn dò Bách Hợp không đủ tiền dùng có thể gọi điện thoại về nhà, còn dặn cô chăm chỉ học tập, nói một hồi dông dài, bà Lạc vẫn chưa muốn cúp máy, Mễ Tương Đình đã bồn chồn nghịch màn nhiều lần. Cô ta liếc mắt qua, có chút không kiên nhẫn, cầm sách tiếng Anh lên, dù không nói gì nhưng oán trách Bách Hợp nói chuyện điện thoại quá lâu quấy rầy cô ta.
Thấy Bách Hợp vẫn đang nói chuyện, trong lòng Mễ Tương Đình khó chịu, cố ý nói lớn vài từ đơn tiếng Anh, bên kia điện thoại bà Lạc cũng nghe được giọng Mễ Tương Đình rất rõ, đành tranh thủ dặn dò: “Được rồi, con nhanh đi ăn cơm đi, rảnh nhớ gọi điện thoại về nhà đấy.”
Vâng dạ xong cúp điện thoại, Bách Hợp nhớ ra đã vài ngày không đi dạo phố, bởi vậy cũng không mang cà mên, muốn đi ra ngoài. Chuông điện thoại lúc này lại vang lên.
“Xùy~~.” Mễ Tương Đình khó chịu kêu một tiêng, khẽ vò cuốn sách, lớn giọng kêu “Có phiền không hả!”
“Nếu cậu thấy phiền thì có thể đi ra ngoài, trong ký túc xá là nơi nghỉ ngơi chung, nếu cậu cần học thì có thể lên lớp.” Bách Hợp nhìn cô ta một cái, lại bắt điện thoại, lúc này là Chu Trạm gọi tới.
“Lạc Bách Hợp, cậu ăn cơm chưa, tối nay ra ngoài ăn nhé, cũng tiện thể đi dạo. Mới đến thủ đô được một tháng, sợ cậu chưa quen, chú Lạc bảo mình để ý cậu một chút.” Sau khi Chu Trạm đến lớp cô hai ngày trước, quay về trong lòng luôn thấy nhớ nhung, sau khi lên cấp ba, tuy là trường chuyên cấp ba có thể quy định không được yêu đương nhưng cũng không còn nghiêm như thời cấp hai.
Cùng đám nam sinh trong ký túc xá bàn tán xem nữ xinh đẹp nhất là ai, Lạc Bách Hợp có dáng đẹp không tránh được có người hay nhắc tới. Thực tế trước giờ Chu Trạm đều biết Lạc Bách Hợp xinh đẹp, trước kia nghe người ta nói, từ hồi cấp hai thầy quản giáo nghiêm, nếu nam nữ hồi ấy mà hơi thân thiết một chút, sau lưng không biết bao nhiêu học sinh khác cười nhạo. Đừng nói đến Chu Trạm và Lạc Bách Hợp cùng chơi với nhau, lại cùng lớn lên từ bé, nhỏ không biết gì, lớn chút càng sợ bị đám nam sinh cười nhạo, ba năm học cấp hai luôn tránh né Lạc Bách Hợp.
Lúc ấy cậu cũng không nổi trong trường, khác hẳn lúc này, nghe trong ký túc xá có người khen ngợi Lạc Bách Hợp thì trong Lòng Chu Trạm luôn cảm thấy kỳ lạ, nhớ đến những lời bàn tán về Lạc Bách Hợp người đã từng thân thiết với mình như vậy, trong lòng cậu dâng lên cảm giác đắc ý cùng tự hào.
Sau lần cùng Lạc Bách Hợp gặp mặt, trong ký túc xá rất nhiều người đều muốn biết tin tức về Lạc Bách Hợp từ cậu, các anh em trong ký túc xá ánh mắt thèm muốn ghen ghét, cũng mong có niềm vui được cha mẹ cho chơi và tiếp xúc từ nhỏ, lại thêm thầy giáo cấp ba không quản chặt chuyện yêu đương nghiêm ngặt như xưa, Chu Trạm cũng mong có lại cảm giác lần trước nắm tay Bách Hợp, nhịn vài ngày, vốn mong Bách Hợp chủ động tới tìm mình vậy mà Bách Hợp không hề gọi điện thoại, ngược lại bản thân cậu đã không chịu được, gọi điện rủ Bách Hợp ăn cơm rồi đi ra ngoài dạo.
Bách Hợp cũng không muốn phát triển thêm bất kỳ gì với cậu ta, nên dĩ nhiên cự tuyệt. Trong điện thoại, giọng Chu Trạm không giấu được chút thay đổi, nhưng tuổi thiếu niên da mặt không đủ dày để quấn chặt không rời.
Nhiệm vụ lần này nguyên chủ không có tâm nguyện gì lớn. chỉ yêu thích mua đồ, mong muốn bản thân ăn mặc đẹp đẽ. Cách ăn mặc như vậy không phải muốn dụ dỗ chú ý của ai hết, đơn giản là làm cho bản thân cảm thấy vui sướng mà thôi, Bách Hợp nghĩ một chút, ước lượng túi tiền đi ra ngoài, lúc này trời vẫn còn sớm, cô tìm một quán cơm nhỏ ăn một phần cơm chiên cho no bụng rồi mới tiếp tục đi dạo xung quanh.
Quanh đây cửa hàng rất nhiều, buổi tối thứ sáu, cổng trường mở ra, xung quanh có thể thấy được không ít học sinh mặc đồng phục lớp mười túm năm tụm ba khoác tay đi dạo. Quanh trường có nhiều cửa hàng, nữ sinh thích những đồ trang sức nhỏ và thợ may trên phố rất nhiều, Bách Hợp xem lại thấy nguyên chủ tuy ưa thích mua đồ, nhưng lại không có dự định gì cả, lúc đầu làm thêm kiếm tiền cũng chỉ để mua các loại đồ trang sức cơ bản không dùng được, mua xong vui vẻ nhất thời nhưng sau này cũng chỉ có thể cất tủ, không có tác dụng gì khác.
Cạnh một gian quần áo trong tiệm xe nhỏ nhỏ có nhiều nữ sinh đang nhặt lấy nhặt để, bên trên bày không ít váy áo đang giảm giá, một món 50 đồng, nhiều nữ sinh tìm được váy áo có kiểu dáng xinh đẹp, trong đó có một bộ áo bằng vải đay màu trắng bị người ta gạt qua một bên. Bộ này kiểu dáng quá đơn giản, lại rộng thùng thình, đã thế còn màu trắng, nhiều người cầm vào, bên trên không tránh khỏi lấm tấm bẩn bởi những dấu tay, nhìn bên trên có chút bẩn bẩn, bởi vậy rất ít người ngó tới, cầm lên đều bị bỏ xuống, bà chủ tiệm thấy vậy dành bất đắc dĩ: “Cái áo này bán thanh lý, chỉ cần 30 đồng là có thể mua.”
Lời này vừa nói ra, mấy nữ sinh có chút do dự, nhưng lại lắc đầu, ngược lại Bách Hợp nghe xong, không nghĩ ngợi gì lấy ngay 30 đồng mua về.
Lúc trước khi cô tiếp nhận nhiệm vụ có học qua thêu thùa, chiếc áo này cô chỉ cần thay đổi đơn giản, mua một chút đồ may vá rồi thêu vài đường đơn giản tại vạt áo và tay áo, có thể biến cái áo đơn giản này trở nên không tầm thường.
Sau khi mua vài loại chỉ trở về ký túc xá, Mễ Tương Đình đã đi vắng, nếu không phải đến phòng học có lẽ cũng đi dạo rồi, Bách Hợp tắm rửa xong mới đi vào phòng học, tối thứ sáu trong phòng cũng không nhiều người lắm, rất nhiều học sinh túm năm tụm ba ngồi một chỗ nói chuyện, ngoài dự kiến, chỗ cô ngồi thì Phù Doanh đã ở đó.
Anh đang xem sách, tóc mới được gội xong, cũng chưa khô hẳn. Anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh thẫm, cũng không cài kín hết cổ mà hơi lộ ra xương quai xanh, chiếc áo sơ mi làm tôn lên làn da vô cùng trắng. Người khác mặc vào chỉ là áo sơ mi bình thường, trên người anh nói thật là quá đẹp mắt, anh dựa lưng lên bàn sau, Bách Hợp đi tới, tuy không quay đầu nhưng ánh mắt anh lại hướng tới.
Bách Hợp gật đầu mỉm cười với anh, thấy trên tay anh đang cầm sách, tựa đề: “Ký sự anh chồng cuồng vọng theo đuổi vợ ”, anh cũng không có ý định che dấu gì, Bách Hợp gật đầu được một lúc, ánh mắt dừng lại trên sách. Ngón tay anh thỉnh thoảng lại lật một trang, Bách Hợp ngồi bên cạnh, ánh mắt vừa liếc qua thấy ngay dòng:”Dạ Mị Quân thò tay vào quần áo của Tử Tô, quần áo rơi xuống từng cái làm lộ làn da giống như trứng gà lột, Tử Tô một bên thở gấp, một bên khẽ kêu “Đừng mà”, dẫn tới biểu cảm Dạ Mị Quân càng thêm hứng thú.
Đằng sau còn thêm một đoạn miêu tả về da thịt nhục cảm, rõ ràng là một cuốn sách nhục dục. Phù Doanh coi như không thấy Bách Hợp nhìn lén, bị người khác bắt gặp mình đọc tiểu thuyết cũng không để tâm, ngược lại để lên bàn rồi hỏi cô “Muốn xem không?”
“…Không xem.” Bách Hợp lắc đầu, cố gắng tỉnh táo từ chối: “Loại tiểu thuyết ngôn tình này ngoài trường rất nhiều, một cuốn một đồng được thuê trong một ngày.”