Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1172: Cô gái ham hư vinh 20



Trong phòng dụng cụ thể dục ngoại trừ mấy gian phòng thay đồ là có dèm che, còn lại chỉ là bốn bức tường, bên trên tất cả đều là thủy tinh, ánh đền từ bên ngoài chiếu đến rơi vãi xuyên qua tấm thủy tinh. Cặp mắt Phù Doanh giống như hố sâu phảng phất giống như muốn bao phủ cả người, Bách Hợp nhìn thoáng qua liền nhắm hai mắt lại.

“Đương nhiên là phải đi về rồi.” Cô vẫn còn đang ở trong nhiệm vụ, lấy tên tuổi của Lạc Bách Hợp, trong nhà còn có cha mẹ, nếu như không quay về, chỉ sợ cha Lạc phải đến tận trường học bắt người rồi. Buổi sáng sớm trước khi thi cha Lạc còn hỏi cô khi nào trở về, còn nói đến lúc đó sẽ ra nhà ga đón cô. Bách Hợp nghe Phù Doanh nói như vậy biết rõ anh không muốn cô đi. Cô nói xong Phù Doanh đã đè hai bả vai cô rồi cùng nằm trên sàn nhà, thời tiết đã vào đông, bên ngoài tuyết cũng bắt đầu rơi, tuy trên mặt sàn nhà có một tầng đệm nhưng vẫn lạnh, cô rùng mình một cái thân thể muốn tránh đi cánh tay của anh. Phù Doanh nhìn cô, đèn đêm chiếu xuống hai người đối mặt với nhau, dưới ánh đèn vàng chiếu lên da thịt sáng bóng ôn hòa, khuôn mặt tuấn tú của Phù Doanh do khuất bóng lộ ra vẻ thâm thúy.

Anh đột nhiên lật người, một tay đặt trên cơ thể của Bách Hợp, cơ thể ngiêng qua một bên, đem nửa người của Bách Hợp ôm vào ngực mình, từ trên nhìn chằm chằm vào cô.

Tư thế như vậy làm cho Bách Hợp có chút luống cuống, cảm giác tồn tại của anh rất mạnh mang đến cho người khác áp lực rất lớn, làm cho người khác không thể không để ý. Lúc này ánh mắt của anh sáng rực nhìn chằm chằm cảm giác như núi Thái Sơn áp đỉnh, khí thế của anh với bóng dáng người lớn làm cho Bách Hợp cảm thấy bị áp bách, làm cho cô cảm giác bối rối không có chỗ trốn. Phía sau lưng là tấm nệm tuy cô đã mặc áo bông dày nhưng cái lạnh vẫn xuyên thấu qua đằng sau lưng, làm cho toàn thân cô có chút run run.

Nếu Phù Doanh khẽ động áp xuống thì cô thật sự không còn chỗ tránh.

“Làm gì?” Bách Hợp đẩy cánh tay của anh, nhưng không đẩy mạnh: “Nhất định phải về nhà, cha em đang hỏi em đã mua vé xe lửa chưa rồi.” Đây là học kỳ đầu tiên của năm nhất, phải trở về để mừng năm mới. Nếu tết năm nay không về mà đi theo Phù Doanh lêu lổng chỉ sợ không sống được với cha Lạc. Cô vừa nói xong, Phù Doanh cũng không nói gì ánh mắt của anh rơi trên khuôn mặt thiếu nữ, suy nghĩ đã sớm bay xa. Bởi vì động tác cúi thấp đầu của anh tóc trên trán rủ xuống, thấy được lông mi của anh rất dài.

Bách Hợp giơ tay đẩy cánh tay của anh, lại làm cho cánh tay anh mềm nhũn khụy xuống thẳng tắp cơ thể Bách Hợp. Bách Hợp nhỏ giọng thét lên, thân thể co lại muốn trốn ngay nhưng một bên là cơ thể hơi nghiêng của anh chắn và một bên là cánh tay còn chống lên mặt đất, cô trốn chỗ nào được chứ? Bách Hợp nhắm mắt lại cho rằng anh sẽ ngã nhào lên người mình, ai ngờ anh không có đổ xuống, lúc mở mắt ra thấy anh hơi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào cô hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Giọng nói của anh có chút vui đùa, hiển nhiên vừa rồi không có ý ngã lên người cô, chỉ là cố ý dọa cô thôi. Bách Hợp cảm nhận được nhiệt độ lan ra trên má mình, trừng mắt nhìn anh, anh lại nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng cúi đầu chạm nhẹ trên môi của cô.

Đây là lần đầu tiên từ lúc kết giao với anh đến nay hai người có hành động thân mật như vậy. Môi của anh giống như bông tuyết, lạnh như băng nhưng mềm mại, giống như hòa tan độ ấm của môi cô, nhẹ nhàng chạm một cái liền rất quy củ tách ra, ánh mắt của anh lóe lên, cánh tay chống cơ thể lên đứng dậy, duỗi tay về phía cô nói: “Đi thôi, trên mặt đất lạnh.” Cuối cùng anh vẫn không nói bảo Bách Hợp ở lại, cũng không biết có phải do hiểu được lời Bách Hợp nói, không muốn làm khó cô.

Lúc nhận được thành tích của cuộc thi cuối kỳ, Bách Hợp mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà. Phần lớn các cô gái trong ký túc xá nữ đều đi về rồi, trong phòng Tôn Minh Minh có nhà ở gần sau khi thi xong cũng đã rời khỏi trường học. Bách Hợp vài ngày trước đã mua vé xe lửa, giờ chạy là hơn mười giờ. Trời còn chưa sáng Phù Doanh đã tới ký túc xá giúp cô thu thập hành lý, lúc hai người kéo dương hành lý xuống dưới cổng ký túc xá, ở cửa ra vào gặp Chu Trạm đeo balo hành lý cực lớn.

Thấy Phù Doanh mang đồ từ trong ký túc xá nữ đi ra, trên mặt Chu Trạm lộ vẻkhiếp sợ, ngay sau đó cắn răng nói:

“Tiểu Lạc, chúng ta cùng về đi.” Trường học đã nghỉ trước đó vài ngày mà Chu Trạm cũng vẫn còn ở lại trong trường học chưa về nhà như cô.

Cậu nhìn chằm chằm vào Phù Doanh, giang tay muốn đón rương hành lý của Bách Hợp, Bách Hợp lùi lại một bưới nói: “Tôi tự cầm.”

Chu Trạm bỏ tay xuống, vẫn nhìn Phù Doanh ở phía trước sắc mặt càng thêm khó coi, trong lúc nhất thời cậu ta cảm thấy sượng mặt. Nghĩ lại học kỳ này mình theo đuổi cô lâu như vậy, trong ký túc xá các bạn học biết mối quan hệ hàng xóm thân thiết của mình và Lạc Bách Hợp còn hâm mộ cậu. Về sau cho rằng cậu ta nói khoác về việc Lạc Bách Hợp muốn gả cho mình, muốn chứng minh mình không phải nói khoác nên cậu ta đã theo đuổi Bách Hợp mấy tháng liền.

Nghĩ lại bản thân trước kia đã khi nào phải theo đuổi một cô gái? Nhưng hết lần lày đến lần khác người ta còn không chấp nhận tình cảm đấy. Trong lớp mấy nữ sinh thường xuyên mượn chuyện hỏi về bóng rổ để làm quen mà cậu ta đều không để ý tới. Giờ Bách Hợp ở bên Phù Doanh hơn nữa hai người còn từ trong ký túc xã nữ đi ra. Sắc mặt Chu Trạm xanh lét mội hồi, hôm nay mình có ý tốt tới cầm giúp hành lý của cô, cô lại không cần, không cần thì thôi cậu tự lôi kéo balo trên lưng mình, ‘Hừ’ một cái xoay người rời đi.

Bên trong nhà ga lúc này mọi người vẫn chờ soát vé, thật vất vả mới tìm được một chỗ trống để ngồi xuống, Phù Doanh giúp để rương hành lý bên cạnh cô, đối diện Chu Trạm đề phòng như đề phòng cướp.

“Anh chừng nào thì về nhà?” Bách Hợp không thèm để ý tới gương mặt khó coi kia của Chu Trạm, ngẩng đầu hỏi Phù Doanh. Anh thay Bách Hợp chỉnh lại tóc, động tác thân mật này làm cho sắc mặt của Chu Trạm tái nhợt.: “Tiễn em trở về trước.” Anh nói xong mới giải thích tiếp: “Nhà của anh ở ngay trong thủ đô,  về không xa, đến lúc đó gọi một cuộc điện thoại sẽ có xe đến đón anh.”

Giống như những nhiệm vụ trước, mỗi lần Lý Duyên Tỷ tiến vào đều có xuất thân không kém, bất kể là trước kia hay bây giờ, lần này trong trí nhớ nguyên chủ đều biết xuất thân của Phù Doanh rất tốt, nhưng đến cùng là có xuất thân như thế nào thì lại không rõ. Bách Hợp không muốn hỏi đến, ngược lại anh muốn nói thì sớm muộn gì cũng nói, cô nhẹ nhàng gật đầu, hai người nói vài câu, tiếng loa thông báo bắt đầu soát vé vang lên.

Hẹn về nhà rồi gọi điện thoại, Phù Doanh tiễn cô đến cổng soát vé, đợi cô đi vào sân ga mới rời đi.

Trên xe lửa bây giờ chưa tới thời kỳ nghỉ tết chính thức, nên cũng chưa phải chen chúc, Chu Trạm đi theo cô lên cùng một chỗ, thấy Bách Hợp ngồi xuống cũng tìm một chỗ ngồi theo.

“Vẫn còn cùng với tên ẻo lả kia tình chàng ý thiếp cơ đấy, chưa chia tay à?” Cậu ta mở miệng với giọng điệu ghen ghét đố kỵ, Bách Hợp không thèm để ý đến cậu ta, có điều cô càng như vậy, Chu Trạm lại càng tức giận, một đường âm dương quoái khí cho đến khi xe lửa tới huyện thành.

Cậu ta hầm hừ khoác balo đồ đạc của mình xuống xe lửa, không để ý tới Bách Hợp phía sau. Lúc Bách Hợp kéo chiếc rương hành lý ra khỏi sân ga đã thấy cha Lạc đứng ngoài đợi rồi.

“A Trạm đâu rồi?” Tuy nói cha Lạc có chút thất vọng về Chu Trạm, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ ông nhìn từ nhở tới lớn, từ lúc sinh ra tới giờ. Có khi nhà họ Chu có việc Chu Trạm bình thường đều ăn cơm ở nhà họ Lạc đấy, hai nhà ngày nào không gặp nhau qua cửa nhỏ? Đối với một người cha mà nói, Chu Trạm giống như một nửa con trai của nhà họ Lạc, biết rõ vé tàu ngày nào Bách Hợp về, ông gọi điện thoại cho Chu Trạm. Ông vẫn hy vọng thứ nhất là hai đứa trẻ có thể về cùng, lại để cho Bách Hợp và Chu Trạm một cơ hội. Thứ hai ông lo lắng con gái di chuyển đồ đạc khó khắn, để cho Chu Trạm giúp đỡ một chút.

Thật ngờ lúc này lại không thấy bóng dáng Chu Trạm đâu, nhưng rõ ràng Chu Trạm chưa trở về nhà họ Chu, cha Lạc nhận hành lý của con gái. Bách Hợp nghe câu hỏi của ông, bình tĩnh nói: “Có thể đi cửa khác rồi.”

“Sao nó lại không giúp con xách đồ?” Cha Lạc nghe xong có vẻ không vui, oán trách một câu, Bách Hợp không lên tiếng.

Trong nhà mẹ Lạc đã nấu xong cơm, đã nửa năm không thấy con gái, mẹ Lạc vừa vui mừng lại kích động, khó có được thời gian cả nhà đoàn viên, đương nhiên là vui vẻ hòa thuận. Tuy nhiên rời nhà nửa năm trong nhà lại không có gì thay đổi, hàng ngày mẹ Lạc vẫn quét dọn sạch sẽ gian phòng của Lạc Bách Hợp, trong phòng có một chiếc giường nhỏ, bên cạnh là một chiếc bàn học ở trên là mấy ngăn tủ gỗ, trên tường treo mấy tấm áp phích của người nổi tiếng. Lạc Bách Hợp có bao nhiêu giấy khen đều dán trên tường, cửa sổ treo một chiếc chuông gió, mở cửa sổ ra có gió thổi, chuông phát ra đinh đinh đang đang.

Khó có được ngày nhà rỗi, buổi tối mẹ Lạc tìm con gái nói chuyện một lúc lâu, ngày hôm sau thức dậy muộn mẹ Lạc cũng không có gọi cô dậy,lúc Bách Hợp rời giường đã hơn mười giờ. Trong phòng có chút buồn bực, đẩy cửa sổ ra thấy bên ngoài tuyết đã rơi. Cô rời giường mặc quần áo đi đánh răng rửa mặt, mẹ Lạc tiến đến sắc mặt có chút âm trầm, thấy con gái mới cố nở nụ cười: “Như thế nào lại dậy sớm thế, sao không ngủ tiếp?”

Bách Hợp lắc đầu, hỏi mẹ một câu: “Mẹ làm sao vậy?”

Mẹ Lạc muốn nói lại thôi, cuối cùng cố gắng đổi chủ đề. Buổi tối khi cha Lạc về nhà, mẹ Lạc đang trong phòng bếp nấu cơm, Bách Hợp đang cầm sách Anh văn học từ đơn, cha Lạc thấy như vậy nhịn không được nở nụ cười.

Ông vừa mới bước chân vào cửa, chân sau cha Chu đã tới, lúc thấy Bách Hợp cha Chu ngạc nhiên một chút, ngay sau đó mới nở nụ cười: “Ôi! Bách Hợp trở về rồi à, vậy mà càng ngày càng lớn xinh đẹp như vậy, trong trường học chắc là có bạn trai rồi đúng không?”

Lời này vừa thốt ra, không chỉ Bách Hợp nhíu mày mà cha Lạc đều không có sắc mặt tốt.

Ông và cha Chu là đồng nghiệp nhiều năm, quan hệ bạn bè vô cùng tốt, cha Chu biết rõ mọi chuyện, lúc này lại cố ý hỏi con gái của mình nên cha Lạc có chút mất hứng. Cù cho quan hệ có thân thiết hơn nữa thì có một vài chuyện không thể nói, cha Lạc cố nén không vui trong lòng ra chào hỏi: “Lão Chu đến rồi à, ăn cơm chưa? Nếu chưa đi rửa tay ngồi xuống đây ăn cùng cho vui.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.