Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1319: Kết thúc bia đỡ đạn 19



Editor: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Bay trên thuyền hai người đều không nói lời nào, chỉ còn lại cảnh vật bốn phía lao nhanh lùi về sau. Bách Hợp liếc nhìn Lý Duyên Tỷ, lúc này anh đang ngồi nhắm mắt, hai người rời khỏi đảo Vân Lâu đã ba ngày, hắn không nói lời nào nữa.

Đột nhiên cô nhớ tới mối quan hệ thân mật với Lý Duyên Tỷ sau này, cô luôn muốn trốn tránh, để anh một mình ở lại trong không gian, mà bản thân lại tiến vào nhiệm vụ, khi đó anh có phải như mình bây giờ hay không, nhìn theo hắn nhưng lại không thể mở miệng nói chuyện như vậy? Cô cười khổ hai tiếng, rủ mí mắt xuống, cái này thật đúng là nhân quả báo ứng rồi. Khi đó cô chỉ muốn trốn tránh anh còn không kịp, không nghĩ tới cuối cùng có một ngày mình lại muốn cùng hắn nói chuyện, hắn lại không rên lên một tiếng.

“Đang nghĩ gì?” Anh đang nhắm mắt, nhưng khoảnh khắc Bách Hợp cúi đầu thì dường như anh lại cảm nhận được, liền mở mắt ra.

Trong mắt của anh, Bách Hợp có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng của mình, nhưng lúc này cặp mắt kia lại như hàn băng không đổi, nhìn cô trong ánh mắt của anh không có một chút độ ấm nào.

Cô làm bộ sửa sang lại quần áo của mình, thở ra một hơi thật dài: “Ta nhớ tới một người, khi đó ta muốn trốn tránh hắn.” Đợi đến lúc hiểu rõ không thể trốn được nữa, không muốn trốn nữa, hắn lại hết lần này đến lần khác làm cho cô không thể tìm thấy.

“Trốn?” Lý Duyên Tỷ nhếch khóe miệng một cái, một dáng bộ chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nhìn chằm chằm vào cô: “Có thứ gì không sợ mất đâu, sợ bị ai đó giết, cuối cùng có một ngày ngươi sẽ phát hiện ra cái gì ngươi cũng không sợ.” Anh nói giống như tính cách của anh, Bách Hợp liếc nhìn anh một cái, đột nhiên mở miệng: “Ngươi có sợ chuyện gì không?”

Hỏi xong lời này, Bách Hợp thấy sắc mặt của hắn trầm xuống. Hai người tuy ở chung một thời gian dài, nhưng thật ra giao tình không sâu, cô hỏi việc này thật sự là mạo phạm. Biết Lý Duyên Tỷ tạm thời hôm nay sẽ không có khả năng giết cô, cô mới nói như vậy. Dù sao cùng lắm chỉ là làm hắn không vui, hắn không nói lời nào là được rồi. Cô nói xong Lý Duyên Tỷ trầm mặc, sau nửa ngày Bách Hợp cho rằng hắn sẽ không mở miệng, lúc này hắn lại nói:

“Đã từng sợ.”

Anh vừa nói như vậy, Bách Hợp ngược lại có chút hào hứng. Đến sau này căn bản nhìn anh không có gì có thể làm cho anh sợ hãi. Cho đến lúc này Bách Hợp mới phát hiện thật ra mình đối với Lý Duyên Tỷ hiểu được rất ít, cô biết rõ anh không muốn nói, lại nhịn không được lại hỏi: “Ngươi đã từng sợ cái gì?”

“Liên quan gì đến ngươi?” Vừa mới còn nói chuyện bình thường, nhưng trong lòng anh lại thay đổi như trời tháng sáu, thay đổi thất thường. Lúc này lạnh lùng liếc nhìn Bách Hợp, đuôi lông mày còn dựng lên, một bộ kiêu ngạo mười phần: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Cách xa ta ra một chút.” Sắc mặt của anh nhìn khó coi, nhưng lại không nổi lên sát ý, mà Bách Hợp lại không phải không phân biệt được lúc này anh lớn tiếng quát tháo, lại căn bản không dọa được Bách Hợp. Ngượ lại muốn Bách Hợp cách xa anh một chút, Bách Hợp lại càng muốn đến gần anh.

“Ta cảnh cáo ngươi.” Thấy Bách Hợp lại gần, Lý Duyên Tỷ không kiên nhẫn nhíu mày lại, Bách Hợp khi lại gần anh, thân hình anh lóe lên liền biến mất tại chỗ.

Điều này của người tu tiên làm cho người khác ghét nhất, Bách Hợp lại gần anh vài lần anh lại luôn lách mình biến mất không thấy gì nữa. Nhưng theo hành động này của anh thì Bách Hợp dám chắc chắn một điều là anh đối với mình không có một chút sát ý nào. Theo anh không kịp, thuyền nhỏ không gian cũng không lớn, nhưng anh ỷ vào thân hình cực nhanh, có thể tùy ý xuất hiện tại hai đầu của thuyền nhỏ, làm cho Bách Hợp không bắt được.

“Ngươi không bắt được ta đâu.” Anh cười lạnh, bên khóe miệng hiện ra ý cười trào phúng nồng đậm, quần áo trên người anh gió thổi không một chút  xê dịch, nhìn thiếu nữ đang thở hồng hộc lại không chạm được vào quần áo của anh với thần sắc lạnh lùng.

Bách Hợp thấy vậy ngừng lại, giơ tay sửa sang lại mái tóc của mình: “Thật sao?”

Anh căn bản khinh thường trả lời, chính mình có pháp lực, cô lại là một phàm nhân bình thường, nếu anh không muốn bị cô chạm vào thì cô tuyệt đối không có một chút xíu khả năng nào để chạm vào góc áo của anh.

“Nếu như ta chạm được vào ngươi, ngươi sẽ nói cho ta biết ngươi đã từng sợ điều gì sao?” Bách Hợp nhìn về phía anh mỉm cười, trong con ngươi của anh không che dấu chút nào thần sắc cuồng vọng: “Ngươi chạm vào rồi nói sau.” Anh vừa nói xong trên mặt vẫn còn cười lạnh. Bách Hợp nhìn một cái, nhếch khóe miệng đưa tay sờ thành thuyền nhỏ xoay người đã nhảy xuống.

Lý Duyên Tỷ sẽ không giết cô, tự nhiên cũng sẽ không để cho cô chết đi. Cho dù ở cùng nhau lâu không có tình cảm, nhưng phong ấn trong cơ thể cô đối với anh vẫn còn có chỗ hữu dụng, anh sẽ không nhìn cô tìm cái chết. Tuy nói vì nguyên nhân này làm cho cô lúc nghĩ đến trong lòng liền khó chịu, nhưng Bách Hợp đáng cược. Khi cô xoay người nhảy xuống thần sắc rất trấn định, mà Lý Duyên Tỷ đứng bên thuyền nhỏ lúc thấy động tác của cô nụ cười nhạt trên khuôn mặt liền cứng lại. Mặt anh lộ ra lãnh ỹ làm cho người khác sợ hãi, một khắc sau thân hình nhoáng cái đã bay ra ngoài thuyền, giơ một tay liền chặn ngang được Bách Hợp.

Trong một khắc thân thể bị anh ôm này, trong lòng Bách Hợp liền thở nhẹ ra, mặt liền chôn trong ngực anh.

Cùng với cảm giác hạnh phúc của Bách Hợp, thì mặt Lý Duyên Tỷ lại khó coi hơn rất nhiều. Lúc trở lại thuyền  anh một tay đẩy Bách Hợp đang dán ở trước ngực xuống thuyền, chính mình thì đặt mông ngồi xuống nơi xa nhất của thuyền nhỏ, làm mặt lạnh không nói chuyện.

Khóe miệng Bách Hợp mang theo vui vẻ, nụ cười này làm trong lòng Lý Duyên Tỷ cảm thấy hết sức phức tạp. Anh phát hiện mình không có nổi điên như trong tưởng tượng, lúc này cũng không có ý nghĩ giết cô. Tuy nói lực lượng trong cơ thể cô rất hấp dẫn anh, nhưng với tính cách của anh cũng sẽ không tự nguyện nén giận khi có người bắt ép đấy. Lúc trước bọn người Tiêu Dao Hậu yêu cầu anh để Bách Hợp lại ở trong đảo Vân Lâu, hắn tình nguyện trở mặt cũng không đáp ứng. Đó không phải là vì một nữ nhân mà đơn giản bởi vì anh không thích bị người khác uy hiếp mà thôi.

Nhưng lúc này anh đối mặt với gương mặt ngậm cười của người thiếu nữ kia, ngoại trừ có chút bất đắc dĩ, lại ẩn ẩn xen lẫn một chút cảm giác vui vẻ chính anh không thể hiểu nổi.

Thực tế khuôn mặt bình tĩnh của cô anh nhìn lâu rồi, lúc này mới thấy được bộ dạng tươi cười bày ra sau trò đùa dai thành công của cô rất khó có được.

“Ngươi muốn biết cái gì?”

Anh cố nén cảm giác khó hiểu trong lòng, mặt lạnh nói.

Bách Hợp mới vừa rồi bị anh đẩy xuống không nhẹ, nhưng nhìn anh lúc này tâm tình không quá tốt, nên cũng không ngang nhiên xông lên. Chỉ là ngồi trong góc thuyền nhỏ hai tay ôm chân, cằm đặt lên gối nói: “Ngươi đã từng sợ hãi qua điều gì?”

Vừa rồi cô còn muốn nhích lại gần, lúc này lại cách xa như vậy, trong lòng Lý Duyên Tỷ có chút nén giận, nghe cô nói như vậy lại nổi lên tức giận:

“Ta sợ hãi ta biến mất.”

Mặc dù đối với Bách Hợp thế giới của Lý Duyên Tỷ còn nhiều chỗ không rõ ràng lắm, nhưng mà Lý thị ở thế giới cường đại này cô cũng biết một chút. Lúc này thiếu niên kiêu ngạo không bất tuân lại dùng khẩu khí có vài phần tương tự, với người mà nhiều năm sau cô quen biết. Lúc anh nói anh sợ hãi anh biến mất, Bách Hợp thoáng cái đã ngây ngẩn cả người.

Cô chưa mở miệng hỏi nhưng Lý Duyên Tỷ dường như đoán được cô muốn hỏi gì, không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng người của Lý gia sẽ không sợ hãi biến mất? Ngu xuẩn.”

Bên trong Lý gia, không phải tất cả mọi người đều nở mày nở mặt. Anh nhíu mày, ánh mắt lộ ra thần sắc buồn bực: “Mẹ của ta là người Tần gia.” Anh nói đến đây, tâm tình thoáng cái đã không tốt, nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bách Hợp, tối tăm phiền muộn trong lòng anh thoáng cái liền biến thành lửa giận: “Tần gia, Tần gia, Tần gia ngươi cũng không biết, ngươi còn muốn hỏi cái gì?”

“…” Bách Hợp không biết Tần gia cùng điều anh sợ hãi có liên quan gì, chỗ nào biết anh muốn nói rõ sự việc thì phải sớm biết Tần gia là gì?

Lý Duyên Tỷ sắc mặt đen kịt, anh sau nhiều năm đã ăn vào tận xương tủy, cảm xúc nội liễm, tính toán người khác cũng không thể hiện trên mặt, âm hiểm xảo trá. Bách Hợp chưa từng thấy qua biểu hiện tươi sáng, trong lúc nhất thời bộ dạng này còn sợ hãi hơn nhiều.

“Tần gia cũng đã từng có huyết mạch truyền thừa đại chi yêu lực đấy.” Chỉ là Tần gia cùng Lý gia hoàn toàn trái ngược, huyết mạch truyền thừa càng thuần túy hơn, muốn có được con nối dòng cơ hội càng xa vời. Ngược lại người Tần gia không có đại yêu chi lực vũng không có bị điều nay ngăn trở.

Đáng tiếc người Tần gia không có đại yêu chi lực không tính là dòng chính của Tần gia, cuối cùng chỉ là tu sĩ bình thường thôi. Cho nên Tần gia những năm này mới dần dần tuyệt tích bên trong thượng giới.

Tần gia bởi vì nguyên nhân đặc thù con nối dõi gian nan, đến sau này liền mở tông lập phái thu đệ tử.

“Mẹ của ta là Tần gia dòng chính có được truyền thừa đại yêu chi lực.” Bách Hợp không nghĩ tới mình muốn hỏi anh đã từng sợ hãi qua điều gì, mà anh lại mở miệng nói chuyện đến mẹ anh. Lúc này cô bình tĩnh ngưng thần, không dám cắt đứt lúc anh nói. Lý Duyên Tỷ nhìn cô một cái: “Trong thượng giới chỉ sợ không ít người biết những chuyện này, dù sao ngươi chỉ cần biết rằng bởi vì có một chút nguyên nhân, nên ta sinh ra cũng không được người khác yêu thích, trong Lý gia từng có người hận không để giết chết ta.”

Khi còn bé anh cả ngày sống trong thấp thỏm lo âu, anh sợ hãi thật sự rất sợ hãi, không biết có một lúc nào đó anh ngủ luôn không còn nhìn thấy thế giới này nữa.

Anh cười lạnh một tiếng: “Mẹ của ta dốc lòng liều mạng sinh ra ta, không phải là để cho ta đi tìm cái chết.”

Chính vì hồi nhỏ anh gặp phải cảnh ngộ như vậy nên tính mạng đối với anh là một loại cố chấp khác thường. Khi lần đầu tiên anh gặp Bách Hợp đã từng thấy cô chấp nhất như vậy muốn sống, một người chỉ là phàm nhân nhưng trên người cô giống như thấy được chính mình lúc đầu. Cho nên ngay từ đầu đối với cô cũng có vài phần kính trọng, làm cho về sau một bước lưu lạc, đều rơi vào tỉnh cảm.

Bách Hợp trầm mặc không hiểu, anh cười lạnh, giữa lông mày thần sắc ngạo nghễ: “Ta đã từng sợ hãi, nhưng ta phát hiện ra không có gì để sợ đấy. Người làm cho ta sợ hãi ta liền giết hết tất cả bọn chúng, khiến cho bọn họ vĩnh viễn không có khả năng làm cho ta lo lắng, sao lại không thể?”

Tóc anh bị gió thổi lắc lư, hai đầu lông mày hiện lên thần sắc lạnh thấu xương, ánh mắt giống như đao kiếm, lợi hại bức người. Bách Hợp chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu, trầm mặc không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.