Bách Hợp nói xong lời này, mấy người còn sống đều không thích, trừ Trang Thiên Minh còn nói chuyện, Thẩm Xuân cũng cau mày:
“Trong ngôi nhà này rõ ràng có vấn đề, trừ thi cổ bên ngoài, còn có vật kia” anh ta vô ý thức nói nhỏ xuống, cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh, rồi quay lại nhìn Bách Hợp: “Cô có khả năng đối phó bọn nó, tại sao chúng ta lại không dám đi?”
Lời của Thẩm Xuân khiến mọi người đều gật gù đồng ý, trong lòng bọn họ, Bách Hợp đã có khả năng đối phó đám thây khô thi cổ, thì dĩ nhiên đi cùng cô là an toàn nhất, ai cũng xem cô như cọng cỏ cứu mạng, dù biết tòa nhà này cổ quái, chỉ mong rời khỏi ngay lập tức, vậy mà hết lần này tới lần khác Bách Hợp lại càng đi sâu vào trong, việc này khiến bọn họ phẫn nộ, mồm năm miệng mười chỉ trích cô.
“Cô đã có bản lĩnh, vậy bảo vệ bọn tôi đi về trước đi, đâu có mất bao nhiêu thời gian?”
“Đúng đấy, nếu sau đấy cô muốn đi vào, thì tự mình đi vào lại là được.” Có người lập tức đồng ý ngay, sau đấy một người đàn ông trẻ tuổi khóc lóc nói: “Con tôi mới có sáu tháng thôi, tôi không muốn chết ở đây đâu.” Ai cũng vì tiền tài mà đi chuyến này, nếu biết nguy hiểm quá mức như vậy, chỉ sợ có cho tiền gấp đôi cũng chẳng ai dám.
Mỗi người một câu làm Bách Hợp phiền chán, cánh tay cô đã dần cứng đờ mất cảm giác, trong nhà cổ này rõ ràng nguy hiểm trùng điệp, nếu lại gặp một cái thây khô nữa, có thể cô không chết, nhưng chắc chắn phải chịu không ít đau khổ, chưa kể chỗ nguy hiểm nhất không phải là chỗ cái thây khô kia. Cô giơ tay lên, hai bàn tay lúc nãy chạm vào thây khô đã dần đen lại, một sợi màu đen chạy từ lòng bàn tay hướng lên trên cánh tay giống như con gì còn sống, Bách Hợp cố gắng điều khiển cánh tay, kéo ba lô về phía ngực, cánh tay cử động khó khăn vô cùng, cô dùng miệng kéo khóa ba lô, làm lộ ra một đám phù chú.
Ở nơi nguy hiểm như thế này, so với tiền vàng bạc vạn phù chú còn hấp dẫn hơn nhiều. Đây chính là bùa cứu mạng. Mọi người ai cũng thấy cô dùng những lá bùa này, cái thì đốt chết hòa thượng béo, cái thì xua đuổi âm hồn, cái thì dán lên người thây khô biến nó thành nước.
Nếu có nó, khi gặp yêu ma quỷ quái cũng không cần phải sợ, nhiều lá bùa như vậy, khi gặp nguy hiểm cầm bừa một cái quăng ra cũng đủ cho mọi người đánh lại rồi! Người đàn ông trẻ tuổi lúc nãy còn khóc lóc con trai mới được sáu tháng tuổi ánh mắt tự nhiên hung hãn, không ngần ngại thò tay túm lấy ba lô của Bách Hợp: “Con đĩ này! Mày không đi tao phải đi. Mày muốn chết thì chết một mình ở đây đi…” Hắn ta dùng sức kéo mạnh một cái, vỗ dĩ Bách Hợp không nghĩ tới hắn ta sẽ giật đồ của mình, đến khi hồi thần nhìn lại xung quanh thấy ai cũng đang lộ vẻ thèm muốn.
Người đàn ông kia một tay cầm ba lô, một tay muốn túm tóc Bách Hợp, cô híp mắt nhìn lại, đơn giản là cô không muốn ra tay với bọn họ, nhưng không có nghĩa là cô không dám ra tay. Hành động của hắn ta làm cô nảy sinh ý muốn giết người, linh lực trong cơ thể chạy nhanh, cô nắm tay lại thành đấm, đấm từ trên xuống. Hắn tưởng lúc nãy đánh Bách Hợp một cái khiến cô choáng váng đầu óc có thể giật được ba lô của cô, không ngờ lại bị Bách Hợp đánh trả.
“Bụp” một tiếng, hai nắm đấm chạm vào nhau. Xương cốt của người đàn ông kia vang lên tiếng gãy “răng rắc”, vẻ mặt đau đớn, miệng không kịp kêu một tiếng, Bách Hợp cầm ba lô giật lại, tay hắn ta vẫn còn nắm chặt không buông, cô kéo mạnh như vậy làm hắn ta lảo đảo, xoay người một vòng, bị dây lưng ba lô cuốn vào phải xoay người lại thành ra Bách Hợp dùng dây ba lô khóa chặt hắn, dùng chính tay hắn trở khành gông xiềng,đưa hắn vào tư thế khóa ở ngay trước mặt.
Người đàn ông này chưa kịp phản ứng đã bị Bách Hợp giật mạnh cánh tay, dùng lực vặn nhẹ, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, hắn ta há to miệng, cánh tay bị kéo gãy xương đang vặn lại như dây thừng. Bách hợp lại ghì lấy cánh tay hắn ấn mạnh lên người, tiếng kêu thảm thiết thống khổ bị ứ trong cổ. “Khực” một cái, cắm của hắn bị đẩy lên, ánh mắt sung huyết, xương cổ đã gãy.
Đầu hắn rũ xuống đè lên cánh tay mình, không còn tiếng tức giận nào nữa. Bách Hợp giết tên này rất gọn gàng, giờ mới hừ một tiếng đẩy cái xác xuống đất, thi thể người đàn ông bị bẻ gãy cổ mềm nhũn rơi xuống, Bách Hợp tiện thể đá cái xác ra xa một chút tránh để nó làm vướng đường, bây giờ cô mới xoay người lại gỡ dây quấn ba lô trên tay hắn ra, khoác lại lên người.
“Còn có ai phải đi hay sao?” Trong chớp mắt cô đã giết người, cũng không phải là người bị nhiễm thi độc, mà chân chính là giết người, thủ pháp giết rất thành thạo, không giống như mới lần đầu. Mọi người nghe cô hỏi, chỉ cảm thấy lạnh toát sống lưng, trong mắt chỉ còn sự sợ lại, sao còn dám có ý nghĩ gì khác với cô.
Lúc đầu còn có người có cùng ý nghĩ với người đàn ông trẻ tuổi kia, nhưng thấy kết cục của hắn, đâu ai còn dám lên tiếng. Ai cũng ra sức lắc, Bách Hợp mới nhếch miệng, hất đầu: “ Vậy thì đi!”
Vốn dĩ trong đội này từ đầu không ai coi trọng cô, cũng không có ai nghe lời cô, Bách Hợp còn trẻ, chưa đủ uy vọng, dù có giết chết thây khô thì người sợ cô cũng không nhiều, bây giờ giết gà dọa khỉ, ngược lại có tác dụng trấn áp mấy người này, đến cả Thẩm Xuân cũng thu lại vẻ mặt cợt nhả không dám mở miệng nữa.
Mọi người coi cô như người dẫn đầu thực sự, Bách Hợp cẩn thận đi qua cái sân có ao, rồi mới từ từ soi đèn pin bước vào gian trong.
Không còn mùi máu tươi và mùi xác chết thối, chỉ còn ngửi thấy mùi nấm mốc của cái sân nhỏ lâu ngày, đoàn người đi vào làm cho cái sân nhỏ trong tòa nhà trăm năm như sống lại, những bước chân làm bụi tung mịt mù.
Sân nhỏ trong tòa nhà cổ này hình chữ nhật, đám người Bách Hợp đi vào đây chỉ là một góc của sân nhỏ, theo vào bên trong viện, đi thẳng đến bên trái sân, mới thấy lối ra ở phía sau viện, đến lúc đó đám người trong hiệp hội sẽ ở phía bên kia đợi bọn họ. Mà cái sân nhỏ này còn chia làm ba phần, mỗi cái sân đều có hành lang gấp khúc liên tiếp kết nối với nhau rất khéo léo.
Thanh xà ngang khi xưa được sơn đỏ theo thời gian cũng dần mục nát, bên trên đầy tơ nhện, cũng không còn màu sắc của gỗ nữa, chỉ còn một màu đen kịt nặng nề, làm cho người ta có cảm giác nặng trĩu. Phía trước ao chính là hành lang, có sáu con đường có thể đi lên đấy, phía bên phải mộc đầu khắc hoa có một cái cửa lớn, chính là nơi đi vào được cái sân nhỏ. Bách Hợp đi về phía cầu thang, cầu thang bên trên đã phủ rêu xanh, qua nhiều năm, cầu thang cũng mục nát, chân vừa bước lên đã lung lay “kẽo kẹt”, cảm giác như chỉ chút xíu nữa là gãy.
Mấy người còn sống đang lo lắng, cái cảnh thanh niên kia bị lăn xuống ao vẫn còn in rõ trong trí óc, chỉ sợ cái cầu thang này bị gãy, ngã xuống ao, từ đấy lại chui ra thứ gì đó.
Cầu thang này có lan can hai bên, mộc đầu bị mục nát, sờ vào thấy lạnh buốt, ấn nhẹ cũng in đầu ngón tay, thứ gì cũng bất thường, mọi người không dám sờ mó lung tung, mỗi bước chân trên hành lang gấp khúc này đều phát ra tiếng “kẽo kẹt” đủ để làm người ta phát điên, một đoạn đường khiên người ta lạnh hết người, ngược lại Bách Hợp lại vô cùng thản nhiên, đi qua cái cửa khắc hoa, nhìn rõ phía trước.
Xuyên qua tầng tầng cửa hiên, Bách Hợp có thể thấy rõ cảnh trong sân nhỏ, cái sân của gian phòng này hơn lớn, ở giữa bày bàn ghế đá, qua nhiều năm cỏ dại đã mọc khắp nơi, trên mộc đầu còn có mộc nhĩ và một số loại nấm hoang, Bách Hợp tìm chỗ dừng lại: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Chỗ này yên tĩnh đến mức tiếng tim đập của mình cũng đều nghe rõ, mấy người kia vốn đã sợ hãi, muốn về cũng không được, mà hết lần này tới lần khác đều bị thực lực mạnh mẽ của Bách Hợp làm cho không thể không đi theo cô, đột nhiên nghe tiếng cô nói chuyện, rùng mình một cái, sau khi hồi phục tinh thần lại hốt hoảng nhìn quanh.
Bây giờ bốn phía đã đen kịt, dù ai cũng cầm đèn pin nhưng không nhìn thấy gì, tình trạng này không những không làm cho người ta an tâm, còn tạo ra cái bóng đổ dài trên đất càng thêm đáng sợ.
Hơn nữa cái viện này rất lạ thường, con người khi đi vào nơi tối tăm đều tự nhiên bất an, cho dù là lớn tuổi chín chắn như Trang Thiên Minh cũng thấy khó chịu: “Cô Tống, cô định nghỉ ngơi ở đây một chút sao?”
“Viện này có vấn đề, thứ lợi hại hơn còn chưa xuất hiện, tôi mới trúng thi độc, phải điều trị một chút mới được.” Bách Hợp gật nhẹ đầu, cô nói xong, trừ Thẩm Xuân và Trang Thiên Minh, mấy người còn lại sắp khóc: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tất cả mọi người bây giờ chỉ dựa vào Bách Hợp, nghe cô bảo trong viện này còn thứ lợi hại hơn, cô còn bị trúng thi độc, bọn họ hốt hoảng. Trong lòng Thẩm Xuân cũng sợ hãi, những việc phát sinh hôm nay đều lật đổ hết mọi nhận thức của anh ta trước giờ, đối với tình huống không biết trước cũng không thoát khỏi sợ hãi, Bách Hợp nói xong, anh ta vừa run vừa sợ không nhịn được oán giận: “Cô đã biết mình trúng thi độc, bên trong có thứ lợi hại hơn, còn không biết tự lượng sức mình đi vào bằng được.” Người ta khuyên bảo cô còn không chịu nghe, lại trực tiếp vặn cổ người ta.