Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1322: Kết thúc bia đỡ đạn 22



Vốn dĩ thời không chi môn mở ra không được lâu, Giao Xà lao ra, hai người quay lại chỉ thấy Giao Xà dữ tợn đang muốn lao tới thì cánh cổng từ từ đóng lại!

Thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng Giao Xà gào thét nữa, hai người hổn hển thở dốc, xung quanh dần yên tĩnh lại, dường như chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hai người.

Nếu không phải xung quanh còn hiện trường vỡ vụn do Giao Xà công kích lưu lại, chỉ sợ Bách Hợp cho rằng những gì vừa phát sinh chỉ là một giấc mộng. Hai người lần lượt từ không trung rơi xuống, cô rớt cách xa Lý Duyên Tỷ mấy bước, tóc tai anh bây giờ đã rối tung, sắc mặt tái nhợt, một vệt máu tươi theo khóe miệng anh chảy xuống, ánh mắt lạnh lùng,ngữ khí dịu dàng nói cô đừng sợ trước đó, chỉ sợ cô nghe nhầm.

“Ngươi…” Bách Hợp không nghĩ anh sẽ cứu mình, căn bản anh sẽ không bất chấp nguy hiểm cứu cô một mạng như vậy. Lý Duyên Tỷ “hừ” một tiếng, từ nhẫn Càn Khôn lấy một lọ đan dược ra, uống mấy viên xong sắc mặt dễ nhìn hơn nhiều, anh run rẩy đứng dậy, rồi ngồi xuống cạnh Bách Hợp, lấy dược nhét vào miệng cô, rồi mới co chân ngồi xuống.

Trong lòng anh bây giờ cũng hỗn loạn, mới vừa rồi như bị quỷ nhập, không biết sao anh lại chọn ở lại cứu Bách Hợp.

Tuy anh đoán được âm mưu của Tiêu Dao Hậu, lão già này gọi anh, đoán không sai có lẽ muốn dùng nguyên thần của anh để mở ra thời không chi môn, anh âm hiểm không kém gì Tiêu Dao Hậu, đoán được vậy mà anh không hề hé răng. Tiêu Dao Hậu muốn lừa anh tiến vào trận, không ngờ bị anh đẩy ngược vào trở thành chìa khóa mở ra trận pháp.

Rõ ràng lúc ấy anh chỉ cần lắc mình là đã rời khỏi nơi này, nhưng không hiểu sao, khi cô gọi tên anh, trong lòng anh không hề có chút ý nghĩ nào về viêc rời đi, anh chọn việc tha cho Giao Xà, tuy cuối cùng hai người còn sống, nhưng việc này quá nguy hiểm, trong thời khắc đó cảm giác như anh đang bị ai đó đoạt xá, trong lòng cảm giác đau đớn, rõ ràng biết thoát đi mới là an toàn nhất nhưng lại ở lại cứu cô.

“Con yêu thú vừa rồi…” Bách Hợp uống đan dược xong, đã khá hơn nhiều, cô chỉ bị thương ngoài da, mới rồi bị hàm răng của Cự Xà xuyên thủng, sau khi uống thuốc xong, máu đã ngừng chảy. Ngược lại tình huống Lý Duyên Tỷ nghiêm trọng hơn nhiều, cô quay lại nhìn anh, anh nhíu mày: “Thả đi rồi.” Anh thả Giao Xà ra khỏi Phong Ma cốc. Sau khi đi vào thượng giới, có thể tưởng tượng Giao Xà xuất hiện sẽ khiến người bên ngoài đau khổ không ít.

Dù sao bọn người Tiêu Dao Hậu và anh liên thủ còn suýt bị Cự Xà sắp tiến vào Hóa Thần Kỳ này nuốt, người bên ngoài muốn tiêu diệt nó chắc canh phải phí không ít khí lực.

Nửa tháng trước, khi anh cùng bọn Tiêu Dao Hậu phá cấm chế để vào thời không chi môn, sớm đã đoán được bên cạnh ngũ bộ đoạn hồn thảo chắc chắn có yêu thú canh giữ, nhưng không ai ngờ yêu thú kia lại lợi hại như vậy. Bên trong này linh lực dồi  dào hơn bên ngoài, Giao Xà sống trong thời không chi môn không biết đã bao nhiêu năm, vậy mà cũng đã tiến vào Hóa Thần kỳ rồi, cuối cùng bọn họ cũng không hái được ngũ bộ đoạn hồn thảo mà còn để tính mạng lại nơi này.

Uống xong đan dược, kìm nén đau đớn lại, che ngực đi về phía lúc nãy Tiêu Dao Hậu bày trận, hiện tại trận pháp đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại Càn Khôn Giới nằm ở chính giữa, Lý Duyên Tỷ nhặt lên, vốn Tiêu Dao Hậu đã đạt tới Nguyên anh hậu kỳ, là lão quái vật đã sống hơn ngàn năm, dĩ nhiên thứ tốt không ít, kể cả khôi lỗi (con rối) cấp Nguyên anh được lão hứa cho anh cũng nằm trong đó. Bên trong đủ loại đồ vật, tất nhiên Lý Duyên Tỷ sẽ mang nó theo, quay lại thấy Bách Hợp ngồi dưới đất bảo:

“Có thể chúng ta sẽ phải ở lại chỗ này 50-60 năm.”

Thời không chi môn của Phong Ma Cốc đã bị đóng lại, cách khoảng thời gian nó mở ra khá dài. Lần gần nhất là khoảng hơn 30 năm trước, như vậy hai người phải ở lại chỗ này đợi khoảng 50-60 năm, đến lúc đó nó mới mở lại, nhưng cũng chỉ là có khả năng mà thôi.

Không biết đến lúc đó nó sẽ xuất hiện ở đâu,khe không gian ở đây quá nhiều, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chuyện xấu cũng không ít. Nếu Lý Duyên Tỷ chỉ có một mình thì không sao, bây giờ còn kèm theo Bách Hợp không có tu vi. Ở trong này lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh mở túi càn khôn của Tiêu Dao Hậu ra, rất nhanh tìm được tàng bảo đồ mà Tiêu Dao Hầu đã đề cập trước đấy, nhưng những nguyên vật liệu cần cho việc mở truyền tống không gian đã bị dùng hết.

Lý Duyên Tỷ lấy đồ bỏ qua túi càn khôn của mình, nói với Bách Hợp: “Trước tiên cứ vào bên trong cấm chế đã.”

Tàng bảo đồ Phong Ma Cốc mà Tiêu Dao Hầu tìm được nơi cấm chế đã bị Giao Xà làm cháy, nơi ấy truyền đến luồng linh lực cực lớn đang chấn động, linh khí so với nơi này càng đậm đặc, quan trọng nhất là bên trong thực sự có ngũ bộ đoạn hồn thảo mà Tiêu Dao Hậu đã đề cập, chỉ tiếc là bọn họ không có phúc lấy được.

Bách Hợp bị Lý Duyên Tỷ kéo lên, sau khi vào bên trong thời không chi môn, vốn cái khe hở không gian này cũng không ổn định, Lý Duyên Tỷ cũng không dám ở lại lâu, thu thập toàn bộ ngũ bộ đoạn hồn thảo xong mới mang theo Bách Hợp ra khỏi cấm chế.

Khôi lỗi Nguyên anh Kỳ do Tiêu Dao Hầu lưu lại, anh dùng để đối phó với cấm chế trên người Bách Hợp, sau hai tháng, linh lực trong cơ thể Bách Hợp đã bị rút đi khá nhiều, số còn lại cũng không còn bao nhiêu.

Phong Ma Cốc ko có một bóng người đối với Bách Hợp mà nói, thực ra chỉ cần có hai người sinh hoạt với nhauthì cô đã rất hài lòng. Tính nhẫn nại của cô rất tốt, có thể chịu đựng được việc ko có người khác làm bạn, Lý  Duyên Tỷ ngồi tu luyện đã được vài ngày, lần trước khi anh đánh nhau với Giao Xà thương tổn lưu lại dường như đã khỏi hẳn. Trong Phong Ma Cốc ko phân biệt ngày đêm, trong mấy ngày anh ngồi xuống Bách Hợp cũng không đi quá xa hắn, chỉ đi lại ở xung quanh đó, nhưng cũng tìm được một cái đầm nước rất lớn, bên đầm còn có một cây đại thụ, trên đó có mấy tổ linh phong (tổ ong có linh lực).

Cô ném một cục đá xuống nước, bọt nước bắn lên, cũng ko có yêu thú trong hồ đi ra. Có lẽ là do Giao Xà từ khe không gian đi vào nên yêu thú xung quanh đã bỏ chạy hết, cái tổ linh phong treo trên cây đại thụ nằm ở chính giữa vách đá, cô lấy đá ném cũng ko đến được nửa đường. Không biết bên trong tổ linh phong kia có linh mật hay không, nếu thật sự có linh mật, cô cũng không có cách nào lấy được sẽ rất đáng tiếc. Cô quyết định quay về hỏi xem Lý Duyên Tỷ có bình ngọc hay không, sau khi quay lại thấy Lý Duyên Tỷ đã mở mắt.

“Ngươi…”

Bách Hợp đang muốn hỏi xem tổn thương của anh đã tốt hơn chưa, nhưng Lý Duyên Tỷ lại hất cằm, ra hiệu cô đi tới.

“Ta chuẩn bị tìm nơi để trùng kích Hóa Thần Kỳ.” Sau khi hấp thu không ít linh lực trong thân thể Bách Hợp, đại yêu lực trong cơ thể anh thâm hậu hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, đối với việc trùng kích Hóa Thần sơ kỳ Lý Duyên Tỷ có thể nắm chắc được sáu phần.

Phong Ma Cốc cứ trăm năm lại mở một lần, nhưng sau lần này có người đi vào bị ảnh hưởng, lần mở ra tiếp theo có đúng kỳ hạn không còn chưa chắc chắn. Không nhất định mấy chục năm sau sẽ mở, có khi còn lâu hơn thế. Tuy lúc trước anh cứu Bách Hợp giống như bị ma nhập, thế nhưng vài chục năm này anh không định lãng phí, cô nương trước mặt đối với anh có điều đặc biệt anh không thể không thừa nhận, nhưng nếu muốn anh dùng vài chục năm lãng phí đối với cô thì anh cũng không muốn.

Sau khi anh nói xong, thấy Bách Hợp có chút sững sờ, trong lòng anh có chút cảm giác không đành lòng, cảm giác lạ lùng như vậy, anh nhíu mày đè nén lại: “Không biết lần sau gặp lại là bao nhiêu năm nữa.” Thậm chí không biết sau này còn có thể gặp lại cô hay không. Thời gian tu sĩ bế quan, có khi vài chục năm, có khi cả trăm năm, mà Bách Hợp chỉ là người phàm, chỉ sợ sau này không thể gặp lại nữa rồi, ý nghĩ như vậy xuất hiện trong lòng Lý Duyên Tỷ, anh chợt mấp máy môi, cảm giác xa lạ khiến anh chau mày, bờ mi dài ngăn lại cảm xúc nơi ánh mắt.

“Cây ngũ bộ đoạn hồn thảo này có thể kéo dài tuổi thọ thêm 300 năm. Ngươi ăn xong, nếu có duyên thì có thể sẽ gặp lại.” Anh lắc nhẹ bàn tay, một cây cỏ được mang từ trong không gian hiện ra. Cây thảo dược này bọn người Tiêu Dao Hầu đã bỏ cả tính mạng cũng không đoạt được, không ngờ chính mình lại có thể lấy được đơn giản như vậy.

Sắc mặt Bách Hợp trắng bệch, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy. Tình thế đối với Lý Duyên Tỷ là tình thế bắt buộc, phong ấn trong cơ thể cô hiện cũng không còn nhiều lắm, chỉ cần giải quyết được vấn đề này, cô cũng có thể tự mình tu luyện, ngũ bộ đoạn hồn thảo này ăn xong, cô lại có thêm 300 năm tuổi thọ. Như vậy cô nhất định sẽ đợi được Lý Duyên Tỷ xuất quan.

Khi đầu ngón tay cô đụng trúng lòng bàn tay Lý Duyên Tỷ, theo bản năng anh cầm lấy tay cô, bàn tay bao bọc tay cô cùng cây thảo dược bên trong, trong đầu anh giờ này hoàn toàn trống rỗng. Việc cầm tay cô giống như bản năng vậy, trong ánh mắt của anh có chút mông lung, nhưng rất nhanh khi anh chưa kịp phản ứng đã vội buông tay ra. Trong tay Bách Hợp vẫn còn cảm giác vừa bị anh nắm chặt lấy, cô ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt anh lạnh nhạt. Dường như anh cũng không ý thức được mình vừa làm gì.

“Vậy linh lực còn thừa trong cơ thể ta phải làm sao bây giờ?” Cô hỏi, Lý Duyên Tỷ nhân tiện nói: “Phong ấn hiện tại cũng không còn thừa nhiều, trong hai ngày này ta sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Một thời gian quen biết, tuy tính cách anh lạnh lùng, nhưng đối với thiếu nữ có lai lịch thần bí lại có cảm giác không bình thường, nên anh quyết định sẽ làm cho cô một số chuyện. Trong Phong Ma Cốc có yêu thú, vì Giao Xà trước đó nên yêu thú xung quanh đây sợ hãi đã bỏ chạy, tuy nhiên sau này nhất định sẽ có một số con quay lại, đối với anh mà nói những con yêu thú này không có phiền toái gì, nhưng đối với người bình thường không có chút pháp lực nào như Bách Hợp thì chúng đủ để lấy mạng cô, tuy trong cơ thể cô có phong ấn, nhưng nếu gặp phải yêu thú cường đại, ấn ký trong cơ thể chỉ ngăn cản được vài cái rồi cũng biến mất, bởi vậy để có thể gỡ bỏ ấn ký trong cơ thể cô, thuận tiện cũng loại bỏ bớt những yêu thú hơi nguy hiểm.

Như vậy ở trong cốc vài chục năm, có khi cô cũng sống được yên bình.

Anh có thể vì cô làm nhiều chuyện như vậy, nhưng nếu tạo hóa trêu ngươi, cô vẫn bị chết trong cốc này, cũng chỉ có thể coi như vận mệnh của cô đã hết. Lý Duyên Tỷ nói xong, mang ra mấy bình ngọc nhỏ: “Trong mấy bình này là Tích Cốc Đan.” Tuy linh khí trong cốc dồi dào, linh dược linh quả cũng có, nhưng để cô bớt phải đi lại lung tung, tất cả Tích Cốc đan này đều do Lý Duyên Tỷ vì cô có thể ở Đảo Vân Lâu mà mua, tất cả đủ cho cô sử dụng trong ba bốn mươi năm, sau khi đưa cho cô xong, anh liếc Bách Hợp nói: “Ta sẽ giết bớt một số yêu thú xung quanh đây.” Nói xong, anh nhảy thẳng lên ngọn cây cách đó không xa, nhảy vài cái đã mất dạng.

Hiện tại anh cũng không phải là anh trước kia, đối với bản thân Lý Duyên Tỷ bây giờ mà nói, anh làm cho cô như vậy cũng đã là hết lòng quan tâm rồi, nhìn theo hướng anh biến mất một lúc, Bách Hợp mới cầm ngũ bộ đoạn hồn thảo, hai ba lần nhét vào miệng. Cái cây kia sau khi nuốt vào bụng liền hóa thành linh lực chạy khắp tứ chi cô. Lý Duyên Tỷ đã rời đi một ngày chưa quay lại, Bách Hợp nghĩ hay là anh đã tìm nơi nào đó mở động phủ và bế quan tu luyện rồi.

Thời gian trôi qua, cô đi về phía cái linh phong, nhìn thấy bên trong có chút mật. Lý Duyên Tỷ cũng từng nói, vì Tiêu Dao Hậu mở Phong Ma Cốc sớm mấy chục năm, nên mấy chục năm sau không biết Phong Ma Cốc có mở ra hay không, số Tích Cốc Đan này cũng không đủ cho cô dùng sáu bảy mươi năm, nếu như Lý Duyên Tỷ đã bế quan, việc kiếm đồ ăn cô phải tự mình tìm cách.

Cái linh phong cực lớn trên cây đại thụ cạnh đầm nước, nhánh cây nghiêng nghiêng dựa vào vách đá, ngay phía dưới là đầm nước, Bách Hợp trèo lên, dẫm vào đất đá rơi xuống nước rào rào, sau khi bò được lên cây đại thụ, thấy tổ ong cực lớn, có thể nhét vừa ba bốn người, chưa bò tới gần đã ngửi thấy mùi thơm của mật ong truyền tới, cô cẩn thận bò từng chút một trên cây đại thụ, càng bò lại gần mới thấy rõ cái tổ ong kia, nó nằm ngay chính giữa ngọn cây, Bách Hợp bò tới, nửa người cũng chui vào bên trong.

Nhìn cái tổ ong chắc chắn như vậy, nhưng khi nửa người cô vừa bò vào, cái tổ liền lung lay rồi rơi xuống.

Nửa người cô kẹt trong tổ ong, tay cũng chống ở bên trong chưa kịp rút ra, trọng tâm không vững, cả người theo tổ ong đều rơi xuống! Đúng là vận xui tìm đến, sau khi rơi bịch một cái vào nước, cảm giác lạnh lẽo của hồ nước vây quanh, cô giãy dụa một lúc mới ra khỏi tổ ong, bối rối một hồi mới thò đầu lên khỏi mặt nước. Vừa ngẩng đầu liền thấy Lý Duyên Tỷ đã trở về từ lúc nào, đang khoanh tay trước ngực, nửa cười nửa không nhìn cô.

Bách Hợp lau nước trên mặt rồi bơi dần vào, nước trong đầm lạnh như băng thấm vào tận xương tủy, khiến cô run lẩy bẩy, phải vất vả lắm mới bơi được vào bờ, Lý Duyên Tỷ ngồi xổm ở cạnh bờ, lúc bò lên vách đá cô đã tốn không ít sức lực, toàn thân bây giờ đã nhũn như con chi chi, khó khăn lắm mới bấu vào bùn đất cạnh hồ bò lên, sau khi lên được xong toàn thân mới bất đầu run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.