Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1204: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 26



Thẩm Xuân hối hận, nếu sớm biết trên đời này tưởng thật có quỷ thì hắn sẽ học đạo thuật, nếu như sớm biết hắn có một ngày sẽ rơi vào tình huống như vậy, đâu cần phải lưu lạc đến mức phải cần dựa vào Bách Hợp cứu mạng, nếu ngày đó không nói với cô vĩnh viễn cũng sẽ không cưới cô.

Nếu không phải ngày đó mình nói thế làm cho Bách Hợp hoàn toàn hết hy vọng với mình,thì Thẩm Xuân tin cho dù mình không cầu xin cô ấy thì cô ấy cũng sẽ cố hết sức để bảo vệ tính mạng của mình. Quan trọng nhất là, nếu như sớm biết vào đây sẽ gặp nhiều chuyện như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không tham gia chuyến đi này, cho rằng lần này ra cửa là được miễn phí ăn uống lại còn được đi du ngoạn, thì có đánh chết hắn cũng sẽ không đến chỗ này, đáng tiếc lúc này hối hận cũng đã muộn, trong mắt Thẩm Xuân tuyệt vọng, Bách Hợp ‘Xuy’ một tiếng liền bật cười, giơ tay túm lấy ngang hông hắn, trong miệng hắn phát ra kêu thảm thiết, Bách Hợp không chút nghĩ ngợi đánh cho hắn một bạt tai, lúc bàn tay của cô đánh vào mặt hắn, nóng bừng bỏng rát khiến hắn bình tĩnh rất nhiều.

“Kêu la cái gì?” Theo cái tát cùng với khiển trách của Bách Hợp, Thẩm Xuân kêu thảm một tiếng rồi đột nhiên ngừng lại, Bách Hợp tiến lên một bước dài túm lấy thắt lưng hắn, cánh tay dùng chút lực,thân thể Thẩm Xuân liền bay lên trời, dây lưng của hắn bị Bách Hợp rút ra, cô cầm dây lưng lên, đánh xuống sàn phát ra tiếng ‘Bôpk bộp’ vang dội, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở trên người cô gái đã cản Trang Thiên Minh giữ cô lại đang ngồi trong góc không dám hé răng.

Bách Hợp cho tới bây giờ cũng không phải là một người lấy ơn báo oán, lúc này ánh mắt của cô quá mức trực tiếp.Cô gái kia bị cô nhìn đến da đầu tê dại, rốt cuộc không nhịn được, run giọng hỏi: ” Cô muốn làm gì?”

Đáp lại tiếng của cô ta chính là một tiếng dây thắt lưng đánh xuống đất vang lên, Bách Hợp không nói hai lời trực tiếp đi tới chỗ cô ta, vừa rồi Thẩm Xuân bị cô ép thì mọi người im lặng không lên tiếng, cô gái kia cũng lui đến góc, lúc này cô ta rốt cuộc cũng nếm tới cảm thụ được cảm giác của Thẩm Xuân. Ở nơi âm lãnh như cổ trạch này, Thẩm Xuân một khắc trước còn bị dọa đến sống dở chết dở, toàn thân mồ hôi như mưa, một khắc sau nhìn thấy tình cảnh như thế thì không khỏi sảng khoái cười.

“Lúc trước cô không phải rất hi vọng tôi ra khỏi vòng tròn à. Tiêu diệt những  thứ kia sao?” Bách Hợp ngoắc ngoắc khóe miệng, ôn hòa nói chuyện, nhưng lúc này trong hoàn cảnh như vậy, trong tay cô còn cầm dây lưng.. Cười  như vậy quả thực so với không cười còn muốn làm người ta sợ hãi hơn. Cô gái liều mạng lắc đầu, nhưng điều này cũng không có tác dụng gì, Bách Hợp chộp lấy cô ta một cách nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ cô rất tình nguyện giúp mọi người đấy.”

Cô gái kia vừa nghe lời này liền biết cũng không phải chuyện gì tốt. Cô ta liều mạng giãy giụa nhưng vẫn bị Bách Hợp dùng dây lưng trói hai tay lại.

Những thây khô này đã chết nhiều năm,hơn nữa nơi đây âm khí quá mức nồng nặc, nên tình cảnh khi chết của thây khô không được bình thường, ba hồn bảy vía bị vây trong túi da, bởi vậy người sau khi chết thân thể mục nát, linh hồn lại không thể đầu thai chuyển thế, thế cho nên trước khi chết cuối cùng một hơi nghẹn ở thân thể trong, hình thành cái xác không hồn. Bởi vì âm khí, oán khí, cùng thi khí ăn mòn,khiến cho thây khô nơi đây hung hãn dị thường, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có linh khí nuôi dưỡng, không được ánh sáng của nhật nguyệt soi sáng mà biến thành thây khô. Bách Hợp trước từng giao thủ, cũng không biết những thây khô này khi chết làm thế nào,mà thi khí trên người rất nồng nặc, Bách Hợp có Đạo Đức kinh trong người, nhưng một trảo đó của thây khô khiến thi khí xâm nhập vào cơ thể cô.

Bách Hợp có thể dễ dàng đối phó dăm ba cái thây khô nhưng khó ở chỗ đây là phủ đệ của một vị đồng tri cáo lão hồi hương ở, hạ nhân trong phủ tuy không nhiều nhưng cũng không chỉ có 3-5 tên như vậy, một đám lớn thây khô như vậy mà xông lên, cho dù Bách Hợp trong người mang Đạo Đức Kinh cũng phải suy nghĩ một chút. Nhất là trong tòa nhà này còn có thứ còn lợi hại hơn chưa xuất hiện, nếu như thứ kia thừa dịp mình chưa có chuẩn bị mà xuất hiện đến lúc đó cô giao thủ với những thây khô này,làm hao hết khí lực của mình, nói không chừng lại phải chịu thiệt ở chỗ này.

Vừa rồi lúc ra khỏi vòng tròn Bách Hợp không phải là không có suy nghĩ đến điểm này, thế nhưng tình thế bức bách, cô biết rõ không thể làm nhưng bởi vì cô tiêu diệt một cỗ thây khô lại cấp tốc trở lại vòng tròn, một cái thây khô đuổi theo đụng phải vòng tròn chu sa mà bị  bị thương nặng, trái lại cho Bách Hợp nghĩ ra một biện pháp hay.

Thây khô mặc dù hung hãn, nhưng dù sao cũng chỉ là tử thi,đều hành động theo bản năng,mặc dù sau lưng có người điều khiển nó, nhưng cho đến khi vị được  Viên tiểu thư kia gọi là ‘Phu nhân’ còn chưa có xuất hiện, bây giờ chúng nó mặc dù đáng sợ nhưng cũng chỉ là thi thể mà thôi.Người sau lung chúng nó muốn ôm cây đợi thỏ, đồng dạng như thế, Bách Hợp cũng có thể ôm cây đợi thỏ. Thây khô thích máu tươi, nếu như có người sống ra khỏi vòng tròn, bọn chúng nhất định sẽ nhào lên, so với Bách Hợp tự mình xông ra giao thủ với đám thây khô đó, chẳng bằng cô dụ thây khô lại đây, lợi dụng vòng chu sa làm bọn chúng bị thương nặng nhân cơ hội đó tiêu diệt bọn chúng, vừa có thể dẫn dụ đám thây khô qua đây, còn có thể nghỉ ngơi một chút, quả thực là kế sách vẹn toàn.

Còn người bị cô lấy trở thành mồi câu đi hấp dẫn đám thây khô kia tất nhiên là cô gái vừa mới tư lợi kia rồi.

Bách Hợp trói chặt cô ta, dưới tiếng kêu thảm thiết của cô ta đạp ra ngoài, cô ta vừa mới ra khỏi vòng tròn đã có hai cỗ thây khô tiến lại, hai tay cô gái kia bị Bách Hợp trói lại đưa lưng về phía ngoài vòng tròn, cô ta chỉ cảm thấy phía sau lưng tê dại, một cỗ khí tức âm lãnh đập vào mặt, mặc dù cô ta đưa lưng về phía bên ngoài nhìn không thấy mặt thây khô, nhưng chính bởi vì cái gì cũng không nhìn thấy quả thực còn đáng sợ hơn nhìn chính diện, cô ta kêu gào đến khàn cả giọng, một thân thể tanh hôi thối rữa đánh tới, cô ta sợ tới mức nước mắt nước mũi đồng loạt chảy xuống, tay  Bách Hợp run lên kéo nữ nhân kia vào vòng, thây khô kia nhào lên thoáng cái đụng đụng phải vòng chu sa, chỉ nghe ‘xẹt’ tiếng lôi điện khởi động vang lên, Bách Hợp đi ra ngoài vòng tròn, đem kết ấn đã sớm chuẩn bị dán lên đầu thây khô, thây khô này liền ‘Bình bịch’ một tiếng, biến thành đống tro tàn, rơi đầy đất.

Cô liền lùi về, cô gái bị trói hai tay kia lúc này đã hoàn toàn nổi điên, giữa hai chân đã ướt một mảnh, đầu không ngừng lắc, răng run lên cầm cập, môi run rẩy.

“…” Mọi người thấy tình cảnh như thế, mỗi người đều trừng mắt líu lưỡi không nói được lời nào.

Vừa rồi Thẩm Xuân bị tình cảnh Bách Hợp tới gần lấy dây lưng dọa cho sống dở chết dở, nghĩ đến vừa rồi lúc Bách Hợp suýt nữa đạp hắn ra khỏi vòng tròn,không ai ở đây nói giúp thì hắn rất phẫn nộ, nhưng lúc này nhìn thấy kết quả của cô gái kia, hắn mới phát hiện Bách Hợp đối mình xem như đã rất khách khí rồi. Tuy nói vừa nãy hắn suýt nữa bị Bách Hợp đạp ra ngoài, nhưng cũng chỉ là suýt nữa mà thôi, nhưng không giống với cô gái này,bị xem như con mồi, nếu như tay chân Bách Hợp chậm một chút, sợ rằng cô gái này đã bị thây khô kia trảo cho đứt đôi.

“Cô, cô…” cô gái kia vừa giận vừa sợ, một câu cũng không thốt ra được, cô ta bị dọa đến mất tiếng, lúc này cũng không quan tâm thể diện gì nữa, chỉ run rẩy trừng mắt nhìn Bách Hợp, Bách Hợp cong cong khóe miệng nói: “Tôi thế nào? Lúc tôi nói muốn ra ngoài giết thây khô thì cô rất tán thành cơ mà, hiện tại chỉ muốn cô vì mọi người làm một chút chuyện, chẳng lẽ cô không muốn?” Cô không có ý che giấu mình là đang trả thù cô gái kia lúc trước có ý muốn mình đi chịu chết,cô gái kia tức đến chảy nước mắt, còn mấy người còn lại đều cuối đầu run rẩy, mừng thầm vừa rồi mình không làm chim đầu đàn đi nói chuyện kia, bằng không lúc này mình đã bị Bách Hợp biến thành mồi nhử.

Đợi lúc kết ấn trong tay chuẩn bị tốt, Bách Hợp lại đá cô gái kia ra ngoài vòng một lần nữa, cô gái kia kêu khóc thảm thiết, hai thây khô lại lại bị dẫn qua đây, Bách Hợp kéo dây lưng, cô gái kia liền tiến vào vòng tròn, sợ đến mức thở không ra hơi, thân thể run lên cầm cập không nói được tiếng nào.

Ba lần bốn lượt như thế,thây khô trên mặt đất đã hơn mười tên, ba hồn bảy vía của cô gái kia cũng bay mất hơn nửa,sùi bọt mép, thân thể co quắp, nhìn như vừa gặp đại nạn.

Ngoài vòng tròn thây khô chết nhiều như vậy, đoán chừng là cái người được gọi là ‘Phu nhân’ kia đã phát hiện ra, chỉ nghe thấy tiếng tấm ván kêu ‘kẽo kẹt  kẽo kẹt’, mùi tanh tưởi nồng nặc kia dần đi xa, không thấy bóng dáng nữa. Mấy người trong vòng liền cảm thấy bốn phía dường như yên tĩnh rất nhiều, bốn phía vốn đen kịt đã chuyển sang màu nâu xanh rồi, chắc là do trời sáng rồi.

Bất tri bất giác mọi người đã ở trong tòa nhà cổ này cả một ngày rồi, đèn pin chiếu sáng cả một đêm không biết có phải do ảnh hưởng của âm khí hay không mà đã không còn sáng như trước nữa, xung quanh mơ hồ đã có thể nhìn thấy được tia sáng, nên tiết kiệm điện của mấy cái đèn pin này một chút bằng không sau khi trời tối mà cứu viện không đến, đến lúc đó mọi người cố thủ trong đêm đen còn đáng sợ hơn.

Nhưng lúc muốn tắt đèn pin, mấy người mới phát hiện đêm qua bởi vì quá mức sợ hãi, mọi người ôm nhau thành một khối, lúc này thân thể đều cứng ngắc, căn bản không thể động đậy, động một chút là xương cốt toàn thân như bị ngàn vạn cái kim đâm vào. Mọi người một đêm không ngủ, mặt đều trắng bệch, thần sắc mơ màng, Trang Thiên Minh tóc tai lộn xộn,quần áo nhăn nhúm,dưới mắt thâm quầng,môi trắng bệch, bộ dạng kia đặc biệt đáng sợ:

“Cô Tống, hiện tại…”

“Muốn đi ra ngoài thì chúng ta phải tự nghĩ biện pháp thôi.” Cô hoài nghi trời sáng này là vị ‘Phu nhân’ kia đang giở trò quỷ, cố ý muốn cho bọn hắn hi vọng, bằng không hôm qua trong nhà này âm khí nồng nặc làm cho bốn phía đen kịt, lúc này cho dù bên ngoài thực sự là trời đã sáng, cũng không thể chiếu sáng nơi đây được mới đúng, nhất là sau khi tiến vào viện, âm khí càng thêm nồng nặc.

Đáng tiếc di động đã bị âm khí ảnh hưởng, mở không được, cũng không biết lúc này cụ thể là lúc nào, người bên ngoài kia dù có phát hiện bên trong không thích hợp, muốn vào cứu viện cũng không phải nhất thời là có thể làm được. Bách Hợp từ trong túi lấy ra bánh mì liền cùng nước khoáng ăn, sắc mặt của cô trừ trắng một ít cũng không có khó coi như  bọn người Trang Thiên Minh, dù sao trong cơ thể cô có linh lực, lại tu luyện đạo thuật chính thống, âm khí ảnh hưởng có hạn, tuy nói một đêm không ngủ nhưng chỉ cần điều tức một chút, thoạt nhìn tinh thần vẫn sáng láng như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.