Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1239: Tình duyên Internet 22



“Giúp người làm niềm vui đúng là một chuyện tốt!” Một kiếm của anh làm người bị thương, lúc này mới mỉm cười gọi kiếm trong lòng đất đi ra: “Cô đã có tâm đồng tình, sao lại không thử cảm giác của cậu ta, đau đớn của cậu ta chứ?”

Sắc mặt Tạo Hóa Trêu Người tái xanh!

Đồ đàn ông nhỏ mọn mà thù dai, Tạo Hóa Trêu Người vừa thấy anh chém đứt cánh tay của cô gái địa cầu, Tạo Hóa Trêu Ngươi không cam lòng trước hành động trừng trị này. Hắn đã tính trước mọi người, ai cũng nghĩ dù sao hắn ta sẽ không chấp nhặt với con gái, không nghĩ tới hắn ta có thù tất báo, lúc này còn nhớ phải trả thù. Cả người Đệ Ngũ Tu run run, lúc này cơ thể tàn phế của cô gái kia “Bành” một tiếng rơi xuống mặt đất, cô gái kia cũng không phải bị thương trí mạng, hơn nữa cô ta chỉ sử dụng trò chơi mũ giáp cũng không phải là cabin, hiệu quả của hệ thống cũng không như trò chơi khoang thuyền, lúc cô ta bị thương cũng không bị bắn khỏi trò chơi mà ngược lại kêu thảm thiết thê lương.

Cái đau đớn khi bị cụt tay ngay cả Tạo Hóa Trêu Người đều khó mà chịu đựng được, càng miễn bàn là thân thể cô ta chưa từng rèn luyện võ thuật phổ thông, bởi vì ở trong trò chơi mà hết lần này tới lần khác cô ta muốn té xỉu cũng không thể được, giờ khắc này sắc mặt cô ta đều đã vặn vẹo, khuôn mặt linh hoạt xinh đẹp tuyệt trần vừa rồi, lúc này chỉ còn lại dữ tợn thống khổ mà thôi.

“Anh!” Tạo Hóa Trêu Ngươi do dự, không biết mình có nên tiến lên hỗ trợ hay không.

Lòng dạ Thanh Qua rõ hẹp hòi, quay lại hỗ trợ người mình, đã bị hắn chém đứt cả nửa cánh tay, nếu là mình hỗ trợ cô, nói không chừng tên đáng sợ này phải lấy được mạng hắn.

Sau đó một khắc Thanh Qua lòng dạ nhỏ nhen vừa trả thù ‘Vi Tiếu Diệc Khả Khuynh Thành’ nói nhiều, liền liếc nhìn phía sau, xoay người lại: “Đi!”

Ly Viên nhướng mày, hi hi ha ha: “Thanh Qua, người đẹp mà anh cũng có thể hạ thủ được.”

Đoàn người bước vào sào huyệt dưới lòng đất, phía sau có nhiều người như vậy, quả nhiên có một dũng khí vào theo.

Bách Hợp tham gia vào đội ngũ Thanh Qua, sau khi tiến vào sào huyệt mới chú ý đến đội ngũ, tổng cộng có năm người, ngoại trừ Thanh Qua, thích khách Ly Viên, còn có cái tên mục sư Liễu Thanh Khê, cùng với cái tên thích khách khác kêu’ Thích Khách’.Trong đội ngũ cũng không có pháp sư, thảo nào đám người này phải gọi pháp sư tham gia đội ngũ.

‘Vương quốc Xích Kiến khổng lồ’ ở dưới lòng đất của ‘Rừng rậm U Ám’, tù lúc đi vào dưới lòng đất cũng không có cầu thang, mọi người lần lượt nhảy xuống từ cửa động, lúc Bách Hợp muốn xuống, tên thích khách là Ly Viên còn la to: “Nữ Hoàng, xuống đi. Tôi đỡ được.Hợp..”Hắn còn chưa nói hết, Bách Hợp đã nhảy xuống, “Bành” một tiếng lúc chân rơi xuống đất văng lên một tầng lớn tro bụi, Ly Viên liên tiếp ‘Phi’ vài cái, cánh tay còn đang giơ lên, Bách Hợp nhìn hắn một cái: “ Không có ý tứ, sớm biết tôi đã nhảy muộn hơn.”

“…Đừng để ý đến cậu ta.”Người nhảy xuống đầu tiên chính là Thích Khách, lúc này thấy cánh tay giơ lên của Ly Viên đang thu về, giống như trấn định vỗ bụi trên người hắn: “Tiểu Viên, anh có thể đón Thanh Khê.”

“Tiểu Viên anh đỡ được tôi sao?”

Liễu Thanh Khê ở trên rõ ràng nghe được lời Thích Khách nói, hỏi một câu, Ly Viên trừng mắt nhìn Thích Khách, Liễu Thanh Khê đã nhảy xuống: “ Vậy anh cần phải giữ tôi đứng vững.”

Cái động cao chừng năm thước, ngoài dự liệu của Bách Hợp là ánh sáng dưới lòng đất cũng không kém, vốn Bách Hợp tưởng rằng động này nhất định sẽ âm u mù mịt không thấy mặt trời, thế nhưng bốn phía một mảng đỏ sẫm, vửa vào động, đã có thể cảm giác được từng luồng nhiệt đập vào mặt.

Người nhảy xuống cuối cùng là Thanh Qua, Ly Viên duỗi tay đỡ anh, người anh còn chưa rơi xuống, chân liền quét một cái, hai tay thiếu niên thích khách tuấn tú bị anh đạp phải, chỉ nghe “Bành” một tiếng, liền trực tiếp bị anh đá bay ra ngoài, hồi lâu sau mới nặng nề rơi xuống đất.

“…” Mấy người đều nói không nên lời, Thanh Qua rơi xuống: “Đi.”

Cách đó không xa Ly Viên phát ra tiếng kêu thảm thiết ‘Ôi’, người còn chưa bò lên từ mặt đất, chỉ nghe tiếng ‘Sột soạt’ vang lên.Vẻ mặt mọi người bình tĩnh, sau một khắc nham thạch đỏ thẫm bốn phương tám hướng bỗng nhiên chuyển động, nụ cười trên mặt Liễu Thanh Khê cứng đờ, tay vừa nâng lên, một lá chắn phòng hộ cũng đã hướng tới chỗ Ly Viên.

Hàng loạt xích kiến ùn ùn trào tới chỗ Ly Viên như thủy triều, mỗi con ước chừng lớn bằng bàn tay, thân thể lóe ra sắc đỏ sáng bóng, bề ngoài vô cùng dữ tợn.

Đây là xích kiến.

Bởi vì mấy thứ này chạm tới cũng không nhúc nhích, mọi người hoảng hốt còn tưởng rằng vật này là nham thạch, lúc này  thấy nhiều xích kiến như vậy, thần tình Thích Khách có chút ngưng trọng, lá chắn của Liễu Thanh Khê không có chịu được một giây thời gian, ‘Oành’ một tiếng liền vỡ tan, thiếu niên quỷ tộc vừa nhìn thấy không tốt, cấp tốc u linh hóa, biến thành Quỷ Hồn biến mất tiêu.

“Như vậy thì đi vào thế nào?”

Thích Khách cau mày, mà Ly Viên phản ứng nhanh, lá chắn tối tiểu có thể chịu đựng được một kích cao thủ của Tạo Hóa Trêu Ngươi như vậy, nhưng ở xích kiến còn không kiên trì được một giây đông hồ. Thích khách quỷ tộc u linh hóa thì cũng tương đương với ẩn thân cao cấp, đây là kỹ năng đặc hữu của Quỷ tộc, có khả năng biến thành quỷ hồn, thời hạn 80 giây, thời gian hồi phục là năm phút đồng hồ.

Nói cách khác cho dù nguyên nhân bởi vì kỷ năng thiên phú của thích khách quỷ tộc tạm thời có thể né được công kích của xích kiến, thế nhưng thời hạn tối đa cũng chỉ có 80 giây, đồng thời 80 giây đi qua nhất định không thể u linh hóa, Những xích kiến này nhìn qua như sóng biển, căn bản nhìn không thấy cuối, khắp nơi đều là xích kiến đỏ thẫm, như vậy làm sao có thể không có trở ngại?

Đồng thời ‘Sào huyệt Xích Kiến khổng lồ’ lớn như vậy, kiến dưới đất lên tới vạn con, nghĩ đến  đây, sắc mặt đám người thích khách Liễu Thanh Khê đều có chút khó coi.

Bách Hợp cau mày, lúc này giọng nói của Ly Viên vang lên bên tai mọi người: “Làm tôi sợ muốn chết!” Thân ảnh hắn lộ ra, giải trừ u linh hóa xong mặt hắn xanh trắng giao thoa, bộ dáng còn chưa hết hoảng hồn, vuốt ngực: “Nhiều xích kiến như vậy.”

Thanh Qua không nói gì, có điều tay nắm trường kiếm run lên, một cỗ kiếm khí bị anh vung ra ngoài, tiếng kêu ‘răng rắc’, một đám lớn xích kiến chết dưới kiếm khí, âm thanh hệ thống vang lên bên tai:

“Chúc mừng ngài giết chết xích kiến, lấy được kinh nghiệm trị  giá 267 điểm.”

“Chúc mừng ngài giết chết xích kiến, lấy được kinh nghiệm trị  giá 267 điểm.”

Âm thanh hệ thống vang lên tới tấp, ánh mắt Thanh Khê phát sáng: “Giá trị khinh nghiệm cũng không ít.”

Đây là tổ đội, tổng cộng có năm người, mà trị giá 267 điểm kinh nghiệm là đã chia đều cho năm người, nói cách khác mỗi xích kiến đều có giá trị hơn một ngàn kinh nghiệm, nếu mọi người công kích nhanh một chút, trong một thời gian lâu dài, giá trị kinh nghiệm hội tăng rất nhanh.

Thế nhưng vấn đề cũng là nơi này, xích kiến quá nhều, tuy rằng giá trị kinh nghiệm cao, thế nhưng xích kiến nhiều, căn bản không có biện pháp giết. Trong lúc nhất thời mọi người nói không ra lời: “, Thanh Qua bình tĩnh nói: “Nhiều như vậy, đi!”

Anh vừa nói xong dẫn đầu đi ra ngoài, Bách Hợp đi theo sau lưng anh, thật ra mấy người thích khách dừng một chút, phục hồi tinh thần lại phát hiện Thanh Qua đã cất bước đi trước thì mấy người vốn không giật mình, nhìn Bách Hợp không chút do dự đi, liền có chút ngoài ý muốn.

Nói thật, căn bản tiểu đội Thanh Qua vốn không quá tín nhiệm Bách Hợp, nếu không phải cô tự báo tên là ‘Nữ Hoàng’, một pháp sư xuất sắc cấp 50, căn bản không được tham gia vào đội. Hiện tại xem ra, không kể thực lực Bách Hợp ra sao, riêng dũng khí đã khiến nhiều người ngạc nhiên.

Con gái đều sợ các loại rắn, côn trùng, chuột, kiến, xích kiến lít nhít lít nhíu này dù cho là đàn ông gặp cũng đều sợ hãi, không nghĩ tới cô lại đủ tỉnh táo.

“Chờ một chút.”Bách Hợp đột nhiên nhớ lại một việc, mà trên thực tế cô không quá sợ trò tử vong, chỉ cần không phải trong thời gian bỏ mạng, trò chơi sẽ cưỡng chế tống khứ cô ra khỏi trò chơi, chỉ cần không cần tính mạng mình thì cô liền không sợ hãi. Nhưng không sợ chết, không đại biểu cho việc cô viui sướng khi bị xích kiến này cắn chết.

Cô mở miệng, tất cả mọi người đều dừng bước lại, Thanh  Qua đi tuốt ở đằng trước cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô chằm chằm. Trên thực tế dung mạo anh hơi thanh tú, không phải cái loại tướng mạo kiên cường rắn rỏi như Đệ Ngũ Tu, nhưng mặt mày anh lành lạnh, ánh mắt sắc bén, có cảm giác làm nhạt vẻ đi vẻ ngòai tú lệ của anh mà thôi. Lúc này bị anh nhìn chằm chằm, Bách Hợp chỉ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình kéo tới phía cô, từ trong bao lấy ra một bình mật ong nhỏ, đột nhiên đổ xuống đất.

Bọn người Ly Viên còn chưa hiểu cô muốn là gì thì chỉ nghe hương vị ngọt ngào của mật ong, bầy xích kiến giống như phát điên trào tới chỗ mật ong. Nhóm người Thanh Khê càng hoảng sợ, hàng vạn xích kiến tràn tới, Bách Hợp giơ quyền trượng trong tay lên, dòng điện lớn từ quyền trượng trào ra, sấm nổ vang nền đất, dòng điện màu bạc hình thành dày đặc thành hàng rào, hướng tới bầy kiến mà lao xuống. Chỉ nghe tiếng “Két két” vang lên của dòng điện nhanh chóng phóng tới bầy kiến thoáng cái bị điện giật chết.

“…”Bọn người thích khách trợn mắt há mồm, bên tai thanh âm hệ thống nêu giá trị kinh nghiệm không ngừng vang lên.

Mọi người ai cũng không nghĩ tới nữ pháp sư tùy ý xuất chiêu lại có uy lực như vậy, mắt Ly Viên trợn to, một đợt xích kiến chết, xích kiến trước ngã xuống lại có xích kiến sau tiến lên.

“Ném mật ong ở hai bên.”Thanh Qua đột nhiên mở miệng, kỳ thật Bách Hợp nghĩ tới phương pháp này, nguyên bản cô dùng mật ong là muốn thử một chút, thứ này đối với kiến có sức hấp dẫn trí lực, cô vốn không biết có tác dụng hay không, lúc nhớ tới đổ ra thử một lần, không nghĩ tới hiệu quả quá tốt, dẫn tới không ít xích kiến trào tới.

Trên thực tế, Thanh Qua dự đoán được ý đồ của cô cũng khiến cho cô có chút bất ngờ, cô gật đầu, từ trong bao móc ra hai bình mật nhỏ, ném tới chỗ Thanh Qua, lại đột nhiên nghĩ tới một việc:

“ Trước đừng dùng nhiều quá.”

Nhóm người Đệ Ngũ Tu nhất định là muốn đi vào, đến lúc đó đối mặt với sóng kiến này, chắc hẳn vô cùng nhức đầu. Không có đạo lý nhóm mình nghĩ ra biện pháp, nhóm sau nhẹ nhõm thông qua đuổi theo nhóm người mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.