Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1215: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 37



Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Bách Hợp nhìn lão một cái, không lên tiếng. Tôn Đạo Hải thật sự xin lỗi Lý thị, nhưng thù này Lý thị đã báo, đối với những người này cô cũng không có chuyện gì để nói.

“Đa tạ tiên trưởng giúp giúp nô tỳ thoát ra.” Thúy nhi tiến lên một bước, hai mắt rưng rưng: “Nô tỳ, tô tỳ là người của tiểu thư…. Nô tài muốn nói, muốn nói với ngài ấy một tiếng xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Bà ta còn thiếu Lý thị một câu xin lỗi, Lý thị đối xử với bà ta tốt như vậy, bà ta lại bán rẻ Lý thị, tại thời khắc cuối cùng đứng trơ mắt cũng không đưa tay ra kéo Lý thị một lần.

Những năm này bà ta nhận đủ tra tấn, vĩnh viễn dừng lại để bà ta nhớ thời điểm từ lúc sau khi bà ta phản bội Lý thị, và thời điểm Lý thị tìm bà ta báo thù, năm qua năm, ngày qua ngày vĩnh viễn không có hồi kết.

Đối với người khác mà nói một trăm năm thời gian chỉ là một thế kỷ mà thôi, nhưng đối với những người Tôn gia chính là thời gian khó khăn nhất. Tại đây mỗi người muốn sống cũng không được mà chết cũng không xong, rơi vào bẫy trong tuyệt vọng, không có cách nào giải thoát. Ngồi tù thì cũng có lúc được ra tù, nhưng rơi vào trong ác mộng của Lý thị thì giống như vô cùng vô tận. Bách Hợp xuất hiện giải cứu Lý thị đồng thời cũng giúp toàn bộ người trong Tôn phủ và những người liên quan giải thoát.

Đây giống như tỉnh lại từ một giấc mộng dài, lúc Thúy nhi tỉnh lại trong lòng liền cảm khái. Lý thị giết bà ta đầu tiên, nếu như trước chỉ sợ Thúy nhi sẽ hận Lý thị nhất, nhưng bây giờ suy nghĩ lại kết cục của những người khác trong Tôn phủ một cách khách quan, thì cuối cùng Lý thị đối với bà ta là mềm lòng nhất. Mặc dù oán khí sinh ra giết Thúy nhi nhưng không để cho bà ta chịu nhiều đau khổ, sợ hãi, tra tấn cùng tuyệt vọng, mà giết bà ta đầu tiên. Cho nên hơn một trăm người trong Tôn phủ nhớ lại trong luân hồi bà ta là thoải mái nhất, thần thái lúc này không đáng sợ như Tôn Đạo Hải.

Lời xin lỗi của bà ta vừa nói ra khỏi miệng, tấm phù chú trong tay Bách Hợp liền run rẩy, một giọt nước óng ánh theo lá bùa rơi ra ngoài, lăn xuống lòng bàn tay của Bách Hợp, óng ánh sáng long lanh, giống như thủy tinh trong suốt thuần khiết nhất thế gian.

“Bà ấy đã tha thứ cho ngươi rồi. Các ngươi ở đây đã lưu lại quá lâu, ta cũng muốn đưa các ngươi lên đường. Năm xưa các ngươi đã tạo nghiệt,sau khi đến địa phủ sẽ có Diêm Vương, Phán Quan phát xét.”

Đã tra ra được toàn bộ chân tướng, Tôn gia âm khí hoàn toàn thoát ra, oán khí cùng với âm khí bao phủ trong Tôn gia hơn một trăm năm bắt đầu khuếch tán, mặt trời đã hiện ra trên đỉnh đầu. Trước đó đã quen với cảnh âm u, Bách Hợp thấy ánh sáng này có chút chói mắt. Những người trong hội theo cô đễn đây mà bị giết chết trong Tôn phủ trở thành quỷ hồn cũng bắt đầu rụt rè xuất hiện. Những quỷ hồn này mới chết không lâu, pháp lực không sâu, cho nên sau khi âm khí tan đi thấy mặt trời, đều bị dọa đến run rẩy, đáng thương nhìn chằm chằm vào cô.

Nếu Bách Hợp không đưa bọn họ đến luân hồi, cửa địa phủ không mở ra thì những âm hồn này trở thành cô hồn dã quỷ, tồn tại trong một thời gian ngắn liền tiêu tan giữa trời dất. Nhất định lúc này cũng muốn được siêu độ, Bách Hợp cố nén thân thể khó chịu, thu vào những âm hồn này. Từng âm hồn cảm kích hướng về phía cô đa tạ, phía sau nối tiếp phía trước đi vào trong tờ phù chú, Tôn phủ lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Đã không có âm khí sinh ra, ngôi nhà vẫn lạnh lẽo hiu quạnh nhưng lại không còn đáng sợ như trước nữa.

Bản thân Bách Hợp bị tử khí ăn mòn nên thân thể nặng trịch. Cô nhìn thoáng qua bọn người Thẩm Xuân bên cạnh vẫn còn lâm vào mộng cảnh, cũng không gọi bọn họ tỉnh dậy trước mà bắt đầu ngồi xuống tu Luyện Thể Thuật, cùng với Đạo Đức kinh từ trong cơ thể mình để loại bỏ tử khí. Oán khí của thi thể Lý thị cực kỳ nghiêm trọng, cô luyện liên tiếp hai lần Luyện Thể Thuật thì thân thể cứng ngắc mới cảm giác dần dần ấm áp trở lại.

Cánh tay sưng tím xanh lúc đầu đã khôi phục lại vẻ trắng nõn như lúc đầu, trong thân thể tràn đầy linh lực, cô nắm chặt hai nắm tay lại, lúc này mới đứng dậy đi tới chỗ bọn người Thẩm Xuân. Không chút nghĩ ngợi liền đạp một cước lên người Thẩm Xuân: “Này, ngủ đã đủ chưa, có phải các người muốn ở đây qua đêm, còn không mau đi ra ngoài?”

Cô thốt ra những lời này, Thẩm Xuân đang chìm ở trong mộng. Hắn mơ thấy chính mình trở về thời nhà Thanh, trở thành trưởng tử của Tôn Đạo Hải, Tôn Bình. Đúng trong cuộc đời có bốn niềm vui lớn, hắn mơ mình cưới vợ lập gia đình, buổi tối bái đường thành thân bốn phía khua chiêng, gõ trống rất náo nhiệt.

Thẩm Xuân cũng cảm thấy vui theo, trên gương mặt say lộ ra ửng đỏ, hắn nắm tay thê tử mới cưới, không chờ đợi được muốn kéo cô về phòng. Hắn mơ thấy chính mình uống rượu, tiếp khách xã giao, ‘Mẫu thân’ Lý thị dục hắn nhanh trở về mở khăn cô dâu, hắn vội vã đi về phía trong sân phòng của mình.

Tân nương tử ngồi yên tĩnh ở mép giường, mặc hỷ bào xinh đẹp đỏ thẫm, Thẩm Xuân có nén vui mừng trong lòng, cầm đòn cân vạch khăn cô dâu. Trong lòng hắn không biết cảm giác như thế nào, đã hiện lên một gương mặt nữ nhân xinh đẹp có chút lãnh đạm, cô gái kia là thanh mai trúc mã cùng hắn nhiều năm. Trong lòng hắn vẫn còn tưởng tượng đến cô. Nếu sau khi vạch khăn cô dâu, không biết tối nay cô có để lại nhiều điều ngạc nhiên cho mình, đáng tiếc dường như hắn đã quên tên ‘Cô’ rồi.

Bà mối bên cạnh ríu ra ríu rít không biết đang nói cái gì, Thẩm Xuân đã nghe không nổi rồi, hắn cầm đòn cân đẩy khăn cô dâu ra, nụ cười trên mặt thoáng cái liền cứng lại. Dưới khăn cô dâu cũng không phải khuôn mặt trong trí nhớ của hắn. Trong trí nhớ của hắn, hắn không nhớ tên của người có khuôn mặt kia, nhưng tuyệt đối không phải người trước mắt này. Người này thoạt nhìn mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ mặt tái nhợt.

Đúng lúc này trên ngực truyền đến một cơn đau nhức kịch liệt, hắn kêu thảm thiết, giống như có người đạp hắn, bên tai vang lên tiếng quát lớn hỏi hắn ‘Có đi ra ngoài không?’,  làm cho Thẩm Xuân đang rơi vào một cảnh của Lý thị  bỗng nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn nhìn qua gương mặt người thiếu nữ trước mặt, đột nhiên hét thảm thiết lên một tiếng, đây là Viên tiểu thư, hắn đã từng gặp trong thời quốc dân xưa Viên tiểu thư, vậy mà cô ta bái đường thành thân cvới mình.

“Ah…” Viên tiểu thư âm trầm nhìn hắn cười cười, quỷ khí trên mặt lộ ra thần sắc ngượng ngùng, Thẩm Xuân sợ hãi lui về sau, cho đến lúc này hắn mới phát hiện mình trở thành con trai trưởng Tôn phủ Bình ca, nhưng rõ ràng tên mình là Thẩm Xuân. Hắn lui lại về phía sau, thấy nữ mặt quỷ càng tiến lại gần hắn, đầu hắn đầy mồ hôi, mở to hai mắt nhìn.

“Anh phát điên cái gì?”

Bách Hợp còn đứng trước mặt hắn, cau mày không kiên nhẫn nhìn hắn: “Có đi hay không đây hả?”

Hai mắt Thẩm Xuân không có tiêu cự, cho đến khi thấy rõ khuân mặt của Bách Hợp mới giống như thật sự tỉnh lại. Đột nhiên cũng không biết lấu sức lực ở đâu không để ý vừa rồi Bách Hợp vừa đá vào ngực hắn, mà ôm lấy cổ chân của Bách Hợp, một cái đã khóc lên‘Oa”.

“Van xin cô, mau dẫn tôi ra ngoài, tôi không chịu được nữa rồi. Tôi rốt cuộc không chịu được nữa.”

Người đàn ông Trang Thiên Minh bên cạnh cũng tỉnh lại, mọi người ở trong mộng nhận hết dày vò, trải qua chuyện này bản thân cũng bị dọa vỡ mật. Bị âm khí xâm nhập nên sắc mặt hết sức khó coi, từng người đều muốn đi ra ngoài.

Vốn mọi người còn lo lắng Bách Hợp không chịu cho họ ra ngoài cùng, không nghĩ tới Bách Hợp chỉ đá Thẩm Xuân một cái: “Mau đứng lên.”

Nhắc tới cũng buồn cười, lúc trước Thẩm Xuân không tin quỷ thần, không nghĩ tới lại suýt chút nữa bị quỷ dọa vỡ mật, điều này thật đúng là báo ứng rồi.

Mấy người nhẹ nhàng thở ra, Trang Thiên Minh do dự một chút mà hỏi:

“Tống, cô Tống, cô, cô không phải…”

Ông muốn hỏi Bách Hợp là tại sao lại đột nhiên quyết định đi ra ngoài, dù sao trước đó Bách Hợp luôn nói muốn đến tòa nhà này. Đã trải qua trong một cơn ác mộng, Trang Thiên Minh mơ thấy chính mỉnh trở thành lão quản gia của Tôn phủ, nhớ tới loại sợ hãi cực độ ở trong mộng, còn có tuyệt vọng và bất đắc dĩ, toàn thân ông liền run sợ, mặt có chút trắng bệch.”

“Đã giải quyết xong, nếu không các người nghĩ các người có thể tỉnh lại được sao?” Bách Hợp khẽ cười, chỉ chỉ một thi thể biến thành màu đen bên cạnh, đã không còn da mặt: “Nếu phụ nhân đó không rời đi, kết quả của các người chính là như vậy, chết ở đây, linh hồn đời đời kiếp kiếp không thể luân hổi, vĩnh viễn không thể thoát khỏi đây.” Thi thể trở thành một cái xác không hồn, nghe theo sai khiến của vị phu nhân kia, âm hồn thì đần độn u mê ở trong Tôn phủ, cùng đợi người khác một lần nữa tới tìm hiểu nơi này, sau đó lại chết ở đây.

Trang Thiên Minh không nghĩ tới mình sẽ ở trong ác mộng bất tri bất giác chết đi, không khỏi rùng mình một cái.

Sắc mặt mấy người khác cũng không đẹp, run rẩy đứng dậy. Ngược lại Bách Hợp lại hoàn toàn tỉnh táo, Tôn phủ đã không còn thứ gì nguy hiểm nữa rồi. Cô đã sớm mang bản đồ ra nghiên cứu rồi, theo hậu viện này đi ra cửa ra vào ra ngoài, lúc trước hiệp hội hẹn các cô ở ngoài kia. Có điều tay chân tất cả mọi người đều bủn rủn, ngược lại Bách Hợp còn khá tốt, đề nghị tất cả mọi người ăn một chút lấp đầy bao tử rồi nói sau. Chỉ còn một chút bánh quy mang theo trong bọc, còn bánh mì đã sớm mốc meo quá hạn ăn không tốt nếu không đã ăn hết tất cả rồi. Mọi người đút một chút bánh bích quy vào trong miệng, một bộ dạng đói bụng đến độ ăn như hổ đói, sau đó lấy nước uống cũng no được khoảng sáu bảy phần, mới miễn cưỡng đứng dậy.

Nghĩ lại lúc đi vào một đoàn người cả người của đài truyền hình gộp lại nhiều người như vậy, kết quả không bao lâu chỉ còn bốn người ra ngoài, còn lại hơn mười người đều đã bị chết trong Tôn phủ, không thể trở ra được nữa.

Mọi người tuy có thể trở về từ đường chết nhưng tâm tỉnh không có chút nào vui vẻ, lúc rời đi bỗng vang lên một âm thanh e lệ: “Tôi, tôi, tôi có thể rời đi cùng mọi người không?”

Hiện nay Tôn phủ đã không còn những người khác, lại tự nhiên vang lên âm thanh, làm cho Trang Thiên Minh, Thẩm Xuân và mấy người khác rùng mình một cái. Bách Hợp quay đầu lại nhìn thoáng qua thấy Viên tiểu thư đã chết hơn một trăm năm trước lúc này đang mặc hỉ bào đỏ thẫm, đứng trong sân vè mặt xấu hổ nhìn chằm chằm Thẩm Xuân. Bộ dạng giống như thiếu nữ rơi vào lưới tình, Thẩm Xuân lại giống như gặp quỷ, kêu lên thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.