Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1290: Đảo tàn sát đẫm máu 18



Máy báo động đặt ở giữa các nhịp cầu, Bách Hợp tính toán, cho dù cơ thể mình nhẹ nhành linh hoạt, có thể nhảy 5-6 mét, nhưng máy báo động đặt cách nhau 3 mét, nói cách khác ngoại trừ phải nhảy qua dải thiết bị báo động dài 3 mét kia, trước sau hai đầu cầu thì Bách Hợp cô cần phải nhảy dài khoảng 10 mét mới có thể tránh nó đi.

Nếu cho thêm cô 2 năm thời gian luyện tập, đừng nói là 10 mét, cho dù dài hơn cô cũng có thể nhảy qua, nhưng cô luyện tập thời gian không dài, nếu như chỉ dựa vào một chút kỹ thuật này muốn hoàn toán tránh đi cái này thì không làm được. Bách Hợp nhìn sang thủ vệ đang nằm trên mặt đất hấp hối, hai bên vách cầu có một màn hình điện tử giống như trong căn phòng dùng để quét dấu vân tay đi qua, như vậy chắc hẳn người trên đảo muốn đi qua thì phải cho quét vân tay vào đó.

Cho nên người đi qua thông đạo này thì đều quét dấu vân tay trên màn hình, chỉ như vậy khi đi qua đây còi báo động mới không vang lên. Nghĩ như vậy, Bách Hợp xoay lại chuẩn bị đem thủ vệ qua, nhưng vừa mới ngồi xuống thì bên kia hành lang truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn giọng nói:

“Bây giờ đã tìm vài lần, nhưng không tìm thấy tung tích của cô ta.”

Nghe âm thanh này vang lên, Bách Hợp không chút do dự ném thủ vệ đã tắt thở đang nắm trong tay qua vách tường bên cạnh, nhanh chóng chay qua cây cầu, cây cầu dài 15 -16 mét, lúc cô vừa định chạm vào cây cầu, thì liền ngừng lại.

Nếu vội vã giẫm lên là không được, nếu lui về sau, người trong hành lang có thể sẽ nhìn thấy, đến lúc đó trong tay bọn họ có súng, tuy cô cũng có nhưng lại đang bị thương. Đối phương người đông thế mạnh cô càng bất lợi. Nhưng phía sau có người, nếu chỉ một hai người cho dù đối phương có vũ khí thì cô cũng không sợ, nhưng nghe tiếng bước chân không chỉ có một hai người, mà là rất nhiều, cô càng phải tránh.

Trong lòng Bách Hợp chìm xuống, nơi này có còi báo động, cô không thể hấp tấp, nếu không một khi nó kêu lên, mọi người sẽ chú ý, người dưới lầu sắp đi tới, nơi này cô càng không có chỗ ẩn nấp, cô nhìn thoáng qua, ánh mắt nhìn vào bức phù điêu trên đỉnh đầu, nếu như cố bám vào vách tường ngừng hô hấp, có lẽ có thể tránh một kiếp.

Theo lẽ thường mà nói, có ít người sẽ ngưới lên trần nhà tìm. Người bình thường cũng không nghĩ tới trên đỉnh đầu bằng phẳng Bách Hợp sẽ trốn trên đó, người trên đảo cũng không nghĩ rằng Bách Hợp mà họ luôn truy tìm hiện tại đang ở bên cạnh họ.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nhưng khuyết điểm chính là một khi có người ngước lên nhìn, Bách Hợp sẽ nguy hiểm. Nhưng bây giờ cũng không còn thời gian cho cô do dự, Bách Hợp đem súng vắt lên hông, thả người nhảy lên, tay mò tới đỉnh phù điêu, đúng lúc phù điêu trên đầu là Hùng Ưng vươn cánh bay, mỏ ưng cong lại. Cô bắt lấy mỏ ưng, tay kia vận khởi linh lực, dùng sức móc vào.

Đảo nhỏ này xem giết người là mua bán, trang hoàng xa hoa, đỉnh phù điêu dùng vật liệu xa xỉ. Chẳng qua thời gian luyện tập của Bách Hợp còn ngắn, bởi vậy ngón tay cũng khó khăn mới bám vào viên đá, phí hết sức chín trâu hai hổ, giày vò mồ hôi lạnh đều thấm ra, mới miễn cưỡng nắm vững.

Người phía dưới hiển nhiên cũng đã phát hiện không đúng, bốn phía yên tỉnh có thể nghe thấy tiếng nói và tiếng bước chân, bởi vì yết hầu thủ vệ bị cắt đứt, lượng máu chảy ra nhiều khiến cho hành lang mang theo nồng đậm mùi máu tươi. Tiếng bước chân phía trước thoáng dừng lại, có người hô lên:

“Sài Tứ, cậu không sao chứ?” Bách Hợp nghe thấy tiếng nói, hay tay cô càng bám chặt phù điêu hơn, một mặt cẩn thận cởi sandan ra cắn trên miệng, nửa người dưới nâng lên, dùng ngón chân khấu chặt vào vách, tạo thành thế lưng áp vào trần.

Cô vừa mới ổn định, người phía dưới liền tiến đến, mắt liếc nhìn người đàn ông đang nằm chết cạnh tường. Người đi lên có 5 người, người nhìn thấy ‘Sài Tứ’ xảy ra chuyện, một người đàn ông cao to trong đó ngồi xổm xuống kiểm tra, nhìn thấy vết thương liền nói: “Một nhát mất mạng.”

Người ra tay nhanh, ác, chuẩn, theo hiện trường nhìn ra được Sài Tứ không hề giãy dụa liền bị giết chết. Sài Tứ không phải dạng trói gà không chặt, cậu ta từng học qua thuật chiến đấu, thân thể cường tráng, hơn nữa trong tay còn có vũ khí, vậy mà không chút phản kháng mà bị sát thủ giết chết, năm người đi lên sắc mặt vô cùng khó coi.

“Mọi người cẩn thận một chút, cô ta rất lợi hại, Sài Tứ bản lĩnh cũng không xoàn, nhưng vẫn không kịp làm gì thì bị cô ta giết chết.” Sài Tứ đã không còn hơi thở, kiểm tra mắt của cậu ta, đồng tử giãn, sắc mặt ông ta âm trầm nói hết những lời này, lại bấm máy truyền tin cho cấp trên: “Sài Tứ đã xảy ra chuyện. Vâng, không biết, đúng vậy, sẽ tra rõ ràng, cam đoan nhất định sẽ bắt được trước hừng đông.”

Trên mặt người đàn ông lộ vẻ khó coi, hiển nhiên bị người đầu dây bên kia mắng té tát, sau khi cúp máy mới nhìn qua bốn người đang nhìn thi thể Sài Tứ, thở dài: “Cấp trên có lệnh, nếu trước trời sáng chúng ta không bắt được cô ta, chúng ta đều bị đem cho chó ăn!”

Vừa nghe như vậy, mọi người toàn thân chấn động, người đàn ông nói tiếp: “Trước đem thi thể của Sài Tứ khiên đi, sau đó đi xin thêm 10 con chó, đem mùi vị trên người Sài Tứ cho ngửi qua, bắt buộc phải bắt được cô ta!”

Trước kia người trên đảo lúc nhắc tới Bách Hợp sẽ dùng ‘Con mồi’ để nói, nhưng bây giờ phát hiện cô cũng không phải là con mồi, ngược lại, sau khi vài ‘Thợ săn’ đã chết trong tay cô, trong lòng mọi người sinh ra sợ hãi đối với cô. Tuy mọi người cũng vô cùng e ngại chủ nhân đảo, nhưng nghĩ tới Bách Hợp xuất quỷ nhập thần thì mọi người đều lạnh người.

Thậm chí trong lòng mọi người nghĩ đến ma quỷ đang đùa với mình.

“Rốt cục cô ta đang trốn nơi nào?” có người trầm giọng hỏi một câu, người nói chuyện hai tay nắm chặt súng, sắc mặt có chút tuyệt vọng: “Rốt cục cô ta trốn đi đâu rồi hả? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện? Nhưng còi báo động vẫn không vang lên.” Người nói chuyện càng nói càng kích động, phẩn nộ đi về hướng cây cầu nhưng không quét dấu vân tay trên bảng điện tử, hắn ta vừa chạm chân, còi báo động lập tức vang lên, hắn điên cuồng hô: “Không nghe thấy báo động, bên trong lại không có người, cô ta rốt cục đang trốn ở đâu, lại như thế nào đột ngột xuất hiện?”

Mọi người cùng đi lên, dưới lầu có người gác, lúc mọi người đi vào, thủ vệ dưới lầu còn sống, vậy chứng tỏ Bách Hợp cũng không phải đi từ dưới lầu lên đây. Mà đầu hành lang khác có người liên hệ qua, chổ đó thủ vệ còn sống, cũng nói không thấy bất luận người nào cả. Quan trọng nhất là, trong này chỉ có một lối đi, trong mỗi phòng đều từng lục soát qua căn bản không có người, vậy mà cô ta đột ngột xuất hiện giết chết Sài Tứ.

“Cô ta, có phải cô ta biết tàng hình?”

Có người khó chịu mở miệng, thủ lỉnh sắc mặt hung ác nói: “Tao mặc kệ cô ta biết tàng hình hay không, cũng mặc kệ cô ta la người hay quỷ, tóm lại chúng ta nhất định phải tìm được cô ta, cô ta không chết thì chúng ta chết! Nhanh đí”

Mọi người bị quở trách, đều run rẩy đứng lên. Ông ta lại thông báo cho các người khác biết, nói Sài Tứ bên này sảy ra chuyện, người dưới lầu nhanh chóng chạy lên, mọi người lưu lại vài người gác, mặt khác đem các căn phòng đều lục soát lại lần nữa, kết quả vẫn là không tìm được người nào.

“Mẹ nó!” Người đàn ông có chút tức giận mắng một câu, nghe thấy mấy tiểu đội lục soát về nói không tìm được Bách Hợp, hắn rốt cục nhịn không được có chút phiền chán vò đầu bứt tóc: “Thật là gặp quỷ rồi.” ngày hôm nay cũng đã sắp sáng rồi, nhưng tung tích cô gái kia vẫn không tìm được, trong lòng mọi người buồn bực sợ hãi, tuy biết rõ làm như vậy cũng không có kết quả, nhưng thủ lĩnh cuối cùng bắt đắc dĩ thở dài một tiếng:

“Đội một, hai, ba lần nữa đi ra ngoài tìm, đội bốn dẫn thêm hai con chó qua cửa chính tìm, đội năm, sáu cũng giống vậy dẫn chó qua hai bên cửa trái phải tìm, phải kiểm tra cận thận vào, xem xem cô ta trốn đi đâu! Đội bảy lưu lại gác dưới lầu, đội tám canh giữ ở khu biệt thự lối ra 12, những người khác đi theo tao.”

Hai đầu thông đạo đều có máy báo động, cũng là nguyên nhân ông ta không cần cho người lưu lại canh giữ, muốn qua cây cầu này bắt buộc phải quét dần vân tay, chỉ có như vậy khi đi qua không bị còi báo động vang lên. Bách Hợp cũng không phải nhân viên trên đảo, cho dù có quét vân tay cũng vô dụng thôi, cho nên nếu như cô ta tiếp cận cây cầu kia, thiết bị sẽ phát ra âm thanh cảnh báo, xa mấy chục mét đều có thể nghe được rõ ràng. Nhất là trong đêm tối vắng vẻ, có khi cả khu biệt thự cũng đều nghe thấy.

Trừ phi cô ta biết phi thiên độn thổ, bay qua cái hành lang có trang bị cảnh báo dài 3 mét, nếu không những thứ này sẽ có tác dụng. Trước đó mọi người cũng không có nghe thấy tiếng cảnh báo, cho nên thủ lĩnh suy đoán Bách Hợp chưa đi qua đây, hắn yên tâm tạm thời không cho người gác, mà chỉ lưu lại người dưới lầu.

Bởi vì hiện tại không tìm thấy bóng dáng Bách Hợp, nhân thủ trong tay bắt đầu không đủ dùng, không thể lưu lại người canh giữ nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.