Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1234: Tình duyên internet (17)



Edit: Suly

Beta: Sakura

Dưới tác dụng của linh lực khoáng thạch rất nhanh được hòa tan, Bách Hợp coi chừng bộ dáng mỏ dịch phát triển thành thanh kiếm lớn, đợi đến lúc một thanh trường kiếm xinh đẹp có khắc ngân vân ra lò, cô nhanh chóng thêm vào một viên ngọc bích vừa mới mua được ở phòng đấu giá có thể gia tăng thêm giá trị tổn thương lên trên chuôi kiếm.

Trường kiếm trôi nổi ở giữa không trung, Bách Hợp thò tay bắt lấy, giá trị thuộc tính Ngân Kiếm liền xuất hiện ở trong đầu cô:

Người chế tác: Nữ Hoàng

Danh tự: Lưỡi kiếm Trung thành

Công kích: 4765

Giá trị tổn thương Vật lý: 13%

Giá trị tổn thương thêm vào: 7%

Phá phòng thủ: 9%

Đẳng cấp: 50

Phẩm chất: Lương phẩm

Trước khi Bách Hợp từng chuyển vào trong quảng trường, cũng phát hiện không ít quầy hàng bán vũ khí, giá trị công kích vũ khí ‘Lưỡi kiếm Trung thành’ Chiến Sĩ cấp 50 khác với phẩm chất bản thân vũ khí, ước chừng khoảng 3800~4500, nhưng bởi vì Bách Hợp có được thành tựu thiên phú ‘Vô cùng khéo léo’, chế tạo ra vũ khí bộ dáng không những tinh mỹ, mà còn nhất định được tăng thêm phụ trợ, so với vũ khí bình thường lực công kích cao hơn rất nhiều.

Cô mang món vũ khí để ở một bên, lại bỏ ra thời gian cả ngày luyện chế toàn bộ khoáng thạch còn lại trở thành vũ khí, luyện Luyện Thể Thuật một hồi, bổ sung linh lực đầy cơ thể, mình cũng thay đổi một 50 cấp ‘Quyền trượng Quyền Thế’ lúc này mới gọi NPC đến ôm vũ khí ra đi bày trên quầy. Bách Hợp giao tiệm cho NPC, mình mới ra khỏi thành, chạy ra bên ngoài thành tới hướng phía đông nam.

Sắc trời đã dần dần đen lại, phía đông nam thành Altlands có một mảnh rừng rậm cực lớn, tên là ‘Rừng U Ám’ lúc này Bách Hợp cũng không dám lại tùy tiện lựa chọn khu vực có quá nhiều quái vật đẳng cấp cao hơn so với mình. Đẳng cấp của cô tăng cao, đẳng cấp quái vật trong trò chơi cũng là theo đẳng cấp tăng cao mà thực lực tăng cường, soát đẳng cấp cũng không hề thấp thấp, Bách Hợp lựa chọn tộc quần ‘Bò Cạp khổng lồ’ cấp 51 nghỉ lại đấy, ngừng lại.

Những ‘Bò Cạp khổng lồ’ này mỗi con ước chừng bằng chó săn lớn nhỏ, sẽ không chỉ là như con nhện phun nọc độc tung toé, quan trọng nhất là kìm cực lớn lợi hại vô cùng, một khi bị kẹp. Nhẹ thì da tróc thịt bong, nặng thì chỉ sợ tay chân cũng bị bẻ gãy rồi. Những cò cạp khổng lồ này, xác vô cùng dày, ma pháp phòng hộ cũng rất cao. Một lần Bách Hợp cũng không dám dẫn tới quá nhiều, mỗi lần chỉ dám dẫn năm sáu con đến đây, sau khi giết, nhặt được ‘song kìm’ Bò Cạp khổng lồ’ mới có thể dẫn quái mới tới.

Kể từ đó, thời gian bốn năm cái giờ đồng hồ. Cô xoát đến đồ vật cũng không nhiều, ngược lại là mình làm việc mệt mỏi.

Thể lực đã tiêu hao không ít, đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn, trước mắt sau khi Bách Hợp giết chết ‘Bò Cạp khổng lồ’, cũng không có đi dẫn quái mới nữa, ngược lại ngồi xuống nhóm một đống lửa, trước lấy thịt sói trong ba lô mình ra, lưu loát lấy đồ đạc bên trên xuống, lại lấy ra trong bọc mật ong trước kia giết mật ong mà lấy được, lấy bàn chải quét một tầng lên trên thịt sói. Thịt sói kia được nướng đến khô vàng, hương vị mật ong càng thơm nức rào rạt xông vào mũi. Cô đã có được trù nghệ bậc thầy, lúc này dù là nguyên liệu đơn sơ, nhưng chỉ cần trải tay cô nướng ra, nước thịt không ngừng nhỏ vào bên trong củi lửa, tóe lên từng chuỗi dầu.

“Thơm quá, thơm quá.”

Nguyên bản lãnh địa tộc đàn ‘Bò Cạp khổng lồ’ yên tĩnh trong cũng không có những người khác, lúc này đột nhiên một đạo giọng nam sâu kín vang lên, Bách Hợp quay đầu nhìn, trong bụi cỏ. Một cái sắc mặt có chút tái nhợt, một tên con trai thư sinh trẻ tuổi mặc một thân trường bào chẳng biết lúc nào đã ngồi xổm ở bên kia, lúc trước nửa chút dấu hiệu đều không có, hắn nghe hương vị đã đến gần tới bên này. Tay phải Bách Hợp liền đặt ở ‘Quyền trượng Quyền Thế’ nắm lại, lạnh lùng theo dõi hắn.

“Chớ khẩn trương, chớ khẩn trương.” Tên con trai khoát tay áo, cũng cảnh giác nhìn Bách Hợp, cuối cùng ánh mắt đã rơi vào thịt sói nướng đến thơm nức, xoa xoa đôi bàn tay: “Trời đêm lạnh lẽo. Tiểu sinh trong bụng đói khát khó nhịn, thỉnh nữ hiệp có thể phân phát ban thưởng một ít thịt sói, cũng ấm áp thân, giải nạn đói?”

Hắn vừa mới mở miệng, miệng đầy văn, đã không có cầm vũ khí, ăn mặc xiêm y lại không có bất kỳ tính phòng ngự, lại còn há mồm muốn ăn, trong nội tâm Bách Hợp đã biết rõ đoán chừng là có nhiệm vụ đến thăm rồi. Cô buông vũ khí trong tay xuống, lấy ra một dao găm cấp 50 cho Thích Khách sử dụng lúc trước mình mới chế ta, giơ tay chém xuống, liền cắt nửa chân thịt sói xuống, ném tới hướng thư sinh.

Thịt sói kia còn bốc hơi nóng, thư sinh vừa thấy cô ném ra thịt sói, thò tay ra đón liền bị bỏng đến trực tiếp ‘Gào khóc’, thịt sói chỉ xử lý qua chút, tăng thêm chút ít gia vị mật ong, còn bảo vị trì nước vốn có của bản thân thịt sói, thư sinh hiển nhiên là đói bụng đến phải hung ác rồi, ăn như hổ đói ăn một lần xong, đôi mắtlại trông mong nhìn sang, Bách Hợp lại cắt một chân thịt sói ném qua, hắn đã ăn xong lau miệng, vẫn là chằm chằm vào thịt sói còn lại.

Bách Hợp dứt khoát ra hiệu hắn cầm lấy toàn bộ đi ăn hết, thư sinh kiavui mừng, cũng không nói lời cảm ơn, lấy thịt sói liền cắn, ăn nóng thẳng đến bị nghẹn mắt trợn trắng, Bách Hợp lại ném một túi nước mật ong qua, hắn không kịp nói lời cảm tạ, uống nước xong, ăn uống no đủ rồi, hắn mới đứng lên nói câu cảm ơn:

“Tiểu sinh từ nhỏ đã từng học được vài thuật xem tướng, xem trên người cô nương giống như có đạo phong ấn.”

Đến rồi! Bách Hợp nghe xong lời này, liền nhếch khóe miệng nở nụ cười.

Từ lúc cô tiến vào trò chơi, đã nhận được chủng tộc ẩn tàng về sau, trong thuộc tính bản thân liền xác thực có đạo phong ấn, chỉ chơi trò chơi đến bây giờ cũng không có tìm được cách nào xử lý giải trừ phong ấn.

Bên trong nội dung vở kịch trong <> chủng tộc ẩn tàng ít càng thêm ít, trong kịch tình Đồng Bách Hợp chỉ là nghe nói qua chủng tộc ẩn tàng, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy qua, ít nhất cô chơi trò chơi đã hơn một năm theo thời gian thực, tương đương với năm sáu năm thời gian trong trò chơi, cô không thấy qua chủng tộc ẩn tàng chính thức, chỉ nghe người ta nói qua, lúc ấy ở bên trong Chiến Sĩ Thần Tộc, một cái tên là Chiến Sĩ ‘Thanh Qua’ hình như là chủng tộc ẩn tàng, cụ thể giải trừ phong ấn như thế nào, thì Bách Hợp là cũng không biết.

Cô nguyên phải là  nhưng bởi vì nguyên nhân ‘U Minh lực’ trong cơ thể cũng không được phóng thích, cho nên trước mắt mà nói cô còn cũng không tính là ‘ma pháp sư Hắc Ám’hoàn toàn tối đa cũng chỉ là ‘Ma pháp sư’ mà thôi.

Lúc này nghe được thanh niên đòi hỏi đồ ăn chủ động nói lời này, Bách Hợp đã biết rõ nhiệm vụ của mình chỉ sợ là cũng bị khuấy động rồi.

Cô gật nhẹ đầu, thanh niên sau khi ăn xong đồ ăn không hề còn bộ dáng  quỷ đầu thai chết đói như trước, cũng không biết lấy ra khăn lau tay từ chỗ nào: “Cái phong ấn này tiểu sinh chỉ có thể xem đại khái, nếu như cô nương muốn giải được thêm nữa,chỉ sợ phải tìm Emily hỏi một chút rồi.”

Bách Hợp vốn cho là hắn sẽ nói ra cái dạng gì đó, cuối cùng lại giao nhiệm vụ gì đó cho mình, thật không nghĩ đến thanh niên vừa nói xong tin tức này, ‘Emily’ là ai, có thể tìm cô ấy ở nơi nào đều chưa nói, phủi mông một cái lên đường:

“Hôm nay tiểu sinh được cô nương tặng thịt, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, như vậy bái biệt qua. Cái ‘Rừng U Ám’ này đêm xuống thật sự là nguy hiểm vô cùng, không nên ở lâu, cáo từ!” Hắn nói xong lời này, quay người muốn lặn mất, Bách Hợp bắt đầu dừng chút, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại động tác phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ, liền duỗi chân ra ngáng thư sinh này một phát.

Thư sinh kia không nghĩ tới động tác cô nhanh như vậy, bị ngáng đến đứng không vững, ‘Bịch’ một tiếng liền ngã lăn trên mặt đất.

“Ngài làm tổn thương Lưu Tú tài! Giá trị tội ác + 2, pháp luật thành Altlands cảnh cáo ngài, giá trị tội ác đạt tới 10, ngài phải gặp tai ương lao ngục.”

“Lưu Tú tài té gãy chân, người chơi Nữ Hoàng điểm tội ác+ 1, pháp luật thành Altlands cảnh cáo ngài, giá trị tội ác đạt tới 10, ngài phải gặp tai ương lao ngục.”

Trong trò chơi đả thương người cùng làm bị thương NPC là hai việc khác nhau, trò chơi đối với NPC làm tổn thương người chơi trừng phạt rất nặng, đồng dạng người chơi làm tổn thương NPC trừng phạt cũng không nhẹ. Bách Hợp thật sự không có nghĩ đến cái NPC này yếu như vậy, chỉ chen chân vào nhẹ nhàng ngáng hắn một phát, lại nhìn chân của hắn té bị gãy, thoáng cái tội ác của mình liền đạt giá trị đến 3 điểm, sắc mặt cô biến thành màu đen, một tay trực tiếp bắt lấy Lưu Tú tài trên mặt đất ‘Ai ai’ thẳng gọi: “Emily là ai”

“Anh, anh hùng, tha cho, tha mạng ah…” Lúc này Lưu Tú tài bị dọa đến miệng sùi bọt mép, nói còn chưa dứt lời, liền đầu nghiêng một cái, ngất đi.

“Ngài dọa ngất Lưu Tú tài, + 1, danh vọng thành Altlands giảm xuống 10,  pháp luật thành Altlands cảnh cáo ngài, đạt tới 10, ngài phải gặp tai ương lao ngục.”

“…” Trong lúc đó Bách Hợp nén xúc động muốn đánh chết cái NPC Lưu Tú tài này, cô chẳng biết  sao giá trị tội ác gia tăng lên 4 điểm, một khi đạt tới 10 điểm đoán chừng binh đội thành Altlands muốn xuất động bắt cô, cô cố nén ác niệm trong lòng, cầm lấy bọc nước mật ong rót tới miệng Lưu Tú tài, bị nước lạnh kích thích, Lưu Tú tài bị kích động, lại tỉnh lại, lúc nhìn thấy Bách Hợp, hắn lại càng hoảng sợ, đang muốn trốn tránh, Bách Hợp đã quấn chặt hắn rồi, cố cứng rắn nặn ra vẻ tươi cười: “Tú tài, anh khá hơn chút nào không?”

Lưu Tú tài ngây ngốc nhìn cô không nói lời nào, Bách Hợp từ trong bọc xuất ra 100 kim tệ, nhét vào trong tay Lưu Tú tài: “Vừa mới hại anh té gảy chân, thật sự là thực xin lỗi, lấy về xem bác sĩ a, tại đây tôi còn có thuốc chữa thương, anh biết rõ…”

Lời  cô còn chưa nói hết, bên tai đột nhiên một đạo hệ thống thông báo vang lên:

“Thành Altlands cảnh báo! Thành Altlands cảnh báo! Thành Altlands cảnh báo!”

Hệ thống phát ra liên tiếp ba tiếng cảnh cáo, mới tiếp tục nói: “Phía đông nam phát hiện “Vương quốc Xích Kiến cực lớn” đặc biệt nguy hại cho việc cân đối hệ sinh thái ‘Rừng U Ám’ thành Altlands, thành chủ thành Altlands phát ra thông báo, tiêu diệt thành Altlands vĩnh viễn nhớ rõ công tích ngài!”

“Các dũng sĩ, cầm lấy đao kiếm trong tay các ngươi, tiêu diệt Xích Kiến khổng lồ’ thành Altlands cùng với thành chủ sẽ vĩnh viễn nhớ rõ công tích ngài!”

Thông báo giống nhau vang lên liên tiếp năm lần, lúc Bách Hợp phục hồi lại tinh thần, Lưu Tú tài vừa mới còn bị ‘Dọa ngất đi’ hơn nữa ‘Té gãy chân’ cũng không biết khí lực từ đâu tới, lấy một tay đẩy tay của cô ra, vội vàng hấp tấp ngã nhào vào bên trong bụi cỏ, không thấy bóng dáng rồi.

Bách Hợp còn không có hỏi ra ‘Emily’ là ai, chưa từ bỏ ý định muốn tiến lên đi xem xét chỗ Lưu Tú tài mới lăn xuống, nhưng kỳ quái chính là vô luận cô tìm lần xung quanh phụ bụi cỏ, Lưu Tú tài tựa như là lúc hắn đến, đột nhiên biến mất cũng không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.