Thẩm Xuân cười lạnh hai tiếng: “Giả thần giả quỷ! Thôi được rồi, em nói đi, em có thể nhìn tướng mạo anh mà bói xem anh sẽ gặp phải tai họa nào?” Hắn dựa nửa mông lên bàn, chỗ Bách Hợp vừa nằm, một chân đặt trên đất, một chân rung rung, vẻ mặt chế nhạo, dáng vẻ chanh chua, cho dù bề ngoài hắn tuấn tú nhưng trong lòng Bách Hợp vẫn thấy phiền chán vô cùng, mí mắt rũ xuống che giấu suy nghĩ mặt không chút thay đổi lên tiếng: “Tôi tính được anh sẽ phải chịu nỗi đau thể xác, anh tin không?”
“Phốc…” Thẩm Xuân nhịn không được cười ra tiếng, đang muốn mở miệng, Bách Hợp lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn nhếch khóe miệng, sau một khắc cô giơ chân lên đá mạnh lên bắp chânThẩm Xuân. Hôm nay nguyên chủ mặc áo T- shirt trắng cùng quần jean, đi giày thể thao, mặc dù không được nhọn như mũi giày cao gót nên không gây ra lực sát thương mạnh như vậy nhưng Bách Hợp lại dùng hết sức. Thẩm Xuân căn bản không ngờ cô sẽ hành động như vậy, bị Bách Hợp đạp một cú khiến hắn đau đến mức cúi người xuống muốn xoa chân của mình, nhưng Bách Hợp lại cầm lấy tóc hắn, dùng sức kéo, sau đó dung đầu ngón tay chọc vào trán hắn, nguyên chủ vốn nuôi móng tay, bây giờ móng tay chọc lên mặt Thẩm Xuân tức thì liền chọc rách một lớp da. Bách Hợp cảm thấy móng tay phát đau nhưng cô cố nén:
“Thấy không, đạo thuật rất có ích, tôi đã nói anh sẽ chịu nỗi đau thể xác, hiện tại không phải đúng rồi sao.” Cô nói xong liền lui lại hai bước, Thẩm Xuân cũng không phải là người rộng lượng, không có phong độ giống thân sĩ không đánh nữ nhân, hắn giống như trẻ con vậy, ăn đau liền muốn đánh trả lại. Hồi nhỏ đùa giỡn với Tống Bách Hợp toàn khiến Tống Bách Hợp tổn thương, bây giờ lớn cũng như vậy.
Trước kia Tống Bách Hợp yêu hắnnên cũng không có tính toán với hắn những chuyện này, nhưng Bách Hợp không hề có ý nghĩ nhường nhịn hắn, lúc này cô đánh hắn dựa vào tính cách của Thẩm Xuân nhất định sẽ tìm cô báo thù. Bởi vậy sau khi đánh người xong cô liền quay đầu chạy. Bên kia Thẩm Xuân tức giận vô cùng, lấy tay xoa xoa đầu, quả nhiên liền kêu lên: “Cô nhóc chết tiệt kia, có bản lĩnh em đứng lại đó cho anh.”
Bách Hợp làm sao lại nghe lời hắn, cô trực tiếp chạy ra khỏi viện. Hôm nay Thẩm Xuân phải chịu thiệt lớn như vậy, trước kia Tống Bách Hợp chưa bao giờ đánh hắn thế mà hôm nay lại dám, trong lòng hắn vô cùng tức giận. Hắn dựa vào việc mình cao, chân dài ba bước thành hai tóm được Bách Hợp, bóp chặt cổ tay cô: “Em dám đánhanh, em không muốn sống nữa phải không?”
Trước đây Tống Bách Hợp toàn tâm toàn ý với hắn thì hắn liền đối xử với cô như món đồ chơi, lúc muốn để ý thì để ý, lúc muốn trêu chọc thì trêu chọc, bây giờ Bách Hợp không muốn để ý tới hắn, đánh người xong liền muốn bỏ chạy, hắn lại đuổi theo nhất quyết không tha. Bách Hợp hít sâu một hơi, nghĩ tới Thẩm Xuân khi nghe người khác nhắc đến hôn sự giữa hai người liền thấy phiền chán, bây giờ hắn quấn cô không thả, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Xuân, bày ra biểu tình ngưng trọng: “Thẩm Xuân, chúng ta cũng không còn nhỏ nữa…”
“Được rồi, được rồi, được rồi, anh sợ em rồi được chưa?” Giọng điệu của cô bây giờ quả thực giống như mấy ông già trong tứ hợp viện vậy, Thẩm Xuân không thể nào chịu nổi điểm này, cuối cùng không nhịn được hắn đột nhiên giơ tay lên, dùng sức vỗ lên lung Bách Hợp một cái: “Trước kia em cùng bọn họ học những điều điên điên khùng khùng, bây giờ còn muốn học cách nói chuyện.”
Cái vỗ kia của hắn thuần túy là hành vi trả thù, ra tay không nhẹ. Bách Hợp cố nén xúc động muốn lấy gạch đập chết hắn, một mặt giống như mình trong quá khứ: “Em nói thế là sai sao? Rốt cuộc trong long anh em là cái gì?”
Từ trước tới nay Thẩm Xuân mập mờ không rõ ràng nhưng lại không để cô ấy hoàn toàn hết hi vọng, bây giờ Bách Hợp cũng không nghĩ phải để ý hắn nhưng hắn da mặt dày, một hồi lại không có việc gì nhân bình thường thấu qua đây, chẳng thà buộc hắn nói rõ khiến cho hắn sau này không dám đến dây dưa với mình. Trước đây Tống Bách Hợp không tra hỏi hắn, nếu hắn không làm rõ mối quan hệ của hai người thì cô ấy cũng cố nén không lên tiếng, hiện tại Bách Hợp vừa hỏi, sắc mặt Thẩm Xuân có chút cứng ngắc, hắn cau mày, cười gượng hai tiếng: “Em xảy ra chuyện gì? Em bị bệnh rồi sao?” Hắn muốn đưa tay qua sờ trán Bách Hợp, lại bị Bách Hợp đánh đây đi, cứ như vậy nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm. Dường như phát hiện thái độ của Bách Hợp lần này khác trước, biểu tình của Thẩm Xuân cũng có chút khó coi: “Có phải bởi vì người ta nói ra nói vào nên em mới muốn hỏi chuyện này?”
“Anh không muốn kết hôn.” Hắn không kiên nhẫn vung tay lên, lại đưa tay lên giựt giựt tóc: “Bây giờ vẫn còn sớm, kết hôn làm gì, đầu anh choáng váng quá! Anh đi đây, buồn chán quá, tính cách giống như bà già vậy.”
Bách Hợp nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên có chút thấy đáng tiếc thay cho nguyên chủ, yêu phải một người như thế này, tới trước khio chết cũng không thể nói ra từ “yêu”. Thẩm Xuân như trẻ con, đã ba mươi tuổi rồi còn suốt ngày không ra gì, cô thấy Thẩm Xuân đã đi đến cửa, đột nhiên tháo giày ra ngắm váo gáy Thẩm Xuân, dùng sức ném.
Chỉ nghe “bịch” một tiếng, giày trùng hợp đập trúng đầu Thẩm Xuân, đợi đến lúc giày rơi xuống lăn hai vòng trên đất, hắn mới đưa tay ôm lấy ót quay đầu lại thìphát hiện trên mặt đất chính là giày của Bách Hợp, Thẩm Xuân tức giận: “Em làm gì vậy? Có phải là em bị bệnh tâm thần không, có bệnh xem bệnh, không trị liệu được không.” Trong lòng Bách Hợp cười lạnh, lại cố nén xúc động muốn đánh chết hắn:
“Ý của anh là từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi?”
Ở trong suy nghĩ của Thẩm Xuân có một số việc không cần phải nói rõ ràng, trước đây Bách Hợp thức thời, hắn không muốn nói đến chuyện này cô cũng không nhắc tới. Bây giờ hắn đã nói rõ là không muốn nói vậy mà cô còn truy vấn không ngừng, trong lòng hắn tức giận, miệng liền hùng hùng hổ hổ nói lại:
“Đã nói như vậy rồi cô vẫn cố hỏi là có ý gì? Tôi còn trẻ không muốn kết hôn bây giờ, nếu cô không đợi được thì tự đi tìm người tình mới mà kết hôn, chúc cô trăm năm hạnh phúc, vậy được chưa?” Hắn nói xong liền vung tay lên, cười giả tạo: “Đồ điên, tôi không muốn kết hôn với cô, cô nghe rõ chưa?”
Nói xong lời này hắn cũng không thèm nhìn mặt Bách Hợp liền xoay người đi ra khỏi cổng.
Vừa nãy khi nói chuyện Thẩm Xuân cũng không có khống chế âm lượng cho nên những người trong phòng khách đang thượng nghị sự tình đều nghe được nhất thanh nhị sở, đám người già lục tục đi ra, thấy Bách Hợp đứng trong sân, một chân không đi giày lại nghĩ đến Thẩm Xuân vừa như phát điên kêu to, một người trưởng bối của Thẩm Xuân mở miệng đầu tiên hỏi: “Tiểu Hợp, có chuyện gì xảy ra thế? Cháu cùng tiểu Xuân làm sao vậy?”
“Không có gì đâu ạ.” Bách Hợp yên tĩnh lắc đầu: “Cháu chỉ muốn hỏi anh ấy khi nào muốn kết hôn.” Cô cúi thấp đầu, che giấu ánh sáng lạnh trong mắt: “Anh ấy nói anh ấy chưa từng muốn kết hôn với cháu, cho nên sau này mọi người đừng nhắc lại chuyện này nữa.” Cô nói xong lời này liền lượm giày chuẩn bị về phòng.
Ông nội Thẩm Xuân thoáng cái liền mở miệng mắng: “Đồ ranh con, nó muốn chết! Tôi tìm nó nói chuyện rõ ràng!”
“Theo quy luật, đứa nhỏ tới tuổi là nên kết hôn, tiểu Tống đã hơn hai mươi rồi, lúc chúng ta bằng tuổi con bé đã có đứa nhỏ rồi, bây giờ hai đứa còn dây dưa, tiểu Xuân lại trái phải trốn tránh, bây giờ hỏi nó còn nói không kết hôn, cũng khó trách tiểu Hợp đau lòng, cô gái da mặt mỏng, tiểu Xuân lần này làm vậy là không được.” Mọi người ông một lời tôi một lời, Bách Hợp cũng không để ý tự mình trở về phòng, bên ngoài ông nội Thẩm tức đến giậm chân, ngay lập tức muốn đi tìm Thẩm Xuân, Bách Hợp dực theo kí ức trở về phòng của nguyên chủ, đến khi khóa cửa phòng lại Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đánh Thẩm Xuân một trận, bây giờ bởi vì Thẩm Xuân bị cô ép hỏi mà nói ra chuyện không muốn kết hôn với cô, các trưởng bối nhất định cho rằng cô là người bị hại, lúc này trong lòng mọi người nghĩ cô bị tổn thương nên trốn đi không chịu gặp người.
Hiện giờ cho đến hiệp hội đạo thuật còn ba tháng, cô không định bỏ lỡ đại sự lần này, chuyện Tống Bách Hợp chết trong nội dung câu chuyện kia cô nhất định thay nguyên chủ báo thù, bất kể chỗ đó có ác quỷ hay cương thi hoặc nữ quỷ mượn thân thể Tống Bách Hợp, cô nhất định thay nguyên chủ báo thù…
Do bây giờ thực lực của nguyên chủ rất thấp, cô vừa mới đánh Thẩm Xuân một lúc, tay mềm mại liền không còn chút sức lực nào, hơn nữa trong cơ thể cơ hồ không có chút linh lực nào, tình trạng như vậy mà đi vào cổ trạch thì cô sẽ chết không kịp ngáp, cho nên trong khoảng thời gian ba tháng này cô nhất định phải trốn đi chăm chỉ tu luyện đạo thuật, hơn nữa võ công cũng không thể lơ là, hiện tại giá trị vũ lực của cô đã rất cao rồi, gần như đã đạt được cực hạn rồi, cho nên trong ba tháng này cô cần chăm chỉ tu luyện đến lúc đó mới có thể thay nguyên chủ báo thù.
Bách Hợp bắt đầu thăm dò gân cốt, không biết có phải do nguyên chủ tuổi đã lớn hay không mà thể chất không được tốt, lúc cong eo phải tốn công nhưng ưu điểm lớn nhất của Bách Hợp đó chính là nhẫn nại, bởi vậy chút đau đớn này rất nhanh bị cô bỏ qua, trước tiên khởi động gân cốt sau đó liền bắt đầu luyện Luyện Thể Thuật.
Linh lực dần dần được dẫn vào trong cơ thể, trong lòng Bách Hợp cũng bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh. Cô phối hợp Đạo Đức Kinh và Luyện Thể Thuật, lần đầu tiên luyện Luyện Thể Thuật mới chỉ tập được mười động tác toàn thân đã chảy mồ hôi đầm đìa. Bởi vì liên quan đến việc thời gian cấp bách Bách Hợp cắn răng cố chịu, vừa mới tập đến động tác thứ mười lăm, liền có người gõ cửa.