Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1296: Đảo tàn sát đẫm máu 24



Hai con chó hướng Bách Hợp sủa điên cuồng, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào nó, hai con chó đang hung hãn bỗng sợ hãi kêu một tiếng, cái đuôi cụp xuống, Bách Hợp còn chưa động thủ với chúng nó, nó liền ăng ẳng kêu đau, sợi dây buộc chúng nó đã buông ra khi thủ vệ bị giết, bây giờ không còn trói buộc, bị dọa sợ liền quay đầu trốn chạy.

Lúc này, những người khác nhận được tin tức liền chạy về hướng này, Bách Hợp buông tha ý định giết đám chó, nhặt toàn bộ súng đạn trên mặt đất, thân thể nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Lúc cô tiếp cận máy báo động cũng reo ing ỏi, camera đã quay được hình ảnh của cô, thiết bị nơi đây tân tiến, dưới sự giám sát của nhiều người như vậy, thủ vệ vẫn bị Bách Hợp giết chết, đây chắc chắn dọa sợ thủ vệ trên đảo.

Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu, kế tiếp ba bốn giờ liền, Bách Hợp dùng phương pháp giống nhau đem ba nhóm tiểu đội lân cận giết hết. Cô chỉ chọn ba nơi này ra tay, những nơi khác chưa đụng tới, mỗi lần dùng phương thức ám sát, chọn tốt vị trí liền suy tính kỹ càng, vì cô chịu thiệt trước đó, biết rõ chung quanh có lính bắn tỉa ẩn núp, bởi vậy mỗi một nơi cô đều dùng hòn đá bài trận, trận hình bát quái, làm cho mấy tay súng bắn tỉa không xác định được vị trí của cô.

Sau khi trận ngũ hành bát quái bài ra xuất ra chướng nhãn che dấu mắt thường, nhưng lại không qua mũi chó, ngày hôm qua chạy trốn chúng nó truy đuổi cô, một chiêu này cũng không có dùng, chẳng qua lúc này dùng tại nơi này, không có gì thích hợp bằng. Ban đầu Bách Hợp dùng súng cướp được bắn chết thủ vệ, dù là tay súng bắn tỉa mai phục tốt, nhưng trong mắt họ động tác của Bách Hợp vô cùng quỷ dị, hơn nữa lại không biết dùng phương pháp gì, luôn rất nhanh tránh đi tầm mắt của mình, trước một khắc vẫn còn trong phạm vi công kích của súng bắn tỉa, sau một khắc thân hình uốn éo quỷ dị liền không thấy bóng dáng, làm người ta khó phòng bị, đợi đến lúc xuất hiện lần nữa, thì đã có người mất mạng.

Cô hành động như vậy người trên đảo cho rằng cô dùng kế điệu hổ ly sơn, nhưng cô trong tối bọn họ ngoài sáng, cũng không thể làm gì cô. Sắc trời có chút sáng, một đám người đã bị giày vò mệt mõi không chịu nổi.

Những thủ vệ này từ lúc Bách Hợp chạy trốn đến giờ chưa từng được nghỉ ngơi qua, Bách Hợp còn có thể lợi dụng Ngôi sao luyện thể thuật khôi phục thể lực cùng linh lực chống đỡ, nhưng còn những người này một khắc cũng không dám lơ là, chống đỡ đến bây giờ đã là sức cùng lực kiệt. Trời đã sắp sáng, Bách Hợp làm huyên náo cả đảo không yên, mà cô cũng đang chuẩn bị trốn đi ẩn núp.

Cô trở về xem qua chổ ẩn thân hôm qua, một đêm thời gian những người này cảnh giác vô cùng, sau khi phát hiện cô xuất hiện, đã dùng lưới điện phong tỏa, trên đảo nhỏ bốn phía đều là thủ vệ, cô càng nghĩ, đột nhiên nhớ tới lồng sắt lúc mình bị giam giữ, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, những người này đoán rằng cô sẽ ẩn núp chung quanh, nhưng chắc chắn không ai ngờ rằng cô sẽ trở lại trong này.

Nghĩ như vậy, Bách Hợp liền hướng nơi đó chạy đi, trên đường cũng có người gác, thế nhưng vừa chạy tới trước bãi đỗ xe, liền thấy hai thi thể của thủ vệ bị giết chết trước đó, chung quanh máu huyết văng khắp nơi, hiển nhiên những người chạy trốn cùng cô tại nơi này đã bị phát hiện.

Mới ngắn ngủn hai đêm thôi, lúc đó nơi này đầy loại xe sang trọng, bây giờ nhìn hoang tàn. Bách Hợp đoán có thể là do khách hàng chạy trốn, thủ vệ trên đảo không đủ, bên này chỉ phái một người gác. Người trên đảo bây giờ như chim sợ cành cong, cô cũng không cần làm động tác gì dẫn dụ thủ vệ, mà kiên nhẫn đợi đến khi hắn đi tolet, nơi camera không quay được, lặng lẽ giết chết hắn, đem quần áo trên người hắn cởi ra chính mình mặc vào, đem áo lót vô cùng bẩn của mình ném đi.

Người trên đảo vì phòng bị cô, đã đổi áo chống đạn, võ trang đầy đủ, trên đầu còn đeo mũ bảo hiểm, cô cúi thấp đầu, tránh camera quay mặt mình, vì tránh bị người giám sát phát hiện thân hình cao thấp không giống, lúc đi ngang camera cô nhón chân mà đi.

Lúc trên đảo bị cô quậy đến người ngã ngựa đỗ, cô lại nghênh ngang trốn tại nơi đã từng nhốt mình, an ổn nghỉ ngơi một ngày.

Nơi này có nước có thức ăn, hơn nữa mọi người vì bề bộn nhiều việc truy tìm khắp nơi, không để ý đến nơi hẻo lánh này. Ban ngày trực thăng đã bay vài vòng trên đảo, hiển nhiên muốn tìm ra tung tích của cô, trên đảo lòng người bàng hoàng. Lúc này King ở tổng bộ trên đảo, những ‘Thợ săn’ đang yêu cầu King cung cấp phương tiện để họ rời khỏi đây.

Anh ta ngồi trên xe lăn khuôn mặt tuy mỉm cười, nhưng hai mắt lạnh lùng rất đáng sợ. Đám người này sợ chết kích động yêu cầu chuẩn bị phương tiện cho tốt, trên mặt lộ vẻ thấp thỏm sợ hãi, nhìn thật sự buồn cười.

Những người này lúc giết người rõ ràng tàn nhẫn như vậy, giết người đã là chuyện bình thường, nhưng đến phiên bọn họ, họ lại sợ chết, nhân tính đúng là bản chất đáng yêu. King ngoài mặt chăm chú lắng nghe những người này kích động gào thét, suy nghĩ đã dần bay xa, trong lòng anh ta đang cảm thán nhân tính kỳ diệu, say mê với phát hiện mới này, cũng không lên tiếng.

Đám người kích động cũng không phát hiện điểm này, những người này đều là nhân vật đứng đầu các ngành nghề trên thế giới, bọn họ tới đây là tiêu khiển giải trí, cũng không phải tới đây để mất mạng.

Nhưng bây giờ đế quốc của King đã sắp không thể bảo toàn, chính hắn là một người tàn tật, có chết cũng thôi, nhưng bọn họ là người có tiền có quyền, cũng không muốn cùng hắn chết tại nơi đây.

“Tôi yêu cầu chuẩn bị du thuyền đến đây, hoặc là cho chùng tôi vị trí, chúng tôi tự mình điều động người đến đón.” Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt nói với King, hắn mặt một thân tây trang màu trắng, nhìn giống chó mang hình người, thủ đoạn giết người của hắn vô cùng tàn nhẫn, King có chút hứng thú nhìn hắn, khóe miệng khẻ nhếch, hướng mắt nhìn chính là hắn, nhưng tiêu cự cũng không rơi vào người hắn, giống như là xuyên thấu qua người hắn nhớ lại chuyện thú vị gì đó.

Người đàn ông sợ hãi cực độ, cũng không chú ý tới sự khác thường của King, nhưng quản gia sau lưng King lại chú ý đến bộ dạng của cậu, ông ta không dấu vết liếc nhìn cậu một cái, anh ta hiển nhiên đang thất thần, trên mặt lại lộ ra dáng cười vui sướng.

Nhưng mà lúc anh ta cười vui sướng, lại làm cho người khác sợ hãi, hắn không nên làm gián đoạn suy nghĩ của King, tình cảnh trước mắt mà King còn thất thần, sớm muộn cũng khiến những người này bất mãn.

Quản gia không nhịn được bỗng nhúc nhích xe lăn, ông ta biết rõ King vô cùng mẫn cảm. Quả nhiên, ông ta vừa nhúc nhích, King cảnh giác kéo căng thân hình, hai tay nhanh chóng cầm lấy tay vịn xe lăn, người đàn ông đang nói thậm chí cũng không chú ý khác thường.

“Vội cái gì? Du thuyền sẽ đến nhanh thôi. Tôi đã phân phó xong rồi, phân hai nhóm đi, nhóm đầu ‘William tiên sinh’ các ngài đi trước được không?”

Lời nói ôn hòa của anh ta, người bị điểm tên nghe thấy thế, kích động muốn khóc, vui sướng hí mắt cười, những người này lo lắng chuyện ở đây bị đồn ra ngoài, mọi người liền gặp phiền toái. Nhưng King đã hứa hẹn toàn bộ mọi người sẽ rút lui an toàn, cũng đem đảo này hủy đi, tuyệt đối không để lại một chút dấu vết nào hết, nghe thấy câu trả lời như thế, nhóm ‘Khách nhân’ ban đầu có chút không tin, mãi đến khi nghe chính miệng King nói, vì phòng ngừa vạn nhất, lúc đầu mua đảo nhỏ này cũng đã chôn sẵn thuốc nổ, rất nhiều người càng hoảng sợ, trong lòng mắng anh ta điên cuồng, trên mặt lại nhẹ nhàng lộ ra tươi cười.

Hiện tại biết được trên đảo nguy hiểm như vậy, mọi người cùng tử thần sóng vai tồn tại, cũng may thuốc nổ không có kíp nổ, hơn nữa chậm nhất trong ngày mai bọn họ sẽ rời khỏi đây, mặc dù có chút ngoài nghi King mưu đồ bất chính, nhưng không phải lúc chọc giận hắn, mọi người cũng không nói gì nữa. Sauk hi đuổi đám người đã nhận được câu trả lời mỹ mãn đi khỏi, vốn khuôn mặt với nụ cười như ánh mặt trời liền trầm xuống, trong mắt hiện lên sát khí: “Đi?”

Anh ta cười lạnh hai tiếng, trong mắt lộ ra sát ý, cong khóe miệng, trong phòng một lần nữa an tĩnh lại.

Trong màn đêm hai chiếc du thuyền cập bờ, không ít người cảm thấy trên đảo nguy hiểm nóng lòng muốn rời khỏi. Nhưng King đã trấn an mọi người không nên gấp gáp, một lượt du thuyền đi ra, rất nhanh sẽ có chiếc khác tới, đây cũng là suy nghĩ cho mọi người, miễn cho mọi người gặp chuyện không may. Anh ta nói lời giữ lời, nói muốn đưa mọi người đi, buổi tối liền có du thuyền tới, lúc này anh ta nói thế rất nhiều người liền tin tưởng, trở về khu vực bảo vệ yên tâm chờ đợi.

Mà lúc này, Bách Hợp nghỉ ngơi đủ đến tối, lại chuẩn bị đi ra.

Cô đóng giả thủ vệ nghỉ ngơi một ngày, trong đây cũng có chút hệ thống giám sát, do đó cô cũng phát hiện đại khái phân bố của đảo nhỏ, đương nhiên cũng nhận được tin tức bên trên truyền xuống, đại khái là sẽ có một đám khách hàng chuẩn bị rời đi, những người còn lại phải giữ vững vị trí tất yếu, phòng ngừa con mồi tập kích khiến cho khách hàng bị thương. Mọi người nâng cao cảnh giác, đợi sau khi đưa nhóm khách hàng rời đi, bọn họ sẽ rút lui.

Đoán chừng sau khi xảy ra chuyện này, người trên đảo đã có ý định vứt bỏ đảo này, hơn nữa theo những tin tức nhận được, Bách Hợp đoán bọn họ có ý định phá hủy hòn đảo, cái này đúng là không mưu mà hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.