Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1207: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 29



Edit: Mèo Ú

Beta: Sakura

Bà ta nghiêng mặt nói chuyện, mỗi khi nói một chữ thì trang sức trên đầu liền rơi xuống một chút bụi,càng về sau trang sức ngọc trai trên đầu hóa thành bột phấn rơi hết, chỉ còn một đoạn còn ở trên đầu, dường như bà ta cảm giác được, giơ tay sờ sờ, bà ta vừa sờ, một nửa trâm cài tóc kia liền hóa thành bụi phấn rơi xuống tay bà ta, không chỉ như vậy, tóc trên đầu bà ta cũng bị rụng một nắm, bà ta cười cười nhưng biểu tình lại hết sức cứng ngắc, động cũng không động:

“Thiếp thân thực sự là đã già rồi, đến tóc cũng bị rụng hết rồi.” Lúc nói chuyện bà ta quay đầu lại hướng về phía Bách Hợp nhếch miệng cười, nụ cười này lộ hàm răng đen thui, phối hợp đôi môi đỏ kia, nhìn rất đáng sợ.

Mồ hôi lạnh sau lưng Bách Hợp tuôn ra như mưa, làn cho cô cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không phải hành động kì quái của người đàn bà kia, mà là lúc bà ta quay đầu lại, gương mặt liền biến thành khuôn mặt của cô gái vừa đi cùng cô, là người mà đêm qua bị Bách Hợp xem như mồi nhử! Có điều lúc này gương mặt đó đã mất đi huyết sắc như bị người dùng dao cực kỳ sắc bén lọc toàn bộ da mặt, dùng thủ pháp rất chuyên nghiệp đắp lên mặt bà ta, bởi vậy  lúc cười lên nhìn rất cứng ngắc.

Còn người đàn ông ngồi trên ghế kia giống như không có phát hiện sự tồn tại của Bách Hợp, nghe bà ta nói cũng không có lên tiếng, chỉ ngồi yên uống trà. Người đàn bà kia rõ ràng đã phát hiện sự tồn tại của Bách Hợp lại cũng không nói lời nào, ngược lại hướng Bách Hợp ‘Cười cười, rất nhanh lại tập trung đến trên người ‘Lão gia’ kia, tay bà ta ở bên hông sờ soạng, phía dưới sườn xám màu đỏ kia treo một chiếc khăn tay, Nhưng khi tay bà ta vừa sờ đến thì cái khăn tay kia lại lần nữa hóa thành tro bụi rơi xuống, bà ta thở dài nói: “Thời gian dài, không còn dùng được nữa.” Bà ta không lấy được khăn tay, giơ tay giúp lão gia kia lau miệng, có một chất lỏng đen kịt sền sệt từ trong miệng vị lão gia kia chảy ra,ông ta lại giống như không phát hiện ra, người đàn bà kia giơ tay giúp ông ta lau, móng tay sắc bén kia chỉ nhẹ nhàng vuốt một cái, liền cào rách ra mặt vị lão gia kia.

Miếng da bị cào rách rơi xuống khô quắt,thịt bên trong không còn máu.Vị lão gia kia lại như không cảm giác được đau đớn. Chỉ liều mạng uống gì đó trong chén trà nhưng mỗi khi uống một hớp thì thứ kia liền trào ra từ nơi bị người đàn bà kia làm rách, bà ta lại nói:

“Mặt lão gia…. nên bồi bổ.”

Bách Hợp đứng ở cửa không nhúc nhích. Đôi mắt đen kịt  đã mất đi ánh sáng của bà ta di chuyển rất khó khăn.Nếu như con ngươi của người bình thường thì sẽ như hai hạt châu  khỏa bóng loáng êm dịu, có nước mắt trơn bóng, lúc chuyển động nhìn quanh làm cho người ta cảm thấy hết sức linh động, nhưng mà con ngươi của bà ta đã sớm khô quắt lại nhìn giống như hai quả nho khô, không biết có phải ảo giác của Bách Hợp hay không ở lúc viền mắt kia chuyển động, cô sợ bởi vì do hoàn cảnh quỷ dị nơi này làm cho cô nghe lầm, hình như cô có thể nghe thấy tiếng chuyển động của hai con ngươi kia, phát ra tiếng ‘cộc cộc’, lúc con ngươi khô cứng kia chuyển động cắt vào phần thịt thối rữa quanh mắt nên phát ra tiếng.

“Có khách đến.” Người đàn bà kia thở dài một hơi, thấy ‘Lão gia’ vẫn không có biểu tình, đột nhiên quay đầu hướng Bách Hợp cười: “Ở đây đã nhiều năm không có khách nhân đến qua, thật làm cho thiếp thân vui mừng nha.” Giọng nói của  bà ta  khô khốc, giống như tiếng phát ra từ cổ họng: “Phủ của ta sắp có hỉ sự, hai ngày nữa chính là ngày đính hôn của Bình ca nhi, khách nhân đến vừa lúc uống chén rượu mừng.” Bà ta nói xong, gương mặt vẫn không có biểu cảm như trước: “Sao hạ nhân lại không hiểu chuyện như vậy, khách nhân đến cả buổi, lại không ra tiếp đón? Không còn cách nào thiếp thân đành phải tự mình đến mời ngài vậy.” Tiếng bà ta nói vừa dứt, liền ‘Khanh khách ‘ cười đi đến, mỗi khi cười liền làm tóc trên đầu bà ta biến thành tro bụi rơi xuống, thậm chí trên trán có cả một miếng thịt rơi xuống, nhìn khuôn mặt của bà ta rất quỷ dị.

Sau một khắc bà ta đột nhiên dứng dậy, Bách Hợp còn chưa kịp chớp mắt, bà ta lắc một cái liền xuất hiện ở trước mặt Bách Hợp. Gương mặt đó lúc nhìn đặc biệt đáng sợ, da mặt tái nhợt giống như heo bị chọc hết tiết, lại bị người lóc thịt rồi được người ta hóa trang lại.

Bà ta cách Bách Hợp quá gần, trên người tản mát ra một thứ mùi tanh hôi khó ngửi, mặt gần như dán lên trên người Bách Hợp, Bách Hợp theo bản năng liền kết pháp ấn, còn chưa có niệm xong chú ngữ thì người đàn bà kia giơ đôi tay như xương khô ra ngoài bắt được cổ tay Bách Hợp, trên tay đều cảm giác được sự lạnh lẽo truyền đến, một lượng lớn âm khí và oán khí truyền vào trên người cô khiến cô không được nhịn rùng mình một cái. Nơi cổ tay Bách Hợp bị bà ta nắm liền hiện lên dấu xanh đen, nửa người cũng đã tê dại không nghe theo sai khiến, loại cảm giác này hiển nhiên cũng không phải là ác quỷ, rõ ràng chính là dấu hiệu thi khí nhập xâm trong cơ thể!

Cái người gọi là phu nhân này lại có oán khí cùng âm khí cùng tồn tại, tình huống quỷ dị như vậy làm Bách Hợp kinh hãi, thoáng cái ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào ‘Người đàn bà này’, dường như bà ta như chú ý tới ánh mắt ngoài ý muốn của Bách Hợp, ý cười bên khóe miệng lãnh đạm đi rất nhiều, trong cặp mắt đã mắt đi ánh sáng kia lại lộ ra vẻ quỷ dị, dùng sức đẩy Bách Hợp: “Khách nhân đã đến sao còn đứng ngoài này làm gì? Hãy tiến vào nghỉ ngơi đi!”

Lực đạo của bà  ta không nhỏ, Bách Hợp lại ở dưới sự lôi kéo của bà ta lảo đảo một cái liền bước chân vào trong phòng, một khắc bước vào trong phòng thì cảnh sắc bên trong lập tức thay đổi!

Một khắc trước còn là một căn phòng cũ kỹ âm u, một khắc sau trong phòng đã thành hỉ đường, ngoài phòng treo đầy đèn lồng đỏ thẫm, không ít người vẻ mặt cứng ngắc đứng ở trong phòng, ngồi đầu là vị lão gia cùng với phu nhân kia, còn có rất nhiều hạ nhân ra ra vào vào, bên tai rất ồn ào náo động.

Bách Hợp giống như đang đứng ở một nơi hết sức náo nhiệt, cô rất nhanh kịp phản ứng chắc mình đã trúng chiêu. Cô luôn xem vị phu nhân kia trở thành một ác quỷ cực kỳ lợi hại mà chưa bao giờ nghĩ tới phu nhân này không chỉ là ác quỷ đơn thuần, vô cùng có khả năng một cương thi đang tác quái! Đa phần người sau khi chết âm hồn phải đi địa phủ báo cáo, thi thể mất đi hồn phách, chỉ mấy năm sau, thân thể liền thối rữa. Nếu ở trong hoàn cảnh đặc thù, nếu như thi thể bị chôn không thích đáng, bị âm khí xâm nhiễm, dưới tình huống như thế thi thể có thể sẽ hóa thành cương thi, xung quanh tác quái. Nhưng đa phần, cương thi  đều hành động theo bản năng, tuy nói đối với người bình thường thì rất đáng sợ, nhưng cũng không khó đối phó.

Giống như  Dung Ly sau khi trở thành cương thi dưới cơ duyên xảo hợp, bởi vì Bách Hợp lúc trước cho hắn niệm Đạo Đức Kinh, có đạo thuật chính thống làm phụ trợ, hơn nữa bản thân Dung Ly lai lịch không nhỏ, cho nên sau khi trở thành cương thi sinh ra linh trí ít lại càng ít, cho nên mới được xưng là cương thi vương.

Cương thi lấy oán khí là chính, ác quỷ lấy âm khí làm trọng, hai thứ này tuy nói có thể cùng tồn tại, nhưng Bách Hợp lại có thể cảm nhận được âm khí và oán khí trong người của một người đàn bà, có thể thấy có bao nhiêu kinh ngạc. Giống như bà ta đã trở thành ác quỷ, dưới cơ duyên xảo hợp thân thể vậy mà lại trở thành cương thi, oán niệm và âm khí hỗn hợp khiến cho thực lực tăng cao, thảo nào nơi đây âm khí cùng với oán khí lại nặng như vậy, nhiều người trong thời gian ngắn ngủi đều chết hết! Trong lòng Bách Hợp liền trầm xuống, nếu sớm biết thứ này đáng sợ như thế,cô tuyệt đối sẽ không ở lúc mình mới tu luyện được nửa năm mà đã xông vào đây, bà ta vừa có oán khí và âm khí, đã thế còn có linh trí, trở thành ác quỷ, đã qua hơn trăm năm, ở đây gây ra nhiều tai họa như vậy, vậy mà không có người địa phủ đến quản, đây tuyệt đối là không bình thường!

Chỉ tiếc lúc này hối hận cũng đã muộn, cô ngàn tính vạn tính, duy chỉ không có tính đến một điểm như vậy, người đàn bà này lại hung hãn như vậy, nếu như không cẩn thận, chỉ sợ mình cũng sẽ chết ở chỗ này. Trong lòng Bách Hợp âm thầm hối hận, nhưng việc đã đến nước này thì đành chịu, huống chi chuyện này không tới phiên mình lựa chọn, nếu cô không đến đây thì nguyện vọng của nguyên chủ sẽ không hoàn thành được, mà nguyện vọng không hoàn thành được thì tương đương với việc nhiệm vụ thất bại, mà cô tới đây lại gặp phải thứ lợi hại đến vậy, tiến là sai lầm lùi cũng là sai lầm, lúc này chỉ có thể kiên trì đi về phía trước.

Toàn thân cô lúc này căng thẳng bị quỷ chặn tường mê hoặc, nhưng phiền phức nhất chính là Bách Hợp đã ý thức được mình bị trúng chiêu nhưng lại không thể thoát ra được.

“Tân nương tử đến!” Một giọng nữ sắc bén vang lên, giọng nói cao vút, rõ ràng hô ‘Tân nương tử đến ‘, lại không có chút cảm giác vui mừng nào,giống như không có cảm xúc, Bách Hợp vô thức quay đầu lại nhìn, liền thấy ở cửa có một đám người đang hướng bên này đi tới, những người này sắc mặt ai cũng trắng bệch cứng ngắc, nhìn không có một chút cảm giác vui mừng, vừa thấy hai người được vây ở giữa, Bách Hợp nhíu mày một cái, người đang mặc một thân hỉ bào đỏ thẫm, đầu đội mũ quả dưa, tóc thắt bím, tân lang khí thế hiên ngang kia không phải là Thẩm Xuân sao?

Nhưng vẻ mặt Thẩm Xuân lúc này rất vui vẻ, sắc mặt đỏ bừng, thần sắc phấn khởi, không được bình thường, hiển nhiên là bị vây trong trận này, hoàn toàn chìm đắm ở trong đó. Đầu hắn đội mũ, mặc áo bào tân lang, chậm rãi đi đến hỉ đường, Bách Hợp đứng ở bên cạnh, nhìn thấy hắn chậm rãi bắt đầu quỳ lậy ‘Phu nhân’ và ‘Lão gia’ đang ngồi ở chủ vị. Hắn không hề tỉnh táo, Bách Hợp đứng ở bên phải hắn, lúc hắn bị người chủ trì hô lạy trời bái cha mẹ, Bách Hợp rõ ràng từ trong mắt  hắn, nhìn thấy được  ‘Phu nhân’ và ‘Lão gia’ ngồi ở phía trên có bộ dáng vô cùng đáng sợ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.