Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1308: Kết thúc bia đỡ đạn 08



Bách Hợp cảm giác mình đã nghe nhầm rồi, sau một khắc đã có người đứng ở phía sau cô, bắt lấy cánh tay của cô làm cho cô phải ngẩng đầu lên.

Từ lúc nhìn thấy anh lần trước đến tận bây giờ đây mới là lần đầu tiên cô cùng Lý Duyên Tỷ đứng gần như vậy. Anh thật sự đã đứng ở trước mặt mình. Trên cổ tay bị hắn nắm giữ gắt gao, truyền đến cảm giác đau đớn nhắc nhở cô trước mắt mình không phải là ảo giác.

Nhưng Đông Thăng rõ ràng đã nói anh sẽ không tới đây, đáng nhẽ anh ở lại giữa hồ Thủy Nguyệt, bên ngoài lại có người canh gác nếu anh muốn đi ra không có khả năng bên ngoài không có chút động tĩnh gì. Bách Hợp trở tay bắt lấy tay anh như là sợ anh sẽ chạy mất.

Chung quanh ao suối nước nóng tuy nói xây trong tiểu viện, nhưng mà trên đỉnh đầu lại không có vật gì che chắn, hiển nhiên anh từ trên không trung bay xuống, cho nên không làm kinh động thủ vệ bên ngoài. Cô phục hồi lại tinh thần, Lý Duyên Tỷ bị cô kéo lại dùng sức đẩy tay cô ra. Nhìn cô bị ngã trên mặt đất, trong mắt hàn quang lóe lên: “Động tác cổ quoái vừa rồi là thế nào?”

Bách Hợp còn chưa kịp vui mừng vì sự xuất hiện của anh, lúc này trong mắt anh lại lộ ra lãnh ý cùng lạ lẫm, như quay đầu lại tạt cho cô một gáo nước lạnh.

“Đông tác gì?” Cô cố nén khó chịu trong lòng, hỏi một câu. Đây là lần đầu tiên từ lúc cô đi vào thế giới này nói chuyện với Lý Duyên Tỷ. Con mắt không cam lòng chớp một cái, chàng trai bị cô nhìn chằm chằm không có hứng thú:

“Nhìn nữa ta liền móc mắt ngươi ra.”

Anh bình tĩnh mở miệng, như nói một câu chuyện cười hiển nhiên mà thôi.

Trước đó anh không nỡ đối xử với cô như vậy, chỉ sợ muốn cô nhìn thêm vài lần mà anh còn vui vẻ. Lúc này mới nhìn anh một lần anh đã trở mặt, Bách Hợp mím môi, hạ mí mắt xuống, nhịn cảm xúc phúc tạp trong lòng, thuận theo một tiếng: “Vâng.”

Tính cách của anh cường thế, cũng không thích người nào tự cho là thông minh. Lúc này Bách Hợp làm theo ý hắn sát ý trong mắt Lý Duyên Tỷ tan ra vài phần. Anh nhớ hình như đã từng gặp cô nương này ở đây một lần lúc tới đây, cô hầu hạ ở bên cạnh, cô hẳn là người quét dọn ở đây. Anhthích sạch sẽ, nhưng lần trước quét dọn ao nước nóng thế nhưng lại làm cho anh hài lòng, cho nên hắn mới trở lại lần nữa. Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ thấy cô nương này làm những động tác đó.

Nếu là người ngoài đến xem thì khẳng định không rõ cô đang làm gì, nhưng mà anh hiểu được đây là sáng tạo độc đáo thể thuật phối hợp với thân thể chân long huyết mạch truyền thừa, lúc tu luyện vô cùng có hiệu quả. Thời thiếu niên của hắn sáng tạo ra mấy động tác này, làm cho hắn đến nay vẫn chưa được 500 tuổi cũng đã sớm đạt được tu vi Nguyên anh kỳ, cũng đã thức tỉnh yêu lực. Đương nhiên đám lão già trong tộc cũng chưa biết được chuyện này, nếu không không có khả năng đã phái hắn đến chỗ này. Chính hắn sáng tạo ra những động tác này rất cẩn thận che dấu, chỉ sợ người trong tộc một chút cũng không biết được. Nhưng mà hôm nay lại thấy trên người một hạ nhân đang làm động tác mà chính mình sáng tạo ra. Lý Duyên Tỷ trong lòng kinh hãi mà phẫn nộ, cũng không biết đây là trùng hợp hay cố ý, ánh mắt anh tâm tình bất định.

Nếu là trùng hợp thì anh không tin, tính cách của anh xảo trá đa nghi, rõ ràng cái này là đồ vật của một mình mình, nếu là trùng hợp thì quả thật quá mức trùng hợp. Nếu nói là cố ý như vậy có phải chứng minh bộ thể thuật này trong tộc đã sớm có người học trộm được, thậm chí không biết nữ nô bộc này như thế nào có thể học được.

“Động tác vừa rồi là ai dạy ngươi hay sao?”

Hắn nói hẳn là Luyện Thể Thuật, Bách Hợp do dự một chút cũng không biết nói với hắn như thế nào. Đang có chút khó xử, Lý Duyên Tỷ lại mở miệng: “Động tác như vậy ngươi biết được tất cả bao nhiêu?”

Lông mày của cô nhíu lại, Lý Duyên Tỷ thấy rõ ràng khóe miệng nhếch lên, trong mắt không còn độ ấm.

Lý Duyên Tỷ suy đoán chỉ sợ Bách Hợp là người trong tộc cho hắn để gài bẫy. Hắn trời sinh tính tình đa nghi, lúc này trong lòng đã nghi ngờ liền nổi ra sát tâm. Nhưng cô chỉ là một nô bộc bình thường, cô thực sự không muốn nói thì giết trước rồi sưu hồn sau là được. Nghĩ như vậy hắn hơi híp mắt bàn tay nhẹ nhàng động, Bách Hợp thấy động tác của hắn cho rằng hắn muốn giết mình, con mắt nhắm lại.

Sau một cái lắc mình Lý Duyên Tỷ đã đứng trước mặt cô, giơ tay nắm chặt cánh tay cô thân thể bay lên trời.

Tốc độ nhanh làm Bách Hợp cảm thấy thở có chút khó khăn, bây giờ cô vẫn là người bình thường, không phải là người tu luyện. Tốc độ này của Lý Duyên Tỷ quá nhanh làm cho tai cô bắt đầu có cảm giác ‘Ông ông’ ù tai. Áp suất giảm đột ngột làm cho cô hít thở có chút khó khăn. Theo bản năng cô giơ hai tay ôm lấy tay Lý Duyên Tỷ, cố gắng mở mắt ra cô đã thấy Lý Duyên Tỷ túm cô bay lên giữa không trung.

Phía dưới ao suối nước nóng bị một hạt châu đánh trúng phát ra tiếng nổ cực lớn ‘Oanh’ một cái đã nát bấy, một giọng nam âm lãnh vang lên:

“Thằng nhóc Lý thị giấu đầu lòi đuôi, một mực không dám ra gặp mặt bản tôn, Lý gia thật sự không có tiền đồ, ngươi đã không dám ra, bản tôn liền đánh đến khi ngươi đi ra mới thôi.”

Một hạt châu nữa lại ném tới, làm cho núi phía sau Nghênh Hương Cư bị phá hủy hoàn toàn, đá vụi bay ra bốn phía. Trong làn sương mù một hạt châu lớn bay lên càng lên cao càng nhỏ, đến khi nhỏ gần bằng một đầu ngón tay cái mới trở lại trong lòng bàn tay một người thanh niên mặc cẩm bảo mặt trắng bóc.

Lý Duyên Tỷ từ trên cao hạ xuống, lạnh lùng nhìn người thanh niên mới xuất hiện. Bách Hợp còn đang treo trên người anh, một tay túm lấy Bách Hợp lôi ra ném trên mặt đất.

Anh không phải có ý định muốn cứu Bách Hợp, chỉ là người thanh niên này xuất hiện đột ngột, nữ nô trước mắt này không biết tại sao lại biết được Luyện Thể Thuật hắn sáng tạo ra. Trước khi sự việc chưa rõ ràng, anh còn chưa biết được tại sao Bách Hợp lại biết sự tồn tại của Luyện Thể Thuật, tự nhiên sẽ không để cô chết trong tay người thanh niên này. Bách Hợp chỉ là nữ nô hạng thấp nhất, trong cơ thể cũng không có linh lực, dưới một kích này nhất định chạy không thoát, cho nên hắn mới túm Bách Hợp lên, chỉ là không nghĩ tới gan của nữ nô này lại lớn như thế, lại ôm một cánh tay của hắn.

“Hừ.” Anh nhíu mày, sắc mặt lộ ra vài phần không thoải mải, sửa sang lại quần áo trên người mình, ánh mắt lúc này mới rơi xuống trên người thanh niên.

“Người Lý gia phái tới trấn giữ hồ Thủy Nguyệt lại là một kẻ tiểu bối chưa đủ lông đủ cánh hả?”

Lúc người thanh niên nhìn đến Lý Duyên Tỷ vốn hơi sững sờ một chút, ngay sau đó lại nở nụ cười: “Lý Càn Tín có phải hay không bị điên rồi, phái một tiểu tử tóc vàng như ngươi vào hồ Thủy Nguyệt?” Ánh mắt của hắn rơi vào người Bách Hợp vừa bị ném xuống đống phế tích, trong mắt hiện lên vài phần châm chọc: “Cũng là một dạng phế vật như Lý Càn Xung, vừa mới đến hồ Thủy Nguyệt lền chỉ biết chơi đùa nữ nhân, một nô bộc thấp kém cũng coi như bảo vật.” Hắn vừa thấy Lý Duyên Tỷ ôm Bách Hợp phi lên trời, hiển nhiên động tác về sau Bách Hợp ôm cánh tay Lý Duyên Tỷ bị người thanh niên nhìn thấy nên hiểu lầm.

Toàn thân Bách Hợp lúc này không chỗ nào không đau, Lý Duyên Tỷ vừa mới giật cô xuống động tác không chút thương hương tiếc ngọc nào. Cô vốn là thân phàm nhân tuy lúc này xương cốt mặc dù không bị gãy, nhưng tổn thương da thịt là không thể tránh khỏi. Trên cơ thể có rất nhiều chỗ bị rách da, thân thể không tự chủ được nằm rạp trên mặt đất, đây là uy áp của tu sĩ cấp cao, hiển nhiên muốn giết cô để hạ uy phong của Lý Duyên Tỷ xuống.

Lý Duyên Tỷ nhìn động tác của người Thanh niên, khóe miệng nhếch lên, Lý Càn Tín là phụ thân của anh, cũng là gia chủ kế nhiệm tiếp theo của Lý tộc. Lúc này người thanh niên nhắc đến họ tên của trưởng bối anh cũng không giận tím mặt, ngược lại không kiên nhẫn nói:

“Ít nói lời vô ích, giải quyết ngươi xong ta còn chuyện quan trọng phải làm.”

Lời này làm cho người thanh niên đang cười mỉa mai trở nên tái nhợt, bản thân Bách Hợp đang nằm rạp trên đất cũng nhếch miệng lên. Tính cách xấu này của hắn nhiều năm về  sau vẫn không thay đổi, há miệng nói ra vẫn có thể làm tức chết người. Người thanh niên hung hăng càn quấy kia thấy thái độ của hắn bộ ngực phập phồng, sau nửa ngày mới cười lạnh hai tiếng: “Khẩu khí thật lớn. Lúc trước Lý Càn Xung ở đây cũng không dám nói chuyện cùng bản tôn như vậy.”

“Luôn nói nhảm nhiều như vậy?” Nghe hắn nói xong Lý Duyên Tỷ cười lạnh hai tiếng, lời nói ra làm như đến nói hắn cũng lười. Thái độ hung hăng càn quấy làm cho người thanh niên giận quá thành cười, âm thanh hung giữ nói: “Lý Càn Xung giết chết hậu bối của bản tôn, hôm nay Lý gia không giao hắn ra đây, ngược lại phái tiểu bối như ngươi ra nói chuyện với vãn bối. Nếu lý gia muốn làm rùa rụt đầu bảo vệ tính mạng của Lý Càn Xung, thì bản tôn cũng không phải người dễ trêu đùa, đến lúc đó lấy tính mạng của tiểu tử ngươi vừa vặn đổi mạng với cháu của bản tôn rồi.” Người thanh niên lúc trước dọa Lý Càn Xung cũng không quay đầu đi thằng về phía hồ Thủy Nguyệt  chính là trưởng lão Vương gia Nguyên anh kỳ rồi.

Ngày đó Lý Càn Xung xông vào thành Thiên Trát vì một nữ tu tướng mạo xinh đẹp mà giết chết tu sĩ trúc cơ kỳ, kết quả ngộ sát dòng chính Vương gia đệ tử của trưởng lão Nguyên anh kỳ này. Bị đánh cho trọng thương, cuối cùng vì việc này mà trốn khỏi hồ Thủy Nguyệt, lúc này cũng đã truyền khắp trong Lý gia. Lý Duyên Tỷ cũng biết rõ sự việc trong hồ Thủy Nguyệt, mấy lần trước lão gia hỏa trước mắt này đi vào hồ Thủy Nguyệt muốn lấy lại công bằng, nhưng Lý gia chưa cử chủ nhân mới đến nên bỏ qua. Lúc này biết được hồ Thủy Nguyệt đã có chủ nhân mới đến, nhưng lại không chạy qua Vương gia nhận lỗi với mình. Người thanh niên giận tím mặt, trong lòng lão nghĩ Lý tộc khinh người quá đáng, lại cố ý đến trước mặt chủ nhân mới của Lý tộc lập uy phong cho Vương gia, cho nên mới xông vào.

Vây xung quanh hồ Thủy Nguyệt thực lực mạnh nhất của Lý tộc cũng chỉ là trúc cơ kỳ mà thôi, căn bản không phải đối thủ của hắn. Về sau hắn cảm nhận được khí tức của Lý Duyên Tỷ một đường hướng về phía suối nước nóng đuổi tới. Người còn chưa xuất hiện đã xuất chiêu cảnh báo trước. Chỉ là không nghĩ tới lúc nhìn Lý Duyên Tỷ ra tay cảm nhận được thực lực Nguyên anh kỳ, tính cách lại hung hăng càn quấy như vậy.

“Ngươi có bản lĩnh thì tới bắt.” Lý gia sớm biết Lý Càn Xung để lại cục diện rối rắm, nhưng chỉ phái một mình hắn tới đây, chỉ sợ đã sớm không cho hắn đường sống sót. Đáng tiếc những người này đánh giá sai thực lực của hắn rồi, ý định này chỉ có thể rơi vào khoảng không. Ánh mắt của Lý Duyên Tỷ vẫn không rời khỏi Bách Hợp, lo lắng của anh lúc này không phải là trưởng lão Vương thị, mà trong lòng hắn đang âm thầm nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.