Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1217: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn (Hoàn)



Editor: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

“Muốn biết là dạng quỷ gì thì chính các người có thể vào xem.” Bách Hợp cũng lười cũng những người này so đo, liên tiếp trả lời các vấn đề, mọi người hỏi nhưng được gì, liền rơi vào bầu không khí lạnh lùng.

Đúng lúc này có người đột nhiên hô lên: “Ngài Khúc đến rồi.”

Mọi người nghe nói vậy đều cuống quýt chạy ra, trong tiếng bước chân có người không cam lòng hỏi tiếp: “Cô Tống, cô có thể dùng phương pháp gì có thể chứng minh trên thế giới này thật sự có quỷ, hơn nữa còn giết chết nhiều người như vậy?”

Hắn thốt ra lời này mọi người ban đầu đang đi ra đều dừng lại, ánh mắt đều đặt trên người Bách Hợp, nhìn Bách Hợp sẽ trả lời như thế nào.

Nhưng Bách Hợp chỉ cười lạnh một tiếng: “Chứng minh? Tôi đã nói rồi, chính các người vào xem chẳng phải tất cả đều rõ ràng?” Cô nói ra những lời này làm cho một đám người không còn gì để nói, ở trong đó chết nhiều người như vậy, đi vào bao nhiêu người đi ra chỉ còn mấy mống. Ngay cả một đội binh sĩ cũng không còn ai sống sót, mọi người có ai dám đi vào? Trong lúc nhất thời mọi người không ai dám lên tiếng nữa rồi.

Thấy như vậy, dĩ nhiên Bách Hợp cho là bọn họ đã hỏi xong rồi, cô liếc nhìn những chiếc máy ảnh giơ lên để chụp. Những người này không muốn đưa những tin tức không thể tin tưởng được kia ra ngoài, thì cô cũng muốn những người này không đưa hình của mình truyền ra. Nói cho bọn họ biết những chuyện kia giống như gián tiếp thay hiệp hội trả lời các vấn đề mà thôi, hôm nay cô đã trả lời xong rồi, Bách Hợp đưa tay ra kết ấn.

Mọi người thấy vậy run như cầy sấy, bàn tay cô nhanh chóng kết ra mấy tia sét, giống như dương nanh múa vuốt hướng tới những chiếc máy ảnh kia. Người cầm máy ảnh lại càng hoảng sợ, theo bản năng ném máy ảnh rồi nhảy lùi lại. Một khắc sau những tia sét đáng trúng những chiếc máy ảnh, phát ra âm thanh ‘Xì xì’ vang lên bên trong, mấy cái máy ảnh này đã bị hủy không còn một cái. Bách Hợp thu tay lại, ánh mắt đảo trên những người này:

“Tìm người hiệp hội mà đòi bồi thường.”

Lúc tia sét xuất tình cảnh này thật đúng là làm cho mọi người hết sức giật mình, không ít người còn chưa hồi thần lại.

Người của hiệp hội nhìn một màn trước mắt này há to miệng không nói lên lời.

“Rất lợi hại.” Lúc xung quanh im lặng như tờ, có một chàng trai mặc trang phục quân nhân được mọi người nhường lối đi tiến vào: “Cô Tống! Ông nội của tôi muốn gặp mặt mấy người, muốn hỏi một chút về ngôi nhà cổ, mong mọi người cho vài ý kiến.”

Khúc gia đã đem quyền sở hữu tài sản ngôi nhà này về tay mình, ông Khúc muốn sau này về đây định cư. Đối với chuyện này chính phủ Vân Dương rất hoan nghênh, nhưng Khúc gia cũng sợ hãi đối vời toàn nhà này, bời vậy Khúc gia mới muốn mời những người còn sống sót từ trong miệng họ hỏi rõ một vài chuyện, cũng không có gì quá đáng.

Chàng trai cắt đầu đinh thần sắc lạnh lùng, bờ môi nhếch lên vươn tay về phía cô. Ngũ quan của anh tuấn mỹ, khí chất lại lạnh lùng, đôi mắt dài đào hoa làm người ta phải nhìn ngắm. Trong lòng Bách Hợp hợi dao động, thử thăm dò chàng trai này, cô đưa tay tới. Người được gọi là ngài Khúc thấy động tác của cô thì cũng không thu hồi tay lại, Bách Hợp đã nắm được tay anh.

Hai người đều dừng lại một thoáng, chàng trai cúi đầu nhìn cô một cái, ánh mắt tâm tình bất định, lại theo bản năng nắm chặt lấy tay của cô.

Xe cũng đã sớm chuẩn bị xong, có người nhà họ Khúc tiếp đón. Mặt khác các phóng viên tự nhiên không ai dám vây quanh, về phần cục diện rối rắm còn lại đương nhiên là hiệp hội phụ trách giải quyết hậu quả cho tốt rồi. Từ lúc toàn nhà này xảy ra chuyện, người nhà Khúc gia đã chạy tới trong Vân Dương, hôm nay ông Khúc được chính phủ bí mật quy hoạch ở trong một tiểu viện cấp bốn.

Trong nội viện đã sớm có không ít người đứng đợi, lúc cô kể lại toàn bộ mọi chuyện phát sinh bên trong, cùng với tình cảnh mọi người bị giết từ đầu đến cuối nói một lần. Mọi người đối với sự việc diễn ra trong tòa nhà này trước đó cũng đã nghe nói qua, nhưng phần lớn đều là nghe người ở Vân Dương kể lại, đời này truyền đời sau, rất nhiều truyền thuyết đã sớm mất đi nguyên nhân thực sự, cho đến lúc này sự việc của Tôn phủ mới sáng tỏ.

“Cô Tống nói như vậy thì về sau nhà cổ kia đã không còn ảnh hưởng gì nữa rồi đúng không?”

Một người đàn ông trung niên cẩn thận từng li từng tí hòi một câu, Bách Hợp cũng lắc đầu: “Không có ảnh hưởng gì, hôm nay tôi đã thu toàn bộ âm hồn bên trong đó lại rồi.” Ban đầu phong thủy của Tôn phủ không tệ, chỉ là một chỗ tốt như vậy cuối cùng lại do bọn người ác độc Tôn Đạo Hải cùng Hoàng thị mà biến thành một nơi tập trung âm khí.

Mọi người liên tiếp hỏi mấy vấn đề, đến cuối cùng có người đi về phía ông Khúc từ đầu đến cuối không mở miệng một lời nhỏ giọng nói vài câu. Người bên ngoài nghe không rõ những lời này,nhưng Bách Hợp lại nghe rất rõ ràng, nói là bọn người Trang Thiên Minh đã tỉnh lại. Thẩm Xuân như bị điên luôn miệng hô to ‘Quỷ hồn cút ngay’. Nghĩ đến cũng đã xác minh được qua lời cô nói, cuối cùng người Khúc gia dặn dò cô không được nói chuyện này ra bên ngoài dù chỉ là một tiếng, liền để cho người tiễn cô ra ngoài.

“Để tôi đưa đi.” Chàng trai lúc đầu tìm Bách Hợp vốn đang ngồi bắt chéo chân trong phòng, nghe được người trung niên nói muốn đưa Bách Hợp ra ngoài thì đứng lên nói. Tất cả mọi người có chút giật mình nhìn anh, anh cũng phải là người có tính cách nhiệt tình, lúc này khó có được thấy anh chủ động muốn đưa tiễn người khác, người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu.

Lúc ra sân nhỏ, chàng trai chưa kịp nói chuyện thì điện thoại trong túi quần đã vang lên, anh nhíu mày lại lấy điện thoại ra. Bách Hợp nhìn anh một cái, nói ra câu ‘Gặp lại’. Xe đã chuẩn bị xong nếu hai người có duyên sớm muộn cũng sẽ gặp lại. Cô vội vã muốn chạy về nhà để siêu độ những cô hồn dã quỷ này rồi. Những âm hồn này vốn không nên tồn tại ở nhân gian, đúng ra nên sớm trở về địa phủ rồi.

Lần trở về này mọi người trong nhà đều thấy Bách Hợp như có chút thay đổi, cô giống như lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng mọi người trong nhà đều nghĩ rằng cô đi ra ngoài một chuyến gặp đại nạn không chết nên tính tình có sự thay đổi lớn mà thôi. Thám hiểm ở Vân Dương, sự việc bị chết hơn mười người đã sớm truyền ra khắp cả nước, chẳng qua  vì muốn khống chế ảnh hưởng, cuối cùng báo ra số tử vong chỉ hơn mười mấy người mà thôi. Lần này nguyên nhân những người đi vào bị chết theo hiệp hội biến thành một đám người mạo hiểm chạy vào khu cấm địa nên gặp tai nạn ngoài ý muốn.

Người biết sự thâkt đều trầm mặc không dám nói gì, Bách Hợp trở về nghỉ ngơi một ngày rồi phóng ra một đám âm hồn Tôn phủ cùng Lý thị. Hôm nay Lý thị đã không còn oán khí, lại là một vẻ mặt bình thản, ngược lại đám âm hồn Tôn phủ nhìn bà với ánh mắt từ đầu đến cuối đều có chút sợ hãi cùng xấu hổ.

“Được rồi, tối nay ta sẽ mời âm binh địa phủ đến đây mang bọn ngươi đi.” Trên mặt Bách Hợp đã sớm dùng những lá bùa bày ra Tụ Linh trận, cô học phát thuật thời gian vẫn còn quá ngắn, ngày nay linh khí càng ngày càng mỏng hơn xưa, cô cũng cần mượn lực lượng của những là bùa này mới có thể mở ra cửa địa phủ.

Lý thị hướng về phía Bách Hợp phúc thân thi lễ, trong đám quỷ hồn Tôn Đạo Hải do dự một chút vẫn là hướng Lý thị quỳ xuống: “Phu nhân, ta…”

Trải qua nhiều năm như vậy ác mộng khi làm quỷ hồn thật sự dày vò lão ngày qua ngày, hôm nay rốt cục đã được giải thoát. Tuy biết rõ về sau khi xuống địa phủ còn bị xử phạt, nhưng hôm nay Tôn Đạo Hải còn thiếu Lý thị một lời xin lỗi.

“Lúc trước là ta sai, phu nhân, ta xin lỗi bà.”

Lão vừa nói chuyện, toàn bộ âm hồn Tôn phủ đều bắt đầu quỳ xuống. Sau khi họ chết luôn nhớ lại nhiều chuyện ở kiếp trước, giống như mộng, hôm nay mới tỉnh, nghĩ đến chuyện lúc trước phát sinh, không ít người trong lòng cũng thấy áy náy, khẩn cẩu Lý thị tha thứ.

Bờ môi Lý thị giật giật, cuối cùng như trước nhắm mắt lại nói: “Ông không cần nói xin lỗi với ta.” Thiếu nợ bà, chính bà cũng đã đòi về, cứ ôm mãi trong lòng vĩnh viễn cũng không thể xóa bỏ được, chẳng bằng dứt khoát từ bỏ người Tôn gia, chuyễn trong quá khứ cũng không nhắc lại nữa.

Ngắn ngủi mấy từ này lại giống như lấy đi toàn bộ sức lực của Lý thị. Người Tôn phủ hại bà, nhưng toàn bộ người trong Tôn phủ đều chết trong tay bà, coi như bà đã báo được thù. Đoạn nút thắt này dây dưa trăm năm, đến hôm nay mới coi như được cởi bỏ. Lý thị tuy đã báo thù nhưng lại không muốn cùng người Tôn gia có bất cứ liên quan gì. Bách Hợp nhìn Lý thị, sau khi mất đi oán khí, thiện lương làm người khác có chút đau lòng, có đôi khi tha thứ còn khó hơn là hận.

“Cánh cửa địa phủ, theo lời thỉnh cầu của ta khai mở.”

Trên mặt đất bằng phẳng bỗng xuất hiện một vết rách, một đạo quần áo màu đỏ từ trong lòng đất đi ra, một đội âm binh theo ra từ phía sau, hướng Bách Hợp thi lễ: “Thượng tiên.” Từ sau thời Thanh càng ít người có thể mở cánh cửa địa phủ ngày, trên người Bách Hợp ẩn ẩn linh lực chính tông, đúng lúc có thể khắc chế âm tà tốt nhất, âm binh nhìn thấy sợ run như cầy sấy.

“Những… cô hồn này, các ngươi có thể mang về địa phủ.” Bách Hợp chỉ đám người Tôn gia, nhìn âm binh nhẹ gật đầu, lại rời ánh mắt đến trên người Lý thị: “Về phần vị phu nhân này, tuy nói về lý tạo ra sát nghiệp,nhưng về tình thì có thể tha thứ, ta biết rõ Diêm Vương phán xử công bằng, nhưng pháp luật không có gì hơn nhân tình, kính xin chư vị giúp đỡ, nhắn tới Diêm Vương thỉnh giơ cao đãnh khẽ.”

Cô vừa nói, một bên trong túi tùy thân đã sớm lấy ra hương, nến, tiền giấy chuẩn bị đốt, dùng tam muội chân hỏa châm lửa.

Những âm binh bị khắc chế bởi Đạo Đức Kinh của cô, bây giờ thấy cô lại đốt tiền giấy tự nhiên liên tục gật đầu. Những âm hồn Tôn phủ này chết đi nhiều năm, có thể do âm hồn của Lý thị nên người địa phủ mới không mang hồn đi được, làm cho địa phủ có một cái án đau đầu. Hôm nay không nghĩ tới Lý thị lại bị người thu phục, làm vụ án hơn trăm năm Tôn phủ hoàn toàn quy án.

Mọi người theo thứ tự gọi tên của âm binh mà đi vào địa phủ, ngay cả sáu người của hiệp hội cũng đi vào. Lý thị đi vào cuối cùng, lúc âm bính thúc dục cô đi mau, cô lại đứng không nhúc nhích.

Một âm binh tức giận nói: “Lý thị to gan, không được dừng lại ở nhân gian lâu hơn nữa.”

“Thiếp thân đa tạ cô nương ân cứu giúp, cuộc đời này e rằng không thể báo đáp, chỉ mong ân nhân sau này một đời thuận lợi, bình bình an an.” Bà nói xong, nước mắt như mưa, lại quỳ xuống dập đầu ba cái, mới đứng dậy theo âm binh đi vào.

Bách Hợp nhìn thân ảnh của Lý thị theo âm binh đi vào trong địa phủ, cửa địa phủ một lần nữa đóng lại. Vừa rồi ở đây còn náo nhiệt, bây giờ chỉ còn lại một đống tiền giấy chưa đốt hết, bốn phía tĩnh lặng, cô thở dài, đang muốn cúi đầu đốt nốt số tiền giấy còn lại, thì một giọng nam vang lên: “Tìm em trong Tống gia nhưng không thấy, không ngờ lại chạy đến nơi này đưa tiễn.” Bách Hợp quay đầu lại nhìn, chính là ngài Khúc đang khoát tay, đứng cách xa cô bảy tám thước, mỉm cưởi nhìn chằm chằm vào cô.

Lần trước nói ‘Gặp lại’ không ngờ mới chỉ qua vài ngày như vậy thật sự lại gặp lại rồi.

Sáng hôm sau, Thẩm Xuân bị đuổi về nhà, hắn vừa về liền ầm ĩ muốn cha mẹ đến cầu hôn Bách Hợp, nói chỉ có Bách Hợp mới có thể cứu hắn, hắn bị nữ quỷ quấn đến điên rồi.

Rõ ràng trước lúc đi Vân Dương, Thẩm Xuân còn luôn miệng hô hào tuyệt đối không lấy Bách Hợp, thậm chí vì tránh Bách Hợp mà trốn khỏi nhà. Cha mẹ, người lớn mấy lần gọi điện thoại cho hắn trở về mà hắn không về, không nghĩ tới mới đi ra ngoài một chuyến, tâm tình lại thay đổi như vậy. Cha Thẩm, mẹ Thầm không biết trong hồ lô của hắn  bán thuốc gì đây. Nhưng ông nội của Thẩm Xuân lại phát hiện trên người của cháu trai quả thật có chút không đúng, trên người hắn âm khí dầy đặc, thật sự có vật không sạch sẽ quấn lấy hắn. Nhưng ông nội Thẩm Xuân đạo hạnh không đủ nên không thể trừ Viên tiểu thư, lại nghe nói Bách Hợp có thể cứu hắn, liền không cần thảo luận gì đến thẳng Tống gia cầu hôn, cha Tống lại nói Bách Hợp không có ở đây.

Mọi người liền đi gõ cửa phòng Bách Hợp, mở ra thấy chàng trai cởi trần làm cho mọi người rất kinh ngạc.

Lúc trước có thể lấy được Tống Bách Hợp thì Thẩm Xuân lại không thèm ngó tới, hôm nay ngược lại muốn kết hôn nhưng lại không tới phiên hắn rồi.

Bách Hợp cũng không muốn thay Thẩm Xuân cưỡng chế Viên tiểu thư dời đi, chỉ nói ‘Quân tử có người giúp hoàn thành ước nguyện’ Viên tiểu thư yêu hắn, không có giống như trong nội dung vở kịch Thẩm Xuân có thể chấp nhận Viên tiểu thư nhập vào người Tống Bách Hợp. Ở kiếp này không nhập vào được người Tống Bách Hợp, kiếp trước hắn đã làm điều có lỗi với Tống Bách Hợp nên hôm nay để cho Viên tiểu thư cả đời quấn hắn coi như quả báo, cũng là đáng đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.